Chiếm Hữu (H+)

Chương 39: Lê Tử Trung trở về






Ngày hôm sau Khương Hà Nhi lấy bộ bài ra chờ Tề Tề, còn nhờ thím Vân đi mua cả bánh mà Tề Tề thích. Cô háo hức chờ mãi, nhưng chờ từ sáng đến chiều đều không thấy đứa trẻ đó xuất hiện, Tề Minh cũng không thấy đâu.

"Đã chiều rồi, sao còn chưa đến?" Khương Hà Nhi sốt ruột

"Có thể sẽ không đến nữa" Thím Vân nói

Tề Minh không xuất hiện cũng là thường, vì anh đã hết nhiệm vụ với Khương Hà Nhi rồi. Nhưng sao Tề Tề lại không thấy, có phải thằng bé không đến hay gặp phải chuyện gì rồi?

"Sao có thể, Tề Tề đã nói hôm nay gặp, sẽ không thất hứa!"

Hôm nay mẹ Tề Tề không có lịch nghỉ, nhà lại không ai ở Tề Tề không có khả năng ở nhà.

Khương Hà Nhi nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều. Cô đứng dậy rời khỏi phòng. Cũng không cần quan tâm đến vệ sĩ và thím Vân ngăn cản mà chạy ra khỏi khu bệnh vip. Vệ sĩ vội đuổi theo cô, nếu để cô xảy ra chuyện họ sẽ chết mất.

Với đôi chân của mình, Khương Hà Nhi chạy một mạch đi thẳng, vốn muốn đến tìm Tề Minh hỏi chuyện, không ngờ trên đường đi đã gặp anh. Cô dừng chân, hơi thở gấp gáp nhìn anh.

Hình như đã có chuyện gì xảy ra, Tề Minh trông không có chút tinh thần nào. Khương Hà Nhi suốt 1 tháng ngày nào gặp anh, cũng đã thân thiết, vẫn chưa thấy anh trong bộ dạng mệt mỏi này bao giờ:

"Tề Minh, sao hôm nay anh không đưa Tề Tề đến chỗ em?"

Đám vệ sĩ chạy đến, một người đứng lên:

"Khương tiểu thư, cô mau quay lại"

Cô nhìn đám vệ sĩ phiền phức này, đã nhịn rất lâu rất lâu rồi. Cuối cùng không nhịn được mà quát lớn:

"Tôi sẽ không bỏ trốn! Lát nữa nói chuyện xong tôi sẽ về! Cút qua bên kia! Chỉ cần tôi nói với Lê Tử Trung một câu các người sẽ không yên!"

Tất nhiên bọn họ biết mình yếu thế hơn cô. Trước sự hung dữ của Khương Hà Nhi, đám vệ sĩ không dám manh động liền đi qua một bên chờ đợi.

Tề Minh nhìn cô gái trước mắt, dường như không thể nói ra sự việc tàn khốc vừa rồi. Khương Hà Nhi thấy Tề Minh như vậy càng sốt ruột:

"Anh nói đi, rốt cuộc Tề Tề đã xảy ra chuyện gì?"

Tề Minh không nhìn cô, anh hít một hơi vào rồi trả lời:

"Tề Tề đã cùng mẹ đến một nơi mới rồi. Mẹ thằng bé không làm việc ở đây nữa"

"Thật không? Sao lại đột ngột chuyển đi?" Khương Hà Nhi nhìn thần sắc của anh, không thể tin: "Tại sao trông anh lại mệt mỏi thế này?"

"Cũng không rõ lý do, chỉ là phải chuyển"

Tề Minh cố nở nụ cười, dặn dò cô:

"Hôm nay anh có nhiều ca phẫu thuật. Khương Hà Nhi, em sắp xuất viện rồi. Sau khi xuất viện hãy sống một cuộc sống mới với đôi chân của em. Đừng để bị ngã nữa"

Đúng vậy, cuộc sống mới. Một cuộc sống cô không mong muốn, cuộc sống bị Lê Tử Trung giam cầm. Cô cũng không muốn bị bẻ chân lần hai.

"Tề Minh, vậy sau khi em rời đi...anh có quên em không?" Khương Hà Nhi thật muốn biết, mấy ngày qua cô đã tự hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng không có câu trả lời.

Tề Minh mỉm cười trả lời:

"Sẽ không, sau này vẫn sẽ nhớ"

Nghe được câu trả lời, Khương Hà Nhi cũng mỉm cười thế nhưng hai mắt cô cay cay. Chỉ là một khoảng thời gian, mới đầu cô còn ghét cái tên bác sĩ hay lải nhải đủ thứ này. Có lẽ là vận mệnh an bài. Nhưng cả đời này cũng không gặp lại nữa rồi:

"Thật muốn nghe anh mỗi ngày đều lải nhải."

Tề Minh bật cười, cô gái này thay đổi quá nhiều rồi. Ngay từ đầu đâu phải như vậy:

"Ai lại thích nghe mấy thứ đó. Mau về đi, bọn họ đang chờ"

"Nếu anh gặp Tề Tề, anh giúp em nói với thằng bé chị Hà Nhi rất yêu nó"

Tề Minh gật đầu đáp ứng. Khương Hà Nhi quay về, vệ sĩ cũng đi theo cô. Hồi nãy ra khỏi phòng, vội đến mức cô không có mang dép. Một vệ sĩ đã mang dép đến tận nơi cho cô.

Tối hôm đó, Khương Hà Nhi ăn tối sớm, an vị lên giường ngủ. Cô nhìn về phía đĩa bánh dứa đã chuẩn bị cho Tề Tề, đứa trẻ ấy thích nhất loại bánh này, vậy mà hôm nay không đến. Cô thấy tiếc. Làm sao đây? Cô không muốn quay về với Lê Tử Trung, không muốn mất tự do.

Nhưng lúc Khương Hà Nhi đang ngủ, cảm giác có gì đó nằng nặng nằm trên người mình. Hơi thở nóng bỏng phun khắp mặt cô, cảm nhận có thứ gì đó mềm mại chui vào khoang miệng mà càn quét.

"Ưm..." Khương Hà Nhi khó chịu, hai mắt nặng nề mở ra.

Khương Hà Nhi đang ngái ngủ bỗng tỉnh giấc luôn khi thấy khuôn mặt quen thuộc, Lê Tử Trung. Cô hoảng hốt đẩy anh ra nhưng không được, anh vẫn đang tận hưởng vị ngọt trong miệng cô:

"Không...ưm..." Khương Hà Nhi đưa hai tay ôm mặt Lê Tử Trung, cố tránh nụ hôn của anh kết quả là ngay giây sau lại bị anh hôn tiếp.

Khương Hà Nhi khó khăn tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo, Lê Tử Trung càn quét không bỏ sót một thứ trong miệng cô, mút đầu lưỡi cô đến tê. Khóe miệng cô đã chảy đầy nước bọt, hô hấp cũng khó khăn. Cô bị hôn đến không còn sức, anh mới buông cô ra rồi hôn khắp mặt cô, hôn trán, chóp mũi, đặc biệt là má cô, hôn lên đó cực nhiều.

"Tử Trung, sao anh quay về rồi?" Bỏ qua hành động của Lê Tử Trung, cô hỏi. Anh trước đây đều như vậy, cô sớm đã quen.

"Sao thế? Anh quay về em không vui?" Lê Tử Trung vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hà Nhi nhà mình.

Khương Hà Nhi chính là không vui, vốn đang muốn hưởng thụ nốt đêm nay.

"Không phải, em ngạc nhiên thôi"

Một tháng anh cấm dục, hôm nay vừa về đã khiêu khích cô đêm nay nhất định phải làm. Muốn cô từ trong ra ngoài mang hương vị của anh. Hà Nhi là của anh, chỉ có thể là của một mình anh.

"Nhớ em nên về sớm chút" Anh hôn nhẹ lên má cô

Bàn tay anh bao phủ lên nơi đầy đặn trước ngực, không ngừng xoa nắn, cách lớp vải mỏng tận hưởng mềm mại.

Hà Nhi không muốn nhìn anh làm trò, cô không muốn thấy anh chút nào. Cả ngày hôm nay tâm tình không tốt, cô không muốn làm với anh.