Dược Đan đau đớn bất lực nhìn khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Con gái tôi không nó sẽ không chịu được khi phải xa rời mẹ nuôi nó được.
"Kịch bản tôi đưa cô đã học hết chưa?" - Cao Hoàng Kiệt không nhìn cô.
"Đã ổn thỏa cả rồi!".
Cao Hoàng Kiệt khó chịu vì sắp xát với thời gian.
"Không còn kịp để thay đổi được lái nhanh giúp tôi".
Cái mặt còn chưa được trang điểm hẳn hoi.
Dược Đan lem nhem rất khó coi ngay cả chiếc sơ mi trắng cũng quệt vết bẩn để lại.
"Thay vào".
Cao Hoàng Kiệt vứt bộ đồ bọc cẩn thận trong túi zip.
"Cô mau vào đó thay nhanh rồi đánh lại cho mặt trắng một tí...".
Đành chờ người phụ nữ phiền phức này thay đổi diện mạo tuy đến muộn mấy phút nhưng cũng không đáng kể.
...----------------...
Cao Hoàng Kiệt dắt tay Dược Đan đi vào ngôi nhà của bố mẹ đang chờ và có sự chuẩn bị từ trước.
Dược Đan mặc chiếc váy xòe dài trắng thướt tha sở hữu chiều cao lí tưởng với ba số đâu vào đó,
tuy chuẩn bị vội vàng nhưng chiếc váy này may ra chỉ dành cho riêng cô.
Mái tóc dài ngang eo thiết kế tóc cao vừa thanh lịch lại sang trọng.
Dược Đan cố kìm nỗi buồn xuất hiện trên khuôn mặt, mỗi phút giây sắp gặp người lớn cô cố dặm lại phấn vì nước mắt không kìm được rơi trong vô thức.
Dược Đan mày không được khóc bé Sao sẽ vui vẻ khi biết về với bố nó thôi.
Cao Hoàng Kiệt nhắn nhủ vài câu: "Tập trung diễn xuất cho tốt vào đừng để việc riêng ảnh hưởng".
Hai ông bà Cao ngồi sẵn bàn ăn chờ mỗi hai người.
"Cháu chào hai bác" - Dược Đan vô cùng lo lắng không ngừng run rẩy.
Cao Hoàng Kiệt nắm chặt tay sau lưng để cô bớt lo lắng lại.
Lần đầu nói dối phụ huynh có chút không quen lắm!
"Cháu ngồi đi!".
Lý Tiêu nhìn một lúc từ dưới lên trên hài lòng mỉm cười.
Thức ăn nóng hổi được mang lên dần Dược Đan cũng không thấy quá căng thẳng nữa chỉ diễn cho tròn vài.
Người ta hỏi gì thì mình trả lời.
"Cháu tên gì nhỉ? Bao nhiêu tuổi, Xinh xắn như vậy hai đứa quen nhau thế nào?".
Lý Tiêu được Cao Hoàng Kiệt trình bày rằng hai người đã quen nhau lâu chỉ là cô ấy chưa sẵn sàng ra mắt vì chuyện gia đình.
"Dạ cháu tên Dược Đan, dạ cháu ra trường được hai năm hiện tại đang công tác tại trường cấp ba, lời khen của bác cháu xin cảm ơn ạ!".
Lý Tiêu khá bất ngờ gật gật nhẹ nhìn chồng bên cạnh.
"Cháu làm giáo viên giỏi quá sao con trai bác lại khéo chọn quen được cô giáo vừa xinh xắn lại lễ nghĩa như vậy!".
Hai người đàn ông trên bàn gật theo gắp thức ăn cũng chẳng tiếp mấy câu.
"Vâng cháu cũng bình thường thôi ạ!" - Dược Đan cố nặn ra nụ cười như đang đứng trước một lớp học tiếng ồn ào của học sinh, một nụ cười cố bình tĩnh công nghiệp.
Lý Tiêu thấy Dược Đan khéo nói lại khiêm tốn sự cảm tình và hảo cảm đã tăng dần.
Bà gắp cho cô thức ăn.
"Dạ cháu cảm ơn bác" - Nụ cười hiền hòa cùng với lời cảm ơn không ngớt khiến người phụ huynh rất thích.
Dược Đan ngửi thấy mùi này từ thức ăn hơi khó chịu cô nhìn sang Cao Hoàng Kiệt cầu cứu vị giác nhạy bén không tiếp nhận hương vị này,
nhưng Dược Đan vẫn cố nuốt để rồi nhận lại...
Cao Hoàng Kiệt không nhận ra chỉ liếc mắt một cái.
"Sắc mặt cháu không được tốt có sao không?" - Lý Tiêu một tay rót cốc sữa đậu phộng nóng cho cô.
Dược Đan liền nhận lấy miễn cưỡng uống hết một phần ba cốc để làm hài lòng người phụ huynh kia.
"Sữa này làm từ đậu phộng nên rất thơm và ngậy cháu có thích không?".
Khi nghe xong lời từ Lý Tiêu, Dược Đan khổ sở đứng phắt dậy cố xin phép đi vào vệ sinh có việc.
Ọe...ọe...ọe...
"Hức... phụt".
Dược Đan vô cùng thảm thương nôn hết thức ăn mới nãy trong lúc cố gắng gượng đã cố nhồi nhét.
"Sao lại là đậu phộng cơ chứ?".
Tai nạn nghề nghiệp mà đâu ai biết ai hay được Dược Đan bị dị ứng với đậu phộng (lạc) chứ.
...----------------...
Cao Hoàng Kiệt ngoài này chờ mãi chưa thấy Dược Đan ra thì cũng đi vào kiếm người.
Anh hốt hoảng đỡ cô đang ngã quỵ trên sàn nhà mệt nhọc vì dị ứng.
khắp nơi vùng miệng nổi mẩn đỏ, sưng tấy hết lên nó dần chiếm hết cả khuôn mặt.
Dược Đan khó chịu không dám kêu, cổ họng ngứa ngáy khó chịu, hai hàng nước mắt liên tục tuôn trào.
Mỗi hơi thở đều khó khăn, thở khò khè như mèo ốm dính mưa.
Cao Hoàng Kiệt vừa hoảng lại cộng thêm sợ hãi đột nhiên trái tim anh nhói đau khó hiểu.
"Bác sĩ mau gọi bác sĩ..."
Cao Hoàng Kiệt lao vội ra ngoài, bế trọn Dược Đan trong vòng tay.
Lý Tiêu và chồng cũng bị tiếng thét thất thanh của con trai giật mình đến ngạc nhiên vội vàng gọi bác sĩ đến.
...----------------...
Khoảng một tiếng sau.
Cao Hoàng Kiệt đóng khẽ cửa phòng ngủ trên tầng hai, nhẹ nhàng đi ra cho Dược Đan nghỉ ngơi.
"Cô ấy không sao rồi may bác sĩ đến kịp chứ không---".
Anh không dám chắc Dược Đan sẽ phải chịu đựng cơn dày vò từ dị ứng với đậu phộng trong bao lâu nhưng may mắn đã ổn thỏa rồi.
"Cái thằng ranh này".
Lý Tiêu phẫn nộ giúp Dược Đan vì con trai thiếu hiểu biết và vô tâm đến con dâu tương lai.
"Sao mày không biết được con bé bị dị ứng với đậu phộng hả? Suýt chút thì... tại mày hết sao mày lại vô tâm với con bé như thế hả?".
Cao Hoàng Kiệt mặt nhăn nhó tránh đi nơi khác.
Sau chuyện này cần phải nói chuyện lại với Dược Đan và tìm hiểu cô để bù đắp.
Sự u ám len lỏi trong tim anh, hai mắt anh tối sầm và nặng trĩu, tự trách bản thân.