Chiến Chiếm Hữu

Chương 40: Cuộc chiến thứ 40




Cả người Tùy Nhạc gắn vào trên người Chiến Chiến, mạnh mẽ đè xuống, Chiến Chiến suýt nữa chống đỡ không nổi, cô vội vã đưa ra một cánh tay chống đỡ quầy rượu bên cạnh, chỉ cảm thấy mùi rượu trong miệng Tùy Nhạc đã khiến cô trở nên hơi cứng tay cứng chân.

"Đừng rời khỏi anh." Tùy Nhạc lặp lại ở bên tai cô, Chiến Chiến khẽ nhíu lông mày, dùng ót đụng anh: "Anh uống nhiều?"

"Uh." Tùy Nhạc vùi mặt ở trong cổ của cô, hơi thở nóng bỏng phun trên da Chiến Chiến, khiến cô sợ run cả người, Chiến Chiến bị một chữ không hàm hồ chút nào của anh làm cho dở khóc dở cười: người say không phải bình thường đều kêu la mình không có say sao? Sao anh thành thật như thế?

Chiến Chiến lui về phía sau ghé đầu nhìn khoảng cách đến cầu thang, thấy anh không động đậy, lấy tay gãi gãi phía sau lưng của anh: "Mình có thể đi đến không?"

Tùy Nhạc lại yên lặng một lát, mới yên lặng ngồi thẳng lên, lấy ra hơn phân nửa thể trọng từ trên người Chiến Chiến, chỉ hơi dựa vào bả vai của cô, dưới sự giúp đỡ của Chiến Chiến cuối cùng lảo đảo nghiêng ngã lên cầu thang. Chiến Chiến để anh ngã xuống giường, xoay người muốn đi rót ly nước giúp anh, nhưng cổ tay lại bị tóm, bị Tùy Nhạc kéo đến bên cạnh anh, ngã vào bộ ngực anh.

Tư thế như vậy thật ra thì không thoải mái lắm, nhưng mà bàn tay anh nắm chặt cổ tay và eo Chiến Chiến, khiến cô không cách nào nhúc nhích, Chiến Chiến ngửi thấy mùi rượu trên người anh, lại nghĩ đến hôm nay anh thật khác thường, không khỏi hỏi: "Anh rốt cuộc sao thế?"

Tùy Nhạc khép hờ mắt, thật lâu sau mới nói một câu thật nhỏ: "Hôm nay tán gẫu với chị anh về việc gì?"

Chiến Chiến sửng sốt, đầu tiên ý thức được thanh âm thanh tỉnh của anh, căn bản không phải người uống say, rồi sau đó mới trở về vấn đề của anh—— Coi như cô không nói, tiểu Triệu vẫn đi theo mình, làm sao có thể không nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Tùy Nhạc đây?

Hàn huyên cái gì? Đó không thể tính là hàn huyên. Chiến Chiến hồi tưởng tư thái cao cao tại thượng của Nhạc Kỳ Nhiên, đó căn bản là thông báo và cảnh cáo, hoặc chính xác là: tuyên chiến. Đối với những việc trong quá khứ từ miệng của Nhạc Kỳ Nhiên, Chiến Chiến đột nhiên không biết nên há miệng hỏi hay không.

Giống như có thể hiểu rõ ý tưởng của cô, mặc dù Tùy Nhạc vẫn nhắm mắt lại, nhưng tay ôm cô lại càng thêm ráng sức: "Bất kể cô ta nói cái gì, em cũng đừng tin."

Chiến Chiến chợt ngẩng đầu nhìn anh, ở dưới cây đèn đầu giường, Tùy Nhạc khẽ mở mắt: "Em chỉ cần tin tưởng anh là được."

Chỉ cần tin tưởng anh. . . . Chiến Chiến theo dõi ánh mắt của anh một lúc lâu, cuối cùng từ từ tựa đầu vào bộ ngực anh, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng —— Bất kể trước kia xảy ra cái gì, hiện tại lại sắp xảy ra cái gì, những lời này của Tùy Nhạc, khiến trái tim của Chiến Chiến trong nháy mắt bình tĩnh lại.

"Ngủ đi." Tùy Nhạc giơ tay lên tắt đèn, ôm chặt Chiến Chiến vào trong ngực, động tác ôm lấy cô giống như ôm lấy món đồ chơi yêu mến nhất, suốt đêm chưa từng buông tay.

******

Khi Chiến Chiến tỉnh lại, có lẽ bởi vì Tùy Nhạc uống rượu, nên vẫn còn ngủ, cô khó được nhìn đến dung nhan khi ngủ của anh, lông mi dày an tĩnh rũ xuống, sóng mũi cao khiến ngũ quan thoạt nhìn rất có hình dáng, chỉ là cái miệng bình thường cười như không cười, lúc say ngủ lại hơi mở ra, trông hơi trẻ con.

Chiến Chiến len lén nhìn một lúc lâu, mới rón ra rón rén vén lên chăn, nhưng khi chân mới vừa bước lên sàn nhà, Tùy Nhạc sau lưng lại lật người, phát ra một tiếng rên lúc mới vừa tỉnh ngủ, rồi sau đó Chiến Chiến liền từ đứng thẳng biến thành nằm ngửa.

Chiến Chiến bất đắc dĩ trộm liếc mắt: cũng biết anh tỉnh sẽ không đi được.

Thanh âm lười biếng của Tùy Nhạc truyền đến: "Dậy sớm như thế muốn làm gì?"

Chiến Chiến đẩy bàn tay ôm bả vai mình, lật người ngồi dậy, vẻ mặt Tùy Nhạc bình thường, không có triệu chứng nhức đầu gì, Chiến Chiến không khách khí gõ gõ đầu anh: "Hừ, xem ra không có phản ứng không tốt gì, khó trách uống dữ vậy, hử?"

Tùy Nhạc híp mắt cười nhẹ, trong mắt đều là ranh mãnh: "Không dám nữa. . . . bà xã."

Trên mặt Chiến Chiến nhất thời ửng đỏ, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, không vui rống anh: "Ai. . . . Ai là bà xã của anh!" Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn anh, tựa hồ rất là luống cuống với danh hiệu vừa được đặt này.

Tùy Nhạc chống thân thể lên, cười như không cười nhìn cô, nhìn đến cả người Chiến Chiến không được tự nhiên, cô làm bộ không chấp nhất hừ một tiếng, trốn vào phòng tắm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Chiến Chiến, Tùy Nhạc rất khỏe, lại không nói mình nhức đầu đau lưng cả người khó chịu, quấn cô, không chịu ngoan ngoãn cho cô ra cửa. Mắt thấy thời gian mở cửa của "Chiến Xa" sắp qua, Chiến Chiến giận đến bắt lấy cái tay để trên người mình, đặt ở trong miệng cắn một cái: "Đã nói hôm nay để em đi làm! Em muốn đi muốn đi!"

Tùy Nhạc thấy cô kiên quyết, buồn bực cho đi, chỉ là trước khi Chiến Chiến chạy ra cửa thì dặn dò: "Nhớ trở về sớm chút!"

Hôm nay phải thu thập hàng hóa trong kho hàng mới, sao có thể sớm được! Nhưng Chiến Chiến vẫn đáp đại một tiếng, mở cửa đi. Sau khi cửa chính khép lại, nụ cười trên mặt Tùy Nhạc từ từ rút đi, nhíu lông mày lại, mặt thâm trầm.

Lúc Chiến Chiến được tiểu Triệu đưa đi "Chiến Xa", Tả Cường đã đến, đang chỉ huy những người làm chuyển hàng hóa từ trong kho cũ ra. Chiến Chiến nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh Tả Cường: "Chú Tả, kho cũ cũng phải tu sửa sao?"

Tả Cường liếc cô một cái: "Kho mới có đủ giá hàng, những thùng lớn cần nên dời qua hết, bên này chỉ để lại một vài món nhỏ thường dùng lúc sửa xe, chỗ trống có thể cho người làm nghỉ trưa."

"Dạ, tốt! Như vậy sẽ thêm quy củ." Chiến Chiến cười ha hả đỡ một cái bánh xe, cao giọng thét người làm bên cạnh “Vậy chúng ta bắt đầu đi!"

Chiến Chiến làm việc với những người làm khí thế ngất trời, tiểu Triệu ở trong xe quan sát một lúc lâu, mới cầm điện thoại gọi đến số Tùy Nhạc: "Thiếu gia, Chiến tiểu thư đã đến ‘Chiến Xa’, hơn nữa đã bắt đầu làm việc, theo tôi xem xét hôm nay sẽ rất bận."

"Vậy thì tốt." Tùy Nhạc nhỏ giọng phân phó “Coi trọng cô, đừng cho những người tôi đã nói đến gần cô ấy. Còn nữa, cô ấy đi đâu cậu cũng cần đi theo."

"Vâng"

Chiến Chiến bận việc trong kho mới, tự nhiên không biết, cô nhìn trên giá hàng mới tinh bày đầy các loại phối kiện, cảm giác phong phú bị mất đã lâu lại trở về trong lòng: ‘Chiến Xa’ của cô, vẫn còn.

Một người làm bên cạnh ôm một trục thép lớn để lên kệ, quay người lại nhìn thấy Chiến Chiến, Chiến Chiến liền nhận ra đó là người làm mới tới, thấy anh ta lại lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, Chiến Chiến bất đắc dĩ giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Sao mỗi lần cậu thấy tôi đều như chuột thấy mèo thế, tôi không có cắn người!"

"Không có. . . . Không có."

Chiến Chiến thấy anh ta lại ngắm trộm giá hàng, hiểu rõ cười một tiếng: "Tôi sẽ nói cho cậu biết, những thứ để trên đây đều sẽ có lúc thay đổi hình dạng, cậu xem, tôi nói không sai chứ."

"Nhưng không ảnh hưởng sử dụng, cậu xem." Chiến Chiến đi tới gõ gõ tấm gỗ bền chắc “Vừa nhìn cũng biết cậu là người mới, về sau học nhiều hơn đi."

"Chiến Chiến" Tả Cường đi tới đưa danh sách ghi chép hàng hóa cho Chiến Chiến “Thương thế của cháu vừa khỏi, đừng ở đây làm mãi, nhà này cần hàng, cháu đến đưa hang”

Chiến Chiến vừa thấy địa chỉ phía trên, cau mày, nhà này đặc biệt gần chỗ ở của ông nội Chiến, mỗi lần đi đều ngang qua, cô cúi đầu: "Bảo người làm mang là được rồi, sao nhất định bắt cháu đi."

"Cháu đưa hàng xong, thuận tiện về nhà xem một chút."

"Không đi!"

"Nha đầu!" Tả Cường không vui khiển trách cô “Lần này cháu bị thương, ông nội cháu quan tâm không ít! Lần trước ông ấy đã đồng ý với chú không phản đối cháu mở ‘Chiến Xa’, cháu nên xuống nước, đừng làm cương!"

Chiến Chiến nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu: "Ông nội đồng ý? Sao có thể!? Cháu bị thương ở ‘Chiến Xa’, ông còn có thể đồng ý ?!"

"Dĩ nhiên không dễ dàng như vậy." Đáy mắt Tả Cường thoáng qua một tia chế nhạo “Chỉ là nhìn ở mặt mũi cháu rũ, thái độ của ông cụ không còn quá cứng."

Chiến Chiến đỏ mặt: "Ông nội gặp Tùy Nhạc rồi. . . . Ông. . . . Ông nói gì?"

"Chú không biết, hai người trao đổi sau lưng chú." Tả Cường nhét ghi chép vào tay Chiến Chiến “Tự cháu hỏi đi."

Ông cháu dù sao cũng không thù dai, thời gian dài như vậy, tức giận của Chiến Chiến đối với ông nội lúc ấy đã sớm tản đi hơn phân nửa. Lần trước Tề Tễ cũng nói với cô chuyện lúc cô bị thương ông nội đã len lén đến thăm, lâu như vậy không gặp, thật ra thì Chiến Chiến cũng hơi nhớ ông.

Tiểu Triệu cố ý yêu cầu để cậu ta chở Chiến Chiến đi, Chiến Chiến buồn cười nhìn chiếc xe hơi màu đen sáng long lanh kia, giơ giơ cái chìa khóa về phía cậu: "Lên xe của tôi đi."

Chiến Chiến đoạt ghế lái, tiểu Triệu ngồi ghế cạnh tài xế, tóm lại đi theo là được, huống chi đoạn đường này Chiến Chiến còn quen thuộc hơn tiểu Triệu. Rất nhanh hoàn thành xong, Chiến Chiến chuyển đầu xe đâm vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi gần mười phút, đại viện kia chính là chỗ ở của Chiến Cường Quốc. Diện tích nhà bây giờ của Chiến Chiến rất lớn, nhưng Chiến Cường Quốc vẫn kiên trì ở một mình trong căn nhà cũ này.

Nơi này là chỗ Chiến Chiến vượt qua thời thơ ấu, từng cọng cây ngọn cỏ và bức tường gạch hơi có tuổi đều rất quen thuộc, chỉ là mấy năm này rất ít tới, kể từ sau khi bà nội qua đời. Đúng mùa xuân, cây hải đường trong viện lại ra đầy hoa, Chiến Chiến nhìn cánh hoa bị gió thổi rơi đầy đất, đột nhiên cảm thấy mũi hơi xót.

"Cậu chờ ở đây." Chiến Chiến thấy tiểu Triệu muốn xuống xe “Yên tâm, nơi này tuyệt đối an toàn, hơn nữa. . . . Không được cho phép thì cậu không vào được."

Bởi vì đã không còn ở nơi này, cho nên thông hành của Chiến Chiến cũng cần được cho phép, nhưng khi cô nghe được câu trả lời cự tuyệt gặp thì thật hơi kinh ngạc.

Bảo vệ bất đắc dĩ nói: "Đây là trả lời từ phòng bí thư, tôi cũng không có biện pháp."

Cư nhiên không gặp cô!? Chiến Chiến vừa giận vừa buồn cười, sao ông nội ngây thơ như vậy! Chiến Chiến cười cười với bảo vệ: "Không có biện pháp, vậy lần sau tôi trở lại, làm phiền anh."

Lúc đi ra, phát hiện tiểu Triệu đã xuống xe, không biết nhìn cái gì ở chỗ dừng xe, Chiến Chiến từ phía sau đi tới, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm gì thế?"

"A!" Tiểu Triệu không nghĩ tới cô ra nhanh như vậy, giấu đầu hở đuôi ngăn ở trước chiếc xe phía sau cậu ta, nhưng cử động này lại khiến Chiến Chiến hoài nghi, huống chi —— Chiến Chiến vô cùng quen thuộc chiếc xe kia, sao có thể khôngnhận ra.

Là xe Tùy Nhạc.

Chiến Chiến chợt nhíu lông mày: Tùy Nhạc tới? Vậy ông nội không gặp cô là bởi vì. . . . Tùy Nhạc đang ở đây?

Nhưng tại sao không gặp cô? Còn có. . . . sáng sớm hôm nay rõ ràng Tùy Nhạc nói không ra ngoài, còn quấn lấy mình như thế . . . . Nguyên lai là giương đông kích tây.

Hai người kia, có cái gì gạt cô?

Tiểu Triệu chỉ biết Tùy Nhạc bảo hôm nay đi làm việc, không thể bị Chiến Chiến phát hiện, nhưng cậu lại vạn vạn không nghĩ tới —— Khéo như vậy.

Nhìn Chiến Chiến không nói một lời quay đầu bước đi, tiểu Triệu vội vàng đuổi theo: ". . . . Chiến tiểu thư, cô. . . . Muốn làm gì?"

Chiến Chiến không để ý cậu ta, trực tiếp đi qua khúc quanh tường rào đại viện, ngừng trước một bức tường loang lổ, lưu loát cởi áo khoác trên người ra, duỗi dài cánh tay ném quần áo vào trong viện.

Tiểu Triệu giương mắt mà nhìn Chiến Chiến linh hoạt giẫm lên mấy cái lỗ không dễ phát hiện trên bức tường rào giống như một con khỉ, đạp mấy bước đã lên đầu tường, Chiến Chiến hạ thấp thanh âm ra dấu im lặng với tiểu Triệu, rồi sau đó quay người lại nhảy xuống.

Ở chỗ này ở nhiều năm như vậy, nếu như không biết mấy góc không bị giám sát, tuổi thơ của Chiến Chiến đoán chừng buồn chết. Cũng may nhiều năm như vậy, những chỗ này đều còn, động tác Chiến Chiến nhanh chóng, đã tránh được giám sát, chạy vào tòa lầu.

Chiến Cường Quốc ở một viện riêng, Chiến Chiến nhìn quanh chốc lát, phát hiện trong sân không có cảnh vệ, cô vọt đến cửa nhanh như mèo, đó là cửa sổ thư phòng Chiến Cường Quốc.

Bởi vì khí trời trở nên ấm áp, cửa sổ mở phân nửa, Chiến Chiến lại gần nghe động tĩnh bên trong phòng, quả nhiên nghe được thanh âm Tùy Nhạc. Không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, Chiến Chiến chỉ nghe Tùy Nhạc kiên định nói một cậu: "Thật xin lỗi, cháu không làm được."

Rồi sau đó là một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

Chiến Chiến cả kinh chợt đứng thẳng người, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy mặt Tùy Nhạc bị Chiến Cường Quốc tát nghiêng qua, ánh mắt thâm trầm