Chiến Chiếm Hữu

Chương 6: Cuộc chiến thứ sáu




Khi Chiến Chiến vọt vào phòng, chỉ nhìn thấy bừa bãi đầy bàn.

"A! Tôi đã gia tăng tốc độ chạy về, bọn thần ăn các cậu cư nhiên một chút xíu cũng không chừa lại cho tôi!" Trong nhà truyền đến tiếng la tức giận của Chiến Chiến, Tùy Nhạc nghe được bốn chữ "gia tăng tốc độ", không khỏi cười khẽ, hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn có. . . . . Tâm hữu linh tê (ăn ý hiểu nhau).

Tùy Nhạc đi vào trong nhà cứu vớt đám người làm vô tội, anh trấn an Chiến Chiến đói phát điên: "Biết em trở về muộn nên anh phân phó chờ em và chú Tả về mới đưa bữa trưa đến."

"Vậy còn không đưa tới, em sắp chết đói rồi”

"Người nào đang kêu đói? Đưa bữa ăn tới." Một giọng nói ôn hòa vang lên, Chiến Chiến nhanh chóng quay đầu lại, vui mừng hô to: "Hạo Khanh!"

Tùy Nhạc trơ mắt nhìn Chiến Chiến từ một con khỉ giương nanh múa vuốt biến thân thành chim nhỏ kích động bay về phía người đàn ông đứng ở cửa, thẳng tắp đụng vào trong ngực của người đàn ông, hưng phấn ôm cánh tay của hắn.

Trịnh Hạo Khanh mặc quần áo thoải mái màu xám nhạt, xem ra tao nhã lịch sự, không chút nào để ý đồng phục làm việc tràn đầy vết mỡ của Chiến Chiến dính vào trên người mình, ngược lại móc khăn tay tinh xảo từ trong túi ra lau vết dầu mỡ trên mũi cô. Anh ta mỉm cười với Tùy Nhạc, đi tới lại nhận được cái nhìn chằm chằm không khách khí của đối phương, Trịnh Hạo Khanh bất đắc dĩ cười: "A Nhạc, thái độ này của cậu là ý gì?"

"Thái độ hoan nghênh" Tùy Nhạc không để lại dấu vết liếc cánh tay móc vào nhau của hai người, tay trong túi dần dần nắm thành quyền. Chiến Chiến không để ý tới thanh âm quái gở của Tùy Nhạc, vui vẻ cầm lấy cái hộp bánh ngọt trong tay Trịnh Hạo Khanh: "Thật tốt quá, lại có bánh ngọt ăn. Đúng rồi Hạo Khanh, sao hôm nay anh lại tới, không phải chỉ có Chủ nhật anh mới rãnh sao?"

". . . . Thật ra thì hôm nay anh mang người tới cho em gặp." Trịnh Hạo Khanh vừa nói vừa khẽ nghiêng người, lộ ra bóng dáng bị Chiến Chiến sơ sót sau lưng. Đứng phía sau Trịnh Hạo Khanh chính là một cô gái cao gầy, một mái tóc quăn màu đỏ rượu nổi bật lên gương mặt trang điểm tinh xảo càng thêm diễm lệ, một cái áo khoác dài hào phóng phối với quần ống nhỏ và giày lộ mắt cá chân, xinh đẹp dị thường.

Chỉ thấy Chiến Chiến bỏ qua cánh tay Trịnh Hạo Khanh, thần thái hưng phấn trong mắt càng thêm rõ ràng, giang hai cánh tay muốn nhào qua: "Bàn (mập) Nha! Cậu đã về rồi!"

"Đứng nghiêm" Cô gái nhàn nhạt khạc ra hai chữ, hữu dụng tựa như Khẩn Cô chú của Đường Tăng, Chiến Chiến hóa thân Tôn Hầu Tử lập tức bị đánh về nguyên hình, hỏa tốc thu hồi móng vuốt đàng hoàng đứng nghiêm "Ai là Bàn Nha."

"Cậu. . . Tuyệt đối không phải!"

"Ai cho phép cậu trở thành bẩn thế này."

"Mình. . . . . Là tình thế bất đắc dĩ. . . . . ."

"Người nào" cô vẫn nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại tiết lộ tâm tình chân chính “Cho phép cậu ôm người khác trước."

Tiếng nói vừa dứt, cô liền giang hai cánh tay nghênh đón cái ôm của Chiến Chiến, cách một lớp đồng phục làm màu lam xámh dài rộng cảm thụ được hông gầy gò của Chiến Chiến, đau lòng nắm lấy cô: "Ăn nhiều như vậy là ăn đến chỗ nào, xương còn cấn người."

Chiến Chiến nghiêng đầu sang chỗ khác bướng bỉnh nháy nháy mắt với cô: "Cũng vậy."

Tùy Nhạc lập tức liền đoán được, cô gái này, chính là Tề Tế.

Tề Tế và Chiến Chiến từ nhỏ lớn lên cùng nhau ở trụ sở quân đội, hiện nay Tề Tế là nghiên cứu sinh năm hai, mới vừa giao lưu từ Đức trở về nước, mặc dù con đường lựa chọn khác nhau, nhưng vẫn là bạn tốt nhất của nhau. Chiến Chiến kéo cô vào nhà: "Trở về lúc nào, sao không kêu mình tới đón cậu?"

"Tối ngày hôm qua, mình biết rõ cậu bận rộn, cho nên mới tới tìm cậu, quả nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ lưu manh ăn mặc kiểu công nhân kỹ thuật của cậu." Tề Tế cởi xuống áo khoác ngoài, quen cửa quen nẻo, giắt trên giá áo kế sô pha, con ngươi diễm lệ giống như lơ đãng quét qua Tùy Nhạc đứng sóng vai cùng Trịnh Hạo Khanh.

"Hắc hắc." Chiến Chiến túm túm đồng phục làm việc nhiều nếp nhăn trên người, cười khan hai tiếng, đột nhiên nghĩ đến đây là lần đầu tiên Tùy Nhạc nhìn thấy Tề Tế, không khỏi ngẩng cổ hô với Tùy Nhạc: "Đây là chị em của em, Tề Tế, da trắng tướng mạo đẹp lại có khí chất, còn là thạc sĩ ở đại học danh tiếng, lợi hại không!”

Tùy Nhạc không biến sắc quan sát Tề Tế, cô gái tinh xảo này nhìn thế nào cũng không giống người như Chiến Chiến, nhưng anh không có toát ra nửa phần nghi ngờ, nở ra một nụ cười anh tuấn: "Chiến Chiến bình thường làm phiền em."

Một câu nói trong nháy mắt khiến trong nhà lâm vào an tĩnh, Chiến Chiến không nhịn được liếc mắt, anh ta thật đúng xem mình là rễ hành à, phiền hay không cần gì anh ta quản!

Tùy Nhạc không thèm để ý ánh mắt như dao găm của cô, mắt mang theo nụ cười vững vàng khóa trên người của Chiến Chiến, mà ánh mắt sắc bén của Tề Tế từ dưới tóc mái phóng ra ngoài, rồi sau đó lại biến mất.

Chiến Chiến lôi kéo Tề Tế và Trịnh Hạo Khanh ngồi vào trên ghế sa lon, cô vội vàng mở bánh ngọt Trịnh Hạo Khanh mang tới ra, vừa nhìn hai chữ "Dung Giang" trên bao bìa, Chiến Chiến hưng phấn thét chói tai: "Oa, Hạo Khanh, anh mang bánh ngọt ở khách sạn của anh đến à!"

Trịnh Hạo Khanh dịu dàng giải thích: "Hôm nay quá bận rộn, liền trực tiếp mang từ trong khách sạn đến."

Ghế sa lon đã bị chiếm hết, Tùy Nhạc kéo tới một cái ghế, thuận thế thả vào bên cạnh Chiến Chiến rồi ngồi xuống. Anh ghé đầu nhìn qua bánh ngọt lấy được tiếng thét chói tai một cái, rảnh rang nhạo báng Trịnh Hạo Khanh: "A Hạo, sao mình nghe được, bánh ngọt được hoan nghênh hơn cả cậu."

Chiến Chiến xoay người lại trừng mắt liếc anh một cái: "Em nào có! Bánh ngọt là bởi vì Hạo Khanh làm, em mới thích."

"Hạo Khanh, đồ ở khách sạn nhà anh quả thật. . . . Ăn quá ngon rồi." Chiến Chiến ăn một miếng bánh ngọt, mặt lộ ra biểu tình say mê, không hổ là "anh trai mặt trắng" của cô “A, còn có lần trước em đã ăn một phần thịt bò, coi như bị lạnh cũng thật ngon."

Không đợi Trịnh Hạo Khanh mở miệng, Tùy Nhạc đột nhiên nghiêng qua, biểu tình không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Chiến Chiến: "Em ăn rồi? Không phải em không thích đến sao. Anh còn tưởng rằng dùng cơm ở chỗ ưu nhã đó, cũng chỉ có giống như. . ." Anh nhanh chóng tiến tới bên tai cô bỏ lại lời nói chỉ hai người có thể nghe: "Thục nữ như Đình Đình của anh mới có thể đến."

"Anh đi luôn đi!" Chiến Chiến tức giận “Em còn chưa cười anh, ông chủ một nhà hàng nhỏ còn dám so với người ta. . . ."

Chiến Chiến đột nhiên ý thức được để Trịnh Hạo Khanh phát hiện cô dùng anh đánh cuộc, hẳn không phải là chuyện gì tốt, cũng học bộ dạng vừa rồi của Tùy Nhạc ghé vào lỗ tai anh nói, chẳng qua là trong giọng nói nhiều hơn một phần cắn răng nghiến lợi: "Dám so với bánh ngọt của Hạo Khanh, em thấy anh nên nhanh đi về dốc lòng nghiên cứu để không thua quá khó coi!"

Chiến Chiến vội vàng cãi vả với Tùy Nhạc, không có phát hiện đối diện Tề Tế cùng Trịnh Hạo Khanh trên mặt, đều là biểu tình phức tạp.

Trịnh Hạo Khanh bởi vì còn có chuyện thúc giục, ăn cơm xong liền tạm biệt rời đi. Trịnh Hạo Khanh mới vừa đi, Chiến Chiến thuận tiện đá Tùy Nhạc đang nương nhờ trên ghế sa lon ra cửa. Không ngờ vừa mới chuyển người liền bị Tề Tế nắm cổ áo, Chiến Chiến giật nhẹ cổ áo bị nắm chặt, ngẩng đầu nghi ngờ, chỉ thấy Tề Tế cười khanh khách nhìn chằm chằm vào cô: "Mình vừa ngửi được một loại mùi."

". . . . . . Khụ khụ mùi tức giận à?"

"Gian, tình, mùi, cậu, và Tùy Nhạc."

"À?"

"Không phải gian tình ít nhất cũng là ẩn tình. . . . Hử?" Nụ cười trên mặt Tề Tế càng thêm nhu hòa, nhìn kỹ, thậm chí có mấy phần giống Chiến Đình Đình.

Chiến Chiến từ nhỏ cũng biết nhất cử nhất động của mình chạy không khỏi pháp nhãn của Tề Tế, vội vàng thẳng thắn: "Tuyệt đối không phải là gian tình, cậu cũng không phải không biết mục tiêu của mình là Trịnh Hạo Khanh! Bàn Nha, mình kể với cậu, nếu không phải bởi vì tiền bạc của mình tương đối khan hiếm, mình nói thế nào cũng sẽ không bị cái tên kia dắt lỗ mũi. . . ."

"Hắt xì!" Tùy Nhạc sờ sờ lỗ mũi, cũng không biết Chiến Chiến đang nói xấu anh. Anh mới vừa bị Chiến Chiến đuổi đi, bèn bảo Trịnh Hạo Khanh thuận đường đưa anh trở về nhà, vào lúc này đang "Gia tăng tiến độ" trong phòng bếp.

Phòng bếp ở nhà Tùy Nhạc, có thiết bị làm bếp tiên tiến nhất, lò bếp cảm ứng[1], toàn bộ áp dụng chế độ tự động hóa, trên kệ dao bày đầy các loại dao và đồ làm bếp, lò nướng thùng nướng, phần lớn đều là dụng cụ chuyên nghiệp từ nước Pháp.

Trong tủ lạnh có vật liệu tươi ngon nhất được người giúp việc thay thế đúng giờ, Tùy Nhạc lấy ra vật liệu anh cần, lại từ trong quầy vô khuẩn lấy ra một bộ bát mộc mạc bằng thép, bắt đầu tỉ mỉ chế luyện bánh ngọt trên bồn rửa đặc biệt ở phía bên phải thư phòng.

Quẳng hết tất cả thiết bị tự động, Tùy Nhạc vén tay áo lên, cầm lên một bộ công cụ rất có lịch sử, từng bước từng bước, phết bột, nướng phôi bánh, bỏ kem trơn vào túi, nâng nhẹ tay kéo dài, vẽ ra một chuỗi hoa văn tinh tế lưu loát, tất cả động tác làm liền một mạch, quen thuộc giống như đã làm vô số lần.

Ánh mắt Tùy Nhạc dần dần mềm mại, anh dùng dao răng cưa cắt bánh ngọt thành từng miếng nhỏ, nhẹ nhàng cầm một miếng lên đưa vào trong miệng, vị đậm đà, bơ trơn mềm khiến anh lộ ra một nụ cười —— Cô ấy, sẽ phải thích thôi.

Khóe mắt liếc qua chocolate vụn Thụy Sĩnh trong chung thủy tinh còn chưa động tới bên cạnh, trong mắt Tùy Nhạc thoáng qua một tia sáng trong, nói không chừng, có thể thừa cơ hội này, làm thức tỉnh vài chuyện năm xưa trong cô.

"Nói nhỏ nói thầm ——" trong không gian an tĩnh đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại di động, Tùy Nhạc tháo bao tay nhựa dính đầy bột mì xuống, lấy điện thoại di động trên bàn, sau khi bấm nhận, đầu kia truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Thiếu gia, là tôi."

"Uh, chuyện gì?" Tùy Nhạc một tay cầm điện thoại di động, một tay bỏ bánh ngọt vào trong hộp sớm chuẩn bị xong.

"Là như vậy, cuốn phim lần trước cậu phân phó, có một đại nhân vật tự mình điện đến muốn xem."

Tùy Nhạc nhíu mày: "Ông hãy nói với ông ta là không có, mau lấy đưa đến đây cho tôi, tôi không muốn có ai xem được."

"Vâng" thanh âm đầu kia dừng một chút “Còn nữa... thiếu gia, cậu gần đây. . . . Có gặp phải chuyện gì khả nghi hay không?"

"Chuyện khả nghi?" Tùy Nhạc miễn cưỡng hỏi ngược lại “Chuyện khả nghi tôi gặp phải không phải rất nhiều sao?"

"Thiếu gia. . . . . ."

"Tôi tự có chừng mực, lão Trần, ông cũng đừng lo lắng, gần đây các trò đều tương đối ít, chỉ là cắt hỏng thắng xe, phá hư khóa cửa mà thôi." Tùy Nhạc vô tình cười khẽ “Tôi lại hi vọng động tác của ông ta mau chút, tiết kiệm cho tôi uổng phí tình cảm."

"Nhưng. . ." Lão Trần ở đầu kia vẫn không yên lòng, nhưng lời của ông đã bị Tùy Nhạc cắt đứt.

"Được rồi, cứ như trước đi, bên tôi có chút chuyện." Tùy Nhạc nói xong cũng cúp điện thoại, nụ cười ở khóe miệng dần dần biến mất.

******

Sáng sớm hôm sau, Tùy Nhạc liền mang theo một cái hộp màu trắng đi tới "Chiến Xa", không nói lời nào liền lôi kéo Chiến Chiến vào phòng. Chiến Chiến tựa vào trên ghế sa lon cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tùy Nhạc ——

Mỗi lần Chiến Chiến nhìn thấy Tùy Nhạc cười méo miệng, cũng biết không phải chuyện tốt. Mà bây giờ, cái miệng của anh lệch qua vô cùng lợi hại.

"Em vợ, quên chúng ta đã đánh cuộc rồi sao?" Tùy Nhạc vừa nói vừa đưa tay mở hộp ra, lấy một cái bánh ngọt bên trong ra “Nếm thử một chút đi."

Khi anh mở hộp ra, Chiến Chiến có một loại dự cảm xấu —— lấy kinh nghiệm nhiều năm của cô xem, cái bánh ngọt này thật không đơn giản. Bánh ngọt đơn giản nhất, cũng thử thách kỹ thuật nhất: kem trắng như tuyết, chỉ dùng kem trắng giống vậy vẽ ra đường viền hoa tinh tế, có màu sắc, có đường cong. . . .

Chiến Chiến yên lặng nhận lấy bánh ngọt, không xác định mở miệng: "Đây là. . . . Anh, làm?"

Tùy Nhạc giống như đoán được phản ứng của cô, móc điện thoại di động ra từ trong túi tiền, rất nhanh liền mở ra một đoạn video hình ảnh chất lượng cao, Chiến Chiến cẩn thận xem, anh cư nhiên quay lại toàn bộ quá trình mình làm bánh ngọt!

Tùy Nhạc trong màn hình, mặc quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, động tác thuần thục làm người xem hoa cả mắt, đồng thời, vẻ anh tuấn của anh khiến cho cô có chút khó có thể nhìn thẳng. Không thể không thừa nhận, Tùy Nhạc thế này. . . uhm, bộ dạng làm bánh ngọt, vẫn rất. . . . Đẹp trai .

Phần cuối đoạn phim, trên mặt Tùy Nhạc mang theo nụ cười, cầm bánh ngọt lại gần ống kính, chứng minh cái làm ra là cái đang ở trong tay Chiến Chiến. Tùy Nhạc để điện thoại ở trên bàn, nháy nháy mắt với cô, bộ dạng mặc cho vua hạch tội.

Chiến Chiến không tình nguyện cầm nĩa lên, múc một miếng kem vào miệng, trong nháy mắt, hương vị ngọt ngào mềm mịn lan tràn ra ở trong miệng. Hai mắt của cô trong nháy mắt sáng lên, hương trứng quyện với vị trà và mùi thơm của hạnh nhân, vị xốp làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Vào lúc này Chiến Chiến làm gì còn nhớ đến việc bình luận, cô huơ nĩa thật nhanh, giải quyết xong bánh ngọt trong thời gian ngắn nhất, thõa mãn liếm liếm miệng.

Còn chưa có hồi vị (nhớ lại dư vị sau khi ăn) xong, thanh âm đáng đánh đòn mang theo nụ cười của Tùy Nhạc truyền vào lỗ tai: "Như thế nào, có phục hay không?"

". . . . . ." Chiến Chiến rốt cuộc hồi hồn từ trong thức ăn ngon, cũng nhớ lại việc đánh cuộc, mặc dù vạn phần không tình nguyện, nhưng cô rốt cuộc vẫn dũng cảm đối mặt thực tế, huống chi. . . . Chiến Chiến vẫn còn thèm thuồng nghĩ: cô mới vừa liếc thấy trong hộp không chỉ có một miếng bánh ngọt. . . .

Chiến Chiến khẽ cắn răng: "Anh thắng."

"Cho nên?" Tùy Nhạc nhanh chóng đưa tay chặn lại cái tay muốn với vào hộp bánh của cô.

". . . . . ." Cho nên mau giao bánh ngọt ra đây!

"Hử hừ?"

Chiến Chiến nhắm mắt lại, tỏ vẻ tráng sĩ bóp cổ tay: "Cuộc hẹn của anh và Chiến Đình Đình, em an bài cho anh."

"Cần bao lâu đây?"

Vì bánh ngọt, cô nhận! Chiến Chiến giơ tay bảo đảm nói: "Trong tuần là được."

"Rất tốt." Tùy Nhạc thoải mái thở ra một hơi.

Chiến Chiến cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa lẩm bẩm, vừa muốn cầm miếng bánh ngọt kia đi: "Sao anh biết làm bánh ngọt ngon vậy?"

Sức lực Tùy Nhạc giữ chặt cô, lại lớn đến cô tránh không ra, Chiến Chiến ngẩng đầu nhìn người đang ngăn cô ăn bánh ngọt, chỉ thấy anh lộ ra nụ cười vô cùng vô tội: "Hạo Khanh không có nói cho em biết à, anh là sư phụ làm bánh của anh ta."

"Còn nữa" không để ý vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong tươi cười của Tùy Nhạc nhiều hơn một phần ác liệt “Miếng lớn còn dư lại này, là cho Đình Đình, không phải cho em."

"Tốt lắm, anh về, trong tiệm rất bận" Tùy Nhạc tiêu sái đứng dậy, thuận tay vò rối tóc ngắn của Chiến Chiến, nháy nháy mắt với cô “Nói cho cô ấy biết, anh nhớ cô ấy nha."

"Nhớ nhớ nhớ, nhớ cái đầu!" Chiến Chiến nhìn bóng lưng anh rời đi, tức giận nói không ra được, một tay lấy miếng bánh "ngự tứ" cho Chiến Đình Đình, hung hăng cắn một cái.

Chiến Chiến thưởng thức mùi sữa trong miệng, tựa hồ còn có một cỗ mùi chocolate nồng nặc, Chiến Chiến cúi đầu xem xét, mới chú ý tới, miếng bánh ngọt này nhiều hơn miếng kia một thứ ——

Bề mặt kem trắng noãn như mây, hiện lên một tầng chocolate tinh tế, hình tam giác vỡ xảo diệu hợp thành một cái vòng tròn, mặc dù bị cắn ra một cái lỗ hổng, nhưng. . . Nếu như cộng thêm phần bị cô nuốt vào bụng, chính là giống như. . . . Hoa văn bánh răng.

Sắc mặt của Chiến Chiến thoáng chốc biến trắng, cô thậm chí không có suy tư, tại sao bánh ngọt đưa cho thục nữ Chiến Đình Đình, lại cộng thêm một hoa văn của "Chiến Chiến", bởi vì, một ý tưởng càng thêm làm cho không người nào có thể tiếp nhận chui vào trong đầu ——

Sao, làm sao có thể, anh làm sao có thể biết chuyện này! ?

Đồ án này, năm đó cô vì thế mà vứt bỏ một cái răng, tổn thất món đồ chơi yêu mến nhất, bị buộc rời đi vườn trẻ thoải mái, bị đưa đến trong quân doanh của ông nội để Nghiêm gia trông coi, thậm chí! Mất khụ khụ. . . Cái đó —— vẫn gạt người nhà, tâm tâm niệm niệm.

Mà chuyện cách nhiều năm, chuyện đó vốn nên chỉ có cô và Trịnh Hạo Khanh biết, ngay cả Trịnh Hạo Khanh cũng đã quên lãng. Nhưng, Tùy Nhạc, một Tùy Nhạc chẳng có chút liên quan nào cả, anh ta làm sao biết việc này. . . . .