Chiếm Hữu Em

Chương 8: Dành cho vợ tôi




Ngụy Uyển Nhu vốn phải quỳ xuống đất để xin lỗi Ngụy Ngôn Diễm đã tức muốn chết, nay lại nghe được cô dám nói chuyện như vậy càng làm cho cô ta bực bội hơn.

Ngụy Uyển Nhu vốn phát giận, nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt lạnh lùng như chim ưng của người đàn ông kia thì bao nhiêu uất hận cô ta cũng phải nuốt ngược vào trong.

Ngụy nhị tiểu thư nắm chặt tay đến mức móng tay bấm sâu vào trong da thịt, máu đỏ theo kẽ tay chảy ra bị cô ta lau vội vào làn váy đỏ dưới thân, cô ta nức nở khe khẽ.

“Chị... dù không biết em đã làm sai chuyện gì... nhưng mà chị có thể nói với em mà... sao chị lại làm như thế...”

Sau đó bạch liên hoa Ngụy Uyển Nhu này liền rơi nước mắt và nhào vào lòng cha Ngụy.

Cô ta thổn thức.

“Cha... con xin lỗi... con không nên làm cha mất mặt trước mặt Phó tổng như thế, tất cả là lỗi của con, là con gái vô dụng.”

Một câu nói nhưng lại có thể cho cha Ngụy hiểu rằng cô con gái thứ hai của ông ta vừa nhu nhược lại vừa đáng thương, bị chị gái ức hiếp đến mức phải nhẫn nhục nhưng vẫn nghĩ đến nhà họ Ngụy, còn đứa con gái đầu tiên thì sao? Chỉ biết làm mình làm mẩy, còn vạch áo cho người xem lưng ở trước mặt Phó tổng.

Phó tổng nhất định sẽ nghĩ ông ta không biết cách dạy con.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt của cha Ngụy đã đen xì, ông ta nâng con gái yêu dậy, sau đó quay sang trách mắng Ngụy Ngôn Diễm.

“Ngôn Diễm, em gái con cũng đã xuống nước rồi, con đừng có quá đáng!”

Thấy ông ta dám cao giọng trách mắng người của mình như vậy, Phó Trạch Dương không vui đặt tách trà trên tay xuống.

Tiếng 'cạch' không lớn nhưng đủ để Ngụy tổng đang tức giận đây biết điều mà kìm nén lại.

Ngụy Ngôn Diễm đoán rằng cha mình đang nhún nhường vì mớ cổ phần trong tay Phó Trạch Dương, và cũng có thể đoạn thời gian sau đó cha cô phải nhờ vả Phó Trạch Dương trên thương trường và cả trong giới hắc đạo nhiều phần nên mới có thái độ cung kính có thừa như bây giờ.

Biết bản thân có một núi dựa lớn, Ngụy Ngôn Diễm cũng thuận theo đó mà khiến cho cha mình giận tái mặt.

Đối với bạch liên hoa, bản thân càng phải bạch liên hoa hơn cho cô ta sợ hãi.

Nghĩ như vậy, Ngụy Ngôn Diễm đột nhiên quay đầu, dang hai tay nhào thẳng vào lòng người đàn ông to lớn vững chãi đó, giọng cô nghẹn ngào.

“Anh Trạch Dương...”

Dù không nói thêm bất cứ điều gì nhưng Phó Trạch Dương vẫn hiểu ý cô, hắn đanh mặt lại, nhìn người đàn ông trung niên và đứa con gái cưng của ông ta.

Hắn không hề để tâm tới đôi mắt quyến rũ câu hồn người lại vừa ngoan ngoãn của Ngụy Uyển Nhu, chỉ biết lúc này hắn nên làm chỗ dựa cho bà xã.

“Ngụy tổng, tôi nghĩ ông không có quyền quát mắng người của tôi như vậy đâu.”

Tuy Ngụy Ngôn Diễm là con ông ta, nhưng sáng hôm nay, Ngụy tổng có hành vi không khác gì bán con mình để lấy 10% cổ phần công ti cả.

Thế nên hiện tại khi nghe thấy mấy lời này, Ngụy tổng cũng không có lập trường mà phản bác, ông ta há miệng ra, sau đấy nhìn xuống Ngụy Uyển Nhu, bực bội đẩy cô ta một cái thật mạnh khiến cô ta ngã ra nền đất.

“Ta đã bảo con xin lỗi chị gái, con lại oan ức cái gì?”

Ngụy Uyển Nhu bị đẩy đến mức ngu người, cô ta không ngờ bản thân lại không quyến rũ được người đàn ông kia.

Thấy tình cảnh như vậy, Ngụy Ngôn Diễm cũng phát mệt, cô dụi dụi vào trong lòng hắn, nói khẽ.

“Em mệt rồi.”

Phó Trạch Dương rất hưởng thụ cảm giác này, hắn vuốt dọc sống lưng cô, gật đầu rồi nói.

“Ngụy tổng, 10% cổ phần tôi nói lúc đầu sẽ chuyển cho con gái ông.”

Ngụy Uyển Nhu nghe vậy thì mắt sáng lên, nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông khiến cô ta cứng đờ.

“Là dành cho Ngôn Diễm.”