Chiếm Lấy Em

Chương 36: Nổi điên




kể từ khoảnh khắc ấy Du Hạo thay đổi bản thân, anh về nhà sớm, không uống rượu và mỗi lần về điều là 1 đóa hoa xinh thắm trên tay, Thiên Thiên thấy anh thay đổi thì vô cùng hạnh phúc

cô vốn là tiểu thư nhà giàu, được mẹ yêu thương từ nhỏ, 1 móng tay cũng không chạm vào mấy việc nhà cửa, vì Du Hạo cô thay đổi bản thân, cô thường hay đi học nấu ăn, dọn nhà sạch sẽ

cả 2 cùng nhau sống trong cuộc sống hôn nhân thật sự, tối hôm ấy, Thiên Thiên đang nằm trên giường định ngủ thì Du Hạo ôm gối đi đến

" không biết anh có thể ngủ bên cạnh em được không?" Du Hạo hỏi

" giường còn rộng mà, anh cứ thoải mái đi" Thiên Thiên mỉm cười nói

thế là cả 2 trãi qua đêm ngủ cạnh nhau và đầy tự nguyện đầu tiên, cuộc hôn nhân này đã có chuyển biến lớn

thời gian cứ thế trôi qua, dưới sự thuyết phục của Lưu Bình Bình, Thế Anh cũng đồng ý cùng cô về lại quê hương Hồ Nam của mình, dịp nghĩ tết tây này cả 2 cùng nhau về, trước ngày đu 1 ngày, Thế Anh có qua nhà Âu Thần
" nè cậu đến nhà tôi làm gì hả?" Âu Thần hỏi

" haz gì đâu mà, chỉ là qua mượn chút đồ thôi" Thế Anh vừa nói vừa tự tiện bước vào nhà

"" nè đi đâu thế hả?" Âu Thần hỏi

Thế Anh ngang nhiên đi vào trong phòng chả Âu Thần, anh tự tiện lấy vài bộ áo đắc tiền

" bộ này đẹp đấy" Thế Anh nói

" Canali chính hiệu đấy, Âu Thần này chả bao giờ sai đồ fake cả" Âu Thần vui vẻ và đầy tự hào nói

"" vậy cho tôi mượn bộ này, à mà nè, thêm cái đồng hồ Đức này nữa nha, trong nó đẹp với hợp với dáng tôi" Thế Anh nói

" ai cho, tự tiện hà? định đi đâu mà mượn" Âu Thần nói



" đi về quê" Thế Anh nói

"" về quê, cậu cũng chịu về quê rồi à?" Âu Thần nói

" uk" Thế Anh gật đầu

" sao vậy chẳng phải nói không về nữa à?" Âu Thần nói

" cũng phải về chứ" Thế Anh nói

" ủa mà nè, ai đã khiến cậu thay đổi vậy?" Âu Thần ngạc nhiên hỏi
" thì là Bình Bình đấy, cô ấy cũng muốn về Hồ Nam " Thế Anh nói

" cô ấy muốn về quê cùng cậu? " Âu Thần sững sốt hỏi

" uk" Thế Anh thản nhiên gật đầu

Âu Thần tức giận tống cổ Thế Anh ra khỏi nhà còn không cho cậu ấy mượn đồ nữa chứ

" nè cái tên kia, bị thần kinh à? làm gì vậy hả?" Thế Anh còn không hiểu chuyện gì xẩy ra

Âu Thần tức giận gọi cho Lưu Bình Bình

[ alo Âu tổng, có chuyện gì sao?]

[ ai cho cô đì về quê cùng với Thế Anh hả?] Âu Thần tức giận nói



[ nhưng mà... hôm đó tết tây nhân viên được nghĩ mà?] Lưu Bình Bình thắc mắc hỏi

[ không có tết tây hay tết ta gì cả, không cho cô đi là không cho cô đi, cô nghe rõ không hả?] Âu Thần nói

[ Âu tổng anh đang có vấn đề gì sao?] Lưu Bình Bình hỏi lại

[ Âu tổng Âu tổng, đừng gọi tôi là Âu tổng nữa được không hả?] Âu Thần tức giận quát mắng cô
Lưu Bình Bình không thể nghe thêm lời nói vô lý nào của Âu Thần nữa cô ngang nhiên tắt máy đi

[ nè, Lưu Bình Bình, Lưu Bình Bình.... cô giám tắt máy của tôi hả? Lưu Bình Bình ] Âu Thần như phát điên, tức giận ném điện thoại xuống đất vô cùng khó chịu

Thế Anh đi đến nhà của Lục Tư Phàm

" nè cậu đến tìm tôi có việc gì hả? 1 tuần 6 ngày gặp tôi không ngán à?" Lục Tư Phàm mặt lạnh hỏi

" ngán, rất ngán" Thế Anh nói

" vậy đến đây làm gì?" Lục Tư Phàm hỏi

" thì... phiền quá, tui vô nhà à" Thế Anh đi ngang nhiên vào nhà

" êk cái tên này..." Lục Tư Phàm chưa kịp định hình chuyện gì

bước vào trong thì thấy Bảo Vy đang cấm hoa cùng với mẹ của Lục Tư Phàm

" nè con cấm thêm mấy bông hoa nhỏ này bão trong đi" Ngôn Mẫn Nhi tận tình chỉ bảo

Ngôn Mẫn Nhi đã đi tu cũng đã 15 năm rồi, kể từ cái ngày mà Lục Tư Phàm đi theo cha của nó, bà hoàn toàn tuyệt vọng nên tìm đến chùa để về với cửa phật