Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 91 Ngoại truyện 3- Nợ cũ




Phần 1

"Sở Mạnh, anh đã đến rồi. Đây là Đường Tĩnh Đằng Đường đại ca, anh còn nhớ chứ?" Ngưng Lộ vui vẻ thấy chồng mình đi vào, lập tức đứng lên kéo cánh tay anh. Không chú ý tới người nào đó sắc mặt đã bất thường.

"Anh Sở, chào anh. Hi vọng không quấy rầy đến mọi người." Đường Tĩnh Đằng đứng lên lễ độ vươn tay. Vẫn là người đàn ông cường thế như trời. Thì ra là năm đó mình ngu như vậy, lại cho rằng cô không hạnh phúc. Nếu là thật, vậy hôm nay người đứng bên cạnh cô sẽ không phải là anh ta.

Thích một người không có sai, chỉ là thời gian sai thôi.

"Anh Đường, hân hạnh được gặp." Dù trong lòng đã nổi khùng, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường.

Hai người đàn ông, nhìn như nắm tay, rất nhẹ rất nhạt.

"Tôi không quấy rầy hai người nữa, Ngưng Lộ, có cơ hội chúng ta hẹn gặp lại. Tiểu công chúa, hẹn gặp lại." Đường Tĩnh Đằng không phải đứa ngốc, biết người đàn ông trước mặt đã mất hứng, chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi. Gặp lại, còn có cơ hội gặp lại sao? Hay là không bao giờ gặp nữa?

"Hẹn gặp lại chú." Tiểu công chúa của chúng ta vừa ăn đồ vừa nói không rõ.

"Đường đại ca, hẹn gặp lại. Đúng rồi, chừng nào anh sẽ đi Luân Đôn?" Cô gái nhỏ hoàn toàn bị hạnh phúc bao phủ, căn bản không có cảm thấy thân thể người đàn ông bên cạnh đã từ từ trở nên cứng ngắc.

"Đầu tháng sau thôi. Đến lúc đó có thời gian chúng ta sẽ liên lạc lại." Đường Tĩnh Đằng đi qua mặt, cười nhạt. Chỉ sợ là người đàn ông bên người cô kia không muốn cho bọn họ gặp lại thôi?

"Được. Tạm biệt!" Ngưng Lộ nhìn bóng dáng anh rời đi ngọt ngào cười. Đường đại ca thật sự là một người đàn ông rất tốt, tính khí được, tính tình rất trầm tĩnh, học thức lại phong phú, là một người bạn hiếm có. Cũng không biết tên đàn ông tính tình không tốt nhà mình có đồng ý cho cô kết bạn nam không, đoán chừng là khá khó.

"Ba, ba không vui sao?" Cuối cùng Sở Dao Nguyệt từ trong đống thức ăn mê người đứng lên, đưa tay nhỏ về phía ba muốn ôm.

"Không có. Tiểu công chúa vui vẻ không?" Thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con gái, cơn giận có lớn hơn nữa cũng giảm bớt. Sở Mạnh cầm khăn ăn trên bàn lên nhẹ lau vụn bánh ngọt trên khóe miệng con gái.

"Vui vẻ. Hôm nay con với mẹ cùng nhau nhảy. Mẹ nhảy không đẹp như Nguyệt Nhi." Ở trong lòng ba, tiểu công chúa của chúng ta bắt đầu thao thao bất tuyệt nói chuyện nhỏ hôm nay.

"Bảo bối, hôm nay còn muốn đi nơi nào chơi nữa không?" Sở Mạnh sửa sang lại mái tóc bay loạn trước trán con gái, cúi đầu nhẹ giọng hỏi, hoàn toàn không để ý tới mẹ đứa nhỏ ở một bên trợn mắt.

Không sai, chính là tâm trạng anh cực kỳ khó chịu. Thấy cô cùng một tên đàn ông khác cười đến vui vẻ như vậy, chưa kể còn lưu luyến không rời hỏi thăm thời gian gặp mặt lần sau, điều này làm sao anh có thể vui vẻ chứ?

Anh vẫn cho là anh sẽ không còn thấy hành vi ấu trĩ như vậy. Nhưng hôm nay anh phát hiện anh quá sai, không phải anh hào phóng không so đo, mà là những năm gần đây cho tới bây giờ cô từng chưa có những hành vi nhìn như thân mật với người đàn ông khác.

Nhưng mới vừa rồi, cô lại có thể cùng thằng đàn ông khác cười ngọt đến như vậy.

Thì ra độc chiếm của mình đối với cô đáng sợ như vậy, đáng sợ đến mức không muốn cho cô có bất kì dính dáng nào đến người đàn ông khác. Bạn bè? Giữa nam nữ vĩnh viễn không có quan hệ bạn bè đơn thuần. Huống chi người kia đã từng rình mò phụ nữ của anh, làm sao anh có thể cho bọn họ gặp mặt lại chứ?

Nhưng mà, anh biết, cô rất vui vẻ! Anh phải làm sao mới được? Chuyên quyền độc đoán ngăn cản cô sao? Trước kia có lẽ anh sẽ thế, nhưng bây giờ, sau khi anh và cô yêu nhau, hiểu nhau, anh không còn muốn như vậy.

Vậy cũng chỉ có khổ mình, đem toàn bộ bất mãn vào nuốt trong bụng đi! Đáng chết, mùi vị như vậy thật sự là cực kỳ khó chịu.

"Ba, Nguyệt Nhi muốn về nhà rồi." Giọng nói trẻ con non nớt nhỏ dần, cuối cùng, sau khi nhảy nhót hơi mệt lại ăn uống no say, tiểu công chúa chúng ta nằm sấp trong ngực ba ngủ thiếp đi.

"Vậy bây giờ chúng ta về nhà." Đem đầu con gái để vào vị trí bả vai thích hợp, Sở Mạnh không nhìn người phụ nữ ngẩn người đó nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

"Sở Mạnh, anh. . . . . ." Ngưng Lộ không biết hôm nay anh làm sao? Bình thường anh tới đón cô cũng sẽ một tay ôm con gái một tay khoác vai cô cùng đi.

Nhưng anh thế nhưng không để ý tới cô! Sau khi cô chạy đến bên cạnh anh, mở cửa xe để tiểu công chúa Sở gia vào ghế sau.

Người đàn ông này, thật sự khó hiểu. Rốt cuộc anh đang giận cái gì?

Dọc theo đường đi, bọn họ một câu cũng không có nói. Ngưng Lộ cẩn thận quan sát gò má lạnh lùng của anh. Không phải là cô chọc anh giận chứ? Hình như không có mà? Mới vừa rồi ở trong điện thoại bọn họ không phải còn tốt sao?

Vậy rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ là công việc không thuận lợi? Không trách được anh lâu như vậy mới tới.

"Sở Mạnh. . . . . ." Giọng nói kéo thật là dài rất dài, nhìn anh còn không để ý đến cô.

"Ừ." Lại tức giận còn chưa nhẫn tâm không trả lời cô, nhưng chỉ là một đơn tiết nhẹ nhàng mà thôi, ánh mắt vẫn nhìn phía trước chăm chú, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

"Sở Mạnh, anh biết không? Đường đại ca đang dạy đại học ở Luân Đôn, anh ấy . . . . . . Sở Mạnh, anh làm gì vậy? Không cần lái nhanh như vậy." Ngưng Lộ còn muốn nói tiếp nhưng theo quán tính bị tốc độ xe tăng nhanh bất ngờ của anh làm ngả về phía trước, may là có cài dây an toàn, bằng không nhất định cô sẽ hôn kính chắn thủy tinh.

Cô còn dám nói thêm câu nào về tên kia nữa, anh nhất định sẽ giận đến ném cô xuống xe.

"Sở Mạnh, anh đi chậm một chút. Đầu em choáng!" Ngưng Lộ đỡ trán mình, người đàn ông này, hôm nay thật sự có vấn đề.

Bọn họ như thế này có tính là chiến tranh lạnh đúng nghĩa không? Chắc là không, cùng lắng chỉ là anh đơn phương hờn dỗi mà thôi.

Kể từ ngày đó sau khi về đến nhà, anh cũng không nói với cô, cô chủ động tìm anh nói chuyện, anh vẫn không trả lời, nhiều lắm là từ trong mũi ngâm lên một tiếng “ừ”. Người đàn ông này, diễn tuồng nào chứ?

Ban ngày thì như vậy, nhưng buổi tối anh thay đổi thành một con người khác.

Giống như là muốn trừng phạt cô vậy, ở trên giường không ngừng giày vò cô. Hơn nữa người đàn ông kia căn bản cũng không có chú ý sức lực của mình, chỉnh cô đến lệ rơi đầy mặt, điên cuồng khóc lóc, cầu xin thương xót tha thứ vẫn không muốn bỏ qua cho cô.

Giống như bây giờ vậy . . . . .

"Sở Mạnh, dừng lại. . . . . ." Loại kích thích điên cuồng này khiến cô không chịu nổi, sợ hãi ngập đầu, cô khóc lóc cầu xin tha thứ.

"Muốn anh ra ngoài? Cầu xin đi." Anh thở gấp bên tai cô.

"Chồng, chồng ơi, xin dừng lại. . . . . . A!" Mang theo giọng nói yêu kiều, ngọt ngào không ngừng vang trở lại, vẫn như cũ không hề có tác dụng. Vào lúc này thời gian không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Nhưng người đàn ông kia hình như quyết tâm muốn hành hạ cô, không để ý tới tiếng cô cầu khẩn, bừa bãi tìm kiếm khoái cảm mình muốn. Cô nặng nề thở hổn hển, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, hô hấp biến thành một chuyện vô cùng khó khăn. Anh không phải muốn chỉnh cô tới chết thật chứ? Tên đàn ông đáng chết này thật là quá đáng.

Cơ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc cô không chịu nổi kích thích như vậy, trước mặt bỗng tối sầm, đã bất tỉnh. Trước khi hôn mê, trong ý thức cô chỉ nghĩ, sáng sớm ngày mai cô nhất định phải hỏi rõ ràng, cuối cùng anh bị cái gì?

Cái mà cô gọi là sáng thức dậy, lúc cô mở mắt ra thì cũng đã biết quá muộn, hiện tại ít nhất cũng là buổi trưa. Nếu như còn là buổi sáng, tiểu công chúa đã sớm tới gọi cô, nhưng hôm nay con gái không có tới, chẳng lẽ là ba cha con nhà họ Sở đáng ghét kia đã đi ra ngoài?

Chỉ có khả năng này thôi, bằng không trong nhà sẽ không yên tĩnh như thế.

Hai tay vịn cái hông sắp gãy, Ngưng Lộ chầm chậm đi vào phòng tắm, cô dùng nước ấm ngâm thân thể. Nếu tiếp tục mặc anh làm càn như vậy nữa, thân thể cô sẽ hỏng mất.

Phần 2

Rất tốt, thật sự rất tốt.

Sau khi để mình ngâm thoải mái trong bồn nước nóng, bắp thịt toàn thân đau nhức cuối cùng cũng dễ chịu một chút. Nhưng đợi cô ra khỏi phòng, bước xuống lầu thì phát hiện bọn họ bỏ lại cô một mình ra ngoài thật.

Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, trên tờ giấy ghi chú có viết: Mẹ, chúng con đến nhà ông ngoại. Bữa sáng giữ ấm trong tủ. Phía sau còn một khuôn mặt cười thật to. Chữ là Sở Trí Tu viết, mặt cười là Sở Dao Nguyệt vẽ.

Cái người đàn ông đáng ghét đó, ngay cả một chữ một câu cũng không để lại. Hừ. Anh ta giỏi lắm! Lạnh nhạt cô còn muốn ngược đãi cô sao? Chờ tối bọn họ về cô phải tính sòng phẳng món nợ này, không thể giống như cô vợ nhỏ chịu tội oan giống mấy ngày qua được. Muốn xử cô cực hình, cũng phải ra tội danh mới được chứ?

Được rồi, thật ra thì không cần chờ đến tối, lúc cô lấy ra vốn phải là buổi sáng ra ngoài, ly sữa tươi nóng hổi mới uống một nửa, trứng ốp la trong đĩa đang muốn đưa vào miệng thì cái tên đáng ghét đó đã về.

Khóa lại cửa thì thấy cô ăn điểm tâm, anh cũng chỉ là dùng khóe mắt nhìn một chút rồi trực tiếp đi về phía thư phòng.

"Rầm" một tiếng, uống sạch ly sữa tươi trên bàn, Ngưng Lộ oán hận cắn bánh mì sandwich. Sở Mạnh, anh nhất định phải như vậy thật sao?

Được, em tháp tùng anh đến cùng. Nhưng muốn khai chiến trước có phải cô nên ăn no bụng trước không? Bằng không sao cô có thể là đối thủ của anh chứ. Hừ! Em ăn.

Cô vợ nhỏ đã ăn uống no đủ, trên chân còn mang dép phòng bếp, nhưng khí thế không giảm mà xông tới phía thư phòng.

"Rầm" một cái đẩy cánh cửa dày ra, dùng sức quá lớn, cánh cửa thậm chí đập vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn.

Người đàn ông xoay người lại đối mặt từ đầu tới cuối cũng không có mở miệng, anh không chút cử động nhìn chằm chằm laptop trước mắt.

"Sở Mạnh, em muốn nói chuyện với anh." Bước tới gấp laptop anh lại. Để anh không còn phớt lờ cô nữa.

"Nói chuyện gì?" Cô gái này, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa sao? Anh chính là đang đợi, đợi cô chủ động tìm anh nói chuyện. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh rồi.

"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?" Ngón tay mảnh khảnh tức giận chỉ anh. Sao lại có người vô lại thế chứ? Những năm gần đây anh yêu cô, cưng chiều cô khiến cô hầu như quên anh đã từng là một tên khó ưa cỡ nào. Mà cái tên khó ưa này ẩn náu nhiều năm cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.

"Anh không hiểu chuyện gì mà không biết xấu hổ hỏi?" Hai tay vòng trước ngực, Sở Mạnh dựa cả người vào lưng ghế. Cái cô vợ này, thật sự là càng ngày càng hung hăng. Có điều, chỉ cần đối với anh là được, mặc kệ là cô dịu dàng hay là hung hăng, người đàn ông cô muốn đối mặt, chỉ có thể là anh.

Xem ra quá sủng cô tới trời, cô đã quên mất người đàn ông như anh là ai. Lại dám cười ngọt ngào với thằng khác như vậy sao?

"Anh. . . . . . Sở Mạnh, đồ xấu xa. Lời như vậy anh cũng nói được sao? Ban ngày thì mặt lạnh như băng với em, buổi tối còn. . . . . ." Đỏ mặt, không nói ra miệng được. Cô cũng không vô sỉ hạ lưu như anh, cái gì cũng nói được.

"Buổi tối như thế nào?" Cuối cùng khóe miệng cũng nhếch lên.

"Anh còn cười được? Còn dám cười? Toàn thân em đều đang đau, anh lại dám cười?" Thật sự không nhịn nổi nữa, một thân bổ nhào về phía trước, trực tiếp ngồi lên đùi anh, tay nhỏ nắm chặt thành quyền không ngừng đánh vào lồng ngực cứng rắn. Không có việc gì sao phải phát triển khỏe mạnh vậy chứ? Làm hại tay cô đánh đến đỏ mà chỉ như gãi ngứa anh.

"Được rồi. Lúc đánh anh thân thể không đau sao? Hả?" Dễ dàng khống chế hai tay cô. Chỉ về sức lực của cô, cũng không khác gãi ngứa cho anh là mấy.

"Sở Mạnh, sao anh có thể ức hiếp em như vậy chứ? Anh, thật sự là rất quá đáng!" Rốt cuộc anh có hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không?

"Anh ức hiếp em ở đâu hả?" Sao lại có người đáng trách vậy chứ!

"Anh ở đâu cũng ức hiếp em hết." Cố ý ở trong lòng anh uốn éo.

"Em còn cử động nữa, anh sẽ ức hiếp em tới không dậy nổi thật đó." Lá gan thật sự là càng lúc càng lớn, ngồi trên đùi anh còn dám nhích tới nhích lui.

"Rốt cuộc anh giận em cái gì chứ?" Dừng giãy dụa, tên cầm thú này cũng không phải là nói láo, cô còn nhúc nhích nữa, anh nhất định sẽ tàn ác chỉnh cô. Chỉ là mấy phút ngắn ngủn, cô rõ ràng cảm thấy “anh” đã bị “thức tỉnh”.

Ánh mắt anh nóng bỏng, trong con ngươi có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy. Tình huống trước mắt rất không cho phép cô lạc quan, cho nên vẫn nên thức thời chút.

"Cuối cùng cũng biết anh tức giận? Có sợ không?" Nhìn cô vợ nhỏ mệt mỏi ngồi phịch trong ngực, anh cực kỳ đau lòng. Nhưng vì để sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa, anh vẫn nên nhịn mới được.

"Sợ. Sở Mạnh, về sau không cần lại tức giận có được không?" Bộ dáng anh tức giận thật đáng sợ cũng quá đáng ghét. Nhưng sao anh phải tức giận?

"Được. Về sau chỉ cần em không qua lại quá thân mật với đàn ông khác, anh sẽ không tức giận. Cũng không thể cười ngọt ngào như vậy, biết không? Ngưng Nhi, em là của một mình anh." Cô khóc, cô cười, cô tủi thân, cô vui vẻ đều chỉ có thể đối với một mình anh. Tên khác cút càng xa càng tốt! Anh chính là người ác bá như vậy.

"Được!" Cô gái bị lạnh nhạt mấy ngày, một lần nữa trở về dịu dàng trong ngực anh, nghe giọng nói cưng chiều của anh, không biết mình đã lại bị bao lấy.

"Đây mới là cô gái ngoan của anh." Giống như là phần thưởng khi cô nghe lời, anh ở trên môi cô hôn nhiều cái.

"Đợi đã. . . . . ." Cô vợ nhỏ cuối cùng lấy lại tinh thần từ lời ngon tiếng ngọt, ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn khuôn mặt thoải mái của anh, đáng ghét, sâu trong đôi mắt cũng mang ý cười.

Anh nói gì? Qua lại thân mật với người đàn ông khác? Những năm gần đây bên cạnh cô trừ anh ra, miễn cưỡng còn có thể gọi là đàn ông thì chỉ có Sở Trí Tu, cô còn qua lại thân mật với người đàn ông khác sao? Sau khi đến Luân Đôn, mỗi ngày cô phục vụ cho hai đứa nhỏ đã đủ bận, còn bớt chút thời gian ra ngoài để tránh tách biệt với xã hội, ở đâu thời gian qua lại với người khác? Đừng bảo là đàn ông, cả phụ nữ cũng ít nữa.

Hơn nữa, lúc nào thì cô có cười ngọt ngào với người đàn ông khác chứ?

"Hả?" Nhướng lông mày lên hỏi. Thì ra là cũng không có dễ lừa gạt như vậy.

"Em qua lại với người đàn ông khác khi nào? Sở Mạnh, anh để em mang tiếng xấu sao?" Lần nữa đưa ngón tay ra chọc anh.

"Không có sao?" Ai đó cũng không tin mình nhìn hoa mắt.

"Không có." Ở đâu ra đàn ông chứ?

"Tiệm bánh ngọt." Nếu như cô không thừa nhận, anh không ngại nói cho rõ ràng. Anh muốn cô hoàn toàn hiểu, người đàn ông kia tuyệt đối không thể trở lại.

"Anh nói là Đường đại ca?" Che cái miệng nhỏ lên tiếng kinh hô.

Cái tên đáng chết này! Sao lại coi bạn bè cũ của cô thành tình địch chứ? Không thể phủ nhận, ban đầu có lẽ Đường đại ca có chút tình cảm với cô. Nhưng đã qua nhiều năm rồi, bọn họ còn lại cũng chỉ cũng chỉ là một phần tình bạn trong sáng thôi.

Phần 3

"Còn dám gọi nữa?" Một cái đánh giòn giã vang lên trong thư phòng yên tĩnh. Trời ạ, thật đáng buồn! Vậy mà bị đánh.

"Em với Đường đại ca căn bản chẳng có gì cả. Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ em không thể kết giao bạn bè sao?" Người đàn ông này không phải muốn hạn chế tự do của cô chứ?

"Có thể kết giao bạn bè, nhưng chỉ là bạn nữ giới. Hắn ta thích em, em không thấy được sao?" Ngu ngốc! Nói đến phần sau anh đã nghiến răng nghiến lợi. Vợ anh làm sao có thể thả ra ngoài cho thằng khác dòm ngó chứ?

"Nào có? Bọn em chỉ là. . . . . ." Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nhưng trước vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô không nói ra miệng. Anh vậy mà nhìn ra được Đường đại ca thích cô? Có phải là đàn ông nhìn đàn ông đều tương đối chính xác không?

"Không có chỉ là. Về sau cách tất cả đàn ông xa một chút." Cầm tay nhỏ của cô, đếm từng ngón từng ngón tay ngọc anh yêu thích, thản nhiên giao phó cũng là ra lệnh.

"Anh đang ghen sao?" Miệng Ngưng Lộ mở ra thật to. Cười nhẹ tới gần phía trước, cẩn thận nhìn vẻ mặt anh không đổi sắc.

"Anh ghen."

"Hả?" Anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, ngược lại hù cô sợ. Anh thế nhưng ở trước mặt cô nói anh ghen? Không phải anh uống lộn thuốc chứ?

"Anh ghen kỳ quái lắm sao? Thấy em với người đàn ông khác cười vui vẻ như vậy, chỗ này của anh sẽ rất khó chịu." Kéo tay cô qua đặt vào ngực, ánh mắt anh cực kỳ nghiêm túc.

Anh ghen không kỳ quái, kỳ quái là thái độ anh thừa nhận.

"Sở Mạnh. . . . . ." Ngước mắt nhìn thẳng anh. Sự thẳng thắn bộc trực của anh khiến cô đau lòng. Anh có thể yêu cầu cô như vậy, vậy cô có phải cũng có thể đưa ra một vấn đề không tính là quá đáng không?

"Có lời gì thì hỏi đi. Anh nhất định sẽ nói thật cho em biết." Trên gương mặt cô viết nghi ngờ. Anh còn có chuyện gì gạt cô sao? Đầu óc nhớ lại một lần, ngoại trừ chuyện bên ngoài, chắc là không có. Chỉ là, chuyện kia chỉ có anh và A Tự biết mà thôi, A Tự không thể nào nói cho cô biết. Vậy thì là cái gì chứ?

"Anh, trước kia từng có phụ nữ khác không?" Ở trong lòng nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, cuối cùng vẫn nói ra. Thì ra là cô không hỏi không có nghĩa là cô không quan tâm, không muốn biết. Nhưng mà vấn đề ngốc như vậy, có phải hỏi vô ích không? Anh là người chồng lớn hơn cô gần 9 tuổi, lúc cô là một đứa trẻ thì anh đã trưởng thành, dựa vào thân phận và điều kiện của anh cho dù anh không chủ động đi trêu chọc người khác thì cũng sẽ có phụ nữ chủ động đưa tới cửa.

Nhưng mà, cô vẫn hỏi. Bởi vì cô cảm giác mình quan tâm! Đặc biệt là lần đó, anh mang theo mùi vị người phụ nữ khác về ức hiếp cô, cô cho là mình sẽ lãng quên, thật ra cho đến bây giờ, cô phát hiện, cô thật sự quan tâm, chuyện kia chính là cái gai mắc ngang trong lòng cô, không nghĩ nữa sẽ không đau, nhưng nó sẽ luôn ở nơi đó.

"Ngưng Nhi. . . . . ." Lần này, trên mặt người đàn ông nào đó hiện vẻ khẩn trương. Tại sao cô muốn hỏi vậy? Anh nên trả lời cô thế nào?

"Anh chỉ cần trả lời em có hay không là được, không cần nói cái khác." Ngưng Lộ tự nhận là mình hỏi rất bình tĩnh, nhưng tại sao tay nắm quần áo anh lại có chút run lên.

". . . . . . Có."

Rất tốt, vô cùng tốt! Người đàn ông này, người yêu cô không dối trá. Anh sẽ không nói dối cô, phải nói là anh khinh thường nói dối. Cuộc sống hầu như xuôi buồm thuận gió, đã từng có gia thế đáng để kiêu ngạo, bề ngoài ưu tú, đầu óc thông minh, căn bản anh không cần đi nói dối.

Nhưng tại sao anh không thể lừa cô? Ngọt ngào một phút trước bỗng chốc biến vị. Là cô tự tìm sao?

"Từng có bao nhiêu người?" Nếu đã hỏi, không bằng hỏi đến cùng đi! Không minh bạch chỉ làm mình mệt mỏi. Ai bảo anh quá đáng như vậy, ngay cả quyền lợi kết giao bạn nam thông thường cũng không có, vậy không phải cô cũng có quyền lợi yêu cầu anh tương tự sao? Làm như vậy có hơi quá đáng không?

". . . . . ." Cái này có quan trọng không? Bây giờ nói cái này có quan trọng không? Sở Mạnh nhìn kĩ vào khuôn mặt nghiêm túc của cô. Những năm tháng thời niên thiếu hoang phí với bạn bè anh nên nói với cô như thế nào đây? Hơn nữa cô có thể chấp nhận không?

Anh không phải là người đàn ông lạm tình, nhưng anh thừa nhận anh đã từng có tò mò với phụ nữ, từng có năm tháng theo đuổi dục vọng. Nhưng anh chưa từng chìm đắm vào chuyện nam nữ. Đối với anh mà nói, chỉ là công việc xả stress thôi.

Ngưng Nhi, em muốn đáp án như thế nào?

"5 người?" Tại sao anh trả lời vấn đề cô lâu như vậy? Khó như vậy sao? Hay là nhiều tới mức anh cũng không nhớ?

". . . . . ." Vẫn là trầm mặc.

"10 người?" Nhiều như vậy sao?

". . . . . ."

"Chẳng lẽ là 100 người? Sở Mạnh, anh không cần dựa gần em như vậy." Sao anh có thể như vậy? 100 người là cái khái niệm gì? Cô không muốn sống nữa, vừa nghĩ tới anh từng hôn nhiều phụ nữ như vậy, cô không cách nào chịu đựng được. Trực tiếp tránh cái ôm của anh, Ngưng Lộ đẩy tay anh ra.

"Ngưng Nhi. Không cần nghĩ bậy, sao có thể có nhiều như vậy chứ?" Sở Mạnh cảm giác đầu mình săp nổ tung. Được rồi, đều do năm nào không khống chế được mình, để A Tự xuống tay. Nhưng mà, 100 người? Rốt cuộc cái đầu nhỏ của cô chứa cái gì? Anh không phải ngựa đực có được không?

"Vậy anh nói đi, có bao nhiêu người?" Cô chính là muốn hỏi ra.

"Ngưng Nhi. . . . . ." Bao nhiêu người? Sao anh lại đi nhớ chuyện này chứ? Căn bản anh cũng không nhớ anh đã từng quan hệ với bao nhiêu phụ nữ. Hơn nữa đều đếm hết mười đầu ngón tay rồi, nhưng muốn anh nói với cô thế nào đây?

"Không nói ra chính là rất nhiều hả?" Sau một phút nước mắt tràn ra.

"Ngưng Nhi, đừng khóc nữa được không?" Thấy cô rơi lệ, tim anh rối loạn, đi tới muốn ôm cô vào ngực.

"Sở Mạnh, không cho anh đụng em. Trước khi anh nghĩ ra là có bao nhiêu người, em không muốn để ý anh." Giống như là chán ghét đẩy anh ra.

"Ngưng Nhi. . . . . ." Người đàn ông nào đó đau đầu nhức óc, lại không thể ép buộc cô. Rõ ràng là anh muốn mượn cơ hội này không để cô có dính dáng đến người đàn ông khác, nói thế nào cuối cùng lại đến trên người anh? Hơn nữa còn là vấn đề nhạy cảm như vậy?

"Sở Mạnh, em chán ghét anh. Tạm thời không muốn để ý anh, em muốn yên tĩnh một mình. Anh không cần tới đây. . . . . ." Đôi mắt rưng rưng, Ngưng Lộ từng bước hướng ra phía cửa thư phòng, mà người đàn ông bị uy hiếp lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô càng chạy càng xa.

Cửa thư phòng bị cô đóng lại, mặc dù, bên trong truyền đến tiếng vang lớn, tiếng đồ đạc vỡ dưới đất, giống như có trái bom ở nổ tung ra.

Động đất sao? Tại sao cả phòng ốc cũng run rẩy?

Cô nói cái gì? Yên tĩnh một mình? Vì chuyện này mà muốn yên tĩnh một mình? Được, anh để cô yên tĩnh.

Làm sao chuyện lại đi theo hướng này vậy?

~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 3 ~~~