Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 30




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Cuối cùng, bọn họ vẫn không thể dọn ra ngoài ở.

Vì từ chối sự sắp đặt của cha mình nên Trần Túc bị cha Trần nhốt trong nhà, ra lệnh cho y phải kiểm điểm lại bản thân.

Nói là nhốt, nhưng thật ra cũng không hẳn là như vậy.

Nếu Trần Túc muốn rời khỏi nhà họ Trần sẽ có rất nhiều cách, nhưng cha Trần luôn lấy Hàn Diệc ra để ép y ở lại nên y không thể không nghe lời. Y buộc phải làm quen với con gái nhà họ Bạch, điều này khiến Trần Túc rất khó chịu.

Từ khi có ý thức độc lập, những người khác hiếm khi có thể can thiệp vào cuộc sống của y.

Nhưng bây giờ trong một nhà hàng cao cấp tráng lệ, một người đàn ông điển trai và một người phụ nữ ngượng ngùng đang ngồi đối diện nhau.

Người phụ nữ sơn móng tay màu hồng, cử chỉ có phần dè dặt và tao nhã, làn da trắng nõn với đôi mắt hút hồn, cùng với tiếng nhạc piano du dương êm dịu khiến mọi thứ trông thật rực rỡ và tươi sáng.

Nhưng Trần Túc càng lúc càng trở nên bực bội.

Phụ nữ dù quyến rũ đến đâu cũng trở nên nhạt nhẽo trong mắt y.

Hóa ra nếu không có người ấy thì tất cả những người khác đều nhàm chán như nhau.

Ngay cả cách người đó khóc cũng khiến y cũng cảm thấy rất đẹp, không quá yếu ớt mà giống như đóa bồ công anh tung bay trong gió, cho dù bị gió mạnh thổi bay hết cánh hoa vẫn ngoan cường đứng ở đó.

Y nguyện đưa cánh tay ra để ôm lấy cậu. Và rồi sẽ chăm chú quan sát cách cậu dựa vào mình.

Người phụ nữ ở phía đối diện vẫn đang nói về những thứ cô ta đã thấy sau khi ra nước ngoài, Trần Túc lắng nghe với vẻ mặt bình tĩnh và chỉ cần một cái gật đầu đúng lúc của y cũng có thể khiến gò má của cô ta ửng hồng vì xấu hổ.

Nhạt nhẽo.

Người đó cũng sẽ ngại ngùng.

Khi bị kích thích bởi những lời lẽ tục tĩu trên giường, những ngón chân của cậu sẽ ngượng ngùng co quắp lại. Khi gặp một câu hỏi mà mình không biết làm, cậu sẽ thẹn thùng hỏi nhỏ.

Cậu ngoan ngoãn và mềm mại, chỉ nhìn thôi đã khiến y muốn bị bắt nạt.

Y chưa từng cảm thấy người kia giả bộ ngây thơ, y chỉ biết nhìn thế nào cũng không chán.

Chứ không như người này dùng ánh mắt ngưỡng mộ và trông đợi nhìn y, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng giả tạo đến mức khiến người ta muốn buồn nôn.


Càng bực bội.

Trong lòng càng hung hăng thì chiếc mặt nạ trên mặt Trần Túc càng trở nên hoàn mỹ, nụ cười vừa phải, mỗi khi y nghe thấy những điều khiến mình hứng thú đều sẽ khẽ gật đầu.

Nếu Hàn Diệc ở đây, cậu sẽ vô cùng sợ hãi.

Bởi vì cậu biết mỗi khi nào Trần Túc thể hiện vẻ mặt này, điều đó có nghĩa y đang có tâm trạng rất tệ.

Nhưng người phụ nữ ở phía đối diện không thể nhận ra điều đó, cô ta vẫn thích thú vì thái độ lịch thiệp và dịu dàng của Trần Túc.

Mọi người đều nói con trai cả nhà họ Trần quá lạnh lùng và khó gần, cô ta đã dõi theo người đàn ông này từ khi còn nhỏ, tận mắt nhìn y càng ngày càng trở nên xuất sắc. Mặc dù tính tình y lạnh lùng, nhưng cô ta lại rất thích kiểu người đàn ông tài giỏi tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt. Khác hẳn với bọn thiếu gia gian trá, ỷ vào gia cảnh muốn làm gì thì làm.

Sẽ hạnh phúc biết bao nếu một ngày cô ta được sà vào vòng tay của người đàn ông này.

Cô ta đắm chìm trong mộng tưởng của chính mình, đôi mắt long lanh nhìn Trần Túc một cách say mê và đắm đuối.

Trần Túc cụp mắt xuống, nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay.

Không đáng nhìn, cũng không đáng đáp lại.

Điện thoại lúc này đột nhiên rung lên.

Trần Túc nhìn qua, ánh mắt có chút giật mình và lông mày hơi cau lại.

Chiếc mặt nạ trên mặt y đột nhiên biến mất khiến y giống như một người đang sống thực thụ, không còn mỉm cười và gật đầu một cách cứng nhắc mà có một biểu cảm linh hoạt.

Bạch Hi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Trần Túc có vẻ mặt như vậy, tuy rằng cau mày nhưng có thể nhìn ra một chút lo lắng trên khuôn mặt hoàn mỹ đó.

Hóa ra người đàn ông này còn có những biểu cảm khác.

Trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, mặc dù không biết người đang nhắn tin là ai, nhưng nhất định phải là người mà y quan tâm mới khiến Trần Túc có vẻ mặt đó.

Y quan tâm đến ai vậy? Đó là ai?

Điều mà Trần Túc quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một người, và bây giờ lại có thêm một người.

Trần Minh gửi một tin nhắn nói con khóc suốt đêm, lúc đo nhiệt độ mới phát hiện con bị sốt. Bây giờ toàn thân đỏ rực, giọng nói khản đặc.


Trần Túc lạnh lùng giải thích ngắn gọn vài câu, nhắn Trần Minh hạ nhiệt độ cơ thể trước, sau đó ngẩng đầu lên.

Y nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi cô Bạch, tôi có việc gấp phải quay về xử lý, xin phép về trước."

Không đợi Bạch Hi hỏi thêm câu nào, y đã cầm áo khoác vội vàng rời đi.

Bạch Hi tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của Trần Túc, trong đầu hiện lên vẻ mặt hơi hoảng loạn của y, cô ta không cam tâm cắn môi.

Rốt cuộc người đó là ai?

***

Trần Túc mệt mỏi lên xe, nói với tài xế: "Đến trường học."

Tài xế xấu hổ nhìn y, "Cậu chủ, hôm nay ông chủ muốn ngài phải về nhà cũ."

Trần Túc híp mắt nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt âm trầm, "Lời nói của tôi không có tác dụng sao?"

Tài xế ấp úng, trên trán chảy ra lớp mồ hôi mỏng, "Cậu chủ, đây là mệnh lệnh của ông chủ..."

Ông chưa kịp nói xong, Trần Túc đã trực tiếp mở cửa bước ra khỏi xe.

Y đi đến bên đường đưa tay vẫy một chiếc taxi, mở cửa lên xe mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Tài xế chỉ một mình đứng đó nhìn chiếc taxi dần đi xa, hốt hoảng báo cáo với người ở đầu bên kia điện thoại: "Vâng... thiếu gia đi một mình..."

Mà bên trong ký túc xá cũng đã biến thành một mớ hỗn độn.

Hàn Diệc ôm lấy đứa trẻ đang quấy khóc, lo lắng đi lại trong phòng.

Trần Minh vắt một chiếc khăn ướt rồi vụng về lau khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cố gắng hạ nhiệt độ cơ thể cho đứa trẻ.

Trần Túc là bác sĩ nên trong phòng có cả một bộ thiết bị cấp cứu, chỉ cần y về thì so với việc vội vã chạy đến bệnh viện còn có tác dụng tốt hơn nhiều.

Nhưng Trần Minh đợi mãi vẫn không thấy Trần Túc về, tin nhắn cũng đã gửi đi nhưng vẫn chưa thấy ai, vì vậy hắn nóng lòng bế đứa trẻ chạy đến bệnh viện.

Trong mắt Hàn Diệc cũng đã rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên cậu không khỏi lúng túng.


Thường ngày có Trần Túc bên cạnh, nên bất cứ khi nào con cảm thấy hơi khó chịu đều được kịp thời xử lý. Nhưng lần này y bị gọi về nhà và đã không về đây suốt mấy ngày, vì vậy con mới bất cẩn ngã bệnh.

Trong lòng cậu có chút hối hận.

Dù sao con vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ yếu ớt, không biết nói cũng không biết đau ở đâu, chỉ biết khóc thật đáng thương, khóe mắt Hàn Diệc trở nên đỏ rực.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa..."

Cậu dỗ dành một cách bất lực, vẻ mặt buồn bã.

Trần Minh đứng ở bên cạnh không nhịn được thô bạo lau đi khóe mắt ướt át của Hàn Diệc, hung ác nói: "Đừng khóc nữa! Nếu còn dám rơi một giọt nước mắt nữa thì xem tôi dạy dỗ em thế nào!"

Hắn nói một cách gay gắt, nhưng đôi tay lại nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ để Hàn Diệc ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Trần Túc sẽ về ngay thôi, em đo nhiệt độ của con đi."

Hàn Diệc gật đầu và vội vàng đi lấy nhiệt kế.

Hai anh em, một người đang bị quản thúc trong nhà, chỉ còn lại một mình Trần Minh.

Trần Minh đã quen với lối sống bất cần đời, cha Trần cũng không lười đoái hoài đến hắn nên hắn có thể thoải mái ở lại ký túc xá với Hàn Diệc và con.

Chim nuôi trong lồng cũng tiềm ẩn mối nguy hiểm, nếu mất đi sự chăm sóc cẩn thận của người chủ có lẽ sẽ chết đói trong lồng.

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Trần Túc muốn dọn ra ngoài ở càng sớm càng tốt.

Khi Trần Túc vội vã quay về, áo sơ mi của y đã ướt sũng.

Xe taxi không được phép lái vào trường nên y phải chạy một mạch từ cổng trường về phòng, nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển và xốc xếch của y mà Hàn Diệc cũng bị kinh ngạc.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Trần Túc rơi vào tình trạng chật vật như vậy, ngay cả khi ngồi trên xe lăn sau tai nạn thì y vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh thuần thục, chứ chưa từng lo lắng và bối rối như bây giờ.

Y buông chiếc áo khoác trong tay xuống, đi vào phòng tắm rửa tay sau đó mới ôm đứa trẻ để kiểm tra.

Y liếc nhìn chiếc nhiệt kế trong tay Hàn Diệc, trầm giọng hỏi: "Nhiệt độ cơ thể của con là bao nhiêu?"

Hàn Diệc sửng sốt một chút, vội vàng đáp: "Ba mươi bảy độ rưỡi."

Trần Túc cau mày, "Đêm nay quan sát thêm một lát, nếu như nửa đêm nhiệt độ cơ thể không hạ xuống thì phải đưa con đi bệnh viện truyền dịch."

Nói xong y đeo ống nghe vào, xốc quần áo nhỏ của đứa trẻ ra rồi luồn ống nghe vào trong, nghe một hồi y nhíu mày hỏi: "Hôm nay làm gì vậy? Sao con lại bị sốt?"

Trần Minh ở bên cạnh ảo não thở dài: "Con bị sặc sữa nên phải đi tắm, có lẽ lúc đó đã sơ ý làm con bị cảm."

Hàn Diệc cũng ngại ngùng nắm chặt tay.


Xét cho cùng cậu không phải là một người ba đủ tư cách, cậu còn rất nhiều thiếu sót trong việc chăm sóc con cái hàng ngày. Bình thường có Trần Túc ở bên cạnh, nên cậu không những không quan tâm con mà còn muốn trốn càng xa càng tốt, đến khi không có Trần Túc lại bất cẩn làm con phải chịu khổ.

Trần Túc cất ống nghe và đắp chăn lại cho đứa trẻ, chỉ để lộ bàn tay và bàn chân nhỏ bé của con.

"Tạm thời trong phổi vẫn ổn, nhiệt độ có thể khống chế nên vẫn tiếp tục hạ nhiệt."

Hàn Diệc đáp lại một tiếng rồi vội vàng đi vào phòng tắm làm ướt khăn, định lau người cho đứa trẻ.

Khi đi ngang qua cửa, cậu sững người vài giây.

Vừa rồi Trần Túc trở về rất vội vàng, nên y chỉ kịp khép hờ cửa chứ không đóng cửa hoàn toàn. Lúc này, cửa phòng hơi hé mở để lộ ra hành lang đen kịt bên ngoài

Hàn Diệc đột nhiên ngơ ngác, nhịp tim của cậu bắt đầu tăng tốc rất nhanh.

Cậu lén nhìn sang hai người đàn ông đang bế con vào phòng bên cạnh, nơi có một số thiết bị y tế cho Trần Túc sử dụng. Bây giờ là thời cơ tốt, nhân lúc hai người không chú ý cậu chỉ cần chạy vài bước là có thể thoát khỏi đây.

Cái khe cửa đen tối đó dường như đã mở ra một khoảng trống trong thế giới, mà khoảng trống kia cũng chính là sự tự do mà cậu hằng khao khát bấy lâu nay.

Chạy đi, chạy đi!

Rất gần, chỉ cách vài bước chân là cậu được tự do! Cậu còn chờ gì nữa?

Bên tai vang lên tiếng tim đập, cậu nuốt xuống nuốt bọt, trong lòng vẫn còn điều băn khoăn.

Không, cậu không thể đi.

Điều gì sẽ xảy ra với ngôi làng sau khi cậu đi?

Việc đầu tư có bị gián đoạn không? Ngôi trường mới đang được xây dựng một nửa...

Không, cậu không thể đi.

Chiếc khăn tắm trong tay bị cậu siết chặt, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Hàn Diệc nhìn chằm chằm vào khe cửa trong khi lắng nghe tiếng khóc yếu ớt vang lên bên tai, cảm thấy như có vô số người đang bóp chặt trái tim rồi sắp xé xác cậu ra làm đôi.

"Hàn Diệc, em làm gì lâu vậy, khăn tắm đâu?"

Trần Minh nóng lòng muốn lấy khăn nên sốt ruột đi ra ngoài tìm người, lại thấy cậu đứng quay lưng về phía mình với một tay đặt ở nắm đấm cửa, cửa hơi hé mở.

Bước chân hắn chợt khựng lại.

"Em đang làm gì thế?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.