Chiến Dịch Mùa Hè - Lãng Nam Hoa

Chương 53




Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Hai người nằm đối mặt nhau, đèn đầu giường vẫn còn đang sáng làm ánh mắt của cả hai có thể tìm được đối phương, chạm vào nhau rồi hoà vào nhau.
Lương Nhạc thấy được những tơ máu trong mắt anh, cô nói nhỏ: “Cậu ngủ đi.”
Chúc Úy Hàng chậm rãi hé môi: “Không ngủ được.”
Lương Nhạc dỗ anh như dỗ trẻ con: “Cậu thử nhắm mắt lại đi, nhắm mắt một lúc thì sẽ ngủ được thôi.” Trước kia ba cô cũng hay dỗ cô như vậy.
Chúc Úy Hàng nghe lời nhắm mắt lại, có thể cảm giác được Lương Nhạc đang đắp chăn lại cho anh, chóp mũi là mùi hương độc quyền của Lương Nhạc. Giữa mùi hương đó, anh chậm rãi thả lỏng tinh thần, suy nghĩ căng thẳng cứ như được rơi vào giữa đám mây êm ái, dịu dàng và thoải mái bọc lấy anh, trong chốc lát anh đã ngủ được.
Lương Nhạc thấy anh ngủ rồi, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
Cô lẳng lặng nhìn mặt anh, một lát sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc trời còn đen kịt, Lương Nhạc tỉnh dậy —
Chúc Úy Hàng mút mạnh môi cô, áp sát lại người cô, thấy cô dần tỉnh lại thì anh sửng sốt một lát nhưng không hề buông cô ra, trái lại còn điên cuồng đoạt lấy.
Hình như anh có cảm giác không an toàn.
Lương Nhạc không đẩy anh ra, cô bị hôn rồi ngưỡng người ra sau, rồi chủ động vươn tay ôm lấy anh, dâng mình cho anh, để cả hai sát lại gần nhau hơn.
Duỗi tay sờ được phần lưng hơi ướt của anh, trái tim cô đau xót, sờ soạng phần cổ anh rồi chậm rãi vuốt ve, vừa hôn vừa hỏi: “Cậu mơ thấy ác mộng à?”
Chúc Úy Hàng nghe vậy thì thở hồng hộc, rời đôi môi ướt át đi, chống trán vào trán cô, đôi mắt ẩm ướt nhìn cô chằm chằm.
Cô sờ từ cổ lên đến gương mặt anh, trên mặt có chút nóng ran, giống như bị sốt, có thể cảm nhận được sự bồn chồn trong thân thể anh. Thế nên cô chậm rãi vuốt ve gương mặt anh, hỏi lại lần nữa: “Sao cậu tỉnh dậy vậy?”
Anh hỏi: “Cậu sẽ rời xa mình sao?” Giọng nói khô khốc cứ như là bị một cơn gió lạnh thấu xương vừa thổi qua, thậm chí có thể nghe được sự vụn vỡ trong đó.
Không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Lương Nhạc vẫn không do dự mà đưa ra đáp án: “Không đâu.” Thậm chí còn thò lại gần anh hôn một chút, như là đang an ủi anh vậy.
Chúc Úy Hàng nhìn thẳng vào con ngươi cô, thật lâu sau anh chỉ nói một chữ: “Ừm.”
Lương Nhạc là tốt nhất.
Anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh và ba cãi nhau, khắc khẩu rồi anh bị bỏ lại. Nhưng anh vẫn kiên cường giữ vững ý nghĩ của mình, lẻ loi cô độc trên con đường mình đã chọn.
Cuối cùng, Lương Nhạc chia tay anh, mẹ cũng không liên lạc với anh nữa.
Lúc nhận ra chỉ còn chính mình ở lại, trái tim anh đập kinh hoàng, bên tai chỉ có tiếng bùm bùm, sau đó thanh âm đó càng ngày càng vang, làm anh đinh tai nhức óc.
Anh mở choàng mắt, phát hiện chỉ là một giấc mơ nhưng hốc mắt lại ướt vô cùng.
Giờ phút này, Lương Nhạc đòi quyết liệt chia tay thì đang nằm cạnh anh, tiếng hít thở đều đều ở bên tai, anh chăm chú nhìn cô, đột nhiên có hơi vội vàng —
Anh khát vọng giữ được cô, mặc kệ là dùng cách nào.
Vì thế anh duỗi tay vuốt ve gương mặt cô, không kiềm lòng được mà hôn lên, rồi dần dần mất kiểm soát. Thân thể bỗng đòi một liều thuốc “Lương Nhạc”, thế nên anh càng tham lam. Sau khi đánh thức cô dậy, anh càng thêm cuồng vọng, ép buộc cô phải đáp trả lại, đơn giản chỉ là muốn một chút an ủi. Nhưng cô lại hào phóng đáp lại anh.
Giờ phút này, trái tim anh vẫn còn đang đập kinh hoàng, từng giây từng phút, ồn đến mức khiến não anh muốn dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, cọ chóp mũi qua, hôn bên tai cô: “Cậu không được chia tay mình.” Giọng điệu cứng đầu giống như mới lần đầu tiên hai người quen nhau, anh cũng cảm thấy khổ sở, còn cứng đầu muốn cô phải bao dung anh.
Cô có thể cho anh không?”
Lương Nhạc nói: “Ừm.” Cô đồng ý với anh vô điều kiện, đơn giản chỉ là vì anh là Chúc Úy Hàng, người cùng cô vượt qua nhiều cửa ải khó khăn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh trăng cũng lộ diện sau những đám mây, sau nửa đêm, hai người cuối cùng cũng ôm nhau mà ngủ.
*
Lúc mẹ Chúc ra ngoài vài lúc 8 giờ tối thì gặp phải mẹ Lương, mẹ Lương thấy bà trang điểm xịn sò thì nghi hoặc hỏi: “Chị đi đâu thế?”
Mẹ Chúc không tự nhiên lắm: “Đi gặp bạn ấy mà.”
Mẹ Lương ước lượng túi đựng rác trong tay: “Vậy chắc là một người bạn quan trọng lắm.”
Mẹ Chúc cười: “Ừm, rất quan trọng.”
Mẹ Lực vừa cười vừa đi xuống lầu: “Vậy chị đi sớm đi, đi sớm về sớm.”
Mẹ Chúc không đi gặp bạn nào hết, mà là gặp người chồng trên danh nghĩa của bà.
Ông ta đã lâu không xuất hiện mà đột nhiên hẹn gặp mặt bà, không cần nghĩ bà cũng biết là vì cái gì, đơn giản là vì Chúc Úy Hàng hoặc bà nội Chúc. Những lời ông ta muốn nói thì bà cũng đã quen rồi, bởi vì ông ta đã nói trăm lần.
Chỉ là hôm nay thì khác, ngoại trừ ông ta ra còn có một người phụ nữ nữa. Chắc đây là dì Lưu mà Lương Nhạc nhắc đến, người phụ nữ này trẻ tuổi hơn bà, còn biết trang điểm hơn bà, ngoại trừ sự dịu dàng ra thì dường như bà không còn ưu thế nào nữa. Nhưng bà nhớ rõ, lúc trước khi hai người kết hôn, chính ông ta nói ông ta thích bà vì bà dịu dàng.
Vậy thì vì sao? Tại sao thời gian trôi qua ông ta lại thay đổi?
Hai người trước mắt bà đang công khai dựa vào nhau. Mẹ Chúc nghĩ, nếu bà tức tối mắng đôi gian phu dâm phụ này thì hai người họ có bị người qua đường trách móc không? Nếu như thế thì bà cũng sẽ hả giận rất nhiều.
Nhưng bà không làm vậy, bởi vì bà dịu dàng.
Người đàn ông vẫn giả mù cảm ơn bà đã chăm sóc Chúc Úy Hàng và bà nội Chúc mấy năm nay, tiếp theo, vừa chuyển lời, ông ta nhìn chằm chằm vợ của mình: “Cô có biết Chúc Úy Hàng đi học ở đâu không? Tôi đã nói nó rất nhiều lần mà nó cứ đòi học ở thủ đô.”
Bà gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi ủng hộ nó.”
Ông ta nhíu mày: “Cô ủng hộ nó?”
Mẹ Chúc vén tóc ra sau tai, vừa ưu nhã vừa trí thức, cười một cái: “Tôi không ủng hộ con trai tôi thì phải ủng hộ ai? Với cái thành tích của nó thì đi thủ đô là tốt nhất.”
Ông ta: “Ở thủ đô? Cô chắc chưa? Sau khi nó đi rồi thì có còn về cái thành phố nhỏ này không? Cô và mẹ tôi phải làm sao?”
Bà cười giễu cợt: “Tôi có thể tự lo cho bản thân.” Bà dừng một chút rồi thoáng nhìn qua hai người đối diện: “Đừng chê tôi nói khó nghe nhé… Mẹ ai thì người nấy chăm.”
Ông ta sửng sốt, dường như không nghĩ bà có thể nói ra những lời khắc nghiệt như vậy, ông ta cau mày, hạ giọng: “Cô nói vậy là có ý gì? Mẹ tôi đối xử tốt với cô như vậy mà cô có thể nói thế sao?”
Mẹ Chúc lạnh mặt: “Tôi biết bà ấy rất tốt với tôi, nhưng ông đi hỏi bà ấy thử xem, mấy năm nay hai mẹ con tôi bị ông hành hạ chưa đủ sao? Biết bao nhiêu lần bà ấy bảo tôi ly hôn với ông đi ông có biết không? Ông cho rằng không ai biết ông đã làm những gì ở bên ngoài sao!” Bà dần dần kích động, sợ rằng mình mất khống chế nên bà phải vừa cắn răng vừa nói.
Hốc mắt bà bỗng nóng lên, bà nhớ tới lời Lương Nhạc nói tối qua, nhớ tới hình ảnh Chúc Úy Hàng cao tráng mà bất lực.
Người đàn ông kia hoàn toàn cứng đờ, nhanh chóng nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh mình, cô ta cố ý né tránh, dường như không muốn đối mặt với tình hình này. Hình tượng uy nghiêm của mình trước mặt người phụ nữ này đã bị vợ mình phá nát, ông ta giận dữ vô cùng: “Cô cũng thiếu nợ tôi! Mấy năm nay nếu không nhờ tôi đi kiếm tiền nuôi các người thì các người được ăn được mặc cái gì?”
Mẹ Chúc đỏ cả mắt: “Bộ ông thuê giúp việc thì không cần phải trả tiền à? Tại sao tôi phải làm trâu làm ngựa cho ông? Chỉ bởi vì tôi là vợ ông sao?” Dường như là đã cuồng loạn lên rồi nên bà mất hết sự dịu dàng.
Vẻ ngoài dịu hiền của bà đã bị lời nói của ông ta xé rách, lộ ra vẻ chân thật nhất của bà. Nhưng bà vẫn không thấy mất mặt, cho dù là ai thì cũng sẽ không thể bình tĩnh được. Bà vì Chúc Úy Hàng, cũng muốn vùng dậy đấu tranh vì ông ta.
Người đàn ông trừng lớn mắt, dường như không thể tin được: “Cô nói chuyện như thế mà nghe được sao!”
Mẹ Chúc nhếch mép, cảm thấy không có chuyện gì quan trọng để nói nữa, tóm lại thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
Bà đứng dậy, cúi đầu nói với cặp gian phu dâm phụ trước mắt: “Tôi không nói nhiều, những điều nên nói thì tôi đã nói rồi. Như tôi nói đấy, ông nuôi phụ nữ ở bên ngoài thì không có tư cách yêu cầu tôi và con trai giúp ông trông người nhà. Chúc Úy Hàng nó muốn đi đâu thì đi, con trai tôi rất nghe lời, rất ngoan, ông không được áp đặt nó.” Ánh mắt luôn bao dung từ trước tới giờ bỗng kiên định vững chãi, trên mặt lạnh như băng.
Bà cúi đầu lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, “Ký đi, tôi đã chịu đựng đủ rồi, chúng ta đều buông tha cho nhau đi.”