Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Chương 8: Dậm lên gió quỉ !




Hãy thật láo với người tàn bạo... Gió quỉ có thể lấn át Trung Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa . Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốn phăng ?



*



Bầu trời của đêm hè đen mộc, trên sắc tối thênh thang ấy, mảnh trăng như mẩu bánh vụn gắn sau những đám mây dày đặc.



Một vài ánh sáng vàng nhạt xuyên mây, rải trên những tầng lá cao vút. Những lớp cỏ mềm ủ quanh gốc cây, dạt hẳn sang một bên khi những luồng gió tạt qua, mang theo hơi lạnh căng đầy từ hồ nước.



Mọi cảnh vật đều bị nhuộm trong đêm đen, nhấn chìm học viện Trung Anh vào khoảng lặng tĩnh mịch.



Một chiếc bóng đổ dài trên mặt đất ẩm , đôi giày thể thao mang sọc đen lướt dọc theo mép hồ ẩm ướt.



Bóng tối như thắp lên luồng ánh sáng kì diệu, bao quanh dáng người mảnh khảnh đang xé gió vút đi .



Hữu Phong khoác trên người bộ đồ thể thao dài tay, thân mình lao về phía trước như mũi tên xuyên qua khu rừng thẳm, chuyển động không ngừng những bước dài , âm thanh của gió vút lên bên tai...



Thật lâu sau, anh chạy chậm lại, cởi áo khoác sọc thắt ngang hông, đôi mắt xám tro hiện lên những tia sáng sắc lạnh, xoáy thẳng vào đêm đen.



Tùy ý buông người khi đã thấm mệt, anh ngồi trên bãi đất trống gần đó, hai tay chống về phía sau, hất nhẹ gương mặt kiêu hãnh để gió vờn lên, mắt nhìn sâu vào mẩu bạnh vụn còn lẩn trốn sau mây.



***



Đông Vy cẩn thận đặt khung hình gỗ ngay đầu giường, ngón tay miết theo đường viền của bức ảnh cũ, nụ cười trên môi đọng những thổn thức, xót xa.



Mi mắt cô không ngừng chớp...



Chớp mắt là để tống khứ hạt bụi nào đó đã bám vào, hoặc là đang cố ép những dòng nước trở lại tuyến lệ.



Đông Vy đón lấy khoảng nước đang bao lấy màng mắt, làm nhòe đi hình cảnh của người phụ nữ có mái tóc dày như rong biển, khuôn mặt trái xoan đẹp dịu dàng.



Cô gái nhỏ vô thức thả trôi những giọt khóc, rơi tự do khỏi khóe mắt. Vội rút tay về, lỉnh người vào trong chăn...



Cô mỉm cười nhợt nhạt, buộc những mạnh mẽ phải lập tức trỗi dậy !



“ Ba mẹ luôn ở cạnh mình, không được phép yếu đuối ! „



Mùi từ chăn mới dỗ dành đôi chút cảm xúc hoang hoải của cô gái nhỏ, kéo cảnh tượng ồn ào lúc chiều trở về.



Tan học, Hạ An cùng Tuệ Anh đã đến đây, mang cho cô rất nhiều đồ dùng cần thiết.



Giường xếp, chăn in hoa lưu ly tím, bình nước giữ nhiệt...đặc biệt là thùng mì gói !



“ Chả có ai nghèo như em thế này cả ! Cũng đừng từ chối, như thế là đang tát vào lòng tốt của chị đấy , biết chưa ? „ – Hạ An ném vào cô giọng nói dữ dằn.



“ Tuyệt ! Nhà bên hồ ! Ôi , không phải ai muốn cũng được không gian thế này đâu ! „ – Tuệ Anh híp mí nhìn gian nhà thô sơ được bao quanh bởi bốn bức tường trắng toát !



Đông Vy rất ngại khi một lúc đã nhận quá nhiều từ những người chỉ mới quen ...mặc dù tính tình của ba người khá hợp...



Hạ An và Tuệ Anh là hai chị em kết nghĩa, nhà đối diện nhau, chơi cùng nhau từ nhỏ. Họ luôn tỏ ra thật nghiêm nghị nhưng thực chất sôi nổi hơn bất kì ai khi vạch ra bao nhiêu kế hoạch biến đổi ngôi nhà nhỏ này !



Sẽ quét lớp sơn màu quýt chín, sẽ đục ô cửa sổ nhỏ đối hướng với bờ hồ, sẽ thay những chiếc bóng trắng lóa thành đèn chùm mini xanh vert...



Hai chị em bàn tán ầm ỹ tới lúc chiều muộn, bị người nhà gọi điện giục mới về !



Đông Vy rời chăn, vận lên mình chiếc hoodie trùm kín mũ, cô quyết định sẽ đi dạo một vòng khi giấc ngủ không kéo tới.



Vừa bước khỏi cửa đã bị bóng đêm vây lấy, cô gái nhỏ đút tay vào túi, dạo bước thật nhẹ quanh mí hồ.



Ánh trăng khuất sau tầng mây không đủ soi rõ mặt hồ như khối hình vuông sâu hoắm, chỉ có sắc đen nuốt gọn lấy cô.



Theo từng bước chân êm , những đoạn ký ức rời tạc lại kéo tới...



Đến bây giờ , cô đã biết mình điên thật sự !



Chỉ trong một lần gặp duy nhất nhưng gương mặt vô cảm đã ngập trong trí nhớ . Cô nghĩ về anh như một thói quen không bao giờ chán...



Đôi mắt xám tro đẹp kỳ lạ, không hằn bất kì vệt cảm xúc nào, cái hất cằm thật nhẹ đầy quyền uy.



Đi được nửa quãng hồ, tim Đông Vy chợt giật mạnh khi chân dậm phải thứ gì đó...rất cứng .



Cô gái nhỏ cúi đầu, mắt mở thật to nhưng vẫn không thể thấy được gì ngoài sắc đen thường trực của đêm.



Chân Đông Vy bắt đầu thay mắt, dậm dậm lên thứ gì đó rất cứng kia . Bàn chân chưa kịp nhấc tới cú thứ hai , tiếng tên khẽ đã nhắc cho cô gái nhỏ đáp án chính xác nhất !



Một bàn tay nắm lấy chân còn chưa kịp rút về...lôi mạnh ! Người cô gái nhỏ chúi xuống, ngã sấp lên mặt đất...đau điếng ! Những ý nghĩ nối tiếp nhau run lẩy bẩy...




- Ai ...ai đấy ?



Vai cô bị siết chặt , lật ngược cô lại, túm lấy cổ áo kéo hẳn người cô dậy để đối sát với đối phương, gằn mạnh :



- Cô đã chạm vào tôi đấy !



Đông Vy nhận ra giọng nói này ! Nỗi nhớ của cô đã bị khơi dậy, bật ra tiếng hét vỡ òa ngay lúc đang gặp nguy hiểm :



- Là anh ! Đúng là anh rồi !



Cùi suống sát mặt cô gái nhỏ, đôi môi lạnh lẽo thì thào trong bóng tối :



- Tôi thì sao ?



- Anh là người đã cho tôi đi nhờ xe hôm ấy ! – Đông Vy khẽ run.



Chàng trai nén ngạc nhiên, buông tay khỏi cô , dửng dưng :



- Hẳn vậy !



Đông Vy ngồi thằng người, nhìn gương mặt không rõ nét phía đối diện, những ngón tay bấu chặt vào nhau vì sợ hãi, lời nói thoảng nhẹ như cánh hoa rơi xuống mặt hồ...



- Anh là Đinh Hữu Phong ?




“ Gió quỉ rất đẹp ! Đẹp không tì vết , hoàn hảo trên mọi góc độ ! Nếu cậu nhìn thấy chàng trai nào mà chưa đến nửa giây đã đổ gục hoàn toàn thì anh ấy chính là Đinh Hữu Phong ! „



Sự quyến rũ đáng sợ này...chỉ có gió quỉ mới đem tới. Là gió , cuốn đi mọi thứ, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy...Là gió, nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng có bản chất của quỉ...



Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào được, lại tàn bạo đến mức chỉ khiến người ta chỉ muốn trốn chạy...Có phải sự mâu thuẫn này khiến gió quỉ càng thêm mê hoặc ?



- Biết tôi thì hẳn là cũng biết tới luật của tôi ! – Hữu Phong duỗi cánh tay, thằng thắn phán xét – Tối quá ! Vì cô không nhìn thấy được gì nên tôi không làm khó !



Cô gái nhỏ gật gật đầu, rất thản nhiên đáp trả :



- Nhưng còn chuyện anh cản trở việc dạo bộ của tôi, phải tính thế nào ? Còn nữa, đừng quên là anh cũng chạm vào tôi ! Cố tình chạm vào tôi !



Đối với người tàn bạo thì hãy thật láo ! Gió quỉ có thể lấn át Trung Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa . Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốn phăng ?



Thừa nhận cô đã rất nhớ anh ta...thích anh ta...nhưng cô sẽ không để mình bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài kia nữa !



Gió quỉ là kẻ ác , lấy quyên lực vô hạn để đáp ứng cho bản tính kênh kiệu của anh ta !



Cái nhếch miệng chỉ trong vòng nửa giây đã bị bóng đêm che lấp, Hữu Phong ồ lên một tiếng, giọng bất cần :



- Thì sao ?



- Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh , và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác !



- Cảm ơn ! – Hữu Phong cười khẩy.



Đông Vy nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo :



- Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi ! Anh có quyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao ? Nếu thật sự không thích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cất trong nhà ấy !



Lúc cô gái nhỏ dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải cô bị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không ? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cô ...



Láo cũng được, nhưng cô cần lên chiến thuật rõ ràng đã !



Một suy tính nảy ra ...cô sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp...



- Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt ! – Đông Vy vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau...



- Có biết bơi không ?



- Biết chứ ! Nhưng anh hỏi để làm gì ?



Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xe toang bầu không gian yên tĩnh...



Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.



Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối...