Chiếm Hữu Em

Chương 31: Người lên giường với tôi là phó tổng




Lúc người trong nhà chạy đến nơi Nguỵ Uyển Nhu đã bị người ta đánh đến mức thảm không nỡ nhìn rồi.

Cô ta bị người phụ nữ trung niên kia ấn xuống đất mà đánh liên tục, không những vậy quần áo trên người cũng đã bị người ta xé rách gần hết. Thảm cảnh này nhìn thôi cũng khiến cho người ta tê hết cả da đầu.

Người này là Lê phu nhân. Nhà họ Lê cũng thuộc dạng giàu sang quyền quý, chỉ có điều giám đốc Lê lại có một vị phu nhân dữ dằn vô cùng, đây là điều mà trong giới hào môn ai ai cũng biết. Không biết tại sao Nguỵ tiểu thư vốn chẳng liên quan gì lại bị bà ta đánh ghen đến mức thảm không nỡ nhìn như vậy.

Vốn người ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì tiếng mắng chửi chua ngoa của Lê phu nhân đã truyền tới khiến ai ai cũng hiểu ra.

“Nguỵ Uyển Nhu mày đúng là gan cùng mình, mày tưởng bản thân là tiểu thư nhà giàu là có thể leo lên giường của chồng bà hay sao? Bà nói cho mày biết, hôm nay bà nhất định sẽ cho cả thế giới thấy được bộ mặt thật ghê tởm của mày đấy!”

“Á...”

Tiếp theo đó là tiếng đánh chan chát và tiếng la oai oái của Nguỵ Uyển Nhu. Cô ta bị lột gần hết đồ, nằm trên nền đất với mái tóc bù xù khiến cho người ta nhìn mà không dậy nổi tí thương xót nào.

Mọi việc chỉ kết thúc khi Nguỵ Chính Huy cho người tới dẹp loạn. Ông ta kêu vệ sĩ tới cứu Nguỵ Uyển Nhu đang bị người ta đánh thậm tệ dậy. Tuy rằng vẫn còn giận Lạc Yến. Nhưng chung quy lại, Nguỵ Uyển Nhu vẫn là đứa con gái mà ông ta yêu thương đó giờ.

Nguỵ tổng sẽ không vì Lạc Yến mà lạnh nhạt quá mức với đứa con gái này.

“Lê phu nhân, sao bà dám vào nhà tôi để làm loạn như vậy?”

Trước mặt người ngoài, ông ta vĩnh viễn là một người cha tốt và luôn bao che cho con gái.

Lê phu nhân đang giận tới điên người, thấy Nguỵ Uyển Nhu khóc lóc ỉ ôi xin Nguỵ Chính Huy làm chủ cho mình mà bà ta càng thấy nực cười hơn.

“Nếu như con nhỏ đó không phải kẻ lả lơi ong bướm, tìm cách quyến rũ chồng tôi, thì tôi thèm tới nhà của ông hay sao?”

Ngày hôm nay Nguỵ Chính Huy đã phải chịu quá nhiều chuyện, ông ta không muốn đứa con gái có giá trị nhất của ông ta đây phải chịu tiếng xấu thêm nữa.

“Tính cách của nó ra sao chẳng lẽ tôi lại không biết. Lê phu nhân, bà muốn vu oan giá hoạ cho người khác thì cũng phải tìm cớ gì đáng thuyết phục một chút.”

Nguỵ Uyển Nhu nghe cha bênh mình như thế, cô ta vô cùng đáng thương mà cầm lấy tay ông ta, khóc lóc đến mức khiến cho ông ta đau lòng vô cùng.

“Con gái ngoan không cần sợ, con dịu dàng hiền thục ra sao chẳng lẽ cha không biết. Cha nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Lê phu nhân tức tới mức cười thành tiếng.

“Tôi không có bằng chứng, nhưng bây giờ chỉ cần lột đồ nó ra là biết có chuyện gì xảy ra liền.”

Nguỵ Ngôn Diễm không biết rằng ngày hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như thế.

Cô có cảm giác mọi chuyện đi đến bước đường ngày hôm nay, không thể không kể công của người đàn ông bên cạnh cô được.

Phó Trạch Dương thất cô nhìn hắn chăm chú như thế thì cực kì vui vẻ. Hắn sáp lại gần cô, hỏi bằng giọng vui vẻ cực kì.

“Bảo bối nhìn anh kĩ như thế, có phải thấy anh đẹp trai lắm không?”

Nguỵ Ngôn Diễm nào biết hắn còn có một mặt vô liêm sỉ này. Cô bĩu môi đẩy hắn ra, không thèm đáp lại.

Phó tổng cũng không ép uổng cô, hắn chỉ đưa tay ôm cô gái thật chặt, cực kì hưởng thụ giây phút bình yên này.

“Anh ôm chặt quá, buông ra đi.”

“Trời lạnh rồi, ôm chặt một chút mới ấm.”

“Nhưng tôi không lạnh.”

“Anh lạnh.”

Nói xong, Phó Trạch Dương càng xiết chặt vòng tay hơn, tuyệt nhiên không có ý định nghe lời cô nói.

Mà ở phía bên kia, hai bên lại tiếp tục giằng co với nhau, không bên nào chịu thua bên nào hết.

Nguỵ Uyển Nhu nấp đằng sau lưng cha cô ta, khóc sụt sùi tránh đi bàn tay của đám người vệ sĩ nhà họ Lê.

Mà Lê phu nhân, người đàn bà nổi tiếng với những cơn ghen tuông ngút trời nay lại đang tìm cách lột sạch đồ của Nguỵ Uyển Nhu. Mục đích của bà ta là muốn cho người ở đây thấy được bằng chứng cô ta đã lăn giường với trai.

Nguỵ Uyển Nhu trái tránh phải tránh, nhưng đến phút cuối cùng, cô ta vẫn bị Lê phu nhân tóm được, sau đó mảnh áo trước ngực bị bà ta éo toạc ra.

“Roẹt... roẹt...”

Nguỵ Uyển Nhu hoảng hốt cực độ, cô ta vội vàng đưa tay che lại mấy vết hôn trên cổ và trên ngực. Thế nhưng động tác cô ta không đủ nhanh và bàn tay cô ta không đủ lớn để che đi tất cạ.

Trong giây phút mọi chuyện bại lộ. Không biết dây thần kinh nào của cô ta bị chập mà cô ta lại dám nói.

“Tôi không có lên giường với lão già họ Lê đó, mà người đã làm chuyện ấy với tôi là Phó tổng, không phải Lê tổng.”

Trong phút chốc, tất cả những ánh mắt đang có mặt tại đây đều chiếu lên người của Phó Trạch Dương đang đứng sau lưng cô.

Phó tổng vốn còn muốn nhìn cảnh đẹp ý vui cùng vợ yêu, nào ngờ giữa đường lại bị điểm mặt. Khuôn mặt người đàn ông nhanh chóng trầm xuống khiến những người xung quanh bắt đầu hoảng sợ tột độ. Họ thầm mắng Ngụy Uyển Nhu không biết nhìn tình hình.

Thế nhưng hơn cả vẫn là sự hóng hớt sẵn có.

Ai ở đây cũng đều biết chuyện Ngụy Ngôn Diễm với Phó Trạch Dương. Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một cô em muốn dan díu với anh rể mình nữa.

Ngụy Ngôn Diễm cũng không vui, tuy rằng cô không có quá nhiều tình cảm với hắn ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cô chấp nhận để cho Ngụy Uyển Nhu nói xằng nói bậy như thế.

“Ngụy Uyển Nhu, cô có điên thì cũng đừng lôi người của tôi vào.”

Chỉ một câu nói như vậy thôi đã đủ để khiến cho cơn giận sắp bốc lên của Phó tổng được ghìm lại. Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, thầm nghĩ quả nhiên hôm nay đến Ngụy gia thật là đáng giá. Còn được vợ yêu bênh vực người mình nữa, cảm giác này hắn nhất định sẽ ghi nhớ suốt đời.

Ngụy Uyển Nhu biết cô tức giận, nhưng có vẻ như cô ta đã hạ quyết tâm, thà chọc giận Phó Trạch Dương chứ nhất quyết không thừa nhận bản thân mồi chài Lê tổng.

Cô ta cắn răng, chỉ thẳng Phó Trạch Dương mà rằng.

“Phó tổng, tuy rằng tôi không xinh đẹp bằng chị gái tôi, nhưng dù sao anh cũng đã qua đêm với tôi rồi, anh không thể phủi tay nhanh như thế được.”

Ngụy Ngôn Diễm chỉ muốn đi lên để cho Ngụy Uyển Nhu biết thế nào là chọc giận ổ kiến lửa, nhưng Phó tổng đã kéo tay cô lại. Hắn nắm tay cô, cho cô chút ấm áp.

“Đêm nào tôi cũng về nhà ngủ với vợ tôi, tôi đang thắc mắc là tôi ra ngoài với cô lúc nào vậy?”

Ngụy Chính Huy tự nhiên sẽ tin lời đứa con gái rượu đáng thương này. Ông ta bảo vệ con gái thứ hai ở đằng sau. Đối mặt với Phó Trạch Dương, tuy rằng biết việc này là ngu ngốc nhưng ông ta vẫn làm.

“Phó tổng, cậu không thể dùng tiền tài để đè ép việc ức hiếp người khác xuống được.”

Phó Trạch Dương nhếch môi.

“Vậy thì ông thử bảo cô ta đưa bằng chứng ra đã rồi nói chuyện với tôi.”

Hiển nhiên là Ngụy Uyển Nhu không làm được chuyện này.

“Ngụy Uyển Nhu, tôi nể tình cô mang họ Ngụy với vợ tôi nên tôi mới nhẹ nhàng với cô. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẵn lòng bỏ qua cho mấy lời nói quàng nói xiên của cô đâu. Ngụy tổng, tôi mong ông sinh cô ta ra được thì cũng phải biết cách dạy dỗ cô ta cho đàng hoàng.”

Ngụy Chính Huy bị nói đến nóng mặt, ánh mắt ông ta nhìn Ngụy Uyển Nhu đã không còn che chở như lúc ban đầu.

Lê phu nhân đứng bên cạnh, bà ta không phải là một người quá thân thiết với Phó gia. Nhưng từ xưa tới nay hai gia tộc vẫn là thế giao với nhau, thế nên bà ta vẫn có thể hiểu được phần náo tính cách của người đàn ông này. Nêu như hắn thật sự đã làm, hắn sẽ không chối bỏ như thế.

Bà ta đá xéo Ngụy Uyển Nhu.

“Xem con nhỏ chuyên giả bộ nhu nhược thanh thuần này mà xem, ghê tởm biết bao. Ngụy Chính Huy ông đúng là có mắt như mù.”

“Lê phu nhân, bà đừng có quá đáng!”

Đúng lúc này, Lạc Yến vừa mới nằm trên giường dưỡng thương nghe thấy tiếng động liền kêu người ra đỡ bà ta ra đây.

Thấy con gái quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù thảm thương, lòng Lạc Yến như bị ai đâm cho vậy.

Bà ta đi từng bước nhỏ tới, khuôn mặt trắng bệch và lo lắng vô cùng.

Thế nhưng đang đi được nửa đường, bước chân của Lạc Yến bỗng khựng lại khi nhìn thấy Lê phu nhân.

Hiển nhiên Lê phu nhân cũng đã nhìn thấy Lạc Yến.

Bà ta “Ồ” lên một tiếng khiến cho khuôn mặt của Lạc Yến vốn đã trắng bệch nay càng đáng sợ hơn.

Lạc Yến muốn lủi về đằng sau cũng đã không kịp nữa rồi.

Lê phu nhân nổi tiếng là một người không biết nể nang ai là gì. Bà ấy đi đến trước mặt Lạc Yến, đá xoáy.

“Xem kìa, vậy mà tôi lại quên Lạc đại minh tinh đây là mẹ của Ngụy Uyển Nhu chứ.”

Ngụy Chính Huy thấy có chuyện không ổn. Ông ta cau mày.

“Lê phu nhân, tốt nhất bà nên đi khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ tới.”

“Tôi càng không muốn đi đó, ông làm gì được tôi. Ngược lại tôi còn muốn báo cho ông một tin tốt đấy...”

“Bà có ý gì?”

Ngụy Chính Huy cảm thấy cực kì không ổn.

“Ý gì? Đương nhiên là muốn báo cho ông chuyện vợ kế và con gái bà ta đang muốn giết ông để chiếm đoạt gia sản đấy.”