Chiếm Lấy Em

Chương 57: Tôi tha thứ cho quá khứ




Lục Tư Phàm vẫn không nói gì, thật sự anh không muốn nhận bất kỳ ân huệ nào của ông ta, anh không phải vì hận ông ta đến xương tủy mà là vì dù sao ông ta cũng là cha của anh, thật sự anh biết chuyện này nghiêm trọng, 1 mình anh chết đủ rồi, không muốn lôi thêm ai vào cả

anh nhắm mắt lại nhớ lại quá khứ, ngày xưa khi anh mới về nhà sống với ông ta, anh bị vợ của ông ấy đánh đập, hắt hủi, bị xỉ nhục, anh chỉ có thể cam chịu để sống qua ngày

mỗi buổi tối khi đi làm về, thật ra Lục Thành cũng rất thương anh, ông ta hay mua đồ ăn ngon và cả đồ chơi cho anh nữa

mỗi lần về là trời đã tối, ông không muốn làm phiền anh chỉ tiện tay đặt đồ đạc xuống cửa của căn nhà gỗ, nơi mà anh ngủ mỗi đêm

anh còn nhớ có lần anh bị số cao, Lục Thành đã đưa anh đến bệnh viện, trên xe cấp cứu Lục Thành không ngừng nắm lấy tay anh, luôn hỏi han tình hình của anh với bác sĩ
anh biết điều đấy, anh biết tình cảm của Lục Thành dành cho anh, nhưng cái tôi quá lớn đôi khi lại khiến cho anh không thể buông bỏ hận thù được

Lục Thành cũng đến bệnh viện

" ông đến đây làm gì" Lục Tư Phàm lạnh nhạt nói

" con đừng như vậy nữa được không? con có thể cho ta làm cha của con 1 lần được không hả?" Lục Thành nói

" ông về đi, ráng sống thật tốt, tôi không hy vọng chỉ vừa xuống đấy lại phải gặp mặt ông đâu"" Lục Tư Phàm lạnh lùng nói

" Phàm Phàm... con tha thứ cho ta được không hả?" Lục Thành nghẹn ngào nói

" về đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông" Lục Tư Phàm nói

" Phàm Phàm... " Lục Thành nhìn Lục Tư Phàm với đôi mắt ướt lệ


Lục Tư Phàm nhắm mắt lại, quay lưng về phía Lục Thành " ông về đi, tôi tha thứ cho ông lâu lắm rồi, đừng làm phiền tôi nữa, nếu như tôi chết thì ông chỉ cần đến nhìn mặt tôi thôi, không cần phải khóc vì tôi đâu"

Lục Thành nghẹn cứng họng, ông không kìm được nước mắt mà quý xuống cạnh giường của Lục Tư Phàm " cha xin lỗi, cha xin lỗi, cha không thể lo tốt cho con, cha xin lỗi... " nước mắt rơi xuống đùi, từng giọt từng giọt

Lục Tư Phàm cũng không kìm được nước mắt mà khóc nức nở trên giường bệnh, anh đưa tay lên miệng, cắn vào tay để không tạo ra âm thanh nức nở này

bà Ngôn Mẫn Nhi ở ngoài nhìn thấy cảnh này, lòng bà đau như dao cắt, nước mắt ngậm ngùi nhìn đứa con mình yêu thương ngày càng xa nhân thế

tình hình của Lục Tư Phàm ngày càng trở nên trầm trọng, tiểu Châu luôn ở trong bệnh viện để chăm sóc cho anh
sáng hôm sau Âu Thần, Bảo Vy và Thế Anh, cả 3 người điều đến bệnh viện, Bảo Vy lo lắng chạy đến bên tiểu Châu hỏi tình hình của chồng mình

" Phàm Phàm.... anh ấy sao rồi hả?" Bảo Vy lo lắng hỏi

" đêm qua trở nặng nên đã đưa vào trong phòng cấp cứu rồi" Tiểu Châu nói

" sao có thể chứ, tôi muốn gặp anh ấy, anh ấy đang ở đâu vậy?" Bảo Vy hối hả nói

" nhưng mà trong phòng cấp cứu người ta không cho vào" Tiêu Châu nói

" không sao, đi theo tôi, tôi có cách cho cô vào trong" Âu Thần nói

Bảo Vy mặt đồ bảo hộ bước vào trong phòng cấp cứu, Lục Tư Phàm yếu đuối nằm trên giường bệnh, nhìn thấy anh như vậy tim cô vô cùng đau đớn, còn đau hơn cả lúc cả 2 ký đơn ly dị

cô đi lại kế bên anh, dịu dàng nắm lấy bàn tay anh, giọt lệ trên khóe mắt từng giọt từng giọt lăn trên má