Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 102




- Đã xong.

Tuyệt Vô Mệnh ra một hơi đầy vẻ mệt nhọc, vừa rồi y đã bay đi khắp sa mạc để bày trận, công việc này không hề dễ dàng chút nào huống chi ở đây còn nóng như vậy.

Lý Kỳ Phong vỗ vai y cười động viên:

- Vất vả cho ngươi rồi, mà ngươi bày trận pháp mấy phẩm thế, thời gian trụ được bao lâu??

Thiếu niên nở một nụ cười tà dị pha chút phất khích nói:

- Đương nhiên ta đã chơi tất tay với bọn chúng, với trận pháp tứ phẩm này, ta đảm bảo không tên nào có thể trụ qua được cuộc khảo hạch, một tuần bị giam cầm ở cái nơi chết tiệt này cơ mà.

- Một tuần??

Lý Kỳ Phong sửng sốt hô lên một tiếng đầy kinh hãi, hắn không ngờ tên này vậy mà có thể xuống tay triệt để như thế, ở một cái nơi như thế này chính bản thân hắn cũng không tự tin có thể trụ được trong một tuần, cho dù có đủ ăn, đủ uống còn khó chịu nổi nữa là đám người kia chỉ có vài người có nhẫn trữ vật.

Phải biết rằng sa mạc đáng sợ không chỉ vì nó nóng bức mà vì nó còn là nơi tra tấn thể xác và linh hồn của mỗi người dám đặt chân vào.

Một cái sa mạc thực thụ nếu không có người dẫn đường thì đến chín mươi phần trăm là ngươi sẽ bỏ mạng, nguyên do chính là nó quá rộng lớn, người đi sẽ dễ dàng lạc đường, cái đói cái khát không phải là nguyên do chính dẫn đến cái chết mà là do bọn họ bị chết tâm, bị quay vòng trong sa mạc không biết lối ra khiến bọn họ dần tuyệt vọng và bỏ mình, đó là còn chưa kể bão sa mạc, các loài động, thực vật độc hại trên đường đi.

Nơi này chỉ là một phần của khảo hạch, sa mạc không đủ rộng lớn, nếu như bình thường thì chịu đựng một canh giờ là có thể qua, dù có lạc đường cũng chỉ mất vài canh giờ dò tìm, thế nhưng bây giờ bọn hắn bí mật dựng lên ảo trận thì tình huống lại khác hẳn, trận pháp biến nơi này gần như thành một sa mạc thực thụ.

Tuyệt Vô Mệnh biến ảo đôi tay bắt đầu niệm pháp quyết rồi hô lớn:

- Khởi!!

Ngay lập tức hắn nhìn thấy chỗ linh thạch và cái cờ trận pháp biến mất, thay vào đó là một cồn cát nhỏ trên sa mạc, nhìn từ bên ngoài thì đây cũng chỉ là một cồn cát nhỏ như bao cồn cát khác, thật sự khó ai có thể nghĩ ra đây là một trận điểm bởi vì nó quá chân thật.

Lý Kỳ Phong ngỡ ngàng nói:

- Vậy là xong rồi, sao ta không thấy khung cảnh nơi này thay đổi gì thế??

Hắn thật sự không hiểu, lần trước khi vào động mộ của vị cường giả kia, ảo trận biến hóa hẳn thành một khung cảnh khác mà ở đây tên này bày trận sa mạc vẫn là sa mạc, hắn không hề thấy thay đổi gì.

Tuyệt Vô Mệnh cười nhạt nói:

- Ảo trận đẳng cấp càng cao thì càng không phải biến ảo khung cảnh đơn giản như vậy, ảo trận thật sự chính là trong giả có thật, trong thật lại có giả, khiến ngươi không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả, bị vây khốn đến chết cũng không nhận ra hiểu chưa.

Tuyệt Vô Mệnh phỉ một ngụm nước miếng khô nóng xuống lớp cát thô tục nói:

- Đi thôi, ** kiếp, nóng chết mất.

Lý Kỳ Phong gật đầu đồng ý, nhiệt độ ở đây không chừng cũng lên đến hơn năm mươi độ, dù là cơ thể tu sĩ có sức chịu đựng tốt hơn phàm nhân nhưng nếu ở đây lâu cũng khó mà trụ nổi.

Hai người bọn họ nhanh chóng lên chui vào phi điểu lôi quang rồi cất cánh bay lên, khi bay lên độ cao khoảng tám mươi trượng, thông qua thần thức hắn kinh ngạc khi thấy khung cảnh phía dưới thay đổi, quả nhiên là như tên này nói, ảo trận có biến đổi nhưng hắn không hề nhận ra thật giả, chỉ khi bay quá khỏi phạm vi ảo trận thì mới hiện ra khung cảnh thật.

- Đằng kia, đám tu sĩ kia vào sa mạc rồi, chúng ta đến đó xem kịch vui.

Lý Kỳ Phong hô lên một tiếng mừng rỡ, Tuyệt Vô Mệnh có vẻ như cũng nhìn ra, thiếu niên cười quái dị rồi điều khiển phi điêu lôi quang bay vụt đi.

Ngay lúc này, ngoại trừ một số ít những tu sĩ đã không chịu được bỏ cuộc thì hiện tại tất cả tu sĩ đều đã đi vào sa mạc, những người này tất cả đều đi thành từng nhóm, có nhóm chỉ vài người có nhóm lên đến cả trăm người.

Trong tất cả các nhóm tu sĩ, có một đội nhóm nam thanh nữ tú khoảng hơn hai mươi người dẫn đầu đi vào trước tiên, những người này ai nấy đều trông nổi bật hơn tu sĩ bình thường, bọn họ là con cháu thế gia hoặc ít nhất cũng là người có thân phận không nhỏ, có điều hầu như bọn họ đều có điểm chung, đó là bị Kỳ Phong và Vô Mệnh bắn chìm thuyền rơi xuống sông, trên người ai nấy đầu tóc đều bù xù, y phục vẫn còn ẩm ướt chưa kịp khô.

Một thiếu niên trẻ tuổi mặc y phục màu nâu vừa phe phẩy cái quạt trên tay vừa bực bội nói:

- Phù, nóng nực chết mất, mặc dù sớm biết rằng ở đây sẽ có sa mạc nhưng mà đến rồi mới biết nơi này cũng quá đáng sợ đi.

Một thiếu niên khác liên tục phủi y phục rồi lộ vẻ căm tức:

- Y phục của chúng ta vẫn chưa khô, ** kiếp nhà nó, nếu ta mà gặp lại hai tên khốn kiếp kia nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt.

Nghe thấy thiếu niên nói câu này, đám tu sĩ liền nhớ lại chuyện vừa xảy ra, thần sắc trở nên giận dữ, gương mặt đỏ bừng bừng, một thiếu nữ trong nhóm lên tiếng trấn an:

- Cũng tốt, so với mấy vị công tử kia thì chúng ta ít ra còn may mắn hơn nhiều.

Đám người thoáng giật nảy mình, quả thật so với bọn họ thì có mấy người còn thảm hơn bội phần, điển hình chính là Lôi Vũ, Văn Túc hai người này, bọn họ bị đạn khí bắn cho bất tỉnh nên bị loại khỏi cuộc khảo hạch, ngoài ra còn có một vị thiếu niên ở Nguyệt thành và một người là nhi tử của quan lục bộ thượng thư cũng có kết cục như vậy.

Thiếu niên mặc bộ y phục màu nâu lộ vẻ tức giận nói:

- Hừ, ta vừa nghe qua là biết Lôi Vũ và Văn Túc chính là chủ mưu chọc vào hai tên tiểu tử kia trước, chỉ là bọn hắn trêu chọc phải khúc xương cứng, bị như vậy cũng là đáng đời, chỉ là chúng ta có châm chọc bọn chúng vài câu mà bị ra nông nỗi này, ta thật sự không chịu được cục tức này, bọn chúng quá ngông cuồng.

Một thiếu niên khác có gương mặt thanh tú, ánh mắt có vẻ tinh anh thở dài nói:

- Vị nhân huynh này bớt giận đi, ta thấy hai tên kia cũng không hề đơn giản đâu, nếu các vị có ý định trả thù cũng phải xem xét cẩn trọng đó.

- Lục Lăng huynh nói như vậy là có ý gì??

Những người khác nghe y nói như vậy liền sửng sốt, trong đám người bọn họ thiếu niên tên là Lục Lăng này là một người khá nổi bật và có uy vọng cao, thế nên khi gã mở lời những người khác liền nghiêm túc nghe.

Sắc mặt của thiếu niên trùng xuống trầm ngâm nói:

- Không biết mọi người có để ý không, trong hai tên kia có một kẻ rất đặc biệt, từ thần thái, dung mạo, khí chất...tất cả đều vượt xa chúng ta, cái lúc mà y bắn hỏa pháo ta để ý thấy vẻ mặt của người này không hề lộ ra chút dị dạng gì, cái ánh mắt coi thường giống như đã làm rất nhiều lần vậy, hạng người này nếu không phải thiên kiêu đến từ một thế lực lớn ta tuyệt đối không tin.

Đám tu sĩ nghe xong lời này liền hít vào một ngụm khí lạnh, một thiếu nữ run giọng nói:

- Lục Lăng công tử, ngươi nói cái này là thật chứ??

Thiếu niên tên Lục Lăng thở dài nghiêm nghị nói:

- Ta mặc dù không dám khẳng định hoàn toàn, thế nhưng chí ít cũng chính xác đến chín phần.

Một thiếu niên khác cười lớn phản bác:

- Hahaha, Lục Lăng huynh, ngươi nói như vậy có phải không thích hợp, làm gì có thiên kiêu nào lại chọn tham gia cuộc khảo hạch này với chúng ta chứ, nếu có thì y đã sớm được đắc cách chọn vào học viện luôn rồi.

Mọi người nghe đến đây lại gật đầu đồng ý, bọn họ cũng không tin sẽ có trường hợp ngược đời như vậy.

Lục Lăng liếc nhìn thiếu niên kia khẽ lắc đầu nói:

- Ta cũng không muốn tin thế nhưng ta chỉ hỏi các vị một câu, mọi người biết con phi điểu giống như khô lỗi kia lấy ở đâu ra không??

- Cái này chẳng phải quá đơn giản sao, nhẫn trữ vật ta cũng có một cái, đương nhiên là ta mượn được của phụ thân.

Nói rồi thiếu niên giơ ngón tay lên đầy vẻ khoe khoang, gương mặt tỏ vẻ ưu việt hơn người khác.

Lục Lăng cười khẩy nói:

- Ở đây mọi người đều biết đến nhẫn trữ vật có thể cất được đồ vật, thế nhưng ta hỏi vị huynh đài này cũng như các vị ở đây, nhẫn trữ vật của mọi người có thể cất được con phi điểu sắt kia vào bên trong sao??

“Cái này”

Nghe y nói như vậy đám người trở nên sửng sốt, như vừa nghĩ đến cái gì, gương mặt ai nấy đều biến sắc, hô hấp trở nên nhộn nhạo.

Nhìn phản ứng của mọi người như vậy Lục Lăng mới lộ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Tin rằng mọi người cũng biết rồi, nhẫn trữ vật của chúng ta chỉ là hạ phẩm nên có không gian chỉ khoảng hai trượng, không thể nào mà nhét cái thứ đồ lớn như vậy vào được, nó có nghĩa là nhẫn trữ vật của thiếu niên kia chí ít phải là loại trung phẩm trở nên, mà thứ này ngoại trừ cao thủ thiên biến cảnh thì ta thấy chỉ có hoàng đế là có mà thôi.

Đám tu sĩ nghe đến đây sớm rõ ràng đến mười phần, thiên biến cảnh hạng cao thủ như truyền thuyết này ở vương quốc bọn họ đoán chừng chỉ có vài người, muốn gặp được những người này là bất khả thi chứ đừng nói đến chuyện mượn được nhẫn trữ vật.

Người còn lại là vua của vương quốc, cửu long chí tôn, nhẫn trữ vật của y đến nhi tử của mình cũng khó có thể mượn được, dù sao nhẫn trữ vật trung phẩm chỉ có một cái, độ quý giá của nó vượt xa nhẫn hạ phẩm nhiều lắm.

Thiếu niên kia vẫn tỏ ra không phục nói:

- Vậy thì sao, dù cho thân phận của y có lớn đến mấy, một khi chúng ta thông qua cuộc khảo hạch trở thành tân sinh của học viện Lam Nguyệt, ta cũng không tin bọn chúng có thể làm gì được chúng ta, mọi người thấy có phải không??

- Đúng thế, haha…

Đám tu sĩ kia thi nhau hưởng ứng, cảm giác lo sợ vơi đi hẳn, ngay cả Lục Lăng cũng gật gù nói:

- Cái này là đương nhiên rồi, chỉ cần vào được học viện Lam Nguyệt chúng ta coi như được an toàn, vậy nên mọi người cứ thoải mái tranh đấu, những hạng đầu không phải của riêng bọn chúng.

- Phải đó, ta quyết tranh đấu đến cùng, hạng nhất, hạng nhì cũng không phải do bọn chúng quyết định.

Đám người la hét lớn một tiếng, khí thế trở nên sục sôi không ngừng, đột nhiên trong nhóm người có một thiếu niên hô lên một tiếng run rẩy nói:

- Các vị bằng hữu, mọi người có ai cảm thấy sa mạc này hình như quá rộng không?? chúng ta đã đi được nửa canh giờ rồi mà khoảng cách đến đỉnh núi kia càng xa thì phải??

- Ân, hả??

Nghe thiếu niên nói như vậy mọi người ai nấy đều giật nảy mình, một thiếu nữ lộ vẻ kinh di run rẩy chỉ tay:

- Mọi người xem kìa, ba cái cây kia chúng ta từng gặp lúc mới bước vào sa mạc rồi đúng không??

Nhóm tu sĩ theo hướng chỉ tay của nữ tử liền nhìn thấy ba cái cây long xương(*) khổng lồ đang đứng chụm lại một chỗ, đáng ra loại cây này thường mọc đơn lẻ vậy nên ba cái cây này rất đặc biệt,mọi người khi mới vào sa mạc đương nhiên là có ấn tượng với nó.

(*): cây xương rồng.

Đám tu sĩ trẻ tuổi nhìn ba cái cây long xương kia gương mặt trở nên tái nhợt, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.

- Chúng ta bị lạc đường rồi!!