Chiến Chiếm Hữu

Chương 52: Cuộc chiến thứ 52




Máy bay của Tùy Nhạc hạ xuống đúng giờ, anh xách hành lý đơn giản bước nhanh ra ngoài, hoàn thành tất cả công việc ở trong vòng năm ngày, còn mặt đối mặt đàm phán với mấy người dẫn đầu của công ty đối phương, cực kỳ bận rộn khiến cho anh mệt mỏi không dứt, nhưng vẫn mua vé chuyến bay gần nhất trở về.

Anh nhớ Chiến Chiến muốn nổi điên.

Trong lúc bất chợt không gặp được người mỗi ngày làm bạn sớm chiều, còn phải chu toàn trong thương trường tràn đầy dò xét và mưu kế, thì càng thêm nhớ nhung sự quyến luyến đơn thuận mà ngọt ngào này, nghĩ tới đây, bước chân của Tùy Nhạc không khỏi tăng nhanh. Người luôn sánh vai đi cạnh anh quan sát tần số bước chân của anh, cười trầm thấp: "Gấp gáp như vậy?"

Tùy Nhạc liếc mắt nhìn Khâu Triết, nhíu mày: "Không phải anh cũng gấp gáp thế sao?”

Tùy Nhạc gặp phải Khâu Triết ở trong tiệc rượu của một công ty cực kỳ xa hoa tại thành phố anh đến, Khâu Triết lại lấy thân phận người lãnh đạo Tân Duệ xuất hiện ở đó, thật khiến Tùy Nhạc kinh hãi. Nhưng trường hợp thế này, hai người đại biểu của công ty đứng đầu hai thành phố, không thể dễ dàng lộ ra dấu hiệu quen biết, chỉ hàn huyên giống như vừa gặp gỡ, đều được những người đi trước thầm than thở sóng sau hung mãnh.

Mượn suy tính của người khác đối với họ, bọn họ dĩ nhiên là có thêm cơ hội trao đổi, Tùy Nhạc nhỏ giọng bỏ lại một câu ở bên tai Khâu Triết: "Xem ra anh giấu rất kỹ."

Chiến Chiến từng nói, Khâu Triết xuất thân ở một gia đình quân nhân bình thường, từ nhỏ cùng lớn lên với Tề Tễ và Chiến Chiến, hơn nữa nếu như nhớ không lầm, năm đó mẹ Tề Tễ chính là bởi vì Khâu Triết xuất thân quá bình thường, nên mới hi vọng con gái phát triển với chuyên gia vũ khí từ nước ngoài trở về, mà không phải ở chung với anh lính nghèo này.

Bất chợt ra khỏi nước, năm năm hoàn toàn không có tin tức, sau khi trở về lại thần bí khó lường, tính tình đột biến. . . . nh mắt Tùy Nhạc chuyển qua vẻ mặt nước chẳng gợn sóng của Khâu Triết, khẽ nhướng mày.

"Một lát làm sao về, phụ tá của anh tới đón anh sao?" Khâu Triết và Tùy Nhạc lập tức đi tới cửa, Khâu Triết đột nhiên mở miệng hỏi.

"Tôi muốn về sớm, sẽ thuê xe trở về." Tùy Nhạc đối với người rất có thể đã từng tổn thương Chiến Chiến, sẽ không bởi vì thái độ của Chiến Chiến mà buông lỏng cảnh giác đối với hắn.

Khi nói chuyện, mấy người đàn ông áo đen cao lớn đã từ trong một chiếc xe sang trọng ra ngoài, cung kính nhận lấy hành lý trong tay Khâu Triết, rồi nghiễm nhiên ra dáng hộ vệ đứng ở sau lưng Khâu Triết, giọng của Khâu Triết nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt cũng rất chân thành nói với Tùy Nhạc: "Tôi đưa anh đi, sẽ nhanh hơn, có thể sớm trở về gặp Chiến Chiến."

Trong nháy mắt Tùy Nhạc cảm thấy, thanh âm lạnh nhạt của Khâu Triết là cho người phía sau nghe, nhưng thái độ thì là mình, anh hơi suy tư, đi theo Khâu Triết ngồi vào trong xe.

Lên xe mới nhớ tới điện thoại di động còn chưa mở, Tùy Nhạc vừa mở điện thoại liền phát hiện một tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ của Chiến Chiến, anh nhẹ nhàng nhếch môi, lập tức gọi trở về —— Nha đầu này, nhìn thấy mình trở lại trước thời gian có thể vui vẻ hay không?

Nhưng lại không có ai nghe.

Tùy Nhạc lại gọi đến Chiến Xa, điện thoại nhà, cũng đều không có ai, anh đột nhiên cảm thấy hơi bất an, anh lập tức gọi điện thoại cho Tả Cường, nhưng vẫn không ai nghe.

"Thế nào?" Thấy vẻ mặt Tùy Nhạc không đúng, Khâu Triết thò người ra hỏi “Chiến Chiến không nghe điện thoại?"

"Phiền toái trực tiếp đưa tôi đến Chiến Xa." Tùy Nhạc nghe những tiếng tút tút, nhíu chặt mi tâm “Điện thoại nhà và điện thoại di động đều không ai nghe, rất kỳ lạ."

Khâu Triết gật đầu, không cần anh nói, một người đàn ông áo đen đã nói với tài xế ở đằng trước lái đến Chiến Xa bằng tốc độ nhanh nhất. Cảnh vật ven đường trôi qua, Tùy Nhạc tiếp tục gọi điện thoại, lại càng ngày càng bất an. Khi chiếc xe sang trọng dùng tốc độ cao lái vào đầu hẻm trước mục đích thì tất cả mọi người thấy được ánh lửa và khói dầy đặc phía trước cách đó không xa.

"Đó là kho hàng của Chiến Xa!" Tùy Nhạc xác định vị trí bốc cháy, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã mở cửa xe nhảy xuống, chạy vào ngõ hẻm cách đó không xa.

Đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn, ánh mắt Tùy Nhạc như đuốc, khóa chặt Chiến Chiến.

Cô đang bị Tả Cường giữ chặt, không cho cô xông vào đám cháy, Tùy Nhạc bởi vì thấy cô hoàn hảo mà an tâm, lập tức nhấc chân vọt tới bên người cô, giúp đỡ Tả Cường giữ chặt cô.

"Chiến Chiến!" Tùy Nhạc la lớn “Em đừng xúc động!"

Nhưng sao cô có thể không kích động?

Khi thấy kho hàng điên cuồng bốc cháy trước mắt, cô chỉ cảm thấy chân nặng nề giống như đổ chì, Chiến Chiến cơ hồ hơi mê mang nhìn bọn người làm vội vàng gọi điện thoại cứu hỏa, lại đi tới cửa hàng gần đó tìm nước dập lửa, cô chỉ cảm thấy trong đầu từng tiếng ông ông.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, thời gian cho cô phản ứng cũng không có, đợi đến khi cô chân chính phục hồi tinh thần lại, không kêu không gọi, nhưng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa ngông cuồng, muốn xông vào bên trong. Bị chặn lại, bị vịn chặt, cô vẫn không buông tha việc xông vào bên trong, cô biết làm như vậy rất không lý trí, thậm chí không có chút tác dụng nào, nhưng, lại không khống chế được thân thể của mình.

Giống như, muốn đi vào cứu ra mơ ước của mình sắp bị hủy trong ngọn lửa.

Cô không biết là ai đang ngăn cô, cô cảm thấy có rất nhiều người đang cản cô, nhưng đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên—— Là thanh âm của Tùy Nhạc.

Động tác của Chiến Chiến từ từ yếu xuống, cô chuyển động cái cổ cứng ngắc, thấy được vẻ mặt lo lắng của Tùy Nhạc. Không phải anh nên ở nước ngoài sao, không phải anh đang đi công tác sao?

"Anh đã trở về Chiến Chiến, đừng sợ, đừng khóc!" Tùy Nhạc vững vàng đặt khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun của cô trong ngực “Không có sao, xe cứu hỏa lập tức tới ngay, nơi này nguy hiểm, chúng ta đứng xa một chút."

"Tùy Nhạc. . . ." Chiến Chiến ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn kho hàng đang cháy, đột nhiên thút thít khóc “Tại sao có thể như vậy. . . . Ô. . . ."

Tùy Nhạc cũng không biết tại sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh chỉ có thể ôm chặt người trong ngực hơn nữa, trong lòng đau đớn. Chiến Chiến lung tung cọ xát nước mắt trên người của anh: "Sao xe cứu hỏa còn chưa tới! Không được em không thể trơ mắt nhìn hàng cháy!

"Anh buông tay, buông tay! Em muốn đi cứu lửa!" Chiến Chiến lắc lắc thân thể muốn chui khỏi sự giam cầm của Tùy Nhạc “Em muốn cứu hàng của em. . . . Ô. . . ."

"Mình đi!"

Chiến Chiến chỉ cảm thấy một bóng đen thoáng qua, cô vẫn không có phát hiện Khâu Triết ở đây, mà giờ khắc này, anh chợt vọt tới đống lửa, ra sức khiêng những thùng hàng rải rác ở cửa kho hàng ra ngoài.

"Khâu Triết nguy hiểm!" Chiến Chiến thấy anh liều mạng chui vào kho hàng tùy thời có thể sụp đổ, chợt hồi hồn, liều mạng hô với bóng lưng không để ý của Khâu Triết, nhưng người nọ giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Chiến Chiến biết rõ, hiện tại vào lấy đồ, căn bản là hành động không sáng suốt nhất, nhưng nhất thời không khống chế được tâm tình, liền phát tiết la lối om sòm về phía Tùy Nhạc, người mà cô có thể nói lên nỗi đau trong lòng nhất ——Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy bạn bè vì vậy mà bị thương!

Tùy Nhạc vội vàng buông Chiến Chiến ra, cùng Tả Cường kéo Khâu Triết dường như nổi điên về nơi an toàn. Hơi sức Khâu Triết cũng lớn, nếu không phải hai người, sợ rằng không giữ anh nổi, Tả Cường hung hăng đánh một quyền vào ngực Khâu Triết: "Cậu nổi điên làm gì! Thêm phiền thôi!"

Khâu Triết bị hai người đè lại cánh tay, đột nhiên an phận lại, từ từ cúi đầu, giống như người vừa kích động không phải là anh. Nhưng Tùy Nhạc lại rõ ràng nhìn thấy biểu tình khiến người ta động dung trên mặt anh lúc cứu hỏa vừa rồi —— Đó là sự bi thương cố chấp điên cuồng.

Chiến Chiến nhìn hỏa hoạn ngất trời, nghe thanh âm huyên náo ở hiện trường, còn có thanh âm xe cứu hỏa truyền tới từ xa, chỉ cảm thấy trước mắt có sương mù dâng lên, nhanh chóng che lại suy nghĩ của cô, mềm nhũn ngã xuống.

"Chiến Chiến!

"Nha đầu!"

******

Khi thấy Chiến Chiến nằm ở trên giường bệnh trắng noãn lần nữa, mặc dù không có bị thương, nhưng gương mặt lại bị nước mắt và tro lửa làm cho bẩn thỉu, Tùy Nhạc cau mày.

Nhưng vẻ mặt của anh lại rất quái dị, gương mặt tuấn tú rõ ràng nghiêm túc âm trầm, lại còn mang theo vẻ cười khúc khích.

Chiến Chiến đã tỉnh rồi, cô không hiểu rõ tình trạng nhìn Tùy Nhạc đứng ở trước giường: "Đây là đâu?"

Rồi sau đó, suy nghĩ mới ào ào tuôn về tới —— lửa!

Chiến Chiến chợt vén chăn ngồi dậy, Tùy Nhạc vội vàng ngăn chận cô không để cho cô lộn xộn: "Vừa rồi em vì bị kích thích mà té xỉu, ngoan ngoãn nằm!"

"Em làm sao có thể nằm nữa!" Chiến Chiến đẩy tay của anh, bởi vì suy nghĩ mà tâm tình cũng khẩn trương.

Tùy Nhạc dùng sức ấn cô về trên giường, lặng lẽ nói một câu ở bên tai cô, nhất thời khiến cho Chiến Chiến dừng lại. Nhìn bộ dạng sững sờ của cô, nụ cười ở khóe miệng Tùy Nhạc càng thêm sâu đậm: "Yên tâm, lửa đã diệt, cũng may xe cứu hỏa tới kịp thời, không có liên lụy đến các cửa hàng chung quanh."

"Kho hàng bị tổn thất là đương nhiên, nhưng may mắn số hàng đắt tiền vừa được chuyển ra, hàng hóa trong kho hàng không tính là quá nhiều, không có nghiêm trọng giống như em nghĩ." Tùy Nhạc cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Chiến Chiến “Anh đi ra ngoài chuyến này kiếm được ít tiền, đủ bổ túc tổn thất."

"Cho nên, ngoan ngoãn nằm là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho anh." Tùy Nhạc lau sạch mặt của cô, cúi người hôn một cái ở trên gò má cô “Đã hiểu ra chưa?"

"Chờ chút, chờ một chút. . . . Anh mới vừa nói. . . ." Chiến Chiến không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt “Anh, anh gạt em!"

"Lừa em làm gì?" Tùy Nhạc siết chặt mặt của cô “Làm mẹ cũng không biết, em thật rất chậm lụt."

"Chuyện ngày hôm nay anh đã bảo chú Tả tạm thời đừng kể với người nhà, em té xỉu cũng là bởi vì mang thai mà tâm tình lại dao động lớn, việc này cũng đừng nói với ba mẹ."

". . . . . ." Chiến Chiến sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được Tùy Nhạc không phải chọc cô, cũng không phải đang nói đùa, đột nhiên bị kinh hoảng mãnh liệt cuốn lấy “Em. . . . em em làm mẹ!?"

Thấy gương mặt ngây thơ của cô, Tùy Nhạc chỉ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, anh nhè nhẹ đặt tay trên bụng bằng phẳng của Chiến Chiến, nhu tình trong mắt có thể nhấn chìm người “Đúng vậy, em là một đứa bé, nơi này. . . . cũng có một đứa bé."

Chiến Chiến gian nan nuốt nước miếng một cái, tay chân luống cuống vừa sợ lại không dám tin tưởng, nhưng cố tình sâu trong đáy lòng, lại mơ hồ có một loại vui sướng giống như đóa hoa nở rộ, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng phủ lên tất cả tâm tình, thẳng đánh tới trong trái tim cô.