Trần Tư Khải ôm Nghiên Tuyết rất chặt, chặt đến mức khiến cô cảm thấy khó thở. Nhưng điều làm cô tò mò chính là thái độ của anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại trông đáng thương như thế này.
Một lát sau, hiện trường vụ tai nạn đã được giải quyết, những người bị thương trong vụ tai nạn cũng được đưa đến bệnh viện kịp thời. Tuy nhiên Trần Tư Khải vẫn chưa hết sợ hãi, anh ngồi trên xe ô tô với gương mặt thẫn thờ khiến Nghiên Tuyết cảm thấy lo lắng.
“Tư Khải, anh không khỏe ở đâu à? Hay là chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Lúc này Trần Tư Khải mới có phản ứng, anh lắc đầu:
“Tôi không sao đâu nhưng xin lỗi cô vì hiện tại tôi không thể lái xe được.”
“Anh cứ ngồi yên đó, tôi biết lái xe mà, tôi sẽ đưa chúng ta về nhà.”
Nghiên Tuyết chuyển sang ghế giữ lái, cô khởi động xe rồi lập tức phóng đi. Ngồi trên xe, Trần Tư Khải luôn giữ im lặng, anh trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa xe mà suy nghĩ cái gì đó phức tạp. Nghiên Tuyết rất muốn hỏi anh lý do nhưng cô nghĩ nên để anh tự nói ra sẽ tốt hơn.
“Nghiên Tuyết, cô biết điều gì là đáng sợ nhất đối với một đứa trẻ không?” Tư Khải đột nhiên lên tiếng.
“Là gì?”
“Là mất mẹ khi tuổi vẫn còn nhỏ đấy.”
Hà Nghiên Tuyết hiểu điều đó vì cô cũng mất đi người mẹ thân yêu khi cô còn nhỏ. Mẹ cô mắc bệnh nặng không có cách chữa trị, lúc đó cô đã rất đau lòng và trách tại sao ông trời không thương mẹ mình. Tuy nhiên sau này khi lớn lên, cô nhận ra việc sống chết là có số, không ai có thể tránh khỏi cả.
“Đúng là đáng sợ thật.” Nghiên Tuyết gật gù.
“Nhưng cô biết điều gì đáng sợ hơn thế không?”
Nghiên Tuyết bày ra bộ mặt ngơ ngác không hiểu, thấy cô im lặng không trả lời Tư Khải liền quay mặt sang, anh nở một nụ cười thống khổ rồi nói:
“Đó là chính mắt nhìn thấy mẹ mình chết. Mẹ tôi đã tự sát ngay trước mắt tôi, bà ấy vì không chịu đựng nổi cuộc sống ác độc này nên mới chọn cách tự sát.”
Trần Tư Khải vừa dứt lời, cảm xúc của Nghiên Tuyết bỗng rơi vào khoảng lặng, cô không biết phải nói sao vì quá khứ của anh thật ám ảnh. Tại sao cuộc đời lại đối xử với họ một cách tàn nhẫn như vậy trong khi họ không hề có lỗi.
“Trước khi nhắm mắt, mẹ nói tôi phải tiếp tục sống tiếp vì bà ấy luôn nghĩ tôi là máu mủ nhà họ Trần thì chắc chắn nhà họ Trần sẽ không bỏ rơi tôi. Nhưng cô cũng biết đó, khi ấy tôi chỉ mới 12 tuổi, sao tôi có thể chịu đựng được khi mà không có mẹ ở cạnh?”
Quá khứ đau thương của Tư Khải thật khiến người ta nhói lòng, ngay cả Nghiên Tuyết cũng không kìm nổi xúc động khi nghe anh kể về những gì anh đã trải qua.
Tư Khải giơ tay lên chạm vào chiếc mặt nạ đang che đi vết sẹo bỏng, có lẽ nỗi đau này so với việc mất đi người mẹ chưa là gì cả.
“Tôi đã bị mẹ ruột của Trần phu nhân hất nước sôi vào mặt, bà ấy ghét mẹ con tôi đến thấu xương tủy. Nhưng mẹ tôi đã làm gì sai, lẽ nào chỉ vì bị ***** *** và mang thai dòng máu nhà họ Trần thì đáng tội chết sao?”
Việc bản thân bị đối xử tệ bạc sẽ không khiến Tư Khải căm hận bằng việc những người đó gián tiếp khiến mẹ anh phải tự sát. Cái chết của mẹ anh ngày hôm đó, cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên, đến chết cũng không bao giờ quên.
Đêm hôm ấy, trong lúc hai vợ chồng đang ngủ, Nghiên Tuyết đột nhiên tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động lạ. Cô mở mắt ra và phát hiện Trần Tư Khải liên tục nói mơ, trán anh đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, hình như anh đang gặp ác mộng thì phải.
“Này, Trần Tư Khải, anh không sao chứ?”
Nghiên Tuyết ngồi dậy lay nhẹ người anh nhưng anh không hề tỉnh dậy mà cứ tiếp tục nói mơ. Cô bắt đầu lo lắng cho tình trạng của chồng mình nhưng lúc định xuống giường thì tay cô bất ngờ bị anh nắm lấy, kéo phắt lại.
“Đừng đi.”
Nghiên Tuyết ngơ ngác nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, cô không cựa quậy mà để yên như thế.
“Mẹ, đừng rời xa con mà.”
Thì ra anh đang nhớ mẹ mình, cũng phải thôi vì một đứa trẻ bị người nhà bên nội ghét bỏ như anh thì mẹ chính là chỗ dựa duy nhất. Hà Nghiên Tuyết vỗ về anh như vỗ về một đứa trẻ, không những thế còn hát ru cho anh bằng bài hát mà hồi nhỏ mẹ cô hay hát.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…”
Hôm sau.
Tập đoàn TRT - phòng họp.
Vì Trần Tư Thông đã thành công kí được hợp đồng với CEO của KO - Hoắc Kiên cho nên cuộc họp diễn ra ngày hôm nay cũng nhằm mục đích phổ biến về dự án của Tư Thông. Trần Tư Khải ngồi một bên quan sát, anh cũng đã hi vọng dự án của mình sẽ được tiến hành nhưng xem ra vẫn cần thêm thời gian.
Trong suốt cuộc họp, Hoắc Kiên luôn chăm chú quan sát Trần Tư Thông thuyết trình về dự án mới, thỉnh thoảng ông ấy còn liếc mắt nhìn về phía Trần phu nhân. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Hoắc Kiên đó chính là cách cầm bút ký tên, ông ấy ký tên mình bằng tay trái giống hệt Trần Tư Thông. Lý do để khiến điều này trở nên đặc biệt là cả công ty không có ai ký tên bằng tay trái ngoại trừ một mình Trần Tư Thông và bây giờ lại xuất hiện thêm Hoắc Kiên nữa.
Kết thúc cuộc họp, Trần phu nhân liền tìm gặp riêng Hoắc Kiên. Bà ấy kéo ông ta ra một góc vắng người sau đó tức giận nói:
“Hợp tác với TRT chỉ là cái cớ của anh thôi nhỉ? Rốt cuộc thì anh đang có âm mưu gì hả?”
Hoắc Kiên nở một nụ cười nguy hiểm, ông ta vươn tay ra vén tóc mai cho Trần phu nhân.
“Xem em kìa, Tiểu Tuệ. Em đang lo lắng anh sẽ phát hiện ra điều gì đó mà em đang che giấu hả?”
“Cái gì? Đừng ở đó ăn nói vớ vẩn. Tôi chẳng có cái bí mật nào giấu anh hết.”
“Vậy việc gì em phải nổi giận khi anh ký hợp đồng với TRT, chẳng lẽ em sợ chồng em sẽ phát hiện ra chuyện chúng ta từng yêu nhau à?”
Trần phu nhân liếc mắt lườm Hoắc Kiên, bà ấy nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu anh dám tiết lộ chuyện giữa chúng ta cho chồng tôi thì đừng trách Lâm Tuệ Tuệ này ác độc.”
Nói rồi Trần phu nhân liền bỏ đi và Hoắc Kiên cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó. Tưởng chừng như việc gặp riêng này không bị ai phát hiện nhưng thật không may là Trần lão gia đứng trên tầng đã nhìn thấy hai người họ cùng bước ra từ một chỗ.
“Tư Thông, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Trên hành lang công ty, Kiều Ninh Nguyệt liên tục đuổi theo Trần Tư Thông. Nhưng kể từ cái ngày anh ta bắt gặp vợ mình bước ra từ phòng riêng của em trai là hai người họ đã không nói chuyện với nhau rồi.
“Tôi không có gì để nói với cô cả.”
“Anh nghe em giải thích chút đã.”
Trần Tư Thông bực mình quay lại, anh ta chỉ tay vào mặt vợ rồi gằn giọng:
“Cô có thôi cái việc làm tôi điên lên chưa hả?”
Kiều Ninh Nuyệt vẫn cố chấp, cô ta bám lấy tay Trần Tư Thông nài nỉ cầu xin:
“Thư Thông, chúng ta làm lành có được không? Em biết mình sai rồi, em xin lỗi.”
Trần Tư Thông trợn ngược mắt lên vẻ mặt ngán ngẩm đầy khó chịu, anh ta hất mạnh một cái khiến Kiều Ninh Nguyệt ngã văng ra đất.
“Tránh ra!”
“Á.”
“Bực cả mình.”
Trần Tư Thông lẩm bẩm chỉnh lại cổ áo sau đó lạnh lùng rời đi, anh ta luôn nói rằng mình yêu Kiều Ninh Nguyệt nhưng khi cơn ghen trỗi dậy thì kẻ như anh ta sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Lát sau, Tư Khải và Nghiên Tuyết bỗng xuất hiện, thấy Ninh Nguyệt ngồi khóc dưới nền đất Nghiên Tuyết đã đi đến đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ cô ấy đứng lên.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Kiều Ninh Nguyệt từ từ ngẩng đầu lên, cô ta không thèm để ý đến bàn tay của Nghiên Tuyết mà vội vã chống tay tự đứng dậy, đồng thời lớn tiếng với Nghiên Tuyết:
“Tất cả là tại cô, nếu không có cô thì mọi chuyện đã không như vậy.”
Kiều Ninh Nguyệt vừa hét vừa động tay động chân với Nghiên Tuyết, Tư Khải thấy thế liền đi tới, một tay ôm lấy vai của Nghiên Tuyết tay còn lại thì giữ chặt cổ tay của Ninh Nguyệt.
“Chị dâu chị vừa phải thôi, chị đang đánh vợ tôi trước mặt tôi đấy.”
Lúc này trông Tư Khải thật ngầu, những nhân viên khác đi qua đều tò mò đứng lại bàn tán. Đúng lúc đó Trần lão gia đi ngang qua, ông ấy hắng giọng:
“Đây là công ty, mấy đứa đang làm cái trò gì vậy?”
Trần Tư Khải buông tay Ninh Nguyệt ra, anh cúi đầu xuống nhằm xin lỗi:
“Xin lỗi chủ tịch.”
Sau đó anh liền kéo Nghiên Tuyết rời đi mà không chút do dự.
Lúc này chỉ còn Trần lão gia và Ninh Nguyệt, ông ấy đã nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa xảy ra ban nãy. Ông ấy bước ngang qua người Ninh Nguyệt rồi dừng lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ông nói nhỏ:
“Ta đã biết chuyện trước đây giữa con và Tư Khải nhưng hiện tại con đang là vợ của Tư Thông vậy nên hãy ra dáng vợ nó một chút. Đừng để ta hay bất cứ ai phải bắt gặp chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến Trần gia và công ty, nếu không cho dù Tư Thông nó có yêu con đến mức nào thì ta vẫn sẽ không tha thứ.”