Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 133




Suốt cả quãng đường trên xe, Lộ Tĩnh muốn phản kháng đều không thế. Cứ thế bị người đàn ông ôm vào lòng, không buông suốt cả đoạn đường đi.

Ngay khi vừa đến khu nghỉ dưỡng, liền một mạch bế Lộ Tĩnh bước vào phòng hắn. Trong lúc cô gái nhỏ hoang mang, người đàn ông liền lập tức lấy ra hộp cứu thương. Cứ thế, quỳ xuống dưới chân nâng bàn chân cô lên.

Lộ Tĩnh trông vậy vội vàng rụt lại.

"Bẩn thưa ngài."

Người đàn ông nhíu mày, không hài lòng với câu nói này, cũng không quan tâm sự phản kháng.

"Tôi tên Mặc Kỳ Dực."

Mặc Kỳ Dực là đang nhắc khéo, cô phải đổi xưng hô với hắn.

Một lực mạnh nắm lấy cổ chân níu lại, động tác tuy nhẹ nhưng vô thức khiến Lộ Tĩnh nhăn nhó vì đau. Đến đây người đàn ông liền vội vàng cúi đầu.

"Xin lỗi, khiến em đau rồi."

Không hề chê bẩn, cứ thế đặt trên đôi chân nhỏ lên đùi hắn. Xót xa nhìn vào các vết thương, từng chút một dùng cồn rửa lấy.

Lộ Tĩnh nhìn hành động nhẹ nhàng này, bản thân dần sinh ảo giác. Để rồi, lần nữa lên tiếng.

"Có băng bó, ngày mai tôi cũng phải luyện tập, vết thương vẫn sẽ hình thành, anh làm vậy không được gì."

"Tôi đã bảo với Isabel, ngày mai em sẽ không phải tiếp tục."

"Anh..!"



Lộ Tĩnh ngạc nhiên đến mức không biết phản ứng như nào, người đàn ông này, sau năm năm vẫn cứ bá đạo như thế.

Lần nữa buông ra, đôi chân nhỏ đầy băng gạc được quấn lại. Ánh mắt Mặc Kỳ Dực ngước lên nhìn cô, thân hình cứ thế bao phủ như muốn che lấp. Đôi mắt tràn đầy sự thương nhớ khắc họa, chăng cách nào mà phai nhòa.

"Lộ Tĩnh... năm năm với tôi là quá sức chịu đựng rồi."

Người đàn ông vươn tay, ngón tay thô ráp chạm lên gương mặt nhỏ khẽ vuốt ve lại nâng niu, như thể nâng niu một báu vật vô giá. Ban nãy khi trông thấy cô, hắn còn cho rằng nhớ đến phát rồ rồi, hình ảnh trước mặt không phải là một thực thể, chỉ là một ảo giác.

Cô gái nhỏ đối diện, dần dần bị ép sát mà không thể phản kháng vì trạng thái bị động, nhưng điều khiến cô sợ hãi, là cảm xúc của chính bản thân.

Mặc Kỳ Dực nhìn cô, tràn đầy vẻ si tình, cô vĩnh viễn cũng không hiểu được nỗi nhớ điên cuồng của hắn, những đêm thao thức trằn trọc bởi ảo giác từ cô hình thành, cả sự dày vò trong tâm trí suốt thời gian qua.

Cô cũng không hiểu được, một ngày với hắn lại cứ ngỡ như một năm. Mà càng lâu, thời gian lại hơn cả kiếp người.

Hắn thật sự không đợi được nữa!

Nhận ra Mặc Kỳ Dực càng lúc càng ép sát, Lộ Tĩnh vội vàng né tránh, nhưng người đàn ông không hề cho cô có cơ hội làm điều đó, bàn tay siết chặt lấy cằm, ép buộc cô đối diện với nụ hôn.

Mặc Kỳ Dực rất muốn nhẹ nhàng, nhưng nào biết khi chạm vào, cảm giác liền khơi gợi trong phút chốc. Vì thế trên nụ hôn này, càng lúc càng mãnh liệt, như thể gặm nuốt lấy không muốn buông, mang theo sự nhung nhớ lại day dứt muốn trừng phạt vì cô đã rời bỏ hắn.

Lộ Tĩnh chỉ biết, đến khi bản thân cảm thấy choáng váng vì như muốn rút cạn hơi thở, người đàn ông mới luyến tiếc buông ra. Nhưng rồi vẫn dây dưa trên đôi môi nhỏ, khẽ liếm nhẹ.

"Xin em... về bên tôi được không."

Mặc Kỳ Dực ôm chầm, cái ôm giờ phút này tràn đầy cảm xúc tựa hồ vỡ vụn như chính tâm hồn hắn.

"Xin em, nếu như em không quay trở lại, tôi cũng chẳng muốn sống trong một thế giới mà em không tồn tại nữa!"

Đôi vai vững chãi vốn gánh vác cả Mặc gia, làm chủ một tập đoàn lớn, uy quyền là thế, nhưng trước mặt cô giờ phút này, lại đang yếu ớt run rẩy đến cùng cực, lên tiếng van xin.



Với hắn, cô chính là cả thế giới, toàn bộ sự sống và lý do.

Từng lời thủ thỉ, cứ thế vang lên bên tai, khơi gợi từng chút một.

Bàn tay nhỏ, khẽ đặt lên bờ vai đang run rẩy. Cô không biết phải hành xử như nào.

Cô cảm giác như thể, cho dù có là năm năm, mười năm, hoặc chục năm đi chăng nữa. Nếu có gặp lại, người đàn ông này vẫn sẽ đem cô trở về.

"Mặc Kỳ Dực, tôi nghĩ... năm năm qua tôi và anh không trông thấy nhau. Mọi thứ đã diễn ra rất tốt..."

Mặc Kỳ Dực tức giận, lên tiếng gắt giọng, mà gắt giọng đều là vì người con gái này không thể nào hiểu cho hắn, giờ phút này, bản thân cũng chẳng thể nào mà kiềm chế được nữa. •

"Không tốt, cuộc sống của tôi không tốt chút nào! Khi nào tôi cũng phải sống trong ảo giác, chỉ để mong có thể được thấy em thôi."

Người đàn ông rời khỏi cô, bộ dạng hiện tại hèn mọn, toàn bộ danh dự, sự kiêu ngạo, đều bị cô nắm lấy.

"Ban nãy khi gặp em, tôi còn cho rằng đó là ảo giác nữa..."

Ánh mắt Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn người đàn ông, bỗng chốc cảm giác nghẹn lại, cô không biết nên nói gì.

"Cho đến khi chứng thực được đó là em, tôi thật sự đã phải kiềm chế bản thân muốn chạy đến ôm lấy, đem em trở về bên cạnh, vĩnh viên cũng sẽ không cho em đi..."

Cách yêu của người đàn ông này, luôn khiến Lộ Tĩnh phải sợ. Nhưng cô biết, hắn đã kiềm chế như thế nào để cô không phải hoảng sợ.

Lộ Tĩnh rũ mi mắt, bóng tối che đậy đi toàn bộ nỗi buồn. Không nghĩ được rằng, người đàn ông này lại yêu cô nhiều đến như thế.

"Trở về với tôi nhé, chỉ cần em đồng ý, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ làm."