Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 87: Sói nhỏ ra tay




Nhìn thấy ánh mắt mê loạn của Ninh Tiểu Tiểu, anh đột nhiên bừng tình, lập tức rời khỏi phòng ngủ.

Nhớ tới lúc kết hôn Ninh Tâm Như có nói, Ninh Tiểu Tiểu sợ sét đánh. Bởi vì câu nói này, anh vội lái xe trở về từ ngoại thành cách đây vài trăm dặm, mạo hiểm mưa to kèm sấm chớp đánh, không nghĩ tới khi về lại nhìn thấy tình cảnh này. 

Kỳ thực lúc đồng ý cùng Ninh Tiểu Tiểu kết hôn anh đã biết đây chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, anh cùng Ninh Tiểu Tiểu không có quan hệ vợ chồng thực sự. Anh tự nguyện để Cung Chính an bày thứ nhất là vì trải qua chuyện của Văn Thanh khiến anh đã chết tâm, thứ hai là vì báo ân.

Nhưng không nghĩ tới lúc một người chồng trên danh nghĩa như anh nhìn thấy vợ mình ở nhà mình trên giường cùng một người đàn ông khác quan hệ, tâm tình không có bình tĩnh như tưởng tượng.

Anh rùng mình một cái, lúc này mới ý thức được cả người mình đã ngồi ở phòng khách thật lâu, cả người cũng thật ẩm ướt. Vừa đứng lên muốn đi tắm nước ấm, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh lấy chìa khóa chạy ra khỏi cửa.

Anh mang xe của Cung Chính ở trước cửa nhà mình chạy đến đại viện thị ủy, cất xe xong lại gọi điện cho lái xe của Cung Chính nói anh buổi sáng đi đón thị trưởng Cung, cố ý dặn đi trước lúc hừng đông, sắp xếp mọi việc ổn thỏa, anh mới lái xe về nhà.

Lúc Cung Chính đi, Ninh Tiểu Tiểu còn đang ngủ rất say, lúc ra cửa anh còn nhẹ nhàng hôn lên má Ninh Tiểu Tiểu. Đi ra bên ngoài, phát hiện lái xe đã ở bên ngoài chờ anh.

Lên xe, lái xe mới nói cho anh tất cả đều là thư ký Trương sắp xếp. Cung Chính đang còn lo lắng xe của chính mình bị người nhận ra, không nghĩ tới Trương Nghiên đã thay anh giải quyết mọi chuyện. Xem ra Trương Nghiên tối hôm qua đã trở về. Cung Chính từ trong miệng Ninh Tiểu Tiểu biết được từ lúc kết hôn tới nay Trương Nghiên cùng cô đều là chia phòng ngủ. Tiểu tử này đúng là người hiểu chuyện, Cung Chính nhẹ nhàng gật đầu.

"Cha..." Ninh Tiểu Tiểu đưa tay sờ bên cạnh người, ngón tay trống trơn, trong lòng cô buồn bã một chút, biết Cung Chính đã đi. Mở mắt ra, lúc này mới hoàn toàn tỉnh, nhớ tới đủ loại chuyện đêm qua, cô mặt đỏ tim đập một trận.

Đúng rồi, Trương Nghiên, Trương Nghiên đã trở lại. Mặt cô càng đỏ hơn, trong lòng còn có một phần áy náy. Thức dậy thu dọn xong, nhẹ nhàng mở cửa một phòng ngủ khác, Trương Nghiên còn đang ngủ say, quần áo ướt ném dưới đất.

Cô rón ra rón rén đem quần áo thu dọn, cầm vào phòng tắm giặt sạch. Vừa làm xong bữa sáng, dọn xong bàn ăn, Trương Nghiên liền đi ra.

"Sớm." Cô cất tiếng nói, mặt âm thầm nóng lên.

"Sớm." Mặt Trương Nghiên bình tĩnh, anh quay đầu nhìn ra ban công đang phơi quần áo của anh, trên bàn cơm bữa sáng thơm ngào ngạt, "Cám ơn, ngày hôm qua về muộn, không kịp giặt quần áo."

"Không có việc gì." Ninh Tiểu Tiểu xua tay, "Anh đi rửa cái mặt, rồi lại ăn cơm đi."

Trương Nghiên gật đầu đi vào phòng tắm.

"Anh sao đã về rồi?" Ninh Tiểu Tiểu uống một ngụm cháo hỏi.

"À." Trương Nghiên đem quả trứng gà bóc sạch đưa cho Ninh Tiểu Tiểu, bình tĩnh nói: "Tôi nghe dì Ninh nói em sợ sét đánh, nên về với em, nhìn thấy thị trưởng Cung ở đây tôi yên tâm rồi."

Ninh Tiểu Tiểu cắn môi, mặt đỏ lên.

"Xin lỗi... Để anh nhìn thấy cảnh này..."

Trương Nghiên nhìn cô một cái: "Tôi nói rồi không cần nói xin lỗi với tôi. Từ sớm tôi đã biết rằng Cung thị trưởng an bày tôi kết hôn với em chỉ là tránh tai mắt của người đời. Lại nói trừ bỏ Văn Thanh, tôi không nghĩ tới còn có thể yêu thương người con gái khác, cũng không nghĩ tới kết hôn với người khác. Đã như vậy, sao không nghe theo Cung thị trưởng an bày đây. Cho nên em không cần có gánh nặng, thân thế của em cũng là mới biết gần đây, vậy nên những chuyện trước đó không cần áy náy, em không làm sai."

Nghe Trương Nghiên nói như vậy, ánh mắt Ninh Tiểu Tiểu đã ươn ướt: "Cám ơn."

"Đi thôi, tôi đưa em đến trường, tiện đường đi làm luôn." Trương Nghiên đứng lên.

"Không cần." Ninh Tiểu Tiểu xua tay, "Anh đã rất mệt rồi."

"Không cần khách khí với tôi như vậy, người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào." Trương Nghiên giữ chặt tay áo cô, "Đi thôi, tôi đưa em đi, còn có cám ơn em về bữa sáng, nếu em cảm thấy kỳ quái, coi như tôi đang cảm ơn đi." Nói xong còn hướng Ninh Tiểu Tiểu nở nụ cười một chút.

Nụ cười của anh rất ấm áp, anh là thật tâm muốn đưa cô đi đến trường.

Bên trong xe, hai người đều không nói gì. Ninh Tiểu Tiểu đã không còn xấu hổ như lúc đầu, cũng không thể tận lực tìm đề tài. Lúc đến trường học thì Cung Đông gọi điện thoại tới, nhìn đến cái tên trên màn hình, cô chần chờ một hồi lâu mới nhận.

"Ở đâu?" Âm thanh gắn gọn lạnh như băng.

"Trên đường đến trường." Ninh Tiểu Tiểu cũng trả lời đơn giản.

Trương Nghiên kỳ quái nhìn cô một cái.

"Cha tôi đâu?" Cung Đông đột nhiên hỏi.

"Đã trở về." Trả lời xong, Ninh Tiểu Tiểu mới ý thức được mình nói sai rồi.

"Trở về? Nói như vậy tối hôm qua cha ở cùng với cô đi?" Cung Đông châm chọc hỏi.

"Không có." Ninh Tiểu Tiểu một mực phủ nhận.

"Đừng nói dối tôi." Cung Đông nghiến răng nghiến lợi nói, "Giữa trưa đến trường học tìm tôi, cô chắc là biết tôi học ở đâu đúng không? Cúp."

"Này này..."

Ninh Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Trương Nghiên một cái, Trương Nghiên nghiêm cẩn lái xe, tựa hồ không có nghe đến cô gọi điện thoại.

Cung Đông vì sao đang hờ hững với cô, lại đột nhiên muốn cô đến trường học tìm anh? Cô bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, kỳ thực trong lòng vẫn là để ý tới anh, nhưng cô nghĩ không ra tình cảm cuuar mình với anh trai là như thế nào.

Buổi trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi, Ninh Tiểu Tiểu dùng xe bus đi đến trường học của Cung Đông. Lúc đi qua sân bóng rổ, cô nghe được một trận reo hò, có nữ sinh ở trong kêu tên Cung Đông.

Ninh Tiểu Tiểu đi qua, nhìn thấy các nam sinh đang có trận đấu bóng rổ, trong đó còn có bóng dáng của Cung Đông.

Các nam sinh đánh bóng rổ đều có thân hình cao lớn, kiện mỹ, đương nhiên đáng chú ý nhất vẫn là Cung Đông, anh giơ tay nhấc chân đều có phong thái, không ngừng có nữ sinh kêu tên của anh cổ vũ anh cố lên.

Ninh Tiểu Tiểu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cung Đông chơi thể thao, thật sự rất tuấn tú, cô ở trong lòng yên lặng nghĩ, con trai lúc đánh bóng rổ là làm cho người ta cảm thấy một loại mạnh mẽ cuốn hút, trách không được trong sân bóng rổ luôn vang lên những tiếng thét chói tai của các bạn nữ sinh.

Cô nhìn một lát, cũng không biết được Cung Đông có nhìn thấy mình hay không. Khoảng mười phút sau, Cung Đông lại ghi thêm một điểm, thủ pháp đưa bóng xinh đẹp lưu loát.

Một nam sinh vừa đụng phải bả vai của Cung Đông gào lên: ‘Này, a Đông, cậu vừa mới đánh máu gà? Đột nhiên mạnh như vậy."

Cung Đông khóe môi cong lên, bóng rổ đã đến tay anh, cầm bóng, cất bước, xoay người... Một đường lưu loát ném lên rổ, tiếng thét chói tai lập tức vang lên.

Ninh Tiểu Tiểu cũng cao hứng kêu một tiếng, vỗ tay. Trận bóng rổ đã tan cuộc, các nữ sinh đi lên cầm khăn lông cùng nước, Cung Đông không để mấy người đang đi đi về hướng này, bỏ qua đám người, anh đem bóng trong tay ném mạnh về phía trước.

Bóng nện xuống mặt đất, bật ngược lên bay ra ngoài, vừa vặn đập vào trên ngực Ninh Tiểu Tiểu.

"A..." Ninh Tiểu Tiểu bất ngờ không kịp phòng bị, ngực bị đụng phải, có chút đau, cô không tự chủ được đưa tay ôm trước ngực.

"Rất xin lỗi, bạn học." Cung Đông đứng đối diện nhìn cô, khóe môi cong lên đầy tà mị.

"A... Không sao cả..." Ninh Tiểu Tiểu xua tay, cũng không biết trong hồ lô anh bán thuốc gì. (Không biết định làm gì.)

"Đụng vào nơi nào sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì..."

"Tôi có thể giúp xoa cho em..." Mặt lạnh vương tử Cung Đông trước mặt mọi người lại nói lời vui đùa như vậy là rất hiếm thấy, các nam sinh lập tức ồ ồ cười vang.

"A Đông, thì ra cậu dẻo miệng như vậy a."

"Từ đâu đến tiểu Loli nha..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Ninh Tiểu Tiểu đỏ bừng: "Không cần không cần..."

“Có thể giúp tôi lấy khăn lông không?" Cung Đông quay đầu nhìn một chút, một nữ sinh lập tức đem khăn lông cùng nước đều đưa cho Ninh Tiểu Tiểu.

Lúc này Ninh Tiểu Tiểu mới phát hiện quần áo trên người Cung Đông đã ướt hơn phân nửa, y phục ẩm ướt dán sát trên người anh, hiện ra dáng người tuyệt đẹp.

Ninh Tiểu Tiểu đang không biết làm sao, Cung Đông lại đi lên vài bước, hơi hơi hạ người, đem mặt nghiêng đi. Mọi người lại bắt đầu dỗ, để Ninh Tiểu Tiểu chạy tới lau mồ hôi cho Cung Đông.

Ninh Tiểu Tiểu đâm lao phải theo lao, chỉ đành cầm lấy khăn lông ở trước mắt bao người giúp anh chà lau. Lau xong, Cung Đông nhìn nhìn cái chai.

"Uống nước "

"Uống nước "

Mọi người lại bắt đầu hùa theo. Ninh Tiểu Tiểu chỉ đành vặn mở bình, đem nước đưa cho anh, Cung Đông không cầm, để cô giúp anh uống. Ninh Tiểu Tiểu đỏ mặt cho anh uống nước.

Phía sau có nam sinh trêu chọc: "Cung đại công tử, nước ngọt không?"

"Ngươi quản cái rắm." Cung Đông mắng, khóe môi lại nhẹ nhàng dương lên.

Chương sau có H nha