Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 63




Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Lương Nhạc “hứ” một tiếng vào điện thoại rồi cúp máy.

Mới vừa ngẩng đầu lên thì các bạn cùng phòng đã vây quanh cô lại, hỏi cô có ảnh chụp của Chúc Úy Hàng không.

Lương Nhạc rất có tâm, nói dối với mọi người là không có.

Thật ra là cô đang lo lắng lỡ mọi người bị Chúc Úy Hàng hấp dẫn thì cô lại có thêm mấy tình địch nữa.

Duy Duyệt hỏi: “Không phải là idol thật đó chứ?”

Lương Nhạc: “Chỉ là môt sinh viên bình thường biết tự luyến thôi.”

Bạn cùng phòng không chịu buông tha cho cô, hỏi cô rất nhiều chuyện, ví dụ như hai người quen nhau như thế nào, bên nhau như thế nào, còn hỏi đã tiến đến bước nào rồi.

Lương Nhạc trả lời nhưng biết tự tiết chế: “Là bạn học mười mấy năm nay, cậu ấy tỏ tình, cũng chỉ mới nắm tay mà thôi.” Bạn cùng phòng thấy không có gì đặc biệt nên đành tha cho cô.

Lương Nhạc vừa thở dài nhẹ nhõm thì di động lại có tin nhắn —

Chúc Úy Hàng hỏi có phải mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm gì đó không.

Lương Nhạc trả lời: “Cậu xem phim nhiều quá rồi hả? Đừng có tuyên truyền những thứ vớ vẩn gì đó cho mình.”

Chúc Úy Hàng: “Mọi người không tò mò à?”

Lương Nhạc: “Mình nói với bọn bọn rằng chúng ta đã chia tay rồi.”

Chúc Úy Hàng: “…?”

Lương Nhạc cười: “?”

Chúc Úy Hàng: “Cậu muốn mình qua đó xử lí cậu đúng không? Nhớ mình lắm rồi chứ gì? (^_^)?”

Lương Nhạc bị anh chọc cười: ” Sao cậu nghĩ nhiều thế nhỉ? ^-^ Mình đã nói gì đâu.”

Chúc Úy Hàng: “Không được, nhất định mình phải mời mọi người ăn cơm.”

Lương Nhạc: “…”

*

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, cây cối trong trường đều trụi lủi, lối đi trong công viên bị phủ lá rụng dày đặc, quần áo học sinh trên đường càng dày thêm. Mùa đông sắp đến, là thời điểm thích hợp nhất để yêu đương hẹn hò ——

Các cặp đôi trong trường không thể chờ nữa để mà dính lấy nhau, đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau, lúc hẹn hò thì một tay cầm ly trà sữa ấm áp, tay còn lại nắm tay nhau bỏ vào túi áo để sưởi ấm.

Mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ là tất cả chuyện này không có liên quan gì đến Lương Nhạc.

Cô ghét mùa đông —

Trời lạnh muốn chết, mỗi lần bò ra ổ chăn là một cực hình, cô nhe răng trợn mắt đi đáng răng rửa mặt, lúc sau trưng cái gương mặt đông cứng để đi học.

Thật sự là cô rất ghét mùa đông, thỉnh thoảng cũng tự chiêu đãi chính mình, mua một ly trà sữa nóng hổi, nhưng sau nửa tiếng mà chưa uống hết thì nó sẽ lạnh đi, trà sữa lạnh băng cũng không thể làm cô cảm nhận được một chút sung sướng gì.

Cô nhớ mùa hè.

Tình cảm của cô với Chúc Úy Hàng rất ổn định, hai người gọi nhau mỗi ngày, không hề cãi nhau. Vốn Lương Nhạc đã thỏa mãn vô cùng với bối cảnh này rồi nhưng so với mọi người xung quanh, đột nhiên cô thấy chênh lệch.

Không biết có phải Nguyệt Lão đã bắt đầu chú ý chăm sóc đến các bạn cùng phòng của cô hay không nhưng dạo gần đây cả ba người họ đều đang hẹn hò, đúng là giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt nhất. Ngoại trừ những lúc đi học gặp mọi người ra thì những lúc còn lại Lương Nhạc không thấy bóng dáng ba người họ đâu cả. Cứ đến giờ giới nghiêm là họ mới trở về với gương mặt đỏ bừng làm Lương Nhạc hâm mộ không thôi. Vốn trời đông đã rét rồi, ở một mình thì càng lẻ loi gian nan hơn.

Lương Nhạc kể với Chúc Úy Hàng chuyện bạn cùng phòng: “Mọi người yêu đương ngọt ngào quá đi, suốt ngày cứ ra ngoài hẹn hò à, đi dạo phố, uống trá sữa đồ đó.”

Chúc Úy Hàng hỏi cô hâm mộ họ đúng không.

Lương Nhạc phản bác: “Không có nhé.”

Chúc Úy Hàng biết Lương Nhạc mạnh miệng mà thôi, nhưng giờ phút này anh cũng bó tay, không có cách nào. Khi Lương Nhạc đã ổn định vài giây thì anh cũng đang hối hận với lựa chọn của mình.

Giây tiếp theo, Lương Nhạc không mạnh miệng nữa, cô nói: “Chỉ là mình có hơi nhớ cậu.” Thanh âm rất nhò, như là ngại cho anh nghe thấy.

Nhưng câu nói đó rơi vào tai anh làm anh chấn động, trong ngực dâng lên cảm xúc chua xót, thất bại, anh cảm thấy buồn bực, đang định nói lại thì Lương Nhạc uyển chuyển đổi chủ đề: “Không phải đâu nhé, là nhớ chàng trai nào đó chứ không phải cậu, bất kể là chàng trai nào cũng được.”

Chúc Úy Hàng cười, khụ khụ rồi anh nói: “Xin cậu hãy thu hồi những lời này lại.”

Lương Nhạc gây chuyện với anh: “Không đấy.”

Chúc Úy Hàng im lặng trong chốc lát: “Cậu ngoan một chút được không?” Giọng nói khàn khàn, nhưng kiểu cưng chiều bất đắc dĩ.

Xung quanh yên ắng, giọng nói anh rơi vào tai cô một cách rõ ràng. Lương Nhạc cảm thấy ngứa ngáy, trái tim cũng run rẩy theo.

Anh thở nhẹ, chờ cô trả lời.

Lương Nhạc trầm mặc hai giây rồi mới đầu hàng: “Thu hồi.”

Lúc này Chúc Úy Hàng mới cười.

*

Lần đầu tiên Chúc Úy Hàng bay về để tìm Lương Nhạc là vào ngày cuối tuần bình thường. Lương Nhạc không hề hay biết anh sẽ đến, nếu có thể biết trước thì nhất định cô sẽ đi mua đồ mới, đi chăm spa với bạn cùng phòng, rồi mặc một bộ đồ lót đẹp hơn chút.

Cho nên, khi Chúc Úy Hàng bảo cô đến cổng chính của trường tìm anh vào thứ 7 lúc 10 giờ sáng thì cô hoảng như con ruồi mất đầu —

Cô bật dậy khỏi giường: “… Ý cậu là gì?” Trái tim đập kinh hoàng.

Chúc Úy Hàng cười: “Còn đang ngủ à? Heo lười.”

Lương Nhạc phản vác theo bản năng: “Có đâu, mình vừa đến thư viện rồi đấy nhé.”

Du Duyệt bên cạnh nghe thấy mà cười rung giường, Lương Nhạc trừng mắt liếc cô ấy, Du Duyệt cố ý lớn tiếng hỏi cô: “Cậu ngủ đến mức sắp làm lún nệm rồi kia kìa, còn chưa chịu dậy hả?”

Tiếng cười khanh khách của Chúc Úy Hàng vang lên từ đầu bên kia.

Lương Nhạc không có tâm tình để đấu trí với anh, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cậu đang ở trước cổng trường mình hả?”

Chúc Úy Hàng: “Ừm. Đừng vội quá, mặc nhiều đồ rồi hẵng ra, bên ngoài lạnh lắm.”

Lương Nhạc: “Mình không hề vội.”

Chúc Úy Hàng: “Ừ… Được rồi, vậy mình ở đây chờ cậu.”

Cúp máy, Lương Nhạc nhảy xuống giường, hoảng loạn tìm dép lê của mình, rồi nhảy đến tủ quần áo chọn đồ xinh đẹp, chạy qua chạy lại như con kiến trên chảo nóng.

Bạn cùng phòng hỏi cô đang làm gì vậy.

Lương Nhạc nhíu mày: “Quần áo còn chưa khô nữa.”

Du Duyệt hỏi cô: “Bạn trai đến à?”

Lương Nhạc gật đầu.

Duy Duyệt cười: “Đã bên nhau mười mấy năm rồi mà còn ngại như thế hả? Mặc sao cũng được mà, giữa người yêu với nhau thì quần áo không quan trọng đâu.” Cuối cùng cô ấy nói nhỏ một câu: “Đều phải cởi ra thôi.”

Lương Nhạc mắng cô ấy thần kinh, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy cũng có lý, dường như đã nghĩ thông suốt rồi nên cô mới chọn đồ ấm áp để mặc, ra cửa với bộ dạng y như cái bánh chưng.

Ký túc xá cách trường một khoảng cũng xa, cô vừa ra cửa thì đã lạnh đến mức rúc cổ vào rồi, nhưng chạy trong gió lạnh thì quần áo dày nặng vướng víu. Đến khi đã đến cổng lớn rồi thì cô thở hồng hộc, sau lưng đã ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đã hai tháng rồi Lương Nhạc chưa gặp được Chúc Úy Hàng, tuy rằng hai người thường xuyên trò chuyện qua video, Chúc Úy Hàng trong màn hình điện thoại vẫn không khác gì, nhưng Lương Nhạc vẫn thường xuyên tưởng tượng Chúc Úy Hàng đã thay đổi —

Có thể anh sẽ béo hơn, hoặc cao hơn, hoặc tiều tụy khi phải xa cô…

Nhưng lúc cô thật sự nhìn thấy Chúc Úy Hàng thì phát hiện ra anh không hề thay đổi gì, thậm chí mái tóc vẫn còn y nguyên…

Hình như anh thích cạo trọc.

Nhìn bóng dáng anh, hốc mắt bị gió lạnh thổi khô khốc nãy giờ đột nhiên trở nên mờ mịt, cô vừa khóc vừa chạy đến bên anh.

Dường như Chúc Úy Hàng nghe thấy động tĩnh của cô, vừa định xoay người lại thì đột nhiên cô quàng lấy bờ vai anh, kéo anh xuống, sau đó nói vào tai anh: “Anh đẹp trai đang đợi ai thế?”

Chúc Úy Hàng đáp lại trong tiếng cười vui sướng —

“Chờ em.”