Thương Hạ có rất nhiều khách hàng là những cặp tình nhân, các loại cử động các loại khoa trương đều có, Tùy Nhạc và Chiến Chiến chỉ bởi vì đi đường nào mà không ai chịu nghe ai, nhưng cũng không dễ nhận ra, không nghĩ đến bị một người nhận ra được.
"Nhạc Nhạc!" Một mỹ nhân đạp giày cao gót bảy cm từ trên thang máy bước nhanh xuống, tiểu phụ tá đi theo sau lưng cô bởi vì biểu hiện hiếm có này của cô mà trợn tròn hai mắt.
Chiến Chiến đầu tiên là bị một tiếng ‘Nhạc Nhạc’ này làm nổi hết da gà, rồi sau đó cảm thấy thân thể Tùy Nhạc trong nháy mắt đã cứng ngắc, cô liền ngắt bàn tay anh, rồi sau đó mới chầm chậm chuyển mắt đến trên người cô gái kia.
Mỹ nhân mặc một bộ quần áo tinh xảo, mặc dù Chiến Chiến không biết nhãn hiệu, nhưng đôi giày cao gót sáng choang kia, Chiến Chiến đã từng thấy phong cách tương tự trong tủ giày của Tề Tễ.
"Nhạc Nhạc, sao em ở nơi này?" Mỹ nhân đến gần, một tay nhẹ nhàng nắm cánh tay Tùy Nhạc, mắt đẹp nhẹ nhàng liếc Chiến Chiến “Vị này là. . . . . ."
Tùy Nhạc không biến sắc buông tay Chiến Chiến ra, vọt tới nhe răng cười một tiếng: "Một người bạn của em, em và cô ấy đến mua ít đồ."
Mỹ nhân nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Chiến Chiến có nhiều phần xem kỹ: "Tại sao không đến chỗ chị, mà chạy đến đây?"
Tùy Nhạc không đáp hỏi ngược lại: "Vậy sao chị có thời gian chạy tới bên này?"
Mỹ nhân nhẹ nhàng cười một tiếng: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Chiến Chiến không hiểu bọn họ đang có gì bí hiểm, lại với lay lay cái tay bị buông ra của mình lẩm bẩm: "Bạn?" Anh vừa nói thế này!? Còn có tay này, bình thường không để cho anh nắm, anh nắm giống như cây cỏ cứu mạng, lúc này buông ra. . . . Dầu gì cô cũng là người từng xem truyện Tiểu Ngôn!
Chiến Chiến lại suy nghĩ lung tung đến những cuộc gặp mặt của những người bạn gái, hoa sen trắng so với cỏ đuôi chó, bên kia Tùy Nhạc đã tạm biệt mỹ nhân."Có rảnh thì trở về nhà, chớ cả ngày đều ở bên ngoài." Trước khi đi mỹ nhân lại liếc Chiến Chiến, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, ít nhất là thật khó phân biệt trong phạm vi hiểu biết của Chiến Chiến.
Sau khi người nọ rời đi, nụ cười ở khóe miệng Tùy Nhạc bỗng chốc biến mất, anh yên lặng một lát, giống như mới nghĩ đến người bên cạnh, thời điểm xoay người lại, lại thấy Chiến Chiến thở phì phò theo dõi anh.
Khi Tùy Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của Chiến Chiến, tối tăm ở trên mặt nháy mắt sáng lại, anh không nhịn được khẽ giương khóe miệng lên, Chiến Chiến bị nụ cười của anh làm cho khó hiểu, quai hàm vốn phồng thật cao cũng tự động rũ xuống.
"Anh cười cái gì?"
"Cười em ghen như con chuột."
Chiến Chiến phát cuồng tại chỗ, Tùy Nhạc thật nhanh cầm chặt móng vuốt quơ múa của cô, bỏ lại một câu ở bên tai cô: "Cô ấy tên Nhạc Kỳ, là chị của anh."
Chiến Chiến bị anh kéo đi, đầu óc chuyển động thật nhanh, cô hoài nghi nhìn chằm chằm mặt vẫn còn nụ cười của Tùy Nhạc: "Anh đừng lừa gạt em, tình chị cũng là chị đó!"
"Chị ấy là con của cậu, còn có vấn đề?"
Đương nhiên là có! Hiện tại Chiến Chiến nghi vấn đầy bụng, muốn đặt câu hỏi, lúc này Tùy Nhạc lướt mắt đảo qua, đột nhiên túm cô, nâng mặt của cô lên nói: "Hiện tại giúp anh làm một chuyện, nghi vấn gì anh đều giải đáp."
"Được!"
Lúc này Chiến Chiến, thật không biết Tùy Nhạc đang ôm mặt của cô, không phải bày tỏ thành khẩn, mà là vì phòng ngừa cô nhìn thấy cửa hàng phía sau mình.
******
Khi Tùy Nhạc kéo Chiến Chiến đi vào trong cửa tiệm này, mặt của Chiến Chiến liền hoàn toàn tối đen rồi. Tiểu thư bán hàng vô cùng khéo hiểu lòng người nhìn Tùy Nhạc và cô, ánh mắt dừng lại thêm một lúc lâu ở trên người của Tùy Nhạc, dùng thanh âm vô cùng ngọt ngào chào hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư, chọn áo lót sao?"
"Không!"
"Uh"
Mặc dù giọng nói của Chiến Chiến cao hơn Tùy Nhạc, nhưng mà hiển nhiên tiểu thư bán hàng lựa chọn coi thường Chiến Chiến: "Tốt, tiểu thư xin theo tôi đến bên này, tôi lấy số đo của cô."
"Không cần không cần!" Chiến Chiến vội vàng khoát tay lui về phía sau tránh “Tôi không lấy số đo!"
Tiểu thư bán hàng nhìn Tùy Nhạc, Tùy Nhạc kéo Chiến Chiến đến bên cạnh: "Vừa rồi em đã đồng ý với anh, sao giờ lại không giữ lời?"
Chiến Chiến vạn vạn không nghĩ tới chuyện anh nói lại là mua áo lót!
"Chúng ta đã thỏa thuận, nửa đường đổi ý cũng không giống em."
Chiến Chiến từ chối nửa ngày, cuối cùng yên lặng đi theo tiểu thư bán hàng qua một bên đo. Sau khi đo xong, tiểu thư bán hàng mang theo Tùy Nhạc đến chỗ trưng bày đồ mới nhất tiến hành giới thiệu cặn kẽ, rồi sau đó cầm một đống kiểu dáng cho Tùy Nhạc chọn lựa, đưa vào phòng thử quần áo.
Chiến Chiến nhìn áo ngực trong lòng có vô số cừu con chạy loạn: đây rốt cuộc là mua cho ai? Vì sao phải theo sở thích của anh ta! ?
Chiến Chiến thật vô cùng không muốn khoác những thứ sặc sỡ này lên người, khi cô đang lề mề, Tùy Nhạc đột nhiên đẩy cửa phòng thử quần áo ra, mạnh mẽ đi vào.
Tùy Nhạc thấy Chiến Chiến còn mặc chỉnh tề, trong mắt đều là đúng thế: "Cũng biết em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. "Nói xong, anh đóng cửa lại, cũng thuận tiện khóa cửa.
Phòng thử quần áo này bốn bề đều là gương, giờ phút này Chiến Chiến cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, cô từ từ lui về phía sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm động tác của Tùy Nhạc: "Anh. . . . Anh vào làm gì?"
Tùy Nhạc không chút hoang mang cầm lên một cái áo lót màu vàng nhạt, xoa tơ lụa nhẵn nhụi ở trên, dây thắt cũng phức tạp đa dạng, Tùy Nhạc nháy nháy mắt với Chiến Chiến: "Cởi đi, còn chờ cái gì đấy."
Má! Lời nói lưu manh như vậy, anh lại nói được lẽ thẳng khí hùng, Chiến Chiến thật sự tự thẹn da mặt không dày bằng, cô không để ý tới bàn tay duỗi ra của anh, tùy tiện cầm một cái áo lót: "Không cần thử, cái này đi, đi ra ngoài tính tiền!"
"Vừa rồi người ta nói với anh, em chính là bởi vì hàng năm mặc áo lót không thích hợp mới khiến hình ngực không được điều chỉnh tốt." Tùy Nhạc mạnh mẽ kéo Chiến Chiến vào trong ngực, trực tiếp lột áo khoác của cô xuống “Đây là phúc lợi của anh, bắt đầu từ bây giờ chuyện này anh quyết định."
"Anh ——" Chiến Chiến không có dư âm phản bạc, bị phong bế miệng trong không gian nhỏ hẹp này.
Tùy Nhạc tỉ mỉ liếm đôi môi Chiến Chiến, đã dần dần nghiện miệng của cô, thấy cô hơi khép mở miệng, dục vọng lại không thể ngăn chặn bắt đầu khởi động.
Cái chỗ này rất là bí mật, tiếng hít thở của hai người cực kỳ rõ ràng, Chiến Chiến liều mạng vỗ vào bờ vai của anh, lại không dám giãy động quá lớn, bởi vì vị tiểu thư bán hàng kia rất có thể đứng bên ngoài. Hô hấp của Tùy Nhạc dần dần tăng thêm, anh chợt đẩy hàm răng Chiến Chiến ra, đưa đầu lưỡi tiến vào khuấy động, trêu chọc, quét qua từng lần trên hàm trên nhạy cảm của Chiến Chiến.
Bởi vì khẩn trương, phản ứng của Chiến Chiến còn lớn hơn bình thường, cô cảm thấy từ trong da mình đang toát ra tầng tầng ớn lạnh, khi anh mạnh mẽ kéo đầu lưỡi của cô gặm cắn thì hai chân hơi đứng không vững.
Nụ hôn của Tùy Nhạc dần dần leo lên cổ của cô, bả vai. . . . Chiến Chiến giữ chút lý trí mơ hồ run giọng nói: "Anh. . . . Anh đủ rồi nha. . . ."
"Roẹt." Một tiếng kéo ra áo gió, giọng nói của Tùy Nhạc từ cô ngực truyền ra “Quần áo còn chưa thử, làm sao mà đủ?"
Buổi sáng Chiến Chiến móc quần áo từ trong túi ra, dễ dàng tìm ra một cái áo gió, không nghĩ tới lúc này lại dễ dàng cho Tùy Nhạc, Tùy Nhạc thuần thục cởi ra quần áo cô, lại cởi luôn áo lót màu đen trên người Chiến Chiến, đặt áo lót màu vàng còn cầm trong tay lên người Chiến Chiến.
Trong gương chiếu ra Chiến Chiến trần trụi nửa người trên, mặt của cô càng đỏ, đưa tay che ở trước ngực mình, nghiêng người ẩn núp bàn tay của Tùy Nhạc: "Tự em thay, anh tránh ra. . . ."
Chiến Chiến đoạt lấy cái áo lót đó, nhanh chóng khoác lên người, vừa phải ẩn núp ánh mắt giống như sói đói của Tùy Nhạc, nhưng mình trong gương lại không chỗ nào che giấu, tay gài khóa Chiến Chiến cũng không ức chế được run rẩy.
"Tốt. . . . Tốt lắm, kích cỡ vừa đúng, liền. . . . Cứ như vậy đi!"
Nhưng không nghĩ như vậy, anh cầm cổ tay Chiến Chiến, xoay người cô lại ôm vào lòng, từ góc độ của anh, có thể nhìn xuống gò núi phập phồng rõ rang. Tùy Nhạc liếm môi một cái, từ từ đưa một cái tay dò vào trong áo lót của cô, cầm một cái bánh bao: "Trước kia, anh quên mất xem ở đâu. . . . Nói áo lót nên mặc như vậy. . . ."
"Nghiêng về phía trước bao nhiêu độ?" Tùy Nhạc hơi khom lưng, khiến cho Chiến Chiến cũng khom lưng “Tốt lắm, không sai biệt lắm. . . . Sau đó áp sát. . . ."
Bàn tay Tùy Nhạc sờ giữa phần thịt mềm trắng noãn đó, nơi cổ họng Chiến Chiến thiếu chút nữa phát ra thanh âm, nhưng Tùy Nhạc vẫn chưa muốn thả cô: "Bên kia cũng thế. . . Em an phận chút."
"Rất tốt. . . . Hiện tại quay tới anh xem một chút." Tùy Nhạc chuyển Chiến Chiến thành tư thế đối mặt mình, dưới sự bao bọc của vải vóc vàng nhạt, hai bánh bao nhỏ ngày thường không mấy lộ liễu, giờ phút này lại lỗ ra độ cong mê người, thật làm cho người ta thèm thuồng giống như là bánh bao to da mỏng. . . . Mắt Tùy Nhạc sắc lại, trước một giây cúi đầu xuống nói thật nhỏ: "Cái này nếu cài móc liền hoàn mỹ. . . ."
******
Tiểu thư bán hàng chờ ở bên ngoài rất lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh, cô thử dò xét gõ gõ cửa: "Xin hỏi có cần tôi giúp không? Có muốn tôi vào xem hay không?"
Lúc này Chiến Chiến trong cửa đang bận nhặt áo gió lên mặc vào, Tùy Nhạc dựa vào cửa nhàn nhã nhìn quả dâu tây mới có trên người cô. Nghe được lời của người bên ngoài, Chiến Chiến theo bản năng nhìn trước ngực mình, má! Nếu như bị người khác nhìn thấy cô thật không muốn sống!
Cô vèo kéo lên khóa kéo, không quên ngẩng đầu cho Tùy Nhạc một cái nhìn bén nhọn, nhưng người khác ăn uống no đủ không chút cảm thấy bị thương, ngược lại tự mơ mộng động tác của cô là: giận trách.
Tùy Nhạc cất giọng đáp lời tiểu thư bán hàng đang lo lắng ở ngoài: "Sắp xong rồi, làm phiền viết hóa đơn giùm tôi."
Động tác mặc áo khoác của Chiến Chiến dừng lại, sau khi Tùy Nhạc khởi động, tinh lực căn bản cũng không đặt trên việc thử quần áo. . . Cô xem xét bảy tám cái áo lót chưa thử bên cạnh, cau mày nhìn Tùy Nhạc. Tùy Nhạc cầm những món đồ trong tay, cười híp mắt giải thích: "Thời gian không còn kịp nữa, chúng ta trở về từ từ thử."
******
Chỉ là kế hoạch của Tùy Nhạc bị một cuộc điện thoại hủy diệt, thậm chí kế hoạch mua đồ của hai người cũng chưa xong.
Kế Toán ở Chiến Xa nói có một trương mục có vấn đề, bây giờ khách hàng không chịu, Kế Toán bảo Chiến Chiến mau đem hợp động và truong mục giao dịch trở về Chiến Xa, Chiến Chiến vội vàng lôi kéo Tùy Nhạc lên đường.
Tư liệu của Chiến Xa có một phần ở nhà, cũng có để dành ở chỗ Tề Tễ, Chiến Chiến móc điện thoại ra gọi cho Tề Tễ,nhưng bên kia vẫn không người nào nghe.
Chiến Chiến gãi gãi đầu, trực tiếp kéo Tùy Nhạc đi ra ngoài: "Đoán chừng lúc này Bàn Nha không có ở nhà, em trực tiếp đến nhà cô, lấy chìa khóa xe ra!"
Ở trên xe, Tùy Nhạc không nhịn được hỏi: "Là vụ làm ăn nào có vấn đề, cư nhiên vội vã như vậy?"
"Là khách hàng cũ, bình thường hợp tác rất tốt, không biết thế nào chợt nói hợp đồng trước đó đều có vấn đề." Chiến Chiến chau mày lại, vẻ mặt cũng mang theo không hiểu “Chuyện như vậy, bình thường đều là thủ đoạn khách hàng mới dùng để ép giá. . . ."
Cũng may chỗ ở hiện nay của Tề Tễ là trong thành, đi xe hơn 10' đã đến, Chiến Chiến nói với Tùy Nhạc: "Anh ở đây chờ em, xuống!"
"Em có chìa khóa không?"
"Em biết rõ chìa khóa dự bị đặt chỗ nào." Chiến Chiến bỏ lại một câu, nhanh chóng chạy vào cư xá, trước khi Tùy Nhạcnhìn rõ, không biết đã chạy mất dạng vào con đường nào.
Tùy Nhạc ngồi một lát ở trong xe, liền nhìn thấy một người phụ nữ đi về phía đầu xe, trong tay cầm không ít đồ, một cái hộp bị rơi trên đất cũng không phát hiện.
Tùy Nhạc mở cửa xe nhặt cái hộp đó lên, gọi người phụ nữ trước mặt: "Cô áo lam ơi! Đồ của cô này."
Người phụ nữ áo lam đã có tuổi, nhưng mặt mày vẫn còn đẹp, đây là đánh giá trong lòng Tùy Nhạc sau khi bà xoay người lại nhìn Tùy Nhạc, hơn nữa ngũ quan của bà, làm cho người ta có cảm giác thân thiết tự nhiên, Tùy Nhạc tiến lên đưa cái hộp tới: "Đồ của bác."
"Cám ơn cậu, chàng trai." Người phụ nữ lộ ra nụ cười cảm kích, nhưng thật sự không có tay để nhận, bà bất đắc dĩ mà lắc đầu “Thật ngại, làm phiền cậu bỏ nó vào trong túi to này giúp tôi."
Tùy Nhạc thấy hai tay bà tràn đầy đồ, trực tiếp đưa tay ra cầm lấy những vật nặng kia, anh rất ít chõ mõm vào việc của người khác nhưng lần này lại khác: "Cháu giúp bác cầm vào."
"Không cần không cần! Vậy quá làm phiền cậu."
"Không có sao." Tùy Nhạc chân thành cười cười “Bạn gái của cháu phải chút nữa mới về được, không có gì đáng ngại."
Trong mắt người phụ nữ lóe lên ánh sáng tán thưởng: "Vậy thì cám ơn cậu!"