Hà Nghiên Tuyết có hơi bất ngờ trước lời nói của Trần Tư Khải, cô không hiểu ý của anh là sao nhưng có vẻ như anh đang không được vui cho lắm.
“Anh nói… không thể tin tưởng nghĩa là sao chứ?”
Trần Tư Khải né tránh quay mặt đi, anh không nói thêm bất cứ lời nào nữa cả. Hành động kì lạ của anh khiến Nghiên Tuyết ngạc nhiên vô cùng bởi anh chưa từng thờ ơ như thế đối với cô.
Tối hôm ấy, hai vợ chồng họ cứ tránh mặt nhau suốt, nhất là Tư Khải, anh cứ ngồi trong phòng làm việc một mình. Cho đến khi Kiều Ninh Nguyệt tự tiện đẩy cửa phòng của anh bước vào, đem theo đó là một giọng nói châm chọc:
“Có vẻ như một đôi vợ chồng nào đó mới cãi nhau nhỉ? Xin lỗi nếu em đã khiến hai người cãi nhau, em chỉ muốn làm rõ một vài chuyện mà thôi.”
Giọng điệu của Kiều Ninh Nguyệt càng khiến cho Tư Khải khó chịu hơn, anh đập mạnh tay xuống mặt bàn cái rầm tỏ ý đang không được vui vẻ. Kiều Ninh Nguyệt cũng cảm thấy giật mình và bất ngờ trước phản ứng của anh, vì từ trước đến nay cô ta chưa từng thấy anh nổi giận.
“Rốt cuộc điều chị muốn là cái gì vậy? Chị tưởng việc chị đang làm hay ho lắm hay sao mà đem khoe khoang?”
Trần Tư Khải đã thay đổi nhiều từ lúc cưới Nghiên Tuyết, giờ anh đã biết nổi điên khi bị người khác chèn ép rồi chứ không còn nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
“Không… em không có ý gì hết, em chỉ muốn anh biết bộ mặt thật của Hà Nghiên Tuyết. Chắc chắn cô ta chỉ đang lợi dụng anh mà thôi, lợi dụng tình cảm anh dành cho cô ta.”
“Đủ rồi! Tôi không cần chị quan tâm đến chuyện giữa tôi và Nghiên Tuyết.”
Kiều Ninh Nguyệt bức xúc lấy điện thoại ra, cô ta đưa những bức ảnh gây hiểu lầm của Nghiên Tuyết và Bạch Tuấn Triết cho Tư Khải xem. Vì do góc chụp nên nhìn những bức ảnh ấy trông cả hai người họ đều rất thân mật, thậm chí còn áp sát vào nhau, Tư Khải liếc mắt nhìn qua nhưng lại không nói gì.
“Nếu không nhờ có em thì chắc anh cũng không biết vợ mình dẫn trai về nhà đâu nhỉ?”
Trần Tư Khải cầm lấy điện thoại, bình thản xóa hết những bức ảnh trong máy đi rồi trả lại cho Kiều Ninh Nguyệt. Anh nói:
“Người trong ảnh là bạn của vợ tôi, anh ta cũng là đối tác của tôi vậy nên những bức ảnh này chẳng có tác dụng gì đâu. Chị tốn công vô ích cho tôi xem những thứ này rồi chị nhận lại được gì?”
Kiều Ninh Nguyệt bực mình giật lấy điện thoại vì phản ứng của Tư Khải nằm ngoài dự đoán của cô ta. Thế nhưng sau khi cô ta rời đi, nét mặt của Tư Khải đã tối sầm, bàn tay siết chặt lấy giấy tờ trên mặt bàn khiến chúng nhăn nhúm lại. Dù anh không nói ra nhưng trong lòng anh cũng đang khó chịu và điều đó đã thể hiện rõ trên nét mặt của anh.
Rời khỏi phòng làm việc của Tư Khải, Kiều Ninh Nguyệt lại vô tình bắt gặp Nghiên Tuyết. Đúng là sống chung một nhà với người thích giở trò quả nhiên chẳng thoải mái tí nào.
“Nói thật đi Hà Nghiên Tuyết, cô thực sự không lợi dụng tình cảm của Tư Khải đó chứ?”
Kiều Ninh Nguyệt chặn đường Nghiên Tuyết, nói ra mấy lời khiến cô bực mình. Nhưng cô không phải kiểu dễ đụng vì thế đã mặt đối mặt với cô ta.
“Không thể thắng nổi tôi bằng thực lực nên chị tìm cách hạ tôi theo kiểu bẩn thỉu đó à? Tôi cứ nghĩ chị là một người hiểu chuyện, nhưng xem ra không phải như vậy nhỉ?”
“Cái gì?”
“Chị nghĩ việc mà chị đang làm có thể đánh bại được vợ chồng tôi sao? Đúng là nực cười…”
Hà Nghiên Tuyết chẳng quan tâm đến Kiều Ninh Nguyệt nữa mà lướt qua người của cô ta, điều đó khiến cô ta vô cùng tức giận. Từ chồng cho đến vợ, cả hai người họ đều tỏ ra không hề quan tâm đến chuyện mà Ninh Nguyệt đã làm, thậm chí còn khinh bỉ nó.
“Hà Nghiên Tuyết, cô đừng vội mừng quá sớm. Chưa đến cuối cùng thì chưa biết ai mới là người chiến thắng đâu.”
Hôm sau.
Sáng hôm nay, mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình thường như mọi ngày nhưng có điều Trần Tư Khải lại có chút lạ. Anh ngó lơ vợ mình từ tối hôm qua cho đến giờ, cảm giác như anh đang bực tức điều gì đó mà không muốn nói.
Nghiên Tuyết gõ cửa văn phòng của Tư Khải, cô đem toàn bộ báo cáo trong tuần vừa rồi đến cho anh rà soát lại.
“Giám đốc, đây là báo cáo mà anh cần.”
Trần Tư Khải mải gõ máy tính, anh chỉ ừ cho qua rồi nhàn nhạt đáp:
“Cứ để đó đi.”
Thái độ cùng cách hành xử của anh khiến Nghiên Tuyết khó hiểu, bình thường anh hay tươi cười với cô nhưng nay lại lạnh lùng đến đáng sợ.
“À, trưa nay anh có hẹn đi ăn với giám đốc tập đoàn HK.”
“Ừm.”
Nghiên Tuyết cố nán lại một chút nữa để xem xét phản ứng của Tư Khải nhưng hình như anh chẳng để tâm gì đến cô cả. Cô có chút không hiểu lý do tại sao anh lại trở nên như vậy, định lên tiếng hỏi nhưng kết quả anh lại hỏi cô trước.
“Em còn chuyện gì muốn nói sao?”
“Hả? À… không, không có gì.” Nghiên Tuyết ỡm ờ lắc đầu.
“Vậy ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Hà Nghiên Tuyết chậm rãi rời khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa lại cô liền thở dài một tiếng. Một người đàn ông lúc nào cũng cười nói, dịu dàng, nhã nhặn mà cũng có mặt trái ngược thế này.
Đến trưa, lúc Nghiên Tuyết đang đứng chờ Tư Khải cùng giám đốc tập đoàn HK ở dưới sảnh công ty thì bất chợt có ai đó đến hù cô khiến cô giật thót tim.
“Hello người đẹp.”
Nghiên Tuyết hoảng hồn quay lại thì bất ngờ nhận ra người vô duyên hù dọa mình là Bạch Tuấn Triết. Lần này nhìn thấy anh ta xuất hiện ở đây, cô không được vui cho lắm, ngược lại còn cau mày:
“Sao cậu lại tới đây nữa vậy?”
Bạch Tuấn Triết tròn mắt nhìn cô, anh ta khoanh tay trước ngực, cong môi đáp:
“Này này, thái độ đó của cậu là sao? Hôm nay tôi đến đây không phải để gặp cậu đâu nhé, tôi tới tìm chủ tịch để bàn một vài chuyện, dù sao thì tôi cũng là đối tác của TRT mà.”
Nghiên Tuyết nghe xong liền thở dài:
“Dù cậu không chủ ý gặp tôi nhưng gặp cậu ở đây là tôi thấy có gì chẳng lành rồi. Cậu xong việc thì làm ơn về nhanh dùm tôi đi.”
Hà Nghiên Tuyết vội vã đẩy Bạch Tuấn Triết ra khỏi TRT, hành động của cô khiến anh ta không hài lòng.
“Sao cậu lại đuổi tôi đi? Có chuyện gì à?”
“Đừng hỏi nhiều, mau rời khỏi đây đi.”
“Bạn bè kiểu vậy đó hả, cậu đúng là người phụ nữ tuyệt tình mà.”
Đúng như linh cảm của Nghiên Tuyết, chuyện chẳng lành bắt đầu xảy đến rồi khi Trần Tư Khải cùng giám đốc HK từ phía xa lại gần, nhất là họ đã nhìn thấy Nghiên Tuyết đang đẩy người của Bạch Tuấn Triết.
“Ô, xin chào giám đốc Hạ, lâu rồi không gặp.”
Bạch Tuấn Triết vừa nhìn thấy giám đốc của HK liền đi đến bắt tay vui vẻ chào hỏi, hình như hai người họ đã quen biết từ trước.
“Chào cậu Bạch thiếu, nghe nói cậu cũng đang hợp tác với TRT, thật là trùng hợp.”
Trong khi hai người đàn ông bắt tay nói chuyện thì Nghiên Tuyết lại để ý đến tâm trạng của Tư Khải, cô liếc mắt nhìn anh nhưng nhận thấy không hề có chút thay đổi gì từ nét mặt của anh.
“Bây giờ tôi có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại giám đốc Hà và giám đốc Trần sau.”
Bạch Tuấn Triết sau đó quay sang mỉm cười với Nghiên Tuyết, anh ta vẫy tay chào cô trước khi đi:
“Gặp lại sau nhé Nghiên Tuyết.”
Một lời chào tưởng chừng như bình thường nhưng nó lại khiến tâm trạng của ai đó xấu đi. Nghiên Tuyết có gượng cười đáp lại lời chào của anh ta rồi lon ton chạy theo sau lưng Tư Khải và giám đốc Hà.
Đang đi một cách bình thường, đột nhiên Trần Tư Khải dừng bước, anh quay lại nói với Nghiên Tuyết:
“Em không cần phải đi theo tôi đâu.”
“Sao cơ? Nhưng mà…”
“Đây là mệnh lệnh.”
Trần Tư Khải lạnh lùng nói ra bốn chữ rồi tiếp tục cất bước đi theo giám đốc Hà, anh cười nói với ông ấy nhưng lại vô cảm với vợ của mình. Nghiên Tuyết đứng yên một chỗ không bước tiếp nữa, cô buồn rầu nhìn theo bóng lưng của Tư Khải rồi lặng lẽ quay lưng đi vào trong.