Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 56: Không cần




Cô gái nhỏ ôm chặt tấm chăn, mái tóc bù xù lại rối lên. Gương mặt cô nhợt nhạt thấy rõ, ánh mắt đầy đề phòng và sự hoảng loạn. Trông thấy bàn tay người trước mặt muốn hướng về phía cô, cô vội vàng lùi khó khăn về sau, lập tức lên tiếng.

“Không cần.”

Mặc Kỳ Dực nhìn cô, ánh mắt hiển nhiên không hài lòng. Đôi lông mày cương nghị nhướng lên, hắn chăm chăm vào cô như thể con sói lớn vừa vờn khiến vật nhỏ bị thương yếu ớt mà vùng vẫy.

Chỉ có Lộ Tĩnh nhận thấy điều đó, cô sợ lời nói càng khiến người đàn ông thêm không hài lòng về hành động vô thức này, vội vàng bồi thêm một câu.

“Tôi có thể tự làm được thưa ngài.”

Vừa nói, liền cố gắng chống đỡ tay đứng dậy. Cơ thể nặng nhọc vô cùng. Đến khi thân thể định hình mà đứng dậy được, thì gặp khó khăn trong việc bước đi.

Chưa kịp di chuyển, Mặc Kỳ Dực đã từ phía sau tiến lại gần áp sát, thân thể cao lớn dũng mãnh vây quanh càng khiến cô muốn chạy cũng vô dụng. Bàn tay lần nữa quen thuộc siết lấy vòng eo, cúi đầu xuống một bên bả vai nhỏ, giam vào lồng ngực cường tráng. Lần này đã hoàn toàn khiến Lộ Tĩnh dựa hẳn vào người đàn ông mà phụ thuộc.

Hắn cất giọng nói đầy ma mị vang lên, dây dưa ướt át nơi vành tai nhỏ khiến cô phát hoảng muốn rụt lại nhưng bất thành.

“Không cần phải tỏ vẻ khó khăn như thế, tôi cũng không làm gì em.”

Không làm gì, lời nói này bao nhiêu sự đáng tin cậy cơ chứ.

Lộ Tĩnh vùng vẫy chút ít, nhưng rồi biết không thể phản kháng dưới vòng tay mạnh mẽ thì ngưng lại. Cô sợ sẽ chọc hắn nổi điên.

Chỉ có Mặc Kỳ Dực kéo cao khoé môi, Lộ Tĩnh chưa bao giờ ngưng thể hiện việc chán ghét trước mặt hắn, nhưng cô lại chỉ biết sợ mà nghe theo chứ không hề trái lời. Giống như việc ghét, nhưng chẳng thể làm được gì.

Thân thể giờ đây quấn gọn tấm chăn rộng thùng thình. Đến khi đặt vào thành bồn tắm, Lộ Tĩnh vẫn giữ khư khư tấm chăn như vật che chắn duy nhất, ánh mắt vẫn cứ nhìn hắn đầy đề phòng ngày một tăng chứ không hề giảm.

Mặc Kỳ Dực ngồi bên thành bồn nhìn cô, hình như kẻ ham muốn là hắn mới phải. Bàn tay vươn bật vòi nước, nước cứ thế đã chảy ra. Chỉ có cô gái nhỏ tròn mắt nhìn hắn không có ý định rời đi, giọng run run cất lời.

“Ngài không định đi sao?”

“Biệt thự của tôi, phòng của tôi, em cũng là của tôi. Vậy tại sao tôi phải rời đi chứ?”

Mặc Kỳ Dực cười khẩy, cúi gần đối diện, hơi thở tràn đầy nam tính tiếp xúc với cô ở khoảng cách chỉ khoảng vài cm. Trong lúc Lộ Tĩnh nhận thấy nguy hiểm muốn lùi ra sau bồn, nhưng nhận ra diện tích rất nhỏ. Cô đã lập tức chạm vào thành bên cạnh.

“Ngài sắp đi làm, đừng... đừng để nước vấy bẩn bộ áo của ngài.”

Cô vươn tay, muốn ngăn chặn người đàn ông tiến lại gần thì hắn đã bắt lấy bàn tay nhỏ, trực tiếp ép ngược ra sau. Đôi môi lạnh thoang thoảng mùi hoắc hương đầy sự áp bức đến mức mãnh liệt cắn lên đôi môi khô khốc nhỏ nhắn. Từng chút một mút lấy rồi mân mê, từng bước đoạt đi hơi thở ngọt ngào. Đến lúc buông ra, cô gái nhỏ thở hổn hển.

Chỉ có giọng nói Mặc Kỳ Dực thì thầm ma mị bên cạnh cô.

“Mọi thứ đều có cách giải quyết, ướt thì có thể thay. Còn bây giờ... đói thì phải ăn!” (1

Nước dần dâng lên, thấm lấy tấm chăn. Dần dần, khi sắp ngập Mặc Kỳ Dực liền ném đi. Chỉ có Lộ Tĩnh phát hoảng nắm lấy, nhưng rõ là vô dụng.

Giờ đây chỉ còn lấy cơ thể trắng mềm dập dềnh dưới sóng nước. Ánh mắt Mặc Kỳ Dực tối sẫm, yết hầu di chuyển lên xuống.

Xem ra “giúp” của hắn, rõ ràng đến mức nào.

Chiếc áo sơ mi mới thay, quần tây trang sang trọng phủ lên thân người cao ráo, ăn mặc chỉnh tề. Chỉ có Lộ Tĩnh là trong tình trạng khoả thân như con mồi trực chờ.

Mặc Kỳ Dực nhướn cao mày nhìn thân thể nhỏ bên dưới, bắt đầu kéo cao tay ống tay áo sơ mi, mở bung vài nút phô rõ vòm ngực rắn chắc. Tiếng mở khoá kéo quần vang lên, không hề một động tác thừa.

Trông thế, Lộ Tĩnh hoảng sợ muốn van xin.

“Ngày mai... ngày mai tôi chắc chắn phục vụ ngài. Hiện giờ thật sự không thể!”

Cơ thể cô đã quá sức chịu đựng, nào có nghĩ được cái người trước mặt lại dục vọng sôi trào đến mức kia. Nếu biết trước tình hình, cô tuyệt sẽ không tỉnh lại sớm như thế.

Hắn nhìn cô một lúc, rất dễ dàng bế cơ thể nhỏ rời khỏi bồn tắm đặt bệ kính nâng đỡ. Ánh mắt không hề có ý định buông tha. Người đàn ông cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, hắn thấy được sự hoảng sợ, vì thế nảy lòng thương xót muốn an ủi.

“Nếu như thuận theo, tôi sẽ nhẹ nhàng. Đừng cầu xin, em nên nghĩ cách khiến tôi thoải mái. Như thế mới có thể mà buông tha.”

Không trách hắn được, trách cơ thể cô lại cứ quyến rũ khiến hắn chẳng thể kiểm soát được bản thân.

Không khí trong phòng tắm, cứ thế sục sôi đến mức nhiệt nóng bỏng chẳng thể đo lường được.