Chiếm Trọn Con Tim: Tình Yêu Của Vợ Hờ

Chương 34: Ất ơ từ phương nào




Trương Mạnh Tuấn trốn sau vườn nhà Huyền Trân đến đêm muộn khó ai phát hiện mới dám lẻn vào cửa lách thông phòng bếp đi vào.

Phòng bếp rộng mười hai mét vuông không bật đèn tuýp mà trang trí cạnh mấy lọ hoa đèn đom đóm không quá tối vẫn nhìn thấy đường đi.

Khung cảnh này tự nhiên thấy lãng mạn ngang.

Anh đứng đấy một hồi quan sát địa hình xung quanh để rình mò cho dễ đằng nào cũng sẽ gây bất ngờ nên phải làm cho đàng hoàng, hẳn hoi.

Huyền Trân đang ở phòng tắm tiếng nước xả vẫn còn đó cô ra ngoài chờ đầy bồn nước ấm mới vô lại.

Trương Mạnh Tuấn được cơ hội thấy vẻ đẹp của người con gái phía sau dù đã lâu không gặp lại nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.

Không ngờ bao năm mái tóc Dược Đan gìn giữ dài ngang hông giờ đã chỉ còn mái tóc ngắn ngang gáy làm anh có hơi bất mãn nhưng đó là điều cô muốn nên thôi.

Trương Mạnh Tuấn không biết rằng người phụ nữ mà anh nhìn thấy không phải người mà mình tìm kiếm nên vẫn còn chút cảm giác nâng nâng, trái tim đập loạn xạ.

Huyền Trân lúc này vào bếp rất khẽ mở tủ lạnh lấy ít dưa chuột đắp mặt nạ.

May mắn cánh cửa tủ lạnh khá lớn che hết tầm nhìn của Trương Mạnh Tuấn đang đứng cách xa đó, anh thở phào nhẹ nhõm.

“May ghê công tắc điện gần tủ lạnh nên mới né được chứ không bị phát hiện sẽ mất mặt hơn bao giờ hết” - Điều này khiến anh thót tim.

Trương Mạnh Tuấn luôn nung nấu ý định trong lòng sẽ tìm cơ hội để tạo sự bất ngờ cho cô gái của mình.

Chờ cho Huyền Trân lấy xong dưa chuột đắp mặt Trương Mạnh Tuấn mới dám đứng hẳn dậy tác oai tác quái tìm tòi xung quanh.

Anh sợ rằng lâu ngày không gặp lại cô ấy sẽ quên đi vẻ đẹp trai vốn có của mình nhanh nhẹn lấy chiếc lược đặt trên mặt bàn chải chải vuốt vuốt mái tóc đen thành hai phần chia một bên bảy, bên kia ba phần.

Huyền Trân lúc này vào bồn tắm ngâm mình thư giãn sau cả ngày làm việc mệt mỏi dưới làn nước ấm khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Trương Mạnh Tuấn bên ngoài phòng khách tắt hết tất cả công tắc điện từ phòng ngủ đến phòng khách và cả ban công nữa,

không gian chìm vào màu u tối, văng vẳng bên tai Huyền Trân là tiếng nhạc nhè nhẹ, tiếng nước kêu róc rách.

Nhất định chờ đối phương tắm xong anh sẽ đứng trước cửa phòng ngủ xin chào.

Hì hì! Trong lúc đứng ngồi không yên chờ anh táy máy tay chân có phát ra mấy tiếng động làm Huyền Trân bước ra tưởng con mèo của mình đang quậy phá gì đó bên ngoài.

“Sao lại tối thế này? Mất điện à?!” - Huyền Trân đa nghi không nghĩ ngợi quá nhiều chỉ quấn tạm chiếc khăn ngang thân rồi lặng lẽ kiểm tra công tắc điện trong phòng ngủ.

Ánh sáng được bật sáng choang khiến mắt Trương Mạnh Tuấn có chút không quen nên nhíu lại.

Đập ngay vào mắt Huyền Trân là thằng cha lạ hoắc nào đứng thù lù trước phòng ngủ của mình.

“Á… á…á… trộm có trộm đột nhập”

Trương Mạnh Tuấn thắc mắc bỏ tay ra nhìn mọi thứ xung quanh thì hoảng loạn mọi thứ không như suy đoán người làm anh bất ngờ, ngạc nhiên nhiều phần lại là một cô gái lạ không quen biết.

“Tôi không phải là trộm” - Trương Mạnh Tuấn xua xua tay phủ định để minh oan cho bản thân.

“Chẳng có thằng ngốc nào nhận mình là trộm cả… trộm đột nhập vào nhà tôi—”

Trương Mạnh Tuấn hoảng loạn lẫn sợ hãi đi ra bịt miệng người phụ nữ này lại.

“Tôi… tôi chỉ vào nhầm nhà thôi không phải trộm cô nghe tôi giải thích có thể đừng hét nữa được không bảo vệ sẽ đến đón tôi đi đấy?”

Tôi đã nói tôi không phải trộm mà tôi có lấy gì của nhà cô đâu Tôi chỉ đi nhầm nhà thôi Huyền Trân nhớ đến những chiêu võ từng được học qua để phòng vệ một phát tung cước lật ngược tình thế khiến Trương Mạnh Tuấn nằm ngã sõng soài dưới giường.

Bộp! bộp! bộp!

Lực tay của Huyền Trân rất mạnh khiến xương cốt của Trương Mạnh Tuấn như sắp vỡ vụn lầm than kêu oai oái.

Huyền Trân từ giây phút nào đã ngồi trên người Trương Mạnh Tuấn liên tục tăng tốc độ lực tấn công mà anh lấy tay che khuôn mặt quý báu của mình tránh bị sát thương.

“Sao hả? Phục chưa tính ăn trộm gì ở nhà này?”

Huyền Trân cao ngạo chống hông cười mỉa mai ra vẻ chút thành tựu vì đã xử đẹp tên trộm đột nhập.

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi tôi không phải là trộm mà tôi chỉ nhận nhầm người thôi!”

Mặc sức cho anh cố gắng giải thích bao nhiêu nhưng Huyền Trân không tin bất kỳ một lời nào còn đe dọa sẽ gọi bảo vệ đến hốt.

“Trộm bây giờ tinh quái thật liền lẻn vào nhà con gái một mình như tôi trói gà chưa chặt anh định làm gì tôi anh định cướp sắc sao?”

Huyền Trân ra sức ấn mạnh lên ngực Trương Mạnh Tuấn không tốn chút sức lực nào đã khiến đối phương nhận thua ê chề, ra oai.

Trương Mạnh Tuấn không tin một người can đảm như Huyền Trân vừa quật ngã mình mà nói là trói gà chưa chặt.

“Tôi xin cô… cô hãy tin tôi đi mếu tôi cướp sắc cô thì tôi đã làm từ đời nào rồi chứ còn nằm dưới chân của cô như vậy sao?”

“Đừng có ngụy biện cho hành động kinh tởm của anh hôm nay tôi sẽ mang anh ra ánh sáng”

Trương Mạnh Tuấn nhanh tay lẹ mắt ôm eo Huyền Trân nằm dưới anh thượng vị bên trên,

bốn mắt nhìn nhau chớp chớp, hai phiến má đột nhiên đỏ hồng.

“Là tôi sai rồi tôi đi nhầm nhà chứ tôi không phải trộm tôi phải khẳng định với cô bao nhiêu lần nữa xin cô đừng… đừng báo bảo vệ mà!”

Huyền Trân nhận thấy người đàn ông này đang đi quá giới hạn cho phép, hét toáng lên:

“Mau cút ra khỏi người tôi”

Trương Mạnh Tuấn chưa kịp định hình thì người bên dưới liên tục cựa quậy làm hai cánh tay anh chống không nổi mỏi nhừ hết sức chống lại.

“Ưm…ư”

Môi kề môi, phải chăng đã hôn thật rồi?

Trong lúc cô gái này còn ngơ ngác hóa đá vì nụ hôn nồng cháy bạo dạn từ kẻ xa lạ thì anh đã nhận thức được điều không ổn vội vàng đứng dậy cách xa chiếc giường nơi người kia đang vô cùng sửng sốt đến mức não xử lí thông tin chậm hơn.

Trái tim cô dường như đập loạn một nhịp nhanh gấp đôi.

Huyền Trân đánh giá người đàn ông này từ đầu tới chân có chút quê mùa chắc từ vùng quê mới lên nên không chấp nhận nụ hôn của mình lại bị kẻ như vậy cướp sắc.

Trương Mạnh Tuấn còn chưa kịp để anh trả lời cô đã dùng vũ lực tống khứ kẻ phiền phức này ra khỏi nhà rồi báo cho bảo vệ.

“Hứ! Tưởng bà này hiền à cút đi”

“Tôi lỗi cô tôi không cố ý”

Trương Mạnh Tuấn nhanh tay để lại số liên lạc có gì thì tìm đến anh mà mắc đền cho cái vừa nãy.

Xong chuyện Huyền Trân phủi phủi tay bước vào nhà mồm thầm chửi thề: “Đúng là xúi quẩy gặp phải thằng ất ơ nào, hứ!”

Ngoài cổng bảo vệ nhanh tay tóm gọn được Trương Mạnh Tuấn lúi húi khổ sở giải thích nhưng không thành còn bị đánh cho một trận ném ra khỏi đây.

Thành công đuổi cổ thằng cha ất ơ phương nào đến thăm Huyền Trân vẫn còn dư âm về nụ hôn vừa nãy khiến tim mình là lạ,

cô gái nghĩ đến Khung cảnh vừa rồi muốn tìm một cái lỗ chui vào may mắn cho anh ta cô không cho mấy cái bạt tai.

Nhưng… cái chạm môi vừa rồi khiến đêm đó cô trằn trọc, ngủ không vào giấc.

Biết rằng đây không phải lần đầu bản thân tiếp xúc với người khác giới nhưng lần này khoái cảm nâng nâng, cơ thể nóng ran như ốm sốt nặng duy chỉ có người đàn ông là thuốc giải độc để chữa trị.

Nhặt tờ giấy nhàu nát nằm ngổn ngang dưới sàn nhà cô thầm thuộc chúng và lưu vào danh bộ để ngày mai bắt anh ta chịu trách nhiệm về hành vi đáng xấu hổ ấy.

Nằm trên giường khuôn mặt đối diện chưa đến một phút đã đủ để cô ghi nhớ nó trông ra sao, hai tay trùm chăn kín mít dập tắt cái ý nghĩ, hình ảnh xấu xa đang nảy sinh trong bộ não.

“Mình… mình bị điên mới liên tưởng đến chuyện vớ vẩn kia! Không là tại hắn cướp sắc mình… mình chẳng có lỗi gì cả”