Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 37




Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Lương Nhạc hừ một tiếng: “Mình muốn đi ngủ.” Nói xong rồi cô im lặng, có thể cảm nhận được Chúc Úy Hàng bên cạnh không còn lộn xộn nữa, chỉ có bàn tay đang nắm lấy tay cô là vẫn không chịu buông ra.

Trước khi sắp chìm vào giấc ngủ Lương Nhạc có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh, cuối cùng là chìm vào mộng đẹp với cảm giác được bao bọc an toàn.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lương Nhạc kinh ngạc phát hiện không biết khi nào mà mình đã chui vào trong lòng ngực Chúc Úy Hàng.

Cô hơi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Chúc Úy Hàng. Ánh mắt của anh mê mang, như cũng vừa mới tỉnh ngủ, nhưng sâu trong đáy mắt là sự sung sướng và trêu đùa đến rõ ràng.

Lương Nhạc sửng sốt, hoảng hốt mà lui ra khỏi lòng ngực anh, cúi đầu vừa thấy, không biết mình đã chui ra khỏi chăn như thế nào, bây giờ đang dùng chung chăn với anh, nhanh chóng thoát ra khỏi đó.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, hỏi anh: “Có phải là cậu giở trò không hả?”

Chúc Úy Hàng ngồi dậy theo, nghiêm túc giơ tay, “Trời đất chứng giám, không có.”

Lương Nhạc: “Thế sao mình lại vào trong lòng ngực cậu được?”

Chúc Úy Hàng: “Tự cậu chui vào. Chỉ là mình không từ chối được mà thôi.”

Lương Nhạc đỏ mặt: “Nói xạo.”

Chúc Úy Hàng: “Mình có bằng chứng.”

Lương Nhạc sửng sốt, thẹn quá hóa giận nên hô to: “Thần kinh, hơn nửa đêm không ngủ được mà đòi giữ chứng cứ?”

Chúc Úy Hàng gật đầu: “Mình lo cậu sẽ vu khống người khác khi cậu tỉnh dậy.”

Ba phút sau, hai người cùng coi đoạn video mà Chúc Uý Hàng quay vào lúc 4:18 sáng.

Đúng thật là lúc đó không bật đèn, trong video cũng tối thui, nhưng có tiếng Lương Nhạc lục đục xốc chăn lên rồi xoay người lại rất rõ ràng.

Cô biết là mình lúc ngủ không được yên thân lắm, nhưng mà không ngờ là mình lại làm những chuyện hoang đường như vậy. Nguyên cái video chỉ có tiếng cô rầm rì, trong lúc hỗn loạn còn có tiếng Chúc Úy Hàng kêu rên và khẽ cười.

Một giây cuối video, anh thấp giọng mắng một câu “Chết tiệt”, sau đó hoảng loạn dừng video lại.

Giờ mặt Lương Nhạc đã đỏ bừng, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, nhướng mày: “Ò, trách oan cậu rồi. Nhưng mà sao cậu lại chửi tục?”

Chúc Úy Hàng nghĩ trong chớp mắt, đưa tay gãi đầu, nói nhỏ: “Bí mật.”

Lương Nhạc ghét nhất là lúc anh ra vẻ thần bí như thế này, cô gấp gáp: “Lại là cái bí mật quái quỷ gì đây.”

Chúc Úy Hàng: “Đã nói là bí mật mà.”

Lương Nhạc thấy không thể cứng rắn được với anh nên mềm mại, hỏi anh làm thế nào mới chịu nói.

Chúc Úy Hàng nhìn cô chằm chằm: “Đối với cậu thì không có gì tốt, mỗi ngày cậu nghĩ gì vậy?”

Lương Nhạc thấy hấp dẫn nên công kích càng thêm mãnh liệt: “Vì mình thích cậu mà, cho nên mới muốn biết tất thảy tin tức của cậu.”

Quả nhiên, Chúc Úy Hàng nghe thế thì thay đổi biểu cảm, không khỏi cúi đầu mỉm cười để trấn tĩnh lại một lúc, “Muốn biết đến thế à? Ngay cả thế cũng nói được.”

Đột nhiên Lương Nhạc lạnh mặt: “Không nói thật hả?”

Chúc Úy Hàng: “Nói thì lại bị mắng.”

Lương Nhạc thoáng tự hỏi trong vài giây, hứa hẹn: “Hứa là sẽ không mắng.”

Chúc Úy Hàng suy xét trong chốc lát rồi cúi đầu nói bên tai cô mấy chữ, nói xong rồi rời khỏi phòng ngay.

Lương Nhạc cầm lấy gối vứt theo anh, mắng to; “Đồ biến thái!” Mặt đỏ bừng bừng.

Anh nói bên tai cô rằng —

“Vì mình cứng.”

*

Buổi hẹn ở biển với Lưu Hựu chính là vào chiều nay.

Vì để che giấu quan hệ của hai người nên Lương Nhạc kéo theo Hứa Tiếu Nam để chắn đạn.

Cũng không biết vì sao, khi năm người gặp nhau ở trên bãi cát, vài người có sắc mặt không tốt lắm.

Hứa Tiếu Nam kéo góc áo của Lương Nhạc, “Hay là thôi vậy, xấu hổ quá… Bốn người các cậu hẹn hò mà kêu mình tới làm gì?”

Lương Nhạc thấp giọng phản bác: “Đâu có hẹn hò bốn người đâu, chuyện mình với Chúc Úy Hàng đang hẹn hò họ đâu có biết.”

Hứa Tiếu Nam nghiến răng nghiến lợi: “Thế nên để mình tới làm yểm trợ à?”

Lương Nhạc bị vạch trần ngay lập tức, nhưng cô không nóng vội, thăm dò rõ ràng tính cách mềm lòng của Hứa Tiếu Nam rồi cô nói làm nũng: “Cậu xem nè, hôm nay trời đẹp vậy mà, mọi người chỉ cùng nhau đi chơi thôi. Với lại mình chắc chắn sẽ không bỏ cậu vì Chúc Úy Hàng.”

Hứa Tiếu Nam không nói gì, chỉ nhìn Lưu Hựu và Hứa Lộ cách đó không xa trong chốc lát, nheo mắt rồi thở dài: “Không có lần sau.”

Lương Nhạc nói được là làm được. Tiếp đó cô vẫn luôn dính lấy Hứa Tiếu Nam, không hề màng đến ánh mắt nóng rực và cầu yêu thương của Chúc Úy Hàng cứ chăm chăm nhìn cô.

Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đã chuẩn bị các món ăn linh tinh để nương BBQ xong thì đứng yên tại chỗ bên giá nướng để làm việc, ba cô gái thì bận rộn nằm trên những chiếc ghế bên cnahj.

Lương Nhạc và Hứa Tiếu Nam thì còn tốt, hai người có thể hỗ trợ nhau, trái lại thì Hứa Lộ lẻ loi một mình ngồi im, có khi cúi đầu chơi điện thoại, có khi giương mắt nhìn Lưu Hựu. Thỉnh thoảng ánh mắt họ gặp nhau thì sẽ nhanh chóng dời đi như bị bỏng.

Lương Nhạc hỏi nhỏ Hứa Tiếu Nam: “Hai người ghét nhau vậy à?”

Hứa Tiếu Nam trừng mắt Lương Nhạc, “Chuyện nhỏ nhặt thôi, nhưng đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.”

Lương Nhạc cười đến mức run bả vai.

Đột nhiên bả vai cô bị ấn xuống, cô quay đầu lại nhìn, là Chúc Úy Hàng.

Trong tay anh đang cầm hotdog phô mai mà cô thích nhất, vỏ ngoài giòn rộp được xịt sốt cà chua và tiêu đen xay đúng gu, anh cúi đầu nhìn cô, mở miệng: “Ăn đi.”

Hứa Tiếu Nam phát ra tiếng khó chịu ở bên cạnh.

Lương Nhạc như bị đánh thức, đầu tiên là đập vào tay Chúc Úy Hàng, sau đó nhận lấy cây hotdog, nịnh bợ đưa cho Hứa Tiếu Nam.

Chúc Úy Hàng sửng sốt, biểu cảm trên mặt từ nghi hoặc chuyển sang thành bất lực.

Đang lúc Hứa Tiếu Nam muốn nhận lấy cây xúc xích vốn không thuộc về cô thì có một bàn tay khác vươn ra giữa ba người họ —

Lưu Hựu —

Cậu cũng cầm một xiên que, chắc là sương sụn nướng. Cậu đưa nó đến trước mắt Hứa Tiếu Nam, liếc mắt nhìn Hứa Tiếu Nam một cái xong dùng giọng điệu hài hước trêu chọc: “Người ta nướng cho cậu ấy ăn mà cậu còn muốn lấy à?”

Nói xong, bốn người khác trong sân đều cứng đờ —

Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng cảm thấy cái miệng Lưu Hựu ngứa ngáy thật, đã không nói gì hay ho rồi, rõ là muốn làm khó Hứa Tiếu Nam mà. Thậm chí trong lòng hai người còn nghĩ, Lưu Hựu hiểu rõ Hứa Tiếu Nam như vậy sao?

Ánh mắt Hứa Lộ sáng rực nhìn mấy người bọn họ, không biết là đang nghĩ gì.

Sắc mặt Hứa Tiếu Nam lập tức đỏ, như là bị cậu nói cho xấu hổ mất mặt, bàn tay trong không trung giật giật, nhưng vẫn đổi phương hướng nhận lấy xâu sương sụn của Lưu Hựu.

Hứa Tiếu Nam nhận lấy xong thì Lưu Hựu rời đi ngay.

Lương Nhạc híp mắt nhìn Lưu Hựu —

Chiếc áo trắng mỏng manh bị gió thổi bay bay, áo bị bung ra làm lộ đường eo rất bắt mắt.

Còn chưa được nhìn kĩ thì tầm mắt cô đã bị một bàn tay to che lại, cô sửng sốt, ánh mắt dịch lên theo lòng bàn tay, thấy được sắc mặt không vui của Chúc Úy Hàng.

Anh nhíu mày, híp mắt, khóe miệng xệ xuống, như là đang hỏi: “Xem đủ chưa?”

Lương Nhạc ngượng ngùng thu tầm mắt lại, còn cười cười với anh, cắn một miếng hotdog phô mai mà anh nướng cho cô xong, cười nói: “Ăn ngon quá à, mình muốn ăn nữa.”

Chúc Úy Hàng không nói gì, tuy rằng sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn xoay người về nướng tiếp.

Lương Nhạc quay đầu, phát hiện Hứa Tiếu Nam vừa đang ăn sương sụn vừa nhìn Lưu Hựu.

Lương Nhạc thấp giọng mắng: “Đừng có nhìn lén, bị bạn gái người ta bắt gặp bây giờ.”

Hứa Tiếu Nam hơi giật mình, lúc phản ứng lại thì hung hăng trừng Lương Nhạc: “Chỉ biết nói bậy thôi.”

Lương Nhạc cười hì hì ngậm miệng lại, nhìn Chúc Úy Hàng cách đó không xa đang bắt buộc Lưu Hựu bỏ áo vào trong quần. Lưu Hựu cho rằng anh bị thần kinh nên hai đứa con trai 1 mét 8 đang gây lộn với nhau.

Lương Nhạc nhìn mà nở nụ cười, như là đang xem trò hay.

Hứa Lộ và Hứa Tiếu Nam cũng cười thành tiếng, nhìn hai người cách đó không xa cầm cọ dầu đuổi theo nhau.

Lúc đó mặt trời đang lặn xuống cuối biển, treo thấp dưới chân trời. Sắc trời dần mờ đi, vầng trăng vắt lơ lửng trên đầu, mây trắng cuộn quanh, bầu trời màu hồng nhạt dần thay bằng màu xanh xám, tiếp đó là tiếng cười của gió biển mặn mòi.

Dấu chán trần của mọi người in lên bờ cát trắng.

Trong khi những con sóng lăn tăn về phía bãi triều với bọt nước trắng xóa, đôi chân trần vùi trong nước biển. Những con sóng mát lạnh vỗ nông đến mắt cá chân mang lại cảm giác mát mẻ. Bờ biển rộng mênh mông dường như có thể bao bọc lấy hết cảm xúc.

Cuối cùng Lương Nhạc cũng cảm nhận sự vui sướng khi được ngắm biển tại nơi đây, cô quay đầu nhìn những người đang tươi cười xung quanh, chợt nhận ra mình hạnh phúc không chỉ vì biển luôn tồn tại, mà còn vì những người xung quanh.

Đúng là độ tuổi tươi đẹp nhất, cô gặp được người tốt nhất, có được tình cảm tốt đẹp nhất, được ngắm nhìn bờ biển đẹp nhất.

Khi mọi người không chú ý, trong lòng cô khẽ rung động, trộm duỗi tay ngoéo lấy ngón tay Chúc Úy Hàng, lại quay đầu nhìn anh, phát hiện khóe miệng anh đang khẽ cong.

Thế là cô nhích lại gần anh một chút, Chúc Úy Hàng cúi đầu.

Cô nói nhỏ: “Chuồn ra ngoài chút nha?”

Đến nơi mà chỉ có hai người họ