Chiến Chiếm Hữu

Chương 26: Cuộc chiến thứ 26




Một từ ‘lửa nóng’ cuối cùng biến mất giữa đôi môi giao hợp của hai người, Tùy Nhạc bị cô chọc ra lửa toàn thân, động tác trên tay thần tốc, cái áo có nón đáng thương lại bị ném ra ngoài lần thứ hai hôm nay, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh, nên cô phải mặc lên áo lót màu vàng, bây giờ lại lộ ra, bởi vì tư thế nằm ngửa, buộc vòng quanh vòng tròn giống như hai đường cong, Tùy Nhạc trực tiếp kéo dây xuống, cả móc lưng cũng không tháo, chợt lôi đến bên hông, khiến hai phần ngực không hề che giấu hiện ra ở trước mắt anh.

Hai cánh tay Tùy Nhạc bắt chéo cầm áo sơ mi của mình, quay đầu cởi ra, quăng xuống chung với áo gió của cô, rồi sau đó, dán sát lồng ngực nóng bỏng vào. Bàn tay Tùy Nhạc chậm rãi phất qua một khỏa dâu tây còn chưa tản đi trên người cô, trực tiếp cúi đầu hôn lên, vị trí trái dâu tây kia nằm sát bên đỉnh nhọn, Tùy Nhạc mút nó hồng lên rồi, lập tức nghiêng đầu ngậm đỉnh nhọn vào trong miệng.

"Ách ——!" Chiến Chiến theo động tác trong miệng anh, trên người chợt cứng lên, Tùy Nhạc không chút hàm hồ càng thêm gần sát phần mềm mại, phạm vi cắn cũng lớn hơn, lan ra bốn phía nhũ hồng. Trong nháy mắt biến mất trong miệng anh.

Mấy lần trước, Tùy Nhạc đều hôn Chiến Chiến đến động tình mới bắt đầu những cử động càng thêm kích thích này, nhưng hôm nay đột nhiên tiến đến bước này, Chiến Chiến chỉ cảm thấy kích thích đột nhiên này hơi không tiêu thụ được, hai tay tựa như đẩy tựa như chống cự đỡ ở đầu vai Tùy Nhạc, lại bị anh đột nhiên bắt lấy cổ tay, từ cổ tay cắn liếm cắn liếm từng chút, dần dần bò lên theo da thịt mịn màng.

Một bên ngực Chiến Chiến bị anh nắm vuốt ve, trên cánh tay truyền đến cảm giác vừa tê vừa nhột, cho đến đầu lưỡi và cùng răng môi của anh đi tới dưới nách sợ nhột của cô.

"A! ——" Chiến Chiến kinh hãi, cái tay không bị vịn chặt liều mạng đẩy đầu Tùy Nhạc ra “Anh làm gì thế. . . . Em em chưa có tắm !"

Cuối cùng Tùy Nhạc cũng dời đầu đi dưới sự chống cự mãnh liệt của cô, nhưng còn chưa chờ Chiến Chiến thở nhẹ một hơi, anh chợt bắt đầu cởi quần jean của cô, bởi vì từng có kinh nghiệm, lần này động tác của Tùy Nhạc càng thêm nhanh chóng, vừa đẩy hai tay của Chiến Chiến ra, vừa kéo quần cô xuống.

Tùy Nhạc ôm Chiến Chiến chỉ còn lại một cái quần lót màu đen trên người lên, ôm theo tư thế công chúa vào phòng tắm trong phòng ngủ, rồi sau đó đặt Chiến Chiến lên ghế sứ trắng lần trước cô từng ngồi, trở tay khóa cửa phòng tắm lại. Chiến Chiến kêu rên một tiếng trong lòng: chớ khóa, em không biết mở!

Chiến Chiến buồn bã nhìn chằm chằm vào cánh cửa công nghệ cao đó, vừa vội vàng kéo xuống một cái khăn lông lớn trên kệ khăn tắm bên cạnh, bọc lấy người mình, Tùy Nhạc mở nước nóng, mắt vững vàng nhìn chằm chằm cô, bắt đầu thong thả ung dung cởi quần áo trên người mình xuống.

Quần jean màu lam đậm bị ném ở một bên, trên người Tùy Nhạc cũng chỉ còn dư lại một cái quần lót màu đen, phần nổi lên kia khiến Chiến Chiến mắc cỡ quay mặt, Tùy Nhạc không tiếp tục cởi ra, anh lại đi về phía Chiến Chiến, mặc dù động tác không nhanh không chậm, nhưng cơ bụng căng và đường cong bắp đùi, còn có hơi thở nóng rực cũng tỏ rõ trạng thái đang cực độ "Đói bụng" của anh.

"Còn chưa tắm, em cầm nó làm cái gì." Tùy Nhạc gạt khăn tắm trong tay Chiến Chiến ra, hơi sức lớn đến Chiến Chiến căn bản không cách nào chống lại, anh ôm lấy Chiến Chiến trực tiếp đứng vào trong bồn tắm đã quá nửa, đặt Chiến Chiến dưới vòi hoa sen, trong nháy mắt cột nước ấm áp tưới ướt tóc ngắn của Chiến Chiến, dọc theo cổ tinh xảo của cô quanh co chảy xuống, xối toàn thân của cô.

Quần lót nhỏ bé bị Tùy Nhạc thuần thục túm đi, Chiến Chiến không còn được che. Lộ ra dưới ánh nhìn nóng bỏng chăm chú của anh, da trắng noãn bởi vì nước mà càng trơn bóng lộ vẻ mê người, bàn tay Tùy Nhạc bắt đầu vuốt ve từ xương quai xanh của cô, khiến Chiến Chiến liên tiếp khẽ run và kháng nghị.

"Ngoan ngoãn, không phải em muốn tắm sao?" Tùy Nhạc tiện tay đổ chút sữa tắm trong lòng bàn tay, chậm rãi vẽ loạn trên người Chiến Chiến “Anh tắm cho em, có được hay không?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng tay Tùy Nhạc đã sớm tự chủ trương chạy chung quanh, từ trước ngực ngạo nghễ ưỡn lên trượt đến rốn, lại dọc theo eo chuyển đến cổ, rãnh mông, đùi. Sau đó, khi hai chân Chiến Chiến run rẩy, thừa dịp chạy ra trước, tà ác đưa vào giữa hai chân mềm mại của cô.

Ngón tay thon dài của anh ở trong Chiến Chiến, vẽ nhẹ xoa nắn, sờ thịt mềm thẹn thùng kia, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm nếp uốn núp ở bên trong, dùng sức nhấn lên tiểu hạch nổi lên trong đó.

Cảm xúc trơn mịn mềm mại khiến Tùy Nhạc thỏa mãn than thở ra tiếng, tăng thêm một ngón tay "Rửa sạch", cho đến khi một dòng chất lỏng không giống nước ấm tiết ra, Tùy Nhạc càng thêm kích động khó nhịn.

"A ——" Chiến Chiến khó chịu kêu nhẹ, cả người như bị lông tơ dính vào, trong hỗn loạn đưa tay bất lực cào, chộp vào trên hông của Tùy Nhạc, kéo trúng vải vóc màu đen. Trên mặt Tùy Nhạc lộ ra nụ cười hấp dẫn lại ẩn nhẫn: "Thế nào, em cũng muốn tắm cho anh?"

Chiến Chiến chỉ cảm thấy cái tay khiến mình trời đất quay cuồng tạm thời rời đi, rồi sau đó, một vật thể nóng dán lên bắp đùi của cô, Tùy Nhạc rên lên một tiếng, kéo tay mềm mại của cô qua: "Giúp anh tắm."

Chiến Chiến cảm giác mặt của mình đã sắp rỉ máu, lực lượng mạnh mẽ, nhiệt độ lửa nóng, và thỉnh thoảng khẽ run, đều bức cô đến trạng thái xấu hổ muốn chết.

Tùy Nhạc cũng không lấy sữa tắm nữa, chỉ mập mờ ma sát ở trên người của Chiến Chiến, chia sẻ bọt xà phòng với cô, Tiểu Nhạc Nhạc trong tay Chiến Chiến vì cô ngượng ngùng mà rớt xuống, trực tiếp chen vào giữa hai chân càng làm cho anh hưng phấn.

"Trời. . . . Anh anh. . . . Tránh ra. . . ." Chiến Chiến bị xúc cảm kinh người của anh làm sợ tới mức mạnh mẽ tránh ra, nhưng hai tay Tùy Nhạc ôm chặt hông của cô, không để cho cô nhúc nhích, trong mắt là ngọn lửa như điên cháy lên, dưới lưng và đùi cô, là bọt trơn mịn, ra ra vào vào, một lần một lần, Tiểu Nhạc Nhạc càng thêm hùng tráng.

"Hiện tại. . . . Còn chưa được, còn chưa tắm rửa sạch sẽ. . . ." Tùy Nhạc cúi đầu nhìn, lửa trong mắt càng ngày càng vượng, mà Chiến Chiến là đã sớm nhắm mắt lại, không dám nhìn cái gì nữa.

Mấy lần trước bị anh đeo bám dai dẳng, lại không có động tác trực tiếp như vậy, có lẽ bởi vì cầm giữ không được, Tùy Nhạc chưa bao giờ thật đưa Tiểu Nhạc Nhạc xâm nhập đến vị trí tư mật này, nhiều lắm là dùng ngón tay viếng thăm, mà lần này —— Nước chảy ra rõ ràng không lạnh, lại giống như thứ đó của anh, làm cho người ta bị run rẩy như là lạnh.

Chân Chiến Chiến mềm đi từng chút, thân thể cũng vô lực tựa vào trên người Tùy Nhạc, mặc anh tùy ý,Tùy Nhạc chợt rút Tiểu Nhạc Nhạc làm loạn ra, mở lớn cột nước vòi hoa sen, nhanh chóng cuốn đi bọt còn lại trên người hai người, Chiến Chiến vừa cảm thấy anh vội vàng, đã bị ôm trở về trong phòng như một trận gió, nhét vào trên giường.

Không để ý nước trên người thấm ướt gra giường, Tùy Nhạc chợt ép tới, tách hai chân Chiến Chiến ra, để Tiểu Nhạc Nhạc đến gần, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Chiến Chiến, cúi người, khàn khàn nói một câu ở bên tai cô: "Bảo bối, anh yêu em."

Rồi sau đó, chợt ráng sức đi vào.

"A! ! ! ——"

Nếu như nói câu tỏ tình bao hàm thâm tình trước đó thật khiến trái tim Chiến Chiến kịch liệt đập mạnh, như vậy vào lúc này, đau đớn không thể bỏ qua lại làm cho Chiến Chiến nhất thời chảy nước mắt.

Tất cả kiều diễm và động tình đều bỏ cô đi, Chiến Chiến hung hăng nện một quyền ở trên vai Tùy Nhạc: "Cút ngay!"

Tùy Nhạc không nghĩ đến phản ứng của cô sẽ lớn như vậy, mà Tiểu Nhạc Nhạc của mình chỉ mới tiến vào một cái đầu mà thôi, anh nhịn xuống đau đớn ở bả vai, chịu đựng bất động, ngược lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hôn từng cái từng cái: "Ngoan, anh không động, không động."

Chiến Chiến tự nhận là một cô gái năng lực kháng đòn tương đối mạnh, vào lúc này lại bị đau làm rơi "nước mắt con gái", Chiến Chiến càng nghĩ càng uất ức, cộng thêm phía dưới còn bị đè, giọng cô thút thít trách mắng: "Bảo anh đi ra ngoài!"

Tùy Nhạc không ngại thái độ ác liệt của cô, vẫn nhẹ nhàng hôn cô, cực kỳ dịu dàng: "Hiện tại đi ra ngoài em sẽ bị đau nữa, không có chuyện gì, em chậm rãi, anh nhẫn nhịn."

Lúc này Chiến Chiến mới phát hiện ra, mặc dù Tùy Nhạc vẫn an ủi mình, nhưng trán cũng nổi lên gân xanh, bắp thịt trên cánh tay cũng căng cứng, hiển nhiên đang đè nén ý muốn xông tới.

Chiến Chiến chờ một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, Tiểu Nhạc Nhạc vẫn là bộ dáng "nhất trụ kình thiên", dường như chỉ tiến vào một chút, còn dư lại phần lớn màu hồng vẫn còn ở trong phạm vi tầm nhìn của cô, Chiến Chiến vội vã thu hồi ánh mắt, nghe được Tùy Nhạc phía trên cười khẽ một tiếng .

"Cười gì!" Chiến Chiến khó chịu trừng anh, lại phát hiện mặc dù anh cười, nhưng thái độ lại bởi vì mạnh mẽ đè nén mà hơi dữ tợn, cô chưa từng thấy bộ dáng này của Tùy Nhạc, không phải đáng sợ, mà là mãnh liệt cuồng dã.

Thấy dáng vẻ thống khổ của Tùy Nhạc, ngẫm lại mình mới vừa bị đau, lườm Tiểu Nhạc Nhạc một cái, Chiến Chiến không tự chủ lầm bầm: ". . . . Chỉ là một vật nhỏ, sao hành hạ người như thế. . . ."

"Nhỏ?" Tùy Nhạc vốn muốn cho cô thích ứng, không ngờ cô còn có tinh lực nói xấu, mà lời nói xấu này, hiển nhiên khiến anh bất mãn vô cùng “Em nói nó nhỏ?"

"Em không phải ý đó!" Chiến Chiến ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích, nhưng đã chậm quá, Tùy Nhạc nở nụ cười như sói, chợt thẳng tiến lần nữa, cắn răng khạc ra hai chữ: "Nhỏ sao?"

Lúc này vật thể lớn lại đi vào, Chiến Chiến cảm nhận được cảm giác đau còn mãnh liệt hơn so với trước kia, vách tường bên trong tựa hồ bị căng ra, lắp đầy.

"Ách ——" Chiến Chiến bị đau nói không ra lời, nhưng ngoài đau đớn, nơi đó truyền tới phập phồng kịch liệt khiến cô cảm thấy xao động từ chỗ sâu trong thân thể, cô không còn kịp phân rõ đó là cái gì, liền bị một loạt động tác như nổi điên của Tùy Nhạc đảo loạn suy nghĩ. . . Hoàn toàn lọt vào trong không gian làm cho người ta hoa mắt, vô lực trống không, rồi lại thỏa mãn.

******

Đồng hồ treo trên tường yên tĩnh đi qua nửa đêm, ánh trăng yên tĩnh từ trong khe hở rèm cửa sổ chiếu nghiêng xuống, soi ra một mảnh sáng bóng trên sàn nhà, giường lớn bên trong phòng truyền tới tiếng vang kẽo kẹt lại rất không phù hợp với cảnh tượng đêm nay.

Chiến Chiến bị Tùy Nhạc ôm từ phía sau lưng, trước ngực đã hiện đầy vết đỏ, bàn tay Tùy Nhạc không biết chán nản vuốt ve đè ép, mà càng làm cho Chiến Chiến hỏng mất là —— Đây là lần thứ mấy rồi, vì sao Tiểu Nhạc Nhạc còn không dứt.

Chiến Chiến không biết đây là hiện tượng bình thường, hay là Tùy Nhạc đói khát hơn hai mươi năm cuối cùng đào được một cái giếng như cô, hận không thể ép khô cô, mặt của Chiến Chiến dính vào gra giường tơ vàng mềm mại, bởi vì Tùy Nhạc tiến vào từng phát từng phát mà không ngừng ma sát, tư thế vào từ sau lưng khiến giác quan của Chiến Chiến càng thêm nhạy cảm, cô sắp điên rồi!

". . . . Nữa, không dừng lại. . . . Em em liền đánh. . . . Anh. . . . !" Nói uy hiếp ra khỏi miệng, mềm yếu đến chính cô cũng không nhẫn tâm nghe, Tùy Nhạc dán sát vào lưng cô, cắn lấy sau tai nhạy cảm của cô, động tác phía dưới không ngừng chút nào, âm thanh của anh khẽ run, mang theo hưng phấn vô hạn: "Đánh đi, có hơi sức cứ tới. . . ."

Cơ hồ từng chữ, đều kèm theo một cái chạy nước rút mạnh mẽ, mắng và kháng nghị của Chiến Chiến đều biến thành nức nở nghẹn ngào, biến mất trong gra giường.

Chiến Chiến cuối cùng ngủ mê đi, cũng không biết người khởi xướng ghê tởm có thừa dịp cô ngủ vẫn còn làm chuyện ghê tởm không, khiến lúc Chiến Chiến tỉnh lại, cả người chua xót đau đớn thiếu chút nữa bạo nói tục.

Bên ngoài vẫn còn đen tối, xem ra cô cũng không có ngủ quá lâu, nhưng tỉnh lại không phải bởi vì ngủ đủ rồi, mà là bị đói tỉnh. Rõ ràng bữa ăn tối ăn nhiều đồ như vậy. . . Xem ra vận động kiểu này thật sự là rất tiêu hao thể lực, mặc dù cô chỉ là người bị dày vò.

Nghĩ đến mình mới vừa cầu xin tha thứ thế nào, Tùy Nhạc cũng không buông tha cô, Chiến Chiến liền hận không thể cắn xuống một miếng thịt từ trên người trần truồng của anh, nhưng —— Nếu như làm anh thức tỉnh, cô có ngày tốt đẹp trôi qua hay không. . . . Cũng không thể nói.

Chiến Chiến chỉ có thể giả bộ huy nắm đấm với anh, rồi sau đó rón rén chạy ra khỏi phòng. Cũng may thức ăn trong tủ lạnh rất là đầy đủ, Chiến Chiến lấy ra một cái chân giò hun khói và một cái bánh sừng bò[1], chạy đến bên kia kệ bếp, rút dao nhỏ trên kệ dao ra, cắt xuống một miếng chân giò hun khói, liền ăn như hổ đói.

Ăn nửa cái bánh, cuối cùng hóa giải cảm giác quá đói, Chiến Chiến ngậm một miếng chân giò hun khói, nhờ đèn nhỏ trên tường chiếu xuống, quan sát lò nướng trước mắt. Phía trên lò nướng là hộc tủ cửa kiếng, Chiến Chiến nhìn thấy một bộ công cụ cô không biết cách dùng bên trong, chỉ là cái thứ ở góc hộc tủ. . . là cái gì?

Chiến Chiến cho là mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại, nơi đó thật như mình nhìn, để một cái bánh răng nhỏ khéo. Bánh răng đặt ở phòng bếp? Quá quỷ dị. . . . Chiến Chiến mở cửa tủ đó ra, lấy cái bánh răng kia ra đặt ở trong tay dò xét cẩn thận.

Kiểu dáng trước đây thật lâu, hiện tại bánh răng xuất xưởng đã dùng vật liệu thép có chất lượng tốt hơn, điểm này từ màu sắc là có thể phân biệt, chớ nói chi là số ghi ngay mặt bánh răng cũng cho thấy năm của nó rất xưa.

Tuy rằng là như thế, bánh răng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, không có rỉ sét không có vết cắt, Chiến Chiến khẽ cau mày, trong lúc bất chợt, trong óc của cô dần hiện ra bánh ngọt đầu tiên Tùy Nhạc tặng cho "Chiến Đình Đình"!

Bánh ngậm trong miệng bởi vì kinh ngạc mà rơi —— Không phải như cô nghĩ chứ! Chiến Chiến chầm chậm chuyển động bánh răng, đưa vòng bên trong về phía ánh đèn hoàng hôn, cẩn thận nhìn sang, trên mặt bằng phải có khắc một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Chiến.

Đây là phương thức làm ký hiệu cho món đồ chơi mình yêu mến nhất lúc Chiến Chiến bốn tuổi, hôm nay, Chiến Chiến sắp hai mươi bốn tuổi, cầm cái bánh răng này, trợn mắt hốc mồm.

"Anh mặt trắng" không phải Trịnh Hạo Khanh? ! Là Tùy Nhạc! ? "Anh mặt trắng" cười dịu dàng săn sóc, rất tốt với cô, là Tùy Nhạc giày vò cô đến nửa đêm!?

"Chiến Chiến, em làm gì ở đây giọng nói khàn khàn lúc mới vừa tỉnh ngủ của Tùy Nhạc vang lên ở phía sau, Chiến Chiến chợt xoay người, Tùy Nhạc trần nửa người trên tùy tiện mặc vào một cái quần ngủ đang đứng phía sau.

Chiến Chiến xốc xếch trong "đèn".

Tùy Nhạc rốt cuộc thấy rõ Chiến Chiến nắm thứ gì trong tay, giống như cũng thanh tỉnh theo, anh lười biếng cười: "Phát hiện?"

"Này. . . . Cái này, thật sự là. . . ."

Tùy Nhạc chậm rãi đi tới, thấy trên tay cô đều là mỡ dính lại sau khi ăn bánh, khẽ nâng lông mày, cầm lấy bánh răng: "Tay mỡ lợn không thể cầm."

Thấy bộ dạng của anh như ôm bảo bối, Chiến Chiến càng thêm không xác định: "Thật là anh!?"

"Nếu không là ai, còn tưởng rằng là A Hạo?" Tùy Nhạc bĩu bĩu môi, tiếp cận tới siết chặt cằm của cô “Tình yêu đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu của em đều là của anh!"

"Đợi lát nữa. . . . Em bảo anh chậm rãi. . . ." Chiến Chiến xoa xoa trán, cố gắng thích ứng sự thật này, cứ có cảm giác lịch sử lãng mạn mơ hồ tràn đầy màu hồng lúc nhỏ của cô, cứ như vậy bị Tùy Nhạc phá vỡ.

"Chậm cái gì?" Bàn tay Tùy Nhạc leo lên bắp đùi lõa lồ của cô “Anh chậm không được. . . ."

Trên người Chiến Chiến chỉ tùy ý khoác một cái áo ngủ lớn, trong bóng tối cô cũng không có nhìn kỹ, vào lúc này mới phát hiện, là Tùy Nhạc, dưới áo ngủ rỗng tuếch, tay Tùy Nhạc lập tức chạy đến chỗ anh muốn.

Ở trong mắt của anh thoáng hiện ngọn lửa lần nữa, Chiến Chiến chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tóc muốn dựng lên, cô chỉ là ra ngoài tìm thức ăn mà thôi! Mà thôi!

"Đừng làm rộn! Em. . . . Em muốn đi” Chiến Chiến gia tăng hai chân, liều mạng túm chặt quần áo bị lôi kéo.

Thấy cô không hợp tác, Tùy Nhạc không đặt tinh lực ở trên quần áo mỏng manh đó nữa, mà là trực tiếp từ đáy dò vào, ôm mông mềm mại của cô, ráng sức bế cô lên kệ bếp. Đá cẩm thạch lạnh như băng khiến toàn thân Chiến Chiến trong nháy mắt run lên, Tùy Nhạc thừa dịp này chen vào giữa chân của cô, thân thể cao to vững vàng bao lại không gian phía trên cô, chợt cúi đầu hôn lên.

Tùy Nhạc giống như là một con thú dữ vĩnh viễn không biết thoả mãn, chỉ cần vừa nhìn thấy Chiến Chiến, nhất là Chiến Chiến mê người như vậy, liền lập tức khống chế không được nhào tới, Chiến Chiến bị hôn đến trời đen kịt ở trên kệ bếp.

Tùy Nhạc hơi hơi dùng sức, càng thêm gần sát Chiến Chiến, khiến chân cô bị vội vã mở ra thêm, quần ngủ của Tùy Nhạc sớm đã bị văng ra ngoài, lúc này Tiểu Nhạc Nhạc nhô lên lại thành công tiếp xúc với Chiến Chiến lần nữa, trong đầu Chiến Chiến chỉ có một ý tưởng: anh bị điên rồi!

"Anh. . . . Anh tỉnh táo một chút, nơi này là phòng bếp!" Chiến Chiến cố gắng di chuyển lui về phía sau, nhưng đá cẩm thạch bóng loáng tiếp xúc da ướt thì lại mảy may không động đậy được, cảm giác đau đớn ở giữa chân còn chưa có biến mất, Chiến Chiến khẽ hô cầu xin tha thứ “Tùy Nhạc, em còn. . . . đau. . . ."

Những lời này khiến Tùy Nhạc ngừng lại, anh mượn ánh đèn cúi đầu tra xét, bộ vị bị tách ra của Chiến Chiến hơi sưng đỏ, hiển nhiên vận động mạnh lúc trước quả thật làm cho cô không chịu nổi, đôi tay Tùy Nhạc ở giữa bắp đùi cô, mở chân Chiến Chiến ra thêm, khiến bên trong hoàn toàn triển hiện, Chiến Chiến mắc cỡ đưa tay che đi, không để cho anh nhìn.

Tùy Nhạc chỉ giữ vững chân của cô, dần dần ngồi xổm người xuống. Chiến Chiến căn bản không biết anh muốn làm gì, chỉ vội vàng bảo vệ xuân sắc quá mức mắc cỡ, nhưng không ngờ, khi xúc cảm nóng kia leo lên bắp đùi, cả người cô đều ngây ngốc.

Kịch liệt run rẩy, cảm giác điên cuồng, Chiến Chiến ở lúc Tùy Nhạc hôn xẹt qua da mềm mại bên chân, hôn lên trung tâm, hoàn toàn bị cuốn lấy.

"A. . . . Trời. . . . !" Chiến Chiến hung hăng cắn mu bàn tay mình, để ngừa cô phát ra tiếng thét chói tai hỏng mất, kích thích như vậy quả thật khiến cô muốn té xỉu, nhưng người tạo ra điên cuồng đó, không chút nào để ý tới cái tay khước từ của cô, đầu lưỡi lướt qua.