Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 68




Lâm Hiểu lẩn trốn trong đám người chứ không dám đứng yên tại chỗ, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại cậu trốn vào quán ăn bên kia đường, gọi một suất ăn nhưng ăn vô cũng không thấy ngon miệng lắm.

Trong quán ăn ồn ào, tiếng cười đùa của trẻ con khiến lòng Lâm Hiểu bình tĩnh lại một chút. Cậu nhấp một ngụm trà sữa ấm, nhìn trung tâm thương mại bên kia đường rồi nằm xuống bàn và từ từ nhắm mắt lại. Mọi người xung quanh đến rồi đi, cậu vẫn nằm im thin thít trên bàn như đang ngủ mãi đến khi nhân viên phục vụ đến lay cậu dậy.

"Xin chào, cậu có sao không ạ? Cậu thấy khó chịu à?"

Lâm Hiểu mở đôi mắt đỏ hoe ra, mệt mỏi xen lẫn bối rối nhìn cô phục vụ đang lo lắng đứng trước mặt rồi im lặng lắc đầu.

"...Tôi không sao, tôi, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi."

"Cậu không sao là tốt rồi, nếu cảm thấy không khỏe thì gần đây có bệnh viện đấy, cậu đến đó khám nhé."

Lâm Hiểu gượng cười: "Cảm ơn cô."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy đồng hồ điện tử treo trên tường hiển thị đã bốn giờ chiều, nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện.

Lâm Hiểu ngơ ngác cắn môi dưới.

Cậu không thể ở đây đợi được nữa, quán ăn sẽ phải đóng cửa, lúc đó ở một mình bên ngoài cũng không an toàn nên cậu phải tìm chỗ trốn. Nhưng cậu không có giấy chứng minh nên không thể ở khách sạn, trên người cũng không có nhiều tiền mặt, không biết khi nào Tống Diêm mới tìm được cậu nên đâu dám tiêu tiền một cách tùy tiện.

Bên ngoài cửa sổ kính sáng sủa luôn có dòng người đi bộ hối hả và xe cộ dày đặc, Lâm Hiểu im lặng nhìn rồi mím môi đứng dậy rời đi, như một giọt nước lặng lẽ hòa vào biển người.

Khi đi ngang qua hiệu thuốc, cậu vào mua một chiếc khẩu trang để đeo lên mặt. Dạo gần đây trên đường phố toàn là bụi bẩn, ngay cả những người ghét khẩu trang đã chịu mang khẩu trang nên lúc này cậu cũng không quá khác biệt với mọi người.

Chiếc khẩu trang mang đến cho Lâm Hiểu cảm giác an toàn, nhưng nó vẫn không khiến cậu lơ là cảnh giác. Cậu chọn cách đi bộ ở những nơi đông người, khi vượt qua trạm dừng xe cậu còn cố tình nhìn qua lộ trình của xe buýt. Hiện tại cậu đã đọc được một vài chữ quen thuộc, nếu có cho xem một biển báo bình thường cậu cũng có thể đoán ra tên nhà ga.

Cậu suy nghĩ một lúc, nơi này cách chỗ ở cũ không xa, nếu xảy ra chuyện gì hoặc bị thương liệu hắn có đến nơi đó không? Lâm Hiểu định thử vận ​​​​may của mình, cậu thầm nghĩ lỡ như hắn đang ở đó thì sao? Nhưng cậu cũng biết nơi đó chưa hẳn là nơi an toàn nhất mà rất có thể vẫn sẽ bị người khác theo dõi, cậu biết nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ cơ hội đi tìm hắn.

Sau khi rời xa Tống Diêm, sự cảnh giác và nhanh nhẹn như đã có từ lúc bẩm sinh của Lâm Hiểu được bộc lộ ra hoàn toàn.


Cậu lên xe buýt đến nơi mình ở trước đây, cậu không trực tiếp lên lầu mà ở lại một cửa hàng tiện lợi gần đó một lúc, cẩn thận quan sát xung quanh xem có người khả nghi nào không rồi đi mua một phần đồ ăn ở quán ăn bên cạnh, sau đó cậu mới đi theo những người khác quay lại chung cư.

Cậu đi ra khỏi thang máy từ tầng dưới rồi tiếp tục đi bộ lên lầu. Khi mở cửa hơi thở của cậu bỗng chậm lại, cậu ôm chặt chiếc túi trong tay.

Có hai căn phòng trên cùng một hành hang, chỉ cần đi đến là có thể nhìn thấy nơi họ từng ở.

Nhịp tim cậu đập nhanh như trống, cậu buộc mình phải bình tĩnh bước tới.

Đột nhiên cậu thấy cửa mở.

Không, cửa không mở toang ra mà chỉ hơi hé mở.

Lâm Hiểu sửng sốt, lúc này trong lòng bộc phát cơn hưng phấn mãnh liệt, hai mắt sáng lên.

Nhưng giây tiếp theo cậu kìm nén cảm xúc để giọng nói không run rẩy quá nhiều, cậu kéo khẩu trang lên để che gần hết khuôn mặt rồi nói một cách bình tĩnh.

"Xin chào, đồ ăn ngài đặt đã đến. Có ai ở nhà không ạ?"

Bên trong im lặng, thậm chí không có một chút âm thanh nào.

Lâm Hiểu lại gọi một lần nữa nhưng vẫn không có người trả lời, trong lòng chầm chậm trùng xuống. Ngay lúc cậu đang định mở cửa, một bàn tay đen to lớn đột nhiên mở toang cánh cửa ra trước mặt cậu.

Lâm Hiểu sửng sốt, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ. Thân hình cao lớn của người đó giống như một ngọn núi che kín cánh cửa lại, gã đang im lặng nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng.

Lâm Hiểu chỉ liếc gã một cái, sau đó cúi đầu nói: "Đây có phải là đồ ăn ngài đặt không ạ? Chung cư 28 phía Đông, tầng số 14?"

Người đàn ông im lặng nhìn cậu, đôi đồng tử đen từ từ chuyển động một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Không, đây là tầng 13."

Lâm Hiểu hoảng sợ gật đầu: "À, xin lỗi đã làm phiền ngài ạ."


Nói xong cậu quay người rời đi không chút do dự.

Trong lúc chờ thang máy, cánh cửa của căn phòng vẫn chưa đóng, một ánh mắt đang lặng lẽ nhìn về phía bên này. Số tầng thang máy từng chút đến gần sau đó cửa thang máy mở ra, Lâm Hiểu nhanh chóng bước vào, cụp mắt xuống ấn vào tầng một.

Cậu cầm chiếc túi bước ra khỏi tầng 13, khi đến một nơi vắng vẻ cậu hốt hoảng dừng lại.

Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước súp tràn ra ngoài nhiễu giọt xuống đất để lại những vết dầu mỡ.

Cậu tuyệt vọng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Hắn không có ở đây.

Nơi này bị người khác phát hiện, hắn, hắn thật sự gặp nguy hiểm!

Hắn vẫn... ổn chứ?

Cậu tuyệt vọng ném đồ ăn nguội vào thùng rác, sắc mặt tái nhợt rời khỏi nơi mình từng sống.

Đứng trên đường phố đông người, vẻ mặt Lâm Hiểu có chút choáng váng và tái nhợt, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu.

Một người tốt bụng đi đến hỏi cậu có cần giúp đỡ không, nhưng cậu từ chối và cứ bước đi một cách vô định. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng cậu lại cảm thấy như mình đang rơi xuống vực thẳm.

Thế giới rộng lớn đến nỗi cậu không tìm được nơi nào để ở.

Khóe mắt nóng bừng, Lâm Hiểu giơ tay lau mạnh khiến đôi mắt đẹp đỏ hoe. Cậu cắn môi, trong đầu suy nghĩ rất nhanh cuối cùng cũng lên xe buýt để đi đến một nơi khác.

***


Con hẻm u ám và đổ nát vẫn như mọi khi, dù thế giới bên ngoài đã thay đổi nhanh đến thế nào thì những khung cửa đổ nát và những con đường bẩn thỉu vẫn không bao giờ thay đổi.

Nhìn cánh cửa đổ nát quen thuộc, Lâm Hiểu cảm thấy trong lòng có một cảm giác xa cách kỳ lạ. Xem ra hiện tại cậu đã hoàn toàn tách biệt với nơi này, dù không thể hòa nhập được nữa nhưng bởi vì không còn lựa chọn nào khác mà đành quay lại đây.

Trong cảm xúc ẩn chứa một chút không cam lòng xen lẫn bất lực, bởi vì cậu thật sự không nghĩ ra có thể đi đâu nữa.

Cứ như thể đi một vòng thật lớn rồi trở lại nơi bắt đầu.

Gã say rượu tát cậu một cái, chỉ vào mặt cậu chửi: "Cút đi, tao không có thằng con như mày!"

"Mày cút đi, đừng quay về đây nữa. Mày về đây làm gì? Ăn nhờ ở đậu, bắt tao phải nuôi một thằng vô dụng không kiếm được tiền..."

Sau khi mắng xong ông ta vẫn cảm thấy chưa hả dạ, nhìn thấy bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng mà Lâm Hiểu đang mặc thì đôi mắt đục ngầu nheo lại.

"Thằng này kiếm ra tiền rồi hả? Mặc quần áo đẹp như vậy..."

Ông ta cười toe toét, một hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng khiến cậu muốn buồn nôn.

"Muốn về nhà à? Được thôi, mày đưa tiền cho tao thì tao cho mày vô!"

Lâm Hiểu đã lâu không bị đánh, bây giờ đột nhiên ăn một cái tát nên đứng cũng không còn vững, cậu dựa vào tường trong khi tai ù đi và khóe môi đau đớn.

Một lúc lâu sau cậu mới nhìn người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch.

"Cha..." Giọng cậu khàn khàn vì khó chịu, "Con sai rồi."

Giống như mọi lần, cậu hèn mọn cầu xin người đàn ông này thương xót.

"Con sẽ không bao giờ chạy trốn nữa." Cậu lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ nhàu nát đưa cho tên đàn ông. "Con cho cha mấy cái này, con sẽ đi kiếm tiền. Đừng đuổi con đi..."

"Hừ, xem như mày có mắt!" Tên đàn ông hừ lạnh một tiếng, giật lấy tiền trong tay Lâm Hiểu, "Ra ngoài kiếm tiền đi, chỗ tao không nuôi không ai!"

Lâm Hiểu đứng dựa vào tường cúi đầu hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh nhạt và vô hồn như trước.


Không có gì to tát.

Không có gì phải buồn.

Tống Diêm nói sẽ đến gặp cậu, tất cả những gì cậu phải làm là ở đây đợi hắn.

Cậu quơ chân, vòng định vị trên mắt cá chân lắc lư như thể đang im lặng đồng tình.

Đương nhiên Lâm Hiểu không đưa toàn bộ số tiền cho cha mình, cậu chỉ muốn lấy lại lòng tin của ông ta để được ở lại đây. Cậu khâu một chiếc túi nhỏ ở bên trong quần áo, giấu số tiền còn lại vào đó và luôn mang theo con dao găm do hắn đưa.

Cậu muốn kiếm tiền, muốn sống cho đến khi hắn đến tìm cậu!

Vì đã biết một số chữ và vẻ ngoài gọn gàng, khác hẳn với vẻ ngoài bẩn thỉu trước đây nên Lâm Hiểu đã tìm được việc làm ở một nhà hàng nhỏ gần đó.

Lúc đầu cậu làm phụ bếp, còn đầu bếp là một người đàn ông trung niên mũm mĩm nhìn rất hiền lành. Ông ấy thấy tướng tá Lâm Hiểu gầy như trẻ con nên không để cho cậu dọn dẹp đồ nữa, mà cho cậu vào rửa bát trong bếp.

Ưu điểm lớn nhất khi làm việc trong nhà hàng là Lâm Hiểu không bao giờ bị đói, đôi khi cậu còn có thể mang thức ăn thừa về nhà để dành ăn vào bữa sáng hôm sau. Lúc đầu lượng công việc nặng nề nên cậu chưa quen, đêm nào cũng phải ngâm tay trong nước đến mức trắng bệch, da tay nhăn nheo không thể trở lại trạng thái bình thường được.

Ngày đầu tiên cậu chưa làm việc được bao lâu đã thấy choáng váng, sắc mặt xanh xao được dìu đến ngồi ở cửa sau nghỉ ngơi một lúc lâu mới khỏe lại.

Ông ấy thấy cậu còn nhỏ như vậy mà phải đi làm nên đau lòng khuyên nhủ: "Nếu sức khỏe không chịu nổi thì đừng làm nữa."

Nhưng Lâm Hiểu lắc đầu, cậu cần công việc này.

Cậu không những có thể kiếm tiền mà còn có thể trốn trong bếp không bị ai phát hiện, cho nên cậu dành rất ít thời gian nghỉ ngơi. Có mệt một chút cũng không sao, cậu phải kiên trì cho đến khi hắn về.

Mang theo hy vọng đó, cuộc sống dù có khó khăn đến đâu cũng không thể làm cậu nản lòng.

Có những đêm nhìn vào chiếc vòng định vị im lặng dưới chân, cậu tự hỏi liệu thứ này có thực sự hoạt động hay không.

Nếu không tại sao lâu rồi mà hắn vẫn không về tìm cậu?

Cách một bức tường thạch cao mỏng, Lâm Hiểu nghe được tiếng ngáy chói tai của gã đàn ông say rượu, cậu nhắm mắt lại nhưng cả đêm vẫn không ngủ được.