Edit: Sa Hôm nay bà Kiều dọn quán về nhà liền bắt gặp hai gương mặt ngơ ngác khiến bà phì cười, nhưng khi hỏi rõ nguyên do thì bà Kiều cũng không biết nói gì, từ hai gương mặt ngơ ngác biến thành ba gương mặt ngơ ngác.
Ngơ ngác hồi lâu, bà Kiều mới hộc ra được một câu: “Tôi chưa gặp cậu Tiểu Cố này bao giờ, cậu ấy nói đưa bố mẹ tới thăm nhà là có ý gì?”
Ông Kiều không trả lời mà quay sang nhìn Kiều Lâm Lâm. Ông cũng quá mức khiếp đảm, nhất thời quên hỏi Tiểu Cố là tại sao đột nhiên đến thăm nhà, vì vậy bây giờ chỉ có thể nhìn con gái mình thôi.
Bà Kiều cũng dời mắt sang con gái.
Đón lấy ánh mắt tò mò của bố mẹ, Kiều Lâm Lâm trấn tĩnh lắc đầu làm như vô tội, nghĩ cũng biết nếu bố mẹ biết việc tốt mà cô làm, chắc chắn họ sẽ song kiếm hợp bích đánh cô nhừ đòn, cô làm sao dám thẳng thắn? Cho dù biết rõ giấy không gói được lửa nhưng kéo dài tới đâu hay tới đó, cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của con cá muối!
Có điều ông bà Kiều chỉ là thấy khó tin mà thôi. Đến tuổi của họ rồi còn gì mà không hiểu nữa, cậu bé nói rõ đưa bố mẹ tới thăm nhà thì chỉ có ý đó mà thôi. Xác định xong, họ không còn thời gian để xử lý con gái nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là tiếp đãi khách.
Bà Kiều nghĩ thôi đã thấy bồn chồn, thời gian quá sát sao, vài ngày là ngày nào, mai hay mốt?
Nhà cửa lộn xộn, không dọn dẹp thì không thể tiếp khách được. Hơn nữa trước đó bà cũng đã nghe bố nó nói nhìn Tiểu Cố là biết gia đình giàu có, không phải là nhà mà gia đình tầm thường như họ so sánh được. Vì vậy bất kể có thành hay không, họ cũng phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để người ta chê cười.
Miễn cưỡng tiêu hóa sự thật xong, bà Kiều kéo ông Kiều cùng hành động, dọn dẹp ngay trong đêm, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ, sáng hôm sau cũng không đi bán mà tổng vệ sinh cả nhà, còn tỉ mỉ hơn dọn nhà ăn tết nữa. Nói gì thì nói, tết thì năm nào cũng có, mà bố mẹ bạn trai con gái thì chưa chắc năm nào cũng tới nhà.
Nhưng khi đã quét dọn kỹ càng, căn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, ông bà Kiều vẫn thấy không ổn. Nhà quá chật chội, đồ dùng cũ kỹ, tiếp đãi khách ở nhà thì trông nghèo nàn quá. Hai vợ chồng thương lượng, sau đó bảo Kiều Lâm Lâm gọi cho Tiểu Cố: “Nhà mình nhỏ quá, con bàn với cậu ấy xem hẹn ở nhà hàng được không?”
Kiều Lâm Lâm rất thất vọng với biểu hiện của bố mẹ. Cô biết ông Kiều không đáng tin cậy gì nên ngay từ đầu hoàn toàn không mong đợi gì ở ông mà chỉ dám trông chờ mẹ cô có thể mạnh mẽ từ chối yêu cầu vô lý của nam thần. Không ngờ ôi không ngờ, người mẹ mạnh mẽ kiên cường, thường ngày diễu võ giương oai với hai bố con cô thì ra cũng chỉ là con cọp giấy, còn chẳng thèm giãy giụa mà đã đón nhận thực tế.
Cô bất mãn gọi cho nam thần, vốn định để bố mẹ nói chuyện nhưng bố mẹ không chịu, cô bèn bật loa ngoài, vừa kết nối thành công là đã nói rõ: “Bố mẹ em đang ngồi bên cạnh. Bố mẹ em muốn hỏi anh có thể hẹn gặp mặt ở nhà hàng được không? Nhà em hơi loạn, với cả cũng ngại bà con hàng xóm dòm ngó.”
Câu sau là cô tự nói.
Không biết có phải vì nể mặt bố mẹ vợ tương lai không mà Cố Chi Thu đồng ý ngay: “Ừ, anh sẽ đặt nhà hàng, khoảng mười giờ sáng mai sẽ đến đón nhà em.”
Kiều Lâm Lâm thấy hơi phiền: “Anh đưa địa chỉ là được, nhà em tự đi.”
Cố Chi Thu cười: “Vậy sao được, lần đầu gặp cô chú, anh đến đón mới phải phép.”
Anh không chịu gửi tên nhà hàng và địa chỉ, Kiều Lâm Lâm nói nhiều cũng vô dụng, bèn chấp nhận sự sắp xếp của anh. Chờ cô cúp điện thoại, đến cả bà Kiều khó tính cũng vui mừng gật đầu: “Thằng bé này lễ phép quá, xem ra không phải người tùy tiện.”
“Nhìn là biết Tiểu Cố được nuôi dạy đàng hoàng.” Cứ nhắc tới Cố Chi Thu là ông Kiều khen không dứt miệng, nhưng vẫn thấp thỏm, “Chắc là nhà đó giàu lắm, không biết bố mẹ cậu ấy đã biết chuyện hai đứa nhỏ chưa.”
Bà Kiều chưa gặp Cố Chi Thu bao giờ nên không biết anh thần tiên cỡ nào, vì vậy rất tự tin: “Con gái mình bàn về ngoại hình lẫn học vấn có thua ai đâu, trai theo nó nườm nượp đó thôi. Tuy có hai vợ chồng mình làm con nó rớt điểm nhưng mình cũng đã mua nhà cho nó rồi, điều kiện thua kém ai đâu?”
Kiều Lâm Lâm mặc kệ mẹ mình đánh giá cao mình hơi quá, cô cúp máy xong liền lẳng lặng về phòng, cảm giác ngồi chờ chết rất đau khổ.
Sáng hôm sau, Cố Chi Thu đến đúng hẹn, đích thân lái xe tới đón nhà bạn gái. Chủ yếu là nhà Kiều Lâm Lâm có ba người, anh làm tài xế thì vừa đủ bốn chỗ.
Bà Kiều đi xuống nhà, thấy có chàng trai đẹp trai thì nhìn chằm chằm, suy nghĩ đầu tiên là cậu bé này đẹp trai quá, trông cũng rất phong độ, bà tự thấy xấu hổ khi cho rằng con gái mình dư sức để sánh vai với cậu ấy.
Sau đó nhìn qua chiếc xe, bà Kiều càng bất an. Ông Kiều không có mắt nên nói sai rồi, nhà thằng bé này không phải rất giàu mà là siêu giàu, biển số xe này không phải ai cũng mua được!
So sánh mới thấy nhà mình bị đè bẹp hoàn toàn, bà Kiều không bày ra nổi tư thái bễ nghễ của mẹ vợ, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì, cũng may Cố Chi Thu tươi cười chào hỏi trước: “Chào cô ạ, cháu là Cố Chi Thu, cô có thể gọi cháu là Tiểu Cố như chú ạ.”
Nói xong, anh mở cốp xe, hộp quà to đùng khiến người ta lóa mắt. Cố Chi Thu vừa xách quà vừa giới thiệu: “Bố mẹ biết cháu qua đây nên chuẩn bị ít quà, tất cả đều là đồ dùng thường ngày, trừ thuốc bổ ra, mẹ cháu còn tặng cô mấy chai mỹ phẩm cùng loại mà mẹ cháu hay dùng, cũng tặng cho chú chai rượu ngon ạ.”
Quà không những nhiều mà còn gói rất sang trọng khiến người ta có cảm giác vô cùng xa hoa nhưng không tục tằng. Vốn dĩ bà Kiều cảm thấy mình rất tốt bỗng trở nên luống cuống, vô cùng bất ngờ vì đây chỉ mới là lần đầu gặp mặt mà phía đàng trai đã chu đáo vậy rồi, ai không biết còn tưởng hai nhà sắp bàn chuyện cưới gả.
Con gái còn đang đi học, bà Kiều không muốn gả con sớm, định từ chối Cố Chi Thu, quà quý quá, họ không nhận hết được. Nhưng hàng xóm nghe đã ùa ra hóng hớt, mọi người nhiệt tình hỏi bà Kiều:
“Thằng bé này là bạn trai của Lâm Lâm nhà chị à? Nhìn là biết nhân tài rồi nha!”
“Ôi chao, nhiều thuốc bổ thế, nhân sâm, đông trùng, hạ thảo, sâm Mỹ có đủ, có lòng quá.”
“Sính lễ đó à ha ha ha, chừng nào mời bọn tôi uống rượu thế?”
Thấy hàng xóm càng lúc càng nhiều, bà Kiều không chống đỡ nổi, đành gác lại ý định khách sáo, vội vàng dẫn Cố Chi Thu xách túi lớn túi nhỏ lên nhà, chờ cất đồ xong cả nhà mới vội vã theo Cố Chi Thu lên xe, suốt đoạn đường từ nhà ra xe đều bị hàng xóm vây quanh hỏi han dòm ngó.
Nhưng mặc dù xe đã đi xa, hàng xóm vẫn bàn tán xôn xao, bên dưới khu nhà vô cùng náo nhiệt.
Trên xe, bà Kiều liên tục lén nháy mắt với ông Kiều.
Thật ra bà rất muốn đánh con gái một trận cho hả giận. Kiều Lâm Lâm như đã đoán được trước, lúc đi xuống nhà là đã nói: “Con ngồi trước cho, phải thắt dây an toàn mà ha ha.”
Vì vậy Kiều Lâm Lâm lập tức trốn lên ghế phụ lái.
Bà Kiều không thể ngăn cô, dù sao cũng là Tiểu Cố lái xe, con bé này không cạnh cậu ấy thì chẳng lẽ để hai ông bà già ngồi cạnh? Như vậy chỉ càng thêm lúng túng.
Hơn nữa giờ cũng không phải lúc mắng con, bà Kiều đành nhịn, trao đổi ánh mắt với ông Kiều: “Chuyện này là sao?”
Hai hôm nay thảo luận mục đích của gia đình Tiểu Cố trong lần gặp mặt này, họ đều cho rằng không phải việc gì quá quan trọng, có lẽ bố mẹ Tiểu Cố biết chuyện của hai đứa nhỏ nên mới muốn gặp họ một lần, thứ nhất là để bày tỏ gia đình bên đó tôn trọng và ủng hộ mối quan hệ của lũ trẻ, thứ hai là chúng nó cũng sắp tốt nghiệp rồi, hai gia đình gặp nhau trước để làm quen, khi nào tốt nghiệp xong bàn chuyện cưới hỏi cũng thuận lợi hơn.
Vậy nếu chỉ là gặp mặt chứ không phải bàn chuyện cưới hỏi, ông bà Kiều căng thẳng thật đấy nhưng cũng không bày vẽ làm gì, ít nhất là tạm thời không thông báo cho họ hàng bạn bè. Nào ngờ Tiểu Cố chẳng những đến đón họ tới nhà hàng mà còn tặng cả đống quà để chật cả phòng khách nhà họ nữa.
Lúc thấy mấy loại thuốc bổ cao cấp, suy nghĩ của ông bà Kiều không khác hàng xóm là bao, cũng cho rằng đây không phải là cuộc gặp bình thường mà là bàn chuyện quan trọng.
Nhưng điều khiến hai vợ chồng sốt ruột nhất hiện giờ không phải chuyện đó mà là đáp lễ làm sao để không mất mặt.
Tuy nhà họ không giàu có gì nhưng bà Kiều vẫn hiểu lễ nghĩa, vì vậy đã chuẩn bị quà gặp mặt, hơn nữa bởi vì ông Kiều nói nhà cậu bé kia rất giàu nên bà còn cắn răng mua thuốc lá và rượu rất đắt tiền, thầm nghĩ như vậy tặng người ta cũng không ngượng tay.
Nhưng khi so sánh với phần quà của gia đình họ, bà thấy quà của mình rất tầm thường, cả về số lượng lẫn chất lượng đều không so sánh nổi.
Cứ như vậy đi gặp người ta thì khó coi quá, bà Kiều càng nghĩ càng lo âu, âm thầm trao đổi với ông Kiều, sau đó nói: “Tiểu Cố à, cháu dừng xe ở trung tâm thương mại đằng trước được không? Ban nãy đi vội quá cô chưa kịp đi vệ sinh.”
Cố Chi Thu tập trung lái xe, không chú ý đến sự trao đổi bằng mắt của họ nên hơi bất ngờ khi nghe vậy. Nếu ông Kiều yêu cầu đi vệ sinh thì anh sẽ nói sắp đến nhà hàng rồi, tới đó đi vệ sinh cũng được, nhưng nếu là bà Kiều đề nghị thì Cố Chi Thu không thể nói gì, thoáng chần chừ rồi cũng lễ phép gật đầu: “Dạ, vậy cháu cho cô xuống ở cửa trung tâm thương mại rồi chạy xe xuống hầm giữ xe chờ cô.”
Bà Kiều cười gật đầu, lúc xuống xe còn kéo theo Kiều Lâm Lâm: “Lâm Lâm, lần đầu tiên mẹ tới chỗ này, không biết đường, con đi với mẹ đi.”
Kiều Lâm Lâm lờ mờ cảm thấy mẹ gọi cô đi cùng chắc hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì nên hơi kháng cự nhưng vẫn bị lôi vào trung tâm thương mại. Quả nhiên mẹ cô không đi vệ sinh, cũng không la rầy cô mà kéo cô đi thẳng tới khu mua sắm, lướt qua mấy cửa hàng, cuối cùng nhanh chóng chọn cái khăn lụa hơn tám nghìn.
Trong lúc chờ nhân viên gói quà, bà Kiều dịu dàng hỏi Kiều Lâm Lâm: “Cầm thẻ theo không?”
Giờ thì Kiều Lâm Lâm đã nhận ra mục đích của mẹ, cô ôm túi xách, lắc đầu: “Quà nhà anh ấy tặng toàn cho bố mẹ dùng, tại sao lại dùng thẻ của con?”
Đáng tiếc bà Kiều tuy đang nén giận không mắng cô nhưng tay chân thì không nhượng bộ chút nào. Bà phớt lờ kháng nghị của cô, giật lấy túi xách của cô, tìm thẻ rồi đưa cho thu ngân: “Quẹt cái này.”
Hai phút sau, bà Kiều xách túi đồ ra khỏi trung tâm thương mại, tảng đá trong lòng đã rơi xuống nên mặt mũi cũng không còn nặng nề nữa. Nhưng Kiều Lâm Lâm thì không vui tí nào, còn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải nguy cơ sự nghiệp tương lai của nam thần thì đã hao tiền tốn của, xui quá là xui.
***
Vì trên đường đi có chuyện làm gián đoạn nên khi bốn người vào phòng riêng trong nhà hàng thì thấy bố mẹ Cố Chi Thu đã ngồi chờ rồi. Hai bên gia đình chào hỏi nồng nhiệt, bà Cố còn nắm tay Kiều Lâm Lâm, cười vô cùng thân thiết: “Lâu rồi mới gặp lại Lâm Lâm, càng ngày càng đẹp ra.”
Bà Kiều không ngờ mẹ Tiểu Cố chẳng những đã biết con gái mình từ trước mà còn vô cùng thân thiết, bèn âm thầm trừng Kiều Lâm Lâm, thầm nghĩ rốt cuộc con nhỏ này giấu họ bao nhiêu chuyện vậy!
Nhưng bây giờ không phải là lúc tính sổ, ngược lại, bà Cố tỏ ra thân thiết chứ không phải khách sáo xa cách làm bà Kiều thở phào nhẹ nhõm, trước khi đến đây hai vợ chồng bà cứ lo người ta giàu có sẽ khinh khi mình. Bà dè dặt lấy quà ra, nói: “Đây là món quà cho Lâm Lâm chọn, nói rất hợp với chị.”
Bà Cố vui mừng nhận lấy, sau đó cũng lấy hộp quà trong túi xách ra: “Cảm ơn Lâm Lâm nhé, vừa hay cô cũng có quà cho cháu, cố ý giữ tới bây giờ để làm cháu bất ngờ nè.”
Bà Cố rất thời thượng, quà bà tặng cho Kiều Lâm Lâm là bộ vòng tay Hồng Ngọc hình hồ lô mới ra của hãng Qeelin đang rất thịnh hành hiện nay, ngoài viền hồ lô còn được khảm kim cương li ti lấp lánh rất xinh đẹp, tất nhiên giá cả cũng rất “đẹp”, bộ vòng tay này có giá ít nhất mấy chục nghìn, so với cái khăn lụa mấy nghìn mà Kiều Lâm Lâm mua thì cô lời rồi.
Bà Kiều nhìn lướt qua, không biết giá bao nhiêu, đành tỏ ý bảo Kiều Lâm Lâm nhận quà.
Mà Kiều Lâm Lâm cũng chỉ sững sờ với món quà chứ cũng không quá vui mừng vì khi họ ngồi xuống, ông Cố trông thì nho nhã lại phát ngôn một câu gây chấn động tứ bề: “Hôm nay hẹn anh chị đến đây là vì muốn xin ý kiến của anh chị về chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ.”
“Đính hôn?!” Ông bà Kiều há hốc mồm, sững sờ hồi lâu. Kiều Lâm Lâm cũng há hốc mồm, nhìn gương mặt rất giống nam thần của ông Cố mà nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, doanh nhân đều thẳng thắn như vậy sao?
Ông Cố vừa cười vừa rót trà cho ông Kiều, mặt mày hớn hở giải thích: “Chi Thu đang phân vân chuyện đi du học ở Anh, thằng bé không yên lòng về Lâm Lâm, tôi và mẹ thằng bé thấy tình cảm tụi trẻ rất tốt nên mới nghĩ chi bằng đính hôn trước, sau đó cho hai đứa nó cùng đi du học, không biết anh chị nghĩ sao? Tất nhiên nếu anh chị thấy không ổn thì cũng có thể để tụi nó kết hôn trước khi đi du học cũng được, lúc đó cũng đủ tuổi kết hôn rồi.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm sợ đến mức đầu óc trống rỗng, suy nghĩ duy nhất là không hổ là cha con, thái độ y chang nhau.
Lúc nam thần nói đính hôn hay kết hôn gì đó cô còn trấn an bản thân là anh chỉ đùa thôi, còn đi học mà cưới sinh cái gì, nhưng nếu người lớn cũng biểu đạt như vậy thì Kiều Lâm Lâm không còn nguyên cớ gì để trốn tránh, buộc phải chấp nhận hiện thực này.
Cũng há hốc mồm như Kiều Lâm Lâm nhưng ông bà Kiều lại rất vui vẻ chấp nhận ý kiến này. Tận sâu trong lòng, họ có tâm nguyện cho Kiều Lâm Lâm đi du học, cho dù bị cô thuyết phục dùng tiền dành dụm nuôi cô đi du học để mua nhà là đã coi như hoàn toàn từ bỏ ý định này nhưng hai vợ chồng vẫn thấy rất tiếc nuối. Bây giờ phát hiện con gái có thể đi du học, hai vợ chồng tương đối kích động, nhất là khi nghe ông Cố nói Cố Chi Thu đã nhận được lời mời từ giáo sư trường Cambridge, chỉ cần họ không phản đối thì ông ấy sẽ giúp Kiều Lâm Lâm xin học bổng của trường Cambridge luôn, ông bà Kiều phấn khích đến mức đỏ bừng cả mặt.
Con gái được học tại ngôi trường danh giá Cambridge là sự hấp dẫn mà ông bà Kiều không tài nào từ chối, để đạt được mục đích này, e rằng cho dù đập nồi bán sắt bán con gái, họ cũng đồng ý ấy chứ.
Vì vậy chuyện đính hôn đã được quyết định, phần lớn thời gian sau đó hai vợ chồng thi nhau hỏi chuyện Cố Chi Thu đi du học, càng hỏi càng yên tâm, càng hỏi càng hài lòng, cuối cùng bà Kiều còn chủ động nói: “Hay là chọn ngày đẹp trước tết?”
Kiều Lâm Lâm: Meo meo meo?
- -----oOo------