Sảnh tiệc tương đối nhiều người, phần lớn đều là nam thanh nữ tú nhân vật có tiếng trong giới, các bậc thượng lưu giàu có. Mặc Kiên Trực ngó ngàng một chốc liền rời đi, di chuyển đến hội bạn già đứng phía xa.
Mặc Kỳ Dực nhàn nhạt đảo mắt xung quanh, lẳng lặng tiến đến một góc, ngón tay thon dài đẹp để cầm ly khẽ xoay tròn, chất rượu trong ly sóng sánh theo từng cử chỉ, động tác tao nhã thuần thục, chỉ đơn giản là nâng thành ly rượu, cũng vô thức được bao nhiêu ánh mắt của nữ nhân nơi đây để mắt đến.
Mọi người nơi đây trông thấy Mặc Kỳ Dực, cứ thế tiến đến muốn làm quen. Cứ cách một đoạn lại vài người chào hỏi, thực hiện một cuộc đàm đạo ngắn.
Quy tắc thương nghiệp kinh doanh, đây cũng đều không thể thiếu.
Phía khu sảnh trên, nơi góc khuất tối cùng chút ánh sáng ít ỏi, bóng dáng tên đàn ông cao lớn dựa vào thành tường, không thể nhìn rõ mặt, chỉ trông thấy có một vết sẹo dài đến đáng sợ từ đôi mắt xuống cằm, tầm mắt nhìn về hướng Mặc Kỳ Dực kiêu ngạo đang đứng. Chẳng hay trong ánh mắt chứa đựng bao nhiêu sự thù ghét.
Nơi sảnh tiệc này, bạn thì chắc chắn không có lấy một ai, phần lớn đối với Mặc gia căm hận bao nhiêu cũng rõ, chung quy đều sợ uy quyền mà cúi đầu kính nể. Không ai là không biết, Mặc Kỳ Dực là người không dễ động chạm vào, ra tay quyết đoán thẳng thừng.
Tên đàn ông đứng trên sảnh, thông qua chút ánh sáng yếu ớt nơi góc khuất có thể thấy được gương mặt nhợt nhạt. Tên đó đưa tay lên vết sẹo miết nhẹ, càng chạm vào, trong lòng càng thêm dâng sự thù hận với Mặc Kỳ Dực bấy nhiêu. Bởi vết sẹo, vốn do Mặc Kỳ Dực làm ra.
Đối với một con mãnh hổ cai quản cả địa bàn như thế, chắc chắn không thể có cách hạ gục. Trừ khi có thể nắm thóp được điểm yếu của nó.Buil tây siết chặt ly rượu, thấy được gần xanh hằn rõ trên đó. Không lâu sau, tên đàn ông liền rời đi
Trời về khuya, chiếc xe sang trọng màu bạc xuyên qua đêm đen tĩnh mịch. Tựa hồ ngọn giáo uy mãnh lao về phía trước, xé cả màn đêm.
“Con có muốn ghé thăm cha mẹ không?”
Giọng nói Mặc Kiên Trực vang lên giữa không gian tĩnh lặng, mang theo đôi chút kiêng dè. Quản gia Lưu vừa nghe đến đây, động tác lái xe bắt đầu thay đổi chệch hướng, như thể đã đoán được câu trả lời.
Chẳng hiểu sao, thời điểm nói câu này, bầu trời lóe lên chút ánh chớp, vài giọt nước lả tả rơi trên khung cửa kính xe. Trời đã bắt đầu mưa, không hề có điềm báo trước.
Mặc Kiên Trực thở dài một hơi.
“Thôi, trở về. Trời mưa rồi, ta không muốn tâm trạng con thêm tệ hại.
“Không sao, bác Lưu, di chuyển đến khu vực nghĩa trang đi.” Mặc Kỳ Dực chủ động lên tiếng.
Quản gia Lưu gật đầu ngay lập tức.
Mặc Kỳ Dực đối với vấn đề này, dường như không suy nghĩ. Ánh mắt hướng về bên phía ngoài, mưa dần nặng hạt dưới đôi mắt đen thẫm của người đàn ông.
Kỳ thực, Mặc Kỳ Dực vốn đã lớn lên trong sự nuôi dạy của Mặc Kiên Trực ngay khi còn bé. Còn về sự hiện diện của cha mẹ, người đàn ông chưa hề nhìn thấy hay chứng kiến. Đó cũng đều là vấn đề để lý giải, tính cách thẳng thắn, dung sự quyết đoán máu lạnh để giải quyết các vấn đề.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng, dừng ngay tại khu nghĩa trang rộng lớn. Tảng đá to lớn điêu khắc hàng chữ, mộ phần gia tộc họ Mặc.
Chẳng hiểu sao, thời điểm dừng lại, bên ngoài lại bắt đầu mưa to hơn. Quản gia Lưu hắng giọng muốn thăm dò, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi Mặc Kỳ Dực cứ thế mở cửa. Khiến ông vội vã tìm lấy cây dù rồi bước xuống theo. Chỉ duy Mặc Kiên Trực ngồi lặng, như thể đã quá hiểu đứa cháu này.
Nền trời khi này mưa như trút nước.
Mặc Kỳ Dực nhìn quản gia Lưu đi theo sau, còn cầm theo cây dù.
“Bác vào trong xe lại đi."
“Không được, tôi phải theo cậu.”
Quản gia Lưu hoảng loạn, có cầm theo cây dù thì vẫn bị mưa tạt xuống. Như thể sự hiện diện của cây dù rất vô dụng.
Người đàn ông di chuyển bước vào, giọt mưa nặng hạt thấm qua vạt áo, không gian thời điểm này âm u vắng lặng, chẳng còn gì ngoài âm thanh sấm chớp vang vọng.
Khu ngôi mộ được xây dựng rất rộng. Hai hàng mộ đối diện xây sát nhau, cấu trúc tương đối lớn, lát nền đá hoa cương sang trọng, tên người mất được khắc rất rõ ràng.
Quản gia Lưu đến khi đuổi kịp, Mặc Kỳ Dực đã một thân ướt đẫm, người đàn ông đứng lặng rất lâu trước ngôi mộ, cũng không hề nói gì. Ông đưa cây dù đến che chắn, nhưng chẳng đủ che khi nước mưa nặng hạt rơi thấm qua vật áo.Nước mưa hòa trên gương mặt, ánh mắt người đàn ông u sầu phủ kín.
Mặc Kiên Trực ngồi trên xe rất lâu cũng vẫn chưa thấy sự quay trở lại. Bề ngoài Mặc Kỳ Dực trông tàn nhẫn như thế, nhưng bên trong con người như nào, cũng chỉ có ông mới biết rõ.
Hôm đó, khi Mặc Kỳ Dực trở về Biệt Uyển, một thân u ám khiến ai cũng đều nhìn nhận rõ tâm trạng người đàn ông hoàn toàn không tốt.