Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 96 Ngoại Truyện 7 - Chương 8: Anh Chờ Em




Nhưng mà, tại sao đối phương không trả lời?

Lúc Giang Doãn Chính muốn tắt máy thì nghe được có tiếng người trả lời điện thoại, đưa di động đặt ở bên tai lần nữa, đây không phải giọng nói của người mà anh nhớ mong nhiều đêm mất ngủ sao?

"Alo, ai đó? Không nói thì tôi cúp máy." Trong bóng tối Tâm Tinh vẫn không mở mắt ra.

"Là anh. . . . . ." Ợ một tiếng, giọng nói anh dần dần khàn đục, giống như có chút mệt mỏi: "Tâm Tinh, xin lỗi em. Anh thích em."

Là anh ấy, thật sự là anh ấy, trong đêm hôm khuya khoắt gọi cho cô, Tâm Tinh cầm điện thoại ngồi dậy, rõ ràng tự nói với mình không thể khóc, tại sao lúc này nước mắt của cô không thể cầm được mà ướt đầy mặt thế này?

Tim của cô đập liên hồi. Anh ấy nói xin lỗi, anh ấy nói thích cô, là thật hay giả?

Nhưng giọng của anh rất lạ, lạ đến mức làm cô lo lắng, sau đó tiếng một vật nặng rơi xuống, điện thoại bị nhiễu sóng, sau đó thì không có âm thanh gì nữa.

"A Chính, sao vậy? Anh làm sao vậy. . . . . ." Cho đến bên kia không hề có âm thanh gì nữa, Tâm Tinh ở trong điện thoại lo lắng gọi, nhưng không có tiếng đáp lại.

Khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Heathrow - Luân Đôn, sáng sớm sương mù vẫn còn dày đặc.

Thẩm Tâm Tinh kéo hành lý đơn giản đứng trong một quốc gia xa lạ, trong lòng chợt cực kỳ khẩn trương.

Đúng vậy, đêm hôm ấy, sau khi cô nhận được cú điện thoại không đầu không đuôi kia, cả đêm không chợp mắt cho đến trời sáng, chỉ vì một câu “Anh thích em" kia. Cô xúc động mua vé máy bay đi Luân Đôn, cái gì cũng không quên, chỉ quên báo với anh một tiếng, cô muốn tới tìm anh, cô quyết định cho mình một cơ hội, không nên bỏ lỡ một tương lai có lẽ rất tốt đẹp.

Mười mấy tiếng bay, đi đường mệt nhọc rốt cuộc cũng phải gặp mặt rồi, tâm trạng Tâm Tinh lại thấp thỏm, do dự đứng trong đại sảnh sân bay người đến người đi, im lặng một hồi lâu, sau đó ngồi ở ghế chờ gần cửa chính, cầm điện thoại trong tay.

Cô rất căng thẳng. Không phải cô quá xúc động, chỉ vì một câu như vậy mà cô liền từ ngàn dặm xa xôi bay tới tìm anh, có phải chỉ là cô tự mình đa tình không?

Giang Doãn Chính có thói quen khoảng 8 giờ sáng dậy, thị trường chứng khoán Luân Đôn 9 giờ sáng bắt đầu phiên giao dịch, khu nhà ở cũng gần công ty, cuộc sống luôn luôn tùy ý của anh thỉnh thoảng sẽ có lúc đi bộ đi làm. Dù sao có người nhất định sẽ đến đúng giờ hơn anh, anh trễ một chút cũng không sao.

Hôm nay, anh hiếm khi sớm như vậy đã đi đến dưới lầu công ty, nhìn thời gian vẫn còn sớm, chắc Mạnh cũng chưa đến? Trên đường rất ít người, cả người anh tựa vào bức tường ngoài cao ốc, rút một điếu thuốc ra.

Trong làn khói lượn lờ, anh nhớ tới gương mặt đó. Ngày ấy, sau khi cô nghe điện thoại, nghe được âm thanh quen thuộc đó, anh cứ như vậy mà đi ngủ, thật là quá vô dụng!

Mãi cho đến khi tỉnh lại lúc rạng sáng, khi đang tắm anh mới nhớ có gọi điện thoại cho người ta, nhưng mà không nói gì tắt máy, hình như ở trong mơ anh còn nghe được cô ở trong điện thoại lo lắng gọi tên của anh, nhưng anh thật sự là quá mệt mỏi, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Khi tỉnh táo lại, anh có gọi cho cô, nhưng tại sao lại không liên lạc được? Anh chỉ có thể cười nhạo mình bị chứng vọng tưởng. Cô làm sao có thể sẽ dùng giọng nói vội vã mà quan tâm như vậy nói chuyện với anh chứ?

Có lẽ sau khi nhìn thấy số anh gọi tới, cô đã đổi số điện thoại? Nếu không tại sao ngày thứ hai anh gọi thì lại không liên lạc được?

Lúc anh còn không hiểu tình yêu là cái gì thì đã ngây ngốc chìm đắm vào nó, không cách nào thoát khỏi, càng ngày càng lún sâu …

Trước kia, anh hay cùng A Tự lấy chuyện tình cảm của Mạnh ra đùa, nói cậu ta cả đời chỉ cần một người nhưng người kia lại chẳng cần đến cậu ta!

Bây giờ báo ứng tới rồi, đến phiên anh! Là đáng đời sao?

"Bíp bíp" Tiếng còi xe hơi kéo anh trở lại từ trong những dòng suy nghĩ miên man.

Người này thật sự là Giang Doãn Chính sao? Sở Mạnh dừng xe bên đường, hạ cửa sổ xe xuống nhìn anh chàng sẽ không bao giờ đến công ty vào giờ này.

Trong khoảng thời gian này anh cảm thấy A Chính rất lạ, nhưng mà bởi vì công việc còn có tâm sự của bản thân, cho nên anh không có chú ý nhiều đến cậu ta. Xem ra Giang Doãn Chính thật sự có chút không bình thường.

"A Chính, cậu phát thần kinh cái gì vậy?" Không xuống xe, Sở Mạnh ở trong xe hỏi.

"Mình. . . . . ." Giang Doãn Chính đi tới đang muốn mở miệng nói, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Đây là số điện thoại của anh ở trong nước, trừ người nhà cũng chỉ có một người biết số này? Có phải không?

Trong lòng không hiểu sao lại có chút hớn hở: "Mạnh, đợi một chút. Mình nghe điện thoại trước."

Lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại trên màn hình, thoáng chốc anh đã hiểu, kích động nắm chặt điện thoại, gọi cái tên mà anh yêu thương. "Tâm Tinh?!" Một tiếng nức nở nghẹn ngào làm kinh động anh, là cô? Thật sự là cô ấy sao?!

"Tâm Tinh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Lại là những tiếng khóc sụt sùi liên tiếp, Tâm Tinh đầu bên kia vì giọng nói nóng nảy của anh cảm động đến nói không nên lời, nước mắt cứ chảy, bắt đầu từ lúc nào, thì ra bản thân lại lệ thuộc vào anh như vậy.

Anh gọi, thần kỳ làm cả trái tim trong nháy mắt ấm áp, làm một đất nước xa lạ lập tức trở nên quen thuộc thân thiết. Giống như anh làm bạn ở bên cạnh cô vậy. Lòng của cô cảm động đến rối tinh rối mù. Thì ra là anh còn có thể quan tâm đến cô, thì ra là thật sự không phải là cô tự mình đa tình. Trong điện thoại, giọng nói của anh là vội vàng cỡ nào, làm sao cô có thể nghe không hiểu?

Cô khóc thút thít không ngừng, lúc nên nói chuyện cô nhưng cô chỉ biết khóc với anh, khóc đến nỗi Giang Doãn Chính ở đầu bên kia điện thoại trái tim tan nát.

Anh đè nén lo lắng trong lòng, tỉnh táo lại nhỏ giọng trấn an "Ngoan, không khóc. Đừng sợ, đừng hoảng hốt. . . . . . Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. . . . . . Được không?" Sợ đầu kia cô thật sự gặp chuyện gì đau lòng, Giang Doãn Chính ngay cả nói chuyện cũng hạ thấp giọng nói, chỉ sợ sẽ bị dọa cô sợ.

"A Chính. . . . . ." Anh bảo cô không cần khóc nữa, anh an ủi lại hại cô nước mắt đã ngừng lại chảy xuống nữa. Trong phút chốc lòng cô rốt cuộc đã hiểu, rất rõ ràng cảm nhận được quan tâm của anh, lòng cô sợ hãi.

Tình yêu đến lúc họ không hề tính trước, khiến bọn họ không kịp chuẩn bị cái gì, chỉ có thể chấp nhận.

"Tâm Tinh, không khóc. Nào, nói cho anh biết." Tiếng khóc thật sự làm cho người ta rất đau lòng.

"Em ở sân bay Luân Đôn." Rốt cuộc dừng khóc lại, Tâm Tinh nói ra bây giờ cô đang ở Luân Đôn. Nhưng mà, cô không biết đi tìm anh thế nào. Hiện tại cô mới phát hiện ra hành động của mình kích động cỡ nào, ngộ nhỡ điện thoại anh không gọi được thì sao? Ngộ nhỡ anh không muốn gặp cô thì sao?

Thật may, thật may. Những thứ ngộ nhỡ này cũng không có xảy ra, cô tìm được anh, mà anh quan tâm cô. Vậy là đủ rồi.

"Em nói cái gì. . . . . ." Lần này Giang Doãn Chính bị dọa sợ, tay cầm điện thoại di động thế nhưng không thể tin được mà run lên.

"A Chính, xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh ở trong xe thấy nét mặt chưa từng có ở Giang Doãn Chính, lo lắng đi xuống xe. A Chính mới vừa rồi ở trong điện thoại vẫn nói "Đừng khóc", là phụ nữ gọi sao? Nhưng anh biết A Chính nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu ta cùng phụ nữ thân mật lui tới; về tuổi trẻ khinh cuồng, anh và A Tự còn có những ngày tháng phóng đãng, còn cậu ta, không hề tham gia nữa là.

Vậy bây giờ tình huống là như thế nào đây?

"Đừng khóc, đừng nói chuyện với người lạ. Bình tĩnh ngồi chờ anh tới, được không? Anh sẽ đến ngay. Không phải sợ, anh cúp máy." Giang Doãn Chính lập tức cúp điện thoại di động, thấy Sở Mạnh đứng ở trước mặt, giật lấy chìa khóa xe trong tay cậu ta sau đó đẩy cậu ta ra: "Mạnh, hôm nay mình không có cách nào vào công ty rồi, xe của cậu mình mượn dùng."

Lúc Sở Mạnh còn không kịp phản ứng lạ thì đã không còn thấy bóng dáng cậu ta và cái xe.

A Chính, bị bệnh sao? Sở Mạnh nhìn cuối đường, tâm trạng lại như đưa đám. Chuyện của mình còn chưa lo xong, còn đi lo chuyện A Chính? Anh vẫn nên làm công việc, để công việc tê dại mình đi!

Khi cái đó bóng dáng cao lớn lo lắng đi tới thì bằng cái nhìn đầu tiên, Tâm Tinh đã thấy anh. Anh ấy đến rồi!

"A Chính. . . . . ." Cũng không quản được người khác cảm thấy ra sao nữa, Thẩm Tâm Tinh đứng dậy, thật nhanh nhào vào trong ngực anh, để anh ôm trọn cô vào lòng. Toàn thân cô đều đang run rẩy, không thể tin được lúc này cô đang ở trong vòng tay ấm áp của anh, giọng nói cô có chút không che giấu được kích động, còn có những cảm xúc phức tạp.

"Tâm Tinh. . . . . ." Người kích động đâu chỉ có mình cô? Giang Doãn Chính ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang lao về phía anh. Mùi hương tóc cô, thân thể mềm mại của cô, cảm giác nước mắt vừa ướt vừa nóng của cô chôn ở cổ anh không lừa được người, người anh ngày nhớ đêm mong, thế nhưng giống như trong mơ đi tới bên cạnh anh, đi vào trong ngực anh. Tâm Tinh của anh, vì sao xinh đẹp nhất trên bầu trời, cuối cùng cũng rơi vào trong ngực anh, thắp sáng trái tim của anh, rốt cuộc anh không cần phải lo lắng trong đêm đen tỉnh lại sẽ cô độc một mình, bởi vì, vì sao thuộc về anh kia sẽ không bao giờ lụi tàn.

Bọn họ dùng đôi mắt nhiệt tình nói chuyện, nói ra rung động trong lòng nhau.

Trong sân bay người đến người đi, bọn họ ở trong ngực nhau không muốn tách ra nửa phần. Cũng không có ai vì vậy mà giễu cợt bọn họ, ở một đất nước cởi mở, bọn họ đều cho rằng đây là một đôi tình nhân xa cách lâu ngày, mọi người đi ngang qua đều chỉ để lại một nụ cười