Đồng hồ bây giờ chỉ mới vào khoảng bốn giờ chiều, khi này cha Lộ vẫn chưa về. Gian nhà xung quanh vắng vẻ, mọi thứ đồ chưng cất của cha đều được xếp gọn. Nơi góc bàn, vẫn để một tấm hình ba người đầy đủ, chưa bao giờ được gỡ xuống.
Lộ Tĩnh đi lại gần, bức hình được chụp thuở cô vẫn còn bé, qua chục năm trời hiện giờ cũng đã phai lên thứ màu cũ kĩ nhưng không hề bám bụi, bởi căn bản cha Lộ lúc nào cũng lau bức hình này để nó trong tình trạng sạch sẽ nhất.
Khi này Lộ Tĩnh tiến hành dọn dẹp khắp căn phòng. Bắt đầu tự tay nấu cơm, giặt giũ quần áo, lần lượt phơi ra.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, cha Lộ đã trở về. Ông di chuyển trên chiếc xe máy cũ rích, nhưng bộ đồ bảo vệ được phát từ công ty lại rất đẹp, tấm thẻ nhỏ ghi tên nhân viên được dát ánh bạc. Cho dù nhìn sơ qua, cũng biết được bộ đồ này trị giá đắt tiền.
Cô bỗng chốc cảm thấy, Mặc Kỳ Dực quả thật phô trương.
Đây dường như cũng chính là tính cách của người đàn ông này.
Nếu đã là người phụ nữ của hắn, những thứ được cho đều là tốt nhất. Còn một khi đã chán, thì nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
Đó cũng chính là lý do mà với lời đề nghị của người đàn ông, Lộ Tĩnh cho dù cảm thấy có một chút rung động, nhưng vẫn là không muốn buông bỏ đi suy nghĩ ban đầu.
Nếu một lúc nào đó Mặc Kỳ Dực chán cô, người đàn ông này có lẽ sẽ ném cô một cách rất đơn giản. Như cách cô đã từng trông thấy, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn lần lượt rời đi.
Nhiều nữ nhân như thế...
Làm sao mà Lộ Tĩnh dám đặt cược được cơ chứ.
Cha Lộ vừa dắt xe lên dốc, trông thấy cô ông liền nở nụ cười hiền từ lộ ra nếp nhăn trên gương mặt. Trên người không có giọt mồ hôi nào, cho thấy được rằng môi trường làm việc rất tốt.
"Con gái, con về rồi sao. Công việc có vất vả hay không?"
"Không ạ."
Đôi mắt ông dù đã già nhưng vẫn nhìn rất rõ, hàng lông mi dài, sóng mũi lại cao vút. Mọi thứ trên gương mặt Lộ Tĩnh hiện giờ, đều được ông ban phát. Kể cả mạng sống để cô tồn tại trên cõi đời này, cũng do ông và mẹ cho phép cô hiện diện.
Cha và mẹ, là lẽ sống của cô.
Nhưng giờ mẹ đã rời đi, chỉ còn lại ông, thể giới của cô gái nhỏ, tóm gọn cũng chỉ là hình bóng già nua này.
Lộ Tĩnh lập tức tiến tới, nhào vào ôm chặt ông. Trên người ông phảng phất hơi lạnh.
Suốt cả bữa ăn, cha Lộ đều kể cho cô về công việc nơi ông làm.
Đại loại môi trường làm việc rộng rãi, khu phòng bảo vệ thậm chí còn lắp máy lạnh. Đó là lý do ban nãy cô cảm nhận thấy hơi lạnh trên người ông.
Những lần dắt xe cho khách, cứ hễ thấy ông ra dắt, các nhân viên ở đó lập tức tiến tới dắt thay cho ông. Còn nói rằng đây là nhiệm vụ của họ, nhiệm vụ của ông chỉ đơn giản là ngồi ngó xe mà thôi!
Ông còn kể, phần cơm sáng và trưa luôn nhiều hơn người bình thường. Thậm chí đôi khi sẽ là các món ăn đắt tiền.
Thời gian làm việc từ bảy giờ sáng đến sáu giờ tối, nhưng thời gian nghỉ trưa của ông lại tận ba tiếng liền.
Mức lương được phát trong một tuần, nhưng số tiền nhận được còn hơn cả thời gian ông đi phụ quán trong vòng một tháng.
Kể xong, chính cha Lộ cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Con nói xem, có phải đãi ngộ quá tốt không? Khiến cha còn nghi ngờ rằng không biết có thật sự đang đi làm hay không."
Lộ Tĩnh không khỏi cười gượng đáp lời.
"Có lẽ đều do thấy năng lực của cha tốt."
Người đàn ông này, quả thật hành động luôn khiến kẻ khác không khỏi nghi ngờ.
Thời điểm Mặc Kỳ Dực gửi tin nhắn, khi này chỉ mới hơn tám giờ.
Cô và hắn chỉ mới tách nhau hơn bốn tiếng, nhưng Mặc Kỳ Dực đối với cô như thể không trông thấy liền không chịu được. Nhưng căn bản, cô cũng không thể từ chối những mệnh lệnh này.
Cô gái nhỏ vội vàng dọn dẹp, sau đó liền tạm biệt cha Lộ. Ông nhìn cô đầy luyến tiếc, trong suy nghĩ phần nào hiểu tính chất công việc của cô, ông cũng chỉ đành tạm biệt.
Nhưng Lộ Tĩnh nào biết được, đây chính là bữa ăn cuối cùng của cô gái nhỏ và cha.
Nếu cô biết, đây chính là bữa ăn cuối cùng, sống chết cũng sẽ không rời khỏi ngôi nhà này.
Ngay khi trở xuống, không ngoài dự đoán một chiếc xe sang trọng được đậu cách đó không xa. Lộ Tĩnh di chuyển lại gần, vừa mở cửa liền trông thấy Mặc Kỳ Dực ngồi ở ghế sau.
Nhìn thấy Lộ Tĩnh, đôi mắt người đàn ông cuối cùng cũng có chút huyết sắc và hơi ấm, không nghĩ nhiều liền vươn tay, dứt khoát kéo cô vào trong. Tham lam ôm chặt vào lòng, vùi đầu vào mái tóc nhỏ, trông không khác gì nhung nhớ một người cách xa chục năm trời.
Mà đối với hành động này, khiến Lộ Tĩnh không khỏi sinh ảo giác.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Sâu góc tối nơi dãy trọ, một tên đàn ông cầm điếu thuốc vẫn cháy rực trên tay, bên cạnh đeo lấy một chiếc máy ảnh. Ngay khi chụp xong toàn bộ, liền gửi hết tất cả qua số điện thoại đã định sẵn
Phía trong khu quán bar, Lâm Tường đang ngồi trên chiếc ghế da, ung dung tận hưởng sự xa xỉ sang trọng, bên cạnh còn là một người phụ nữ quyến rũ đang ôm chặt lấy.
Điện thoại ông ta sáng đèn, liền cầm lên xem nội dung vừa được gửi đến.
Sau một thời gian ngắn tìm hiểu, không ngoài dự đoán liền tra ra được. Người con gái này bên cạnh có một người cha.
Thậm chí khi điều tra vào sâu, cũng phát giác được người cha này đối với nữ nhân đó rất quan trọng. Khiến cho cô tình nguyện bỏ học, dấn thân vào làm việc nặng chỉ để kiếm tiền chữa trị.
Nếu đã quan trọng, thì ông ta phải tận dụng. Không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể từ những nơi phòng ngự yếu ớt nhất.
Trong đầu ông ta hiện lên tia suy nghĩ, toàn bộ kế tính toán, dần dần được thiết lập. Ông ta biết, ông ta nên tấn công từ đâu.
Bất chợt, bàn tay xinh đẹp của cô ả bên cạnh đưa lên, khẽ vuốt ve vệt sẹo trên gương mặt ông ta, giọng nói tràn ra đầy sự thương xót.
"Vết sẹo này dài như thế, có lẽ ngài đau lắm."
Ánh mắt ông ta khi này, loé lên tia căm hận. Giọng nói theo đó bất giác lộ ra sự tàn bạo đến tột cùng.
"Đau lắm, nên tôi phải khiến kẻ gây ra cũng chịu một nỗi đau không kém cạnh!"