Tùy Đô Đô ba tuổi rồi, kế tục nhân tố di truyền của Tùy Nhạc và Chiến Chiến, mặc dù Tùy Đô Đô vẫn mập phì, nhưng ánh mắt sáng ngời, ngạo nghễ ưỡn cái mũi nhỏ, còn có nụ cười giống ba cậu, đã có thể đoán được tướng mạo tương lai của cậu, sẽ gieo họa chúng tiểu cô nương thế nào.
Nhưng, cậu cũng đồng thời kế tục bộ phận ‘Tích cực’ nhất của Tùy Nhạc và Chiến Chiến —— Đứa trẻ trước kia luôn bướng bỉnh cười khúc khích, đã biến thành Hỗn Thế Ma Vương.
Đã là lần thứ N Chiến Chiến rống Tùy Đô Đô đang trèo trên cây xuống, nhìn cái áo có hình con khỉ miệng rộng mà Chiến Cường Quốc mới mua cho Tùy Đô Đô đã bị dính bụi bậm bùn đất, không nhịn được nhíu mày một cái: một lát còn phải về nhà, vậy phải làm sao.
Tùy Nhạc đi công tác rồi, gần đây công việc ở Chiến Xa rất bận, những ngày này Tùy Đô Đô đều sống ở chỗ ba mẹ Tùy Nhạc, hôm nay bởi vì ông nội nhớ cháu cố rồi, nên Chiến Chiến đặc biệt dẫn Đô Đô theo, nghĩ là sau khi tan việc sẽ dẫn nó đến nhà thăm ông nội.
Nhưng ai ngờ đến, tên nhóc này thừa dịp cô nhận điện thoại liền nhanh chóng chui lên một gốc cây hòe ở sân sau, Chiến Chiến nhíu mày lau bùn trên mặt cho cậu: "Quần áo dơ rồi làm sao đi gặp ông ngoại!"
"Mẹ không hiểu, leo cây là chuyện rất thú vị."
". . . . . ."
Nhìn con trai mặt mày hớn hở, trong lòng Chiến Chiến mềm nhũn, nhéo nhéo mũi của cậu: "Làm bẩn quần áo cũng không phải là chuyện thú vị."
"Đô Đô." Một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến, trong lòng Chiến Chiến chợt buông lỏng —— Cứu binh tới.
"Chú Hạo!" Tùy Đô Đô phi thân nhào về phía người tới, được Trịnh Hạo Khanh vững vàng tiếp được, Chiến Chiến rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thấy con trai dính vào trên người Trịnh Hạo Khanh hoàn toàn quên sự việc leo cây, Chiến Chiến nhìn bọn người làm bận rộn phía sau, hơi áy náy cười cười với Trịnh Hạo Khanh: "Lại phải làm phiền anh trông tên nhóc này, hôm nay em thật sự quá bận việc."
"Không có chuyện gì, anh thích vô cùng." Trịnh Hạo Khanh sờ sờ cái trán hơi ướt mồ hôi của Tùy Đô Đô, lấy khăn tay ra xoa xoa cho cậu, vẻ mặt Tùy Đô Đô quá giống Chiến Chiến, và phần lớn cũng di truyền từ gương mặt Tùy Nhạc, cười khẽ một tiếng. Tiểu Ma Vương này, bây giờ có thể coi chừng nó, sợ rằng chỉ có Trịnh Hạo Khanh, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của con trai ở trước mặt Trịnh Hạo Khanh, đều lộ ra vẻ mặt phẫn hận.
Trịnh Hạo Khanh ôm Tùy Đô Đô trở về trong nhà, lấy ra quần áo mới mang tới thay cho cậu, lại nhét hộp điều khiển xe chạy bằng điện từ xa mới nhất vào tay Tùy Đô Đô, cùng kiên nhẫn chơi trò chơi ngây thơ với cậu.
Chiến Chiến nhiều lần nói với anh không cần mua nhiều đồ chơi như vậy, làm hư Tùy Đô Đô, cũng lãng phí quá nhiều tiền. Trịnh Hạo Khanh luôn cười gật đầu, lần sau vẫn như cũ.
Vì thân phận Phó Tổng quản lý ở Dung Giang, nên, bình thường anh cực kỳ bận rộn, nhưng vẫn thường tự mình mua đồ chơi mới nhất cho Tùy Đô Đô, chọc cho cậu vui vẻ không thôi.
Sau khi kế hoạch của Nhạc Thác thất bại, cả cổ phần ở Giang Bạn cũng bị Tùy Nhạc nắm trong tay, nguyên khí của Nhạc Thác tổn thương nặng nề, mà Nhạc Kỳ Nhiên thì bị Khâu Triết đe dọa, sợ hãi không dám lỗ mãng.
Nghĩ tới đây, Trịnh Hạo Khanh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh khó gặp, suy nghĩ không khỏi bay trở về tuổi thơ đen tối.
Trịnh Hạo Khanh đã từng không buồn không lo, mặc dù không có ba, lại được toàn bộ tình yêu của cậu và mẹ, anh rất hạnh phúc —— Cho đến khi mẹ bị một cơn bệnh nặng cướp đi sinh mạng, trong trí nhớ của anh, mẹ là một người phụ nữ dịu dàng mỹ lệ, dù mang bệnh, cũng tận lực không để lại kỷ niệm buồn cho Trịnh Hạo Khanh, lạc quan lại sáng sủa, có thời gian rất dài, Trịnh Hạo Khanh cho rằng phái nữ đều tốt đẹp.
Việc ba xuất hiện vô cùng bất ngờ, còn nhỏ chỉ cảm thấy cậu rất không nỡ đưa anh đi, cũng không hiểu sự phức tạp và vô lực trong lòng Trịnh Diệp.
Trịnh Hạo Khanh mà lúc nhỏ Chiến Chiến gặp phải còn là cậu bé đơn thuần vui vẻ, lúc vừa tới, đã trở thành bạn của Tùy Nhạc, bởi vì Tùy Nhạc ngượng ngùng cho nên anh đã đồng ý giúp đưa bánh ngọt đến cho cô bé trắng nõn nà kia, cho nên người trong ấn tượng của Chiến Chiến, vẫn là Trịnh Hạo Khanh trắng noãn ôn hòa.
Cho đến ngày đó, Chiến Chiến đánh nhau với người ta vì Trịnh Hạo Khanh, khiến cho mắt kiếng giúp mắt yếu được tốt hơn bị vỡ nát, lại bởi vì đánh thua mà khóc đến hai mắt mơ hồ đẫm lệ, không biết người trước mắt đã đổi thành một ngườikhác.
Duyên phận của Tùy Nhạc và Chiến Chiến, từ một khắc kia bắt đầu.
Nhưng đối với Trịnh Hạo Khanh mà nói, sau đó, là cơn ác mộng của anh.
Lần kia Chiến Chiến giúp anh đánh nhau, là bởi vì một đứa bé khác dùng hòn đá ném anh, nói anh là con hoang. Mà khi đó Trịnh Hạo Khanh đã hiểu chuyện, cũng có nghi ngờ đối với thân phận của mình, tại sao vợ của ba anh không phải mẹ của anh?
Những ngày bị vợ của Nhạc Thác hành hạ, Trịnh Hạo Khanh từng hận mẹ của mình, tại sao phải cho mình một thân phận, rồi lại bỏ anh rời đi nhân thế, để lại mình anh ở nơi không thể dung thân, trốn cũng trốn không thoát.
Vợ của Nhạc Thác là con cháu danh môn, tâm cao khí ngạo, lại không ngờ người chồng mình hết lòng chọn lựa, lại không có chút tình cảm với bà, thậm chí còn có một người con riêng ở ngoài. Lâu dài tích oán, cùng với gia đình lạnh lùng, khiến tinh thần bà xuất hiện dị thường, mà Trịnh Hạo Khanh, là chỗ phát tiết duy nhất của bà.
Bà có thể giả bộ dáng vẻ mẹ hiền trước mặt của Nhạc Thác, nhưng cũng có biện pháp ở lúc Nhạc Thác không biết, khiến Trịnh Hạo Khanh chịu hết hành hạ. Lần lượt bị nhốt trong phòng tối đen, lần lượt bị móng tay bén nhọn cào rách da, lần lượt đối với một đứa bé mà nói, là ác mộng mấy chục năm.
Chỉ có Nhạc Kỳ Nhiên đưa tay giúp đỡ anh.
Khi đó Nhạc Kỳ Nhiên mới vừa đi học, sau hội phụ huynh đầu tiên liền chạy về nhà, trong lúc vô tình phát hiện ra Trịnh Hạo Khanh bị nhốt trong phòng tối, thân thể trần truồng, sau lưng hiện đầy vết phỏng từ tàn thuốc. Cô vẫn có địch ý với Trịnh Hạo Khanh, vẫn không để ý đến anh, nhưng lúc đó lại vì những vết thương trên người bé trai mà khóc rống.
Chỉ một điểm này, lại trở thành ấm áp duy nhất trong tuổi thơ xám xịt của Trịnh Hạo Khanh.
Mặc dù sau này, đã không còn là cô gái có ánh mắt trong suốt, cho anh ấm áp, thậm chí sau khi mẹ cô qua đời, bắt đầu nhằm vào Trịnh Hạo Khanh, anh càng ngày càng bài xích phái nữ, lại vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên Nhạc Kỳ Nhiên bôi thuốc cho anh, cho đến khi cô tìm người vây đánh Chiến Chiến.
Trịnh Hạo Khanh từ trong miệng Tùy Nhạc nghe được chuyện Chiến Chiến bị đánh, lại biết người gây chuyện là ai, lập tức liền hiểu rõ mình gánh tội thay Nhạc Kỳ Nhiên.
Anh dùng việc này, bù lại những gì thiếu cô ta lúc trước, không còn mềm lòng.
Bại lộ tình cảm khác thường của mình ở trước mặt Tùy Nhạc, Trịnh Hạo Khanh đã chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Không hiểu được mẹ ruột, lại bị mẹ kế ám ảnh, khiến Trịnh Hạo Khanh từ khi đi học luôn không tự giác xa lánh phái nữ, mà Tùy Nhạc chính là người bạn duy nhất của anh, mỗi lần anh bất lực, luôn trợ giúp và khích lệ. Khi tình cảm kia bắt đầu có chút biến hóa, Trịnh Hạo Khanh còn trẻ cũng vô lực ngăn trở. Anh không chỉ mất ngủ trong đêm một lần, nên trong lòng cũng lạnh lùng suy nghĩ, có lẽ đây chính là sự báo ứng vì việc ra đời của anh.
Tâm tình như vậy vẫn kéo dài đến khi anh biết chuyện xưa ở giữa ba và mẹ.
Hai người trẻ tuổi bình thường, ở trong một công ty bình thường phấn đấu vì mơ ước của mình, âm thầm có tình cảm, lưỡng tình tương duyệt, tất cả như nước chảy thành sông. Nhưng, người đàn ông không có đơn thuần như vậy, anh che giấu gia thế hiển hách của mình, lẻn vào công ty đối thủ, lại không ngờ khi lấy được tình báo, cũng yêu cô gái dịu dàng mỹ lệ đó.
Khi đó con gái của Nhạc Thác đã ba tuổi.
Hận, là tình cảm duy nhất của Trịnh Hạo Khanh đối với ba khi biết được chân tướng. Cho nên cùng Tùy Nhạc chống đối với Nhạc Thác, nhìn thế lực của ông ta suy sụp, Trịnh Hạo Khanh không có một chút hối hận.
Đây là vì mẹ, cũng là vì mình, trợ giúp Tùy Nhạc, cũng bảo vệ. . . . Chiến Chiến.
Tình cảm của Trịnh Hạo Khanh đối với Chiến Chiến rất phức tạp, trước nay chưa từng có, cảm giác ở chung thoải mái, thường xuyên nhớ đến, anh không rõ đó là gì, hơi giống tình cảm đối với Tùy Nhạc, nhưng vẫn có chỗ khác. . . .
"Chú Hạo!" Tùy Đô Đô dùng đôi mắt sáng trong giống Chiến Chiến nhìn chằm chằm anh, cười hì hì lắc cánh tay của anh "Sao chú không nói lời nào, tới đây chơi với cháu đi!"
Trịnh Hạo Khanh sờ sờ đầu của cậu, trong lòng mềm mại dị thường, bị cái tay nho nhỏ kia dắt đến một đầu khác trong nhà, Trịnh Hạo Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng: trông nom nó là cái gì làm chi, chỉ cần bọn họ hạnh phúc. . . . Anh cũng hạnh phúc.
Hết truyện.