Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 39




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Sấm chớp cuồn cuộn trên bầu trời, tia chớp ẩn mình trong những đám mây đen vô tình xé toạc những tầng mây.

Trần Túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trời sắp mưa.

Y dường như đã nghĩ tới cái gì đó nên lông mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Những hạt mưa rơi lất phất trên vai y, thấm ra một vệt nước nhỏ. Người đi sau y giơ ô lên, Trần Túc liếc hắn một cái, khi người nọ còn đang sợ hãi thì y chậm rãi bước ra khỏi ô đi về phía trước.

Khi tìm thấy Tịch Ảnh, Hàn Diệc đã không còn ở bên cạnh gã nữa.

Mặc dù bị một nhóm người chĩa súng vào nhưng gã không hề thay đổi sắc mặt, khoanh chân ngồi đó như thể đang chờ đợi sự xuất hiện của anh em nhà họ Trần.

Gã nghịch dao rồi cười híp mắt nói: "Đuổi theo lâu như vậy không mệt sao?"

"Đáng tiếc nó đã chạy mất rồi."

"Chỉ cần cho nó một con đường, nó sẽ tiến lên mà không thèm quay đầu lại."

Trần Minh đang dựa vào cửa mặc một chiếc áo gió sẫm màu và đeo một đôi găng tay da màu đen, khi đứng đó im lặng hắn trông giống như một con sư tử điềm tĩnh.

Hắn nghe Tịch Ảnh nói xong nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng đá cái ghế ngã lăn xuống đất. Thừa dịp Tịch Ảnh hung ác nhìn mình, hắn liền chĩa súng vào cổ gã, giọng điệu lạnh nhạt không có một chút cảm xúc.

"Em ấy ở đâu?"

Tịch Ảnh liếc hắn một cái, nhếch miệng cười nói: "Tao nói rồi, nó tự mình rời đi. Mày không tin thì kêu người đi điều tra..."

"bùm--"

Ngay khi đã vừa dứt lời thì Trần Minh đã đấm vào ngực gã một cái, Tịch Ảnh không phải là người hiền lành nên con dao găm trong tay cũng đổi hướng chỉa vào bụng dưới của Trần Minh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vết thương do đạn bắn chưa lành trên vai gã lại truyền đến một cơn đau nhói.

Gã sững sờ, con dao găm trong tay lập tức bay ra xa. Trần Minh nhanh chóng đấm gã một cú thật mạnh lập tức làm gã phun ra một ngụm máu.

Gã nheo mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người đứng phía sau Trần Minh - Vị thiếu gia lịch thiệp và được cho là có phẩm chất tốt của nhà họ Trần.


Nếu không phải trên vai còn đang cắm một con dao mổ sắc bén, chắc hẳn gã đã tin những lời nói nhảm nhí của người khác.

Y rõ ràng là một động vật máu lạnh giết người không chớp mắt, còn đáng sợ hơn kẻ điên trước mặt gã chỉ biết gầm gừ to tiếng. Một người như vậy nhưng lại luôn được xem là hiền lành và nho nhã, dễ dàng lừa gạt được người khác.

Gã tà ác cười một tiếng khiến vết sẹo trên trán càng trở nên dữ tợn, giơ tay rút ra con dao mổ dính đầy máu trên vai mà sắc mặt không hề thay đổi, chỉ là trên trán vẫn có một lớp mồ hôi lạnh.

Gã nặng nề cười to: "Ồ, vội rồi sao?"

Trần Túc nhướng mày, cũng không thèm để ý đến sự châm chọc trong lời nói, nhìn người ngồi dưới đất hỏi: "Tôi chỉ tò mò thôi, rốt cuộc mày đang muốn làm gì?"

Tịch Ảnh mỉm cười, giữa hai hàm răng còn có tơ máu chảy ra nhưng nụ cười càng thêm hưng phấn: "Cũng giống tụi mày thôi, tao muốn *** nó."

Trần Túc yên lặng nhìn gã, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Nụ cười của Tịch Ảnh cũng dần dần biến mất, hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn y chằm chằm.

"Chẳng lẽ không phải? Mày giả bộ thâm tình lắm, nhưng trong xương cốt vẫn giống tao thôi, ước gì ngày nào nó cũng mở chân ra cho bọn mày ***."

Gã hung hăng phun ra một ngụm máu, trong nụ cười có vài phần hả giận.

Tịch Ảnh nhớ về lúc người nọ bị gã lén đưa đến một nơi khác, cậu chỉ do dự nhìn gã mà không dám chạy trốn. Tịch Ảnh cảm thấy trong lòng nao nao, kéo cậu lại rồi cắn thật mạnh vào cái cổ non mịn của cậu.

Cắn cho đến khi thiếu niên yếu đuối kêu lên một tiếng mới buông ra, để lại vết cắn sâu vẫn còn rỉ máu.

Lúc đó gã đã nói thế này: 'Nếu tao không có được mày, thì tất cả mọi người đều đừng hòng có được!'

Gã đã trộm đi con chim hoàng yến bị người khác nhốt trong lồng, bây giờ bị truy đuổi đến đường cùng vậy chi bằng để con chim hoàng yến khao khát tự do này được tự do, không ai có thể sở hữu được nữa!

"Bọn mày sẽ không tìm được nó đâu, bởi vì ngay cả tao cũng không biết nó đi đâu."

"Ha ha ha ha…"

"Có lẽ cả đời này cũng không tìm được nó!"

Lời nói của Tịch Ảnh giống như một con dao đâm vào trái tim của hai người đàn ông, đau đớn rỉ máu.

Chưa lần nào họ nhận ra rõ ràng rằng Hàn Diệc đã thực sự ra đi như bây giờ.


Bỏ đi, không ngoảnh lại.

***

Ngoài cửa sổ trời đang mưa.

Ngôi nhà cho thuê cũ có cách âm rất kém, một tiếng ho vang lên bên cạnh cũng có thể nghe rõ.

Hàn Diệc đóng cửa sổ để mưa không lùa vào. Cậu đun nước, vắt chiếc khăn nóng và lau mặt cho đứa trẻ vừa mới ngủ dậy.

Sau nhiều ngày bôn ba khắp nơi khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của con cũng gầy đi trông thấy, cách đây không lâu con còn bị sốt nhẹ khiến con càng thêm uể oải và có chút nhút nhát, thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm...

Hàn Diệc mở cổ áo, để lộ một nửa bộ ngực căng tròn cho con bú.

Đứa trẻ bơ phờ ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào cũng chỉ ngậm núm vú trong miệng được một lúc rồi lại lịm đi, không chịu bú nữa.

Hàn Diệc vỗ con dỗ dành, trên khuôn mặt bất lực lộ ra một chút bối rối.

Chẳng lẽ cậu đã thật sự chạy thoát?

Rời khỏi hai người đàn ông đó?

Điều mà cậu mong đợi bấy lâu giờ biến thành hiện thực một cách dễ dàng, phải đến khi đặt chân đến thị trấn xa lạ này cậu mới biết mình đã thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của những người đàn ông đó.

Có một chút hoảng sợ xen lẫn lo lắng.

Những đêm đầu đến đây cậu thậm chí còn không dám ngủ, sợ khi mở mắt ra sẽ trở lại căn biệt thự rộng rãi sáng sủa. Mỗi lần nghe tiếng gõ cửa, cậu lại sợ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đằng sau cánh cửa.

Lúc đầu, cậu cầm lấy số tiền mà Tịch Ảnh đưa cho mình và lên một chiếc xe buýt đường dài mà không biết mình sẽ đi đâu, những địa danh trên đó xa lạ đến mức cậu chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cậu nghe theo lời của Tịch Ảnh bắt liên tiếp mấy chuyến xe buýt, cuối cùng sau hai ngày đã đến một thị trấn nhỏ xa lạ.

Cậu tìm một khách sạn trông sạch sẽ và ở đó vài ngày với con.

Cậu không dám ra ngoài vì sợ bị nhà họ Trần nhìn thấy, nhưng cậu biết sớm muộn gì mình cũng phải ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân và con.

Nhưng cậu không có chứng minh thư, không rõ lai lịch và lại có con với nên nhiều chỗ không muốn nhận. May mắn cậu gặp được một bà chủ cửa hàng trái cây tốt bụng. Bà thấy Hàn Diệc còn nhỏ nhưng đã có con, không đành lòng nên đã cho cậu một công việc.


Hàn Diệc rất biết ơn, nhất là khi bà chủ nói rằng bà có thể giúp chăm sóc đứa trẻ nên cậu càng làm việc chăm chỉ hơn. Thường sau một ngày làm việc, trên tay cậu luôn xuất hiện những vết phồng rộp lớn.

Có đôi khi bà chủ còn trêu chọc cậu, nói: "Tiểu Hàn vừa nhìn đã biết được gia đình nuôi dưỡng rất tốt, đôi tay này trắng nõn mềm mại sao có thể làm việc nặng..."

Hàn Diệc mím môi không nói gì.

Chỉ có cậu biết trước mười tám tuổi cuộc sống của cậu rất cần cù bình dị, thường xuyên ra ruộng làm việc vất vả suốt ngày cũng không thấy mệt mỏi. Nhưng sau khi mười tám tuổi cậu bị giam cầm trong thế giới nhỏ bé của ký túc xá, thậm chí việc ra ngoài cũng là một điều quá đỗi xa vời.

Bọn họ nuôi cậu rất tốt, không để cậu phải làm bất cứ việc gì, đặc biệt là sau khi cậu mang thai. Trong mắt bọn họ, cậu giống như một món đồ sứ dễ vỡ đến nỗi đi vệ sinh cũng phải có người đi chung, mà những dấu vết nhiều nhất trên người cậu có lẽ cũng chỉ là vết hôn của hai người.

Cậu không dám về thôn làng hay tiếp xúc với ai, đành dắt theo con đến sống ở thị trấn xa lạ này.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu và con cứ thế sống nương tựa vào nhau cả đời.

Nhưng cậu quên rằng đứa trẻ không phải của riêng cậu.

Mặc dù con ngày càng dựa dẫm vào cậu nhưng lâu ngày không có ba ở bên nên ngày càng im lặng, dễ khóc đến mức Hàn Diệc cũng không cách nào dỗ được.

Có đôi khi nửa đêm bị tiếng khóc của đứa trẻ đánh thức, cậu chỉ biết bất lực ôm con ngồi ở bên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ và dỗ con suốt đêm.

Cậu nghĩ, thôi thì gửi con trở về.

Một mình cậu không những không cho con một cuộc sống tốt đẹp mà còn khiến con phải chịu khổ rất nhiều. Con hẳn phải được sống trong căn biệt thự tinh xảo và lộng lẫy đó, giống như những đứa trẻ được nuông chiều được mặc những bộ vest nhỏ kiểu phương Tây, đẹp trai và ngạo nghễ.

Thay vì đi theo cậu sống trong căn nhà thuê dột nát này, đến một lon sữa bột nhập khẩu cũng không mua nổi.

Nhưng…

Đôi khi con nhìn cậu mà rơm rớm nước mắt, hay khi đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy cổ áo cậu không chịu buông ra, thì cậu lại không đành lòng đuổi con đi.

Cũng như vài tháng trước, một mối quan hệ không thể tách rời đã được hình thành giữa họ.

Chỉ cần chịu khổ một chút, cậu sẽ làm việc chăm chỉ để nuôi nấng đứa trẻ này.

Hai người là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Nhưng sự dựa dẫm này quá yếu ớt, vào mấy ngày mưa liên miên con lại đổ bệnh.

Lúc đầu con uể oải không ăn uống được, sau đó bắt đầu phát sốt. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay cả tiếng khóc cũng giống như tiếng mèo kêu yếu ớt như thể sắp chết.

Hàn Diệc vẫn nhớ con bị sinh non. Trần Túc từng nói nếu sau này chăm sóc chu đáo thì con sẽ khỏe mạnh, nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ nên chỉ một cơn cảm lạnh cũng có thể giết chết con.

Cậu ôm con vội vã chạy đến bệnh viện, lúc này cậu mới phát hiện mình thậm chí còn không nhớ ngày tháng năm sinh của đứa trẻ, lúc điền thông tin bệnh nhân cậu run tay viết hai chữ vào cột tên: Cục cưng.


Tên của con vẫn chưa được quyết định, mà hai anh em cũng không đề cập đến. Hàn Diệc không hề để ý một đứa trẻ hoạt bát như vậy mà ngay cả tên cũng không có, suốt ngày bị gọi là cục cưng nghe có vẻ thân mật nhưng thực ra rất qua loa.

Cô y tá ngạc nhiên nhìn ông bố trẻ, mắt cậu đỏ hoe và vẻ mặt rất buồn bã, băn khoăn hồi lâu mới điền được những thông tin cơ bản của con.

Y tá lấy máu của đứa trẻ để làm các xét nghiệm khác nhau, con thậm chí không có sức để khóc vì vậy cuộn tròn trong vòng tay của cậu và nắm lấy cổ áo cậu.

Đứa trẻ bị sốt nhưng suýt nữa đã biến chứng thành viêm phổi nên phải nhập viện điều trị, khi đi nộp phí cậu đã rút hết tiền tiết kiệm ra.

Cậu đang bế con ngồi trên chiếc giường y tế tạm bợ, đứa trẻ trong vòng tay cậu đang được truyền dịch, mu bàn tay nhỏ bé của con lạnh cóng.

Cậu ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, sắc mặt cậu tiều tụy và quần áo xốc xếch.

Quá mệt mỏi.

Nếu có ai đó ở bên cạnh cậu thì tốt rồi, cậu muốn tựa vào vai người đó một lúc nhưng hiện tại cậu chỉ có một mình.

Trên hành lang trống trải với ánh đèn le lói, chỉ còn lại cậu và đứa trẻ trong lòng.

Cậu không biết mình đang mong chờ cái gì, nhưng trong lòng luôn có một ý niệm kỳ quái, ý niệm này một khi xuất hiện sẽ không thể khống chế được.

Cậu nghĩ, Trần Túc là bác sĩ, nếu y ở đây nhất định sẽ không để con ốm như thế này.

Mặc dù Trần Minh có tính tình không tốt, nhưng sẽ bảo vệ cho con. Biết con bị bệnh hắn chắc chắn còn lo lắng hơn cả cậu, hắn nhất định sẽ không vụng về đi đăng ký nhầm địa phương như cậu.

Trong màn đêm vắng vẻ này, dường như chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho cậu đối mặt với ngày mới.

Đứa trẻ cần tiền để nhập viện, mà số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu cũng sẽ sớm cạn kiệt. Y tá khéo léo nói với cậu rằng nếu không gia hạn phí thì việc điều trị sẽ bị gián đoạn.

Hàn Diệc như bị sét đánh, sau khi y tá rời đi cậu đột nhiên buồn bã ngồi xổm xuống.

Cậu bất lực ôm lấy mình, khẽ thì thào.

"Hai người ở đâu, có thể cứu cục cưng được không..."

Cậu vùi vào trong cánh tay, cảm nhận nước mắt ướt át tràn ra từ khóe mắt, yết hầu chuyển động nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào.

Một loạt tiếng bước chân đều đều vang lên bên tai, chậm rãi dừng ở bên cạnh cậu.

Cậu dường như đã cảm nhận được điều gì đó, khi ngẩng đầu lên cậu nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh và dịu dàng của Trần Túc.

Người đàn ông quỳ một chân xuống nắm lấy đầu ngón tay lạnh cóng của, giọng nói khàn khàn giống như đã lâu không nói.

"Tôi còn tưởng em sẽ không bao giờ nghĩ tới chúng tôi."

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.