Chiếm Hữu (H+)

Chương 62: Say rượu cuồng nhiệt hôn






Khương Hà Nhi nhìn những món ăn ngon trước mắt, không nghĩ mình đã ở đây được một tháng.

Ở nước D hôm nay là ngày lễ, vậy nên tối nay mọi người đều sẽ ăn bánh có nhân đậu đỏ.

"Nghe qua cách nói chuyện của Quách Phong, anh ta quen Lê Tử Trung?" Khương Hà Nhi hỏi.

"Trước đây bọn họ là anh em tốt, cũng có một chút quan hệ về huyết thống. Mẹ của Lê Tử Trung có một người em trai, anh Phong chính là con trai lớn của người em đó."

Khương Hà Nhi mở to mắt kinh ngạc:

"Nhưng bọn họ đang như nước với lửa mà"

Tiểu Lý nuốt miếng bánh xuống họng, cũng không chê Khương Hà Nhi ngây thơ mà giải thích:

"Sai sót một chút từ anh em cũng thành kẻ thù thôi. Tuy giữa họ có quan hệ thân thích, nhưng sau vài năm kết giao mới biết. Đơn giản vì Quách gia và Lê gia không qua lại"

Khương Hà Nhi từng nghe qua Quách gia lúc còn ở nước Y. Quách gia dạo đó cũng bắt đầu nổi tiếng. Khuôn mặt của cô đã nghệch ra, mối quan hệ này thật khó hiểu. Tiểu Lý đành kể lại câu chuyện Quách Lan bị Lê Tử Quân giam cầm, hai nhà Lê - Quách không qua lại.

"Thì ra quái nhân kia giống bố, mới điên cuồng như vậy" Khương Hà Nhi nói nhỏ, vừa nghe đã biết Quách gia đó không đàng hoàng, Lê gia cũng không đứng đắn, từ cha đến con.

Tiểu Lý càng nghĩ càng tức giận, nhất thời nhiều chuyện:

"Mà Quách gia đó đích thật đê tiện. Biết bản thân không thể nhờ vào gia tộc lớn đi lên, liền điên cuồng bức ép hai đứa con nhỏ. Đại ca chính là không chịu nổi nên 17 tuổi đã rời khỏi Quách gia, dựng nên cơ nghiệp lớn!"

Quách Phong đã từng chịu nhiều áp lực? Nhìn cái cách Tiểu Lý kể về Quách Phong, giống như đại ca là một vị thần trong lòng cậu ấy. Cứ mỗi khi nhắc đến Quách Phong ánh mắt Tiểu Lý lại sáng ngời lạ thường.

"Anh ta tốt lắm à?"

Về khoản này Tiểu Lý đầy tự tin:

"Không chỉ là thần tượng trong lòng tôi, đối với các anh em của Dạ Ảnh đều như vậy. Đều là những người bất hạnh. Chính anh Phong đã đưa mọi người về, từ đó mỗi người có một cuộc sống mới, đi theo anh ấy không phải lo cơm ăn áo mặc."

Khương Hà Nhi không ngờ Quách Phong lại là một đại thánh nhân, thế thì anh ta cũng là thương hại cô?

Khương Hà Nhi muốn hỏi thêm gì đó nhưng...

"Có chuyện gì mà hai chị em ngồi kể với nhau vui thế?"

Quách Phong đi loạng choạng, mái tóc hơi rối, áo sơ mi không chỉnh tề, hai cúc trên bị giật ra để lộ cơ ngực rắn chắc.

Là...lại say rượu rồi.

Tiểu Lý giật mình như vừa làm ra chuyện sai trái, cậu đứng dậy mếu máo:

"Không...không có gì. Anh Phong, tối rồi em đi ngủ trước"

Khương Hà Nhi chỉ thấy cậu nhóc chạy như bay về phòng. Cô trợn mắt nhìn theo.

"Còn cô?" Hai mắt Quách Phong hơi nheo lại nhìn Khương Hà Nhi

Thấy Quách Phong say, cô cũng hơi sợ. Dạo gần đây công việc có gì đó, họ Quách này cứ say mãi thôi.

Mà mỗi lúc say về lại giở thói, trêu người khác, khiến cô mệt mỏi, còn chiếm giường của cô, hắn ngoan ngoãn nằm ngủ thì còn đỡ, không muốn ngủ sẽ kiếm cớ làm khó cô.

Quách Phong chỉ lúc tỉnh táo thì cô mới dám bắt nạt, hắn say đâu có nhận thức?

Hắn tiến lại chiếc ghế cô ngồi, đứng trước cô, hai tay chống trên thành ghế, áp sát hết cỡ. Đến mức Khương Hà Nhi cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt mình:

"Đại ca...anh...anh lại say rồi" Khương Hà Nhi cố né ra xa

Nhưng cô bị tên xấu xa này chặn như vậy, làm sao mà tránh?

Quách Phong nhìn cô, khuôn mặt không rõ vui hay buồn. Chính vì vậy càng khiến Khương Hà Nhi lúng túng. Tư thế của hai người lúc này người ta nhìn vào còn cho là anh em sao?

"Cô sợ tôi?" Hắn bỗng cất lời

"Tôi thèm sợ anh chắc!" Cô hùng hổ đáp

Khương Hà Nhi dường như bị mùi rượu trên người hắn làm cho đầu óc mơ màng.

"Ha...nhóc con, còn cứng đầu" Quách Phong cười nhéo má cô.

Cô bị hành động này của hắn làm cho trái tim nhỏ bé đập loạn, hai má hơi ửng đỏ:

"Anh say rồi, về phòng ngủ đi"

"Ừm...không đi nổi nữa. Đỡ tôi"

Cả thân thể Quách Phong đổ rạp trên người cô gái nhỏ. Khương Hà Nhi vịn tay gắng sức đỡ hắn mà ngồi dậy, từng bước nặng nề mà đi về phòng.

Nặng chết mất, Khương Hà Nhi vừa thở hồng hộc vừa dìu Quách Phong đi. Tất cả đều bị Quách Phong thu vào tầm mắt, hắn cũng cố đứng thẳng một chút, không đổ sức vào cô nữa.

"Dạo này có gì mà uống nhiều rượu thế?" Cô trách móc

"Làm ăn mà" Hắn đáp

Khương Hà Nhi không biết là cái nghề gì khiến người ta say lên say xuống:

"Uống thì cũng uống vừa phải thôi. Nhiều quá không tốt, thứ này có gì ngon đâu"

Hắn nhoẻn cười:

"Rất ngọt đó, có muốn thử không?"

***

"Cũng không tệ" Khương Hà Nhi ngồi đối diện với Quách Phong, nhấc ly rượu uống thử một ngụm. Chỉ là rượu nho.

"Giúp người ta quên đi phiền muộn đấy" Quách Phong thoải mái nhấp một ngụm, nuốt xuống.

Trước đây ông chú Tạ Đình Sâm vẫn hay uống rượu, lẽ nào vì ông ta cũng có muộn phiền? Là gì mới được?

Khương Hà Nhi cười lớn, chắc chắn là vì tiền, người ta thường nói uống rượu vào sẽ mơ thấy những gì mình muốn.

Quách Phong nhìn cô nhóc trước mắt đang vô tư cười, có gì mà vui vẻ thế nhỉ? Cô vừa uống rượu là có thể cười như vậy. Quách Phong lại càng tin tưởng năng lực của rượu.

"Tôi nghe Tiểu Lý kể anh xuất thân Quách gia?" Khương Hà Nhi hỏi

"Có gì vui đâu? Cô biết cảm giác còn nhỏ xíu đã bị roi vụt vì làm bài không tốt không?" Quách Phong giọng nhè nhẹ của người say rượu.

Khương Hà Nhi không rõ, nhưng là nhỏ xíu, chắc chắn cả thể xác đau, tinh thần cũng đau. Quách Phong đã trải qua những chuyện như vậy...

"Quách Hà, thứ cô không nên tin tưởng...chính là người nhà" Hắn giơ ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ:

"Tôi mới 10 tuổi, từng chứng kiến bọn họ nói muốn bán đứa nhỏ mới sinh để lấy tiền trả nợ đánh bạc. Biết sẽ no đòn, nhưng nó là em tôi. Không nhịn được đã bế nó đi, đặt nó trong ống cống. Không ngờ quay lại không thấy nó đâu nữa. Ở đó có nhiều chó hoang...chắc là..."

Khương Hà Nhi nhìn chằm chằm Quách Phong, thấy hắn trong ánh mắt bi thương. Theo lời kể là hắn muốn cứu đứa nhỏ đó nhưng lại vô tình khiến nó bị chó hoang ăn mất. Đứa nhỏ thật đáng thương.

"Tôi không có người nhà. Chỉ là một đứa ăn mày, được một tên nghiện rượu nhặt về nuôi lớn"

Nghĩ lại những đau khổ mình nếm trải, bị khinh thường, sỉ nhục, giam cầm...Khương Hà Nhi rót đầy ly rượu, một hơi uống vào. Rượu có hơi chát, cô chỉ muốn tìm ra vị ngọt trong đó thôi. Càng uống càng nghiện, Khương Hà Nhi phút chốc bị chìm trong hương rượu, đầu óc lâng lâng. Quả nhiên, tửu lượng cô không tốt.

Cô hiện tại không phải Khương Hà Nhi hèn mọn, mà là Quách Hà. Một Quách Hà cái gì cũng có, có anh trai tốt, có tiền, có tự do.

Quách Phong đối với cô cực tốt. Nhưng không phải cô từ chỗ Lê Tử Trung chạy ra sao? Dù thương hại cũng không cần cho cô nhiều thứ...

Vì sao nhỉ?

Khương Hà Nhi muốn tìm ra đáp án. Hai mắt cô mờ mờ, phủ một tầng nước. Khuôn mặt ửng hồng. Cô tiến lại chỗ Quách Phong. Giây sau vịn tay trên vai hắn, ép sát hắn vào ghế sofa.

"Vì sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"

Hai con người chìm trong men rượu.

"Đừng nói là...anh thích tôi đó?"

Khoảng cách gần, trông thấy môi mềm cô gái nhỏ hé mở. Quách Phong mơ màng đột nhiên đưa tay kéo cô xuống, ngậm lấy môi cô.

Nhưng đầu óc Khương Hà Nhi mơ hồ không nhận ra, cô chẳng những không tránh còn hòa mình vào nụ hôn nhẹ nhàng của Quách Phong. Không giống Lê Tử Trung, mỗi lần hôn là cật lực nuốt hết sức lực của cô.

Bàn tay Khương Hà Nhi vô thức ngao du trên cơ thể Quách Phong, sờ mó cơ bắp săn chắc. Cơ thể hai người gắt gao dính sát, nơi mềm mại trước cô bị ép trên ngực Quách Phong, một loạt động tác tạo cảm giác kích thích người đàn ông.

Cuối cùng Khương Hà Nhi cũng được buông tha, cô rời khỏi môi hắn thở hổn hển, mắt chứa một tầng nước như vừa bị bắt nạt. Cả cơ thể cô dường như bị Quách Phong kéo nằm gọn trên người hắn.

Hình như không muốn rời khỏi cảm xúc gây nghiện, Quách Phong lần nữa chiếm lấy môi cô, Khương Hà Nhi hai tay ôm cổ hắn, cùng hắn giao lưu môi lưỡi. Ban đầu nhẹ nhàng, sau cùng cả hai lại ra sức muốn rút cạn sức lực của đối phương. Tựa như hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Cảm giác thật lạ, ở bên Lê Tử Trung cô sẽ không có cảm giác này.

Kĩ thuật hôn môi của Quách lão đại rất tốt, dần dần đưa cô gái nhỏ lên cao, khiến cô không biết trời đất gì. Lưỡi hắn ngao du trong khoang miệng cô, cảm nhận vị rượu nho ngọt ngào.

Bàn tay Quách Phong rong ruổi khắp cơ thể mềm mại phía trên, rồi cũng từ từ đi vào trong váy ngủ của cô. Bàn tay đi lên, hướng vào nơi giữa hai chân cô được một lớp vải mỏng bao bọc...

Lê Tử Trung đâu thấy cảnh này...