Vài ngày sau.
Từ sau cái ngày gặp mặt Bạch Tuấn Triết là trong đầu của Nghiên Tuyết luôn văng vẳng câu dặn dò của anh ta. Ngày hôm đó, Bạch Tuấn TRiết đã ôm lấy hai vai cô, nghiêm túc dặn dò:
“Cậu nhớ phải giữ khoảng cách với Trần Tư Khải, nếu không thì cái chuyện đó sẽ xảy ra thật đấy. Tôi cũng là đàn ông và tôi hiểu điều đó, không có tôi ở cạnh thì cậu phải tự bảo vệ mình.”
Thật ra lời mà Bạch Tuấn Triết nói có hơi quá rồi vì trong mắt Nghiên Tuyết thì Tư Khải không phải kiểu người như vậy. Nhưng cô cũng không nên chủ quan vì anh cũng đã nói thật với cô rằng anh muốn có con.
Hôm nay, Nghiên Tuyết có nhiệm vụ gửi báo cáo đến tận tay Tư Khải. Mấy ngày nay cô đều cố gắng kéo ngắn khoảng thời gian gặp mặt anh nhất có thể, vì không hiểu sao kể từ hôm ấy cô cảm thấy rất khó xử mỗi lần nhìn thấy anh.
Cốc… cốc…
“Mời vào.”
Sau khi được sự đồng ý, Nghiên Tuyết liền mở cửa bước vào. Lúc này Tư Khải vẫn đang cắm đầu làm việc, cô muốn vào gửi anh báo cáo thật nhanh rồi rời đi.
“Đây là báo cáo doanh thu tháng vừa qua, tôi xin phép gửi giám đốc.”
Trần Tư Khải ngẩng mặt lên, anh nhìn thẳng vào mắt vợ mình nhưng lại thấy cô né tránh. Không những thế, khi anh cầm lấy báo cáo thì Nghiên Tuyết lại ngay lập tức thu tay về rồi quay mặt bước đi thật nhanh.
“Đứng lại!”
Hà Nghiên Tuyết giật mình đứng chựng người không bước tiếp. Trần Tư Khải đặt báo cáo xuống mặt bàn, anh chống tay đứng dậy đi về phía cô.
“Hà Nghiên Tuyết, cô đang né tránh tôi đấy à?”
Nghiên Tuyết mỉm cười lắc đầu:
“Đâu có.”
“Rõ ràng cô đang cố tính tránh mặt tôi, tại sao vậy? Là vì chuyện tôi nói muốn có con với cô sao?”
Nhắc đến đúng chuyện nhạy cảm nên Nghiên Tuyết liền phản ứng ngay:
“Không phải đâu, anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi không tránh mặt anh.”
Trần Tư Khải không hề tin, mấy ngày nay cô đều hành xử một cách kỳ lạ với anh. Ở công ty thì cố tình tránh mặt, về nhà thì mỗi người ở một nơi, đến lúc đi ngủ cô cũng cố gắng nằm sát mép giường nữa. Nhìn khuôn mặt như không hề có chuyện gì của Nghiên Tuyết khiến Tư Khải nghi ngờ, anh đẩy cô tựa lưng vào tường, hai tay siết chặt lấy cánh tay của cô rồi cúi người xuống. Hà Nghiên Tuyết trợn tròn mắt nhìn anh rồi quay mặt đi, tự dưng lại áp sát thế này khiến cô áp lực quá.
“Nếu không phải vậy thì cô mau nhìn thẳng vào mắt tôi đi.”
Gương mặt của Trần Tư Khải rất kiên định, anh thật sự muốn xem cái cách phản ứng của người phụ nữ trước mặt.
Hà Nghiên Tuyết có chút run nhưng để che giấu việc mình đang thực sự muốn giữ khoảng cách với Tư Khải nên cô đã hít một hơi thật sâu rồi quay sang, đấu mắt với anh. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, người ta nói nếu nhìn thẳng vào mắt của người khác giới quá 7 giây thì có khả năng sẽ rất dễ bị rung động và trái tim của Nghiên Tuyết lúc này đang đập rất nhanh, cô cảm thấy hồi hộp vô cùng.
Trần Tư Khải chuyển ánh nhìn của mình xuống dưới, anh quan sát môi của cô, nơi mà anh chưa thể chạm tới. Anh muốn bày tỏ tình cảm của mình với Nghiên Tuyết, anh không muốn cô cứ mãi né tránh anh. Có lẽ Bạch Tuấn Triết nói đúng, anh không đủ tốt để có thể kiềm chế nữa rồi.
“Nghiên Tuyết.” Anh vừa nhìn vào môi cô vừa lên tiếng gọi tên cô.
“Sao thế?”
“Cho phép tôi hôn cô được chứ?”
Nghiên Tuyết còn chưa hết kinh ngạc thì Trần Tư Khải đã chủ động ôm lấy gáy của cô thực hiện nụ hôn mà anh vừa xin phép. Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cả hai đều có một cảm giác kỳ lạ. Nụ hôn này là nụ hôn đầu của họ, nó vừa nhẹ nhàng lại vừa say mê cuốn hút một cách kỳ diệu.
Kết thúc nụ hôn chỉ vỏn vẹn có vài giây ấy là gương mặt đỏ bừng đầy xấu hổ của Hà Nghiên Tuyết. Thì ra hôn có cảm giác hồi hộp và tê dại đến thế, dù chỉ đơn thuần là chạm môi nhưng cũng thật kích thích.
Trần Tư Khải chuyển tay từ gáy ra má của Nghiên Tuyết, anh cúi người định tiếp tục hôn cô nhưng lúc này đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
“Xảy ra chuyện rồi.”
Cánh cửa văn phòng của Trần Tư Khải bỗng dưng bị ai đó mở toang ra tạo lên tiếng động vô cùng chói tai.
Người gây ra chuyện này chính là Kiều Ninh Nguyệt, cô ta muốn thông báo gì đó nhưng khi thấy Tư Khải và Nghiên Tuyết đang trong tư thế thân mật thì cô ta liền im lặng.
“Chị dâu? Có chuyện gì sao?”
Kiều Ninh Nguyệt tỏ ra không hề thoải mái với cảnh tượng trước mắt nhưng vì có chuyện gấp nên cô ta không thể không nói.
“Ba vừa bị ngất xỉu trong văn phòng, mẹ với anh Tư Thông vừa mới đưa ba đến bệnh viện rồi.”
“Sao?”
Vừa nghe tin Trần lão gia phải vào viện là ngay lập tức Tư Khải và Nghiên Tuyết liền chạy đi. Trần lão gia có tiền sử bị bệnh tim, ông ấy phải uống rất nhiều thuốc nên sức khỏe cũng không được tốt cho lắm. Thế nhưng ông ấy vẫn luôn làm việc chăm chỉ, từng chút một chăm chuốt cho TRT vươn lên vị trí đỉnh cao như ngày hôm nay.
Bệnh viện.
“Phu nhân, ba không sao chứ?”
Trần Tư Khải đi đến hỏi Trần phu nhân thay vì hỏi anh trai bởi vì nhìn nét mặt của Tư Thông có vẻ không được tốt.
“Bác sĩ vẫn đang xem cho ông ấy ở bên trong, lát nữa mới có kết quả.”
Khoảng mười lăm phút sau, bác sĩ từ bên trong phòng bệnh bước ra. Vừa nhìn thấy bác sĩ là người nhà 5 người đã túm tụm lại, lo lắng hỏi:
“Bác sĩ, chồng tôi/ba tôi sao rồi?”
“Bệnh nhân bị thiếu máu nên dẫn đến ngất xỉu vì vậy chúng tôi cần truyền máu gấp cho bệnh nhân.”
Thấy vậy, Trần Tư Thông liền chen vào rồi giơ tay ra:
“Lấy máu của tôi truyền cho ba đi, tôi là con trai ông ấy.”
“Vậy mời anh đi theo chúng tôi.”
Trần Tư Thông vào thời khắc này trông cũng ra dáng người con có hiếu lắm ấy chứ. Nhưng có một điều không lường trước được là, sau khi lấy mẫu máu của Trần Tư Thông thì bác sĩ liền phát hiện ra một điều lạ và đã ra thông báo cho gia đình.
“Mẫu máu ban nãy chúng tôi vừa lấy qua xét nghiệm cho thấy là không tương thích với nhóm máu của bệnh nhân, vì vậy còn ai ở đây có nhóm máu O cùng với bệnh nhân không?”
Việc máu của Trần Tư Thông không tương thích với Trần lão gia khiến anh ta cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn gây gổ với bác sĩ:
“Bác sĩ kiểm tra kỹ chưa thế? Rõ ràng tôi cùng nhóm máu với ba tôi, các người kiểm tra lại đi.”
Trần phu nhân như nhận ra điều gì đó nên đã vội vàng ngăn cản con trai mình, sau đó Trần Tư Khải liền đi đến nói với bác sĩ:
“Bác sĩ, tôi cũng là con trai của ông ấy, hay là lấy mẫu máu của tôi đi.”
“Được rồi, mời anh đi bên này.”
“Vâng.”
Sau khi Trần Tư Khải làm xét nhiệm thì nhóm máu của anh trùng với nhóm máu của ba mình nên có thể truyền được cho Trần lão gia. Việc Trần Tư Thông không cùng nhóm máu với ba thì không phải kỳ lạ nhưng đáng ngờ ở chỗ, Hà Nghiên Tuyết đã từng nhìn thấy giấy khám sức khỏe của Trần phu nhân ở đâu đó và biết được bà ấy cũng là nhóm máu O. Dù không học y nhưng cô biết bố mẹ nhóm máu O thì con cũng phải là nhóm máu O, nhưng tại sao Trần Tư Thông lại không cùng nhóm máu với ba của mình?
Để làm rõ mối nghi ngờ, nhân lúc đợi tình hình của Trần lão gia sau khi truyền máu, Nghiên Tuyết đã đi đến chỗ của Trần phu nhân. Mọi người lúc này đều đã mệt mỏi, ai nấy ngồi một góc nên sẽ không để ý.
“Phu nhân, cho phép tôi hỏi phu nhân một câu có được không?”
“Cô muốn hỏi điều gì?”
“Nhóm máu của phu nhân có phải nhóm máu O không?”
Trần phu nhân lo sợ ra mặt nhưng vẫn cố mỉm cười chối bỏ:
“Không phải, cô nhầm rồi.”
Nhìn thái độ của Trần phu nhân, Nghiên Tuyết vẫn rất nghi hoặc. Cô gật đầu, giọng điệu có chút châm biếm:
“Tôi cũng mong là mình đã nhầm chứ không thì hơi kỳ lạ đấy, xin lỗi phu nhân.”