Chiến Dịch Hôn Nhân: Đoạt Lấy Quyền Lực

Chương 2: Khuôn Mặt Phía Sau Lớp Mặt Nạ.




Tối hôm ấy.

Sau khi bữa tối chuẩn bị xong sẽ có người hầu đến tận phòng để gọi những người trong gia đình xuống dùng bữa. Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết cũng mở cửa đi xuống ngay sau đó, nhưng bất chợt họ lại chạm mặt Trần Tư Thông và Kiều Ninh Nguyệt, hai người họ một người là anh trai còn một người là chị dâu của Tư Khải.

“Em dâu gặp anh chị chồng mà không chào sao?” Trần Tư Thông nhăn mặt nhìn Nghiên Tuyết, thái độ của anh ta khó ưa vô cùng.

“Tôi…”

“Mà tôi cũng chẳng cần lời chào phát ra từ miệng của cô đâu, vì cô là vợ nó nên không cùng hàng với bọn này.”

Trần Tư Thông vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tư Khải như kiểu thách thức, vì là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa Tư Khải lại là con riêng nên Tư Thông mới ghét cay ghét đắng anh. Nhưng lý do chỉ có thế thôi sao?

Hà Nghiên Tuyết bắt đầu nóng mắt, cô siết chặt nắm đấm lại muốn ba mặt một lời với tên được cho là anh chồng này nhưng lại bị Tư Khải ngăn cản. Cùng lúc đó, Ninh Nguyệt cũng lên tiếng:

“Hai đứa đừng để ý lời của anh ấy nói, nãy anh ấy có uống chút rượu chắc là say rồi.”

Trái ngược với Trần Tư Thông khó ưa thì Kiều Ninh Nguyệt lại là một người phụ nữ dịu dàng, cô ấy mỉm cười nhìn Tư Khải và Nghiên Tuyết như một lời xin lỗi sau đó cùng chồng bước xuống dưới nhà.

Lúc này khi không còn ai nữa, Hà Nghiên Tuyết mới bức xúc nói:

“Sao anh trai của anh khó ưa thế? Anh ta nói chuyện như kiểu chúng ta chả là cái thá gì vậy.”

“Trong mắt anh ấy tôi luôn là vậy, sau này cô cũng sẽ quen thôi.”

Có lẽ Trần Tư Khải đã chịu đựng nhiều rồi mới trở nên vô cảm như vậy, nhìn anh chẳng biểu lộ một cái cảm xúc gì trên nét mặt khi bị coi thường là biết.

Bữa tối hôm nay là bữa tối có đầy đủ người nhà nhất từ trước đến giờ, họ chưa từng ngồi chung một bàn ăn một cách đông đủ nhưng vì hôm nay có Nghiên Tuyết nên mới trở thành một bữa tối đặc biệt.

Vừa ngồi vào bàn ăn, cái khiến Nghiên Tuyết thực sự áp lực là ánh mắt và thái độ của từng người trong gia đình. Họ không hề nói chuyện với nhau, khi ăn cũng chỉ chăm chú mà ăn, không ai nhìn ai.

“Nghiên Tuyết, cháu cảm thấy ở đây thế nào?”

Cứ tưởng người nhà này ai cũng không thích cô cho đến khi bà nội - người có địa vị cao nhất trong nhà lên tiếng.

“Dạ? Cháu cảm thấy…”

“Mày không thấy cái đó nhìn vướng víu lắm sao? Lấy vợ rồi còn không chịu tháo cái mặt nạ phiền phức đó ra, muốn để vợ mày không biết mặt mày đến suốt đời à?’



Nghiên Tuyết còn chưa kịp trả lời hết thì một giọng nói đáng sợ bỗng lấn át giọng của cô. Trần Tư Khải bị Trần lão gia mắng vì chiếc mặt nạ khác người, điều đó khiến người trong nhà sững sờ một lát còn Trần Tư Thông thì chợt cười:

“Ba à, nó lúc nào cũng đeo cái đó như thế còn gì, như một thằng kì lạ.”

“Sao con lại nói em trai mình như vậy chứ?” Trần phu nhân vỗ nhẹ vào vai con trai.

“Em trai con đâu có kỳ lạ như nó, mà em trai con càng không phải sinh ra từ một người hầu.”

Lời nói của Trần Tư Thông càng lúc càng đi quá giới hạn, nhưng khi thấy anh ta như vậy người nhà họ Trần lại chẳng ai lên tiếng can ngăn. Hà Nghiên Tuyết định phản bác thay chồng nhưng anh lại bất chợt đứng dậy, kèm theo đó là giọng nói thật nhẹ nhàng:

“Con ăn no rồi, con xin phép lên phòng.”

Trần Tư Khải rời khỏi bàn ăn trong khi bữa tối mới chỉ diễn ra được vài phút. Hà Nghiên Tuyết cũng không nuốt trôi cơm nên đành đứng dậy theo chồng mình lên phòng.

Nghiên Tuyết mở cửa phòng ngủ thì không thấy Trần Tư Khải đâu, cô chạy sang phòng làm việc bên cạnh thì mới phát hiện anh đang ở đó. Dù không được quý trọng nhưng ở tập đoàn TRT - tập đoàn thuộc sự quản lý của nhà họ Trần, Tư Khải vẫn được giữ chức vụ giám đốc. Có lẽ do tài năng lẫn trí thông minh của anh nên ba anh mới không thể không thăng chức cho anh.

“Này, sao anh lại bỏ đi mà không nói lại anh trai mình?”

“Nói lại thì giải quyết được gì vì anh ấy nói đúng mà. Với cả tại sao cô lại lên đây? Cô không ăn tối à?”

“Nhìn mặt người nhà anh áp lực như thế sao tôi nuốt nổi chứ?”

Sau đó Tư Khải lại cắm mặt vào làm việc, thật sự cô không hiểu anh đang nghĩ gì. Hồi còn ở nhà, Nghiên Tuyết cũng hay xích mích với đứa em cùng cha khác mẹ của mình nhưng cô không hề nhịn, cô thậm chí đã từng lao vào đánh em mình hồi còn nhỏ.

“Mà này, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Trần Tư Khải ngưng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt chăm chú.

“Tại sao anh lại đeo mặt nạ thế? Với cả chuyện anh trai anh vừa mới nói nữa.”

“Cô muốn biết đến vậy à?”

Thấy anh có vẻ không thoải mái khi nhắc đến chuyện nhạy cảm ấy, Nghiên Tuyết liền lập tức xua xua tay:

“Nếu anh không muốn kể cũng không sao, tôi xin lỗi vì đã nhiều chuyện.”

Hà Nghiên Tuyết nghĩ rằng Tư Khải sẽ nổi giận nhưng trái lại anh lại tự nguyện tháo chiếc mặt nạ kia xuống. Khoảnh khắc anh tháo rời chiếc mặt nạ Nghiên Tuyết đã rất hồi hộp và cuối cùng cô rất bất ngờ khi anh có một vết sẹo bỏng khá lớn bên mặt trái. Nhưng mà kể ra khi có vết sẹo ấy thì gương mặt của Trần Tư Khải cũng không khó coi là bao, cảm giác như nếu vết sẹo biến mất thì anh sẽ rất sát gái đó.



“Chắc cô thấy tôi khó coi lắm nhỉ?” Trần Tư Khải mỉm cười, trông mặt anh hiền lành ấm áp vô cùng.

“Không, anh đâu có xấu xí như người ta nói, chẳng qua là có vết sẹo thôi nhưng vẫn… vẫn rất đẹp trai.”

Trần Tư Khải đưa tay chạm lên vết sẹo, anh bắt đầu kể lại:

“Vết sẹo này có từ lúc tôi 12 tuổi, cũng 15 năm rồi… Tôi đã bị người ta hất nước nóng vào mặt chỉ vì tôi là con của mẹ tôi. Mẹ tôi từng làm người hầu ở Kannadas, bà ấy xinh đẹp nhưng có hơi ngốc nghếch, bà ấy thường xuyên bị những kẻ khác bắt nạt. Cho đến một ngày ba tôi say rượu, ông ấy đã ***** *** mẹ tôi trong khi chỉ mới lấy vợ được vài năm. Ngày mẹ tôi mang thai cũng là ngày bà ấy thực sự sụp đổ, bị người đời khinh miệt, bị ba tôi lẫn phu nhân chán ghét.”

Quá khứ của Trần Tư Khải nghe thật đau lòng, nó còn tệ hơn những gì Nghiên Tuyết nghĩ. Cô sững sờ hồi lâu trước câu chuyện ấy, một đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh oan nghiệt ấy đúng thật đáng thương.

“Cô có biết tại sao tôi lại được ở trong căn nhà này không? Vì tôi là máu mủ của ba tôi, đó chính là lý do duy nhất đấy. Kẻ như tôi không được cao quý như bọn họ, anh trai tôi ghét tôi cũng là điều đương nhiên thôi.”

Nghe đến đây Hà Nghiên Tuyết mới nhận ra một điều trong một gia đình, kẻ không có được tình thương mới là người đáng thương nhất. May mắn cho Nghiên Tuyết là cô không bị người khác khinh miệt, nhưng sống trong căn nhà không có ai yêu quý mình thì cũng chẳng muốn ở lại.

Sau khi làm việc xong, Trần Tư Khải trở về phòng ngủ, lúc này anh nhìn thấy Nghiên Tuyết đang trải thảm dưới nền đất và chuẩn bị sẵn chăn gối. Thấy khó hiểu, Tư Khải bèn hỏi:

“Nghiên Tuyết, cô đang làm gì vậy?”

“Dù chúng ta đã kết hôn nhưng tôi nghĩ chúng ta không thể ngủ chung giường được, cho nên anh ngủ giường đi, tôi ngủ ở đây cũng được.”

“Cô không thích ngủ chung với tôi sao?”

Hà Nghiên Tuyết giật mình xua tay:

“Không phải đâu, ý tôi là… chúng ta…”

“Nếu cô không muốn thì tôi ngủ ở đất, sao tôi có thể để vợ mình nằm đất còn mình nằm giường được.”

Sau một hồi đấu khẩu qua lại, cuối cùng cả hai người họ cũng ngủ chung một giường. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nằm chung giường với đàn ông, dù có là chồng thì cũng vẫn ngại. Hà Nghiên Tuyết nằm sát ra mép giường, điều đó càng khiến Tư Khải khó hiểu.

“Sao cô lại nằm tận ra đó? Cô sợ tôi sẽ làm gì cô sao?”

“Ờ thì… không phải nay là đêm tân hôn của chúng ta à? Anh… sẽ không làm gì tôi… đúng không?”

Trần Tư Khải quay sang mỉm cười nhìn cô, góc nghiêng của anh thực sự rất đẹp, kể cả khi có vết sẹo trên mặt nữa.

“Tôi có thể làm gì cô được chứ? Đừng sợ, nếu cô không muốn thì tôi không ép, tôi không thích cưỡng ép người khác làm những điều họ không muốn, tôi ghét điều đó.”