10.
Để không lặp lại sai lầm lần trước, tôi gọi điện cho Đoạn phu nhân trước, thăm dò lịch trình của anh ấy. Rất tốt, quả nhiên là đang ở Bắc Kinh.
Lưu lại bằng chứng, tôi định chờ anh ấy trả lời tin nhắn rồi mới từ từ tính sổ. Tối hôm đó Tô Hi lại trực tiếp gọi điện cho tôi.
"Alo, Kiều Kiều, em có ở trường không?"
"Có."
"Vậy ra ngoài nhanh lên, anh đang đợi em ở cổng trường."
Dù đầu óc đầy tức giận và nghi ngờ, tôi vẫn xuống gặp Tô Hi. Gặp mặt lại thấy Tô Hi đang cười toe toét, bên cạnh còn có hai vị phu nhân – bà Giản và bà Đoạn.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn trong phòng riêng, Tô Hi lấy ra giấy báo trúng tuyển cao học của trường tôi đưa cho tôi. Nhìn thấy hai chữ "Tô Hi" trên đó, tôi vẫn còn ngơ ngác.
"Kiều Kiều vui quá nên ngẩn người ra rồi à? Mẹ đã bảo con đừng làm bất ngờ nữa mà." Giọng Đoạn phu nhân kéo tôi về thực tại.
"Kiều Kiều, giờ em đã công nhận anh là người có thực lực chưa?" Tô Hi trưng ra vẻ mặt đắc ý chờ được khen, còn tôi thì quay sang mẹ Giản: "Mẹ, mẹ với dì Đoạn đến Bắc Kinh khi nào vậy?"
"Hôm kia đã đến cùng Hi Hi rồi, nó bảo muốn chuẩn bị bất ngờ cho con."
"Con gái giỏi lắm, dụ được Hi Hi về làm con rể cho mẹ rồi, hahaha." Bà Giản cười tươi hơn trúng số độc đắc, chỉ có tôi là hoang mang.
Hả? Mấy hôm nay Tô Hi đang thi, vậy người trong ảnh là ai?