Láo với người tàn bạo. Đúng là thế , nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực .
Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn !
*
Buổi chiều của ngày cuối tuần rảnh rỗi, Đông Vy tranh thủ bày trí lại căn nhà be bé. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, cô đặt trên mặt bàn nhỏ một chậu cây. Nhú khỏi lớp đất mềm xốp, chỉ có hai lá mầm xanh đang vươn từ thân cây non nớt. Là thứ người làm vườn của học viện đã tặng cô vào sáng nay khi cô giúp bác ấy nhổ cỏ dại.
“ Đến lúc nó lớn, sẽ thấy rõ thôi. Đợi đi, cô bé ! ”
Mãi giờ, cô vẫn không nghĩ ra nó thuộc giống cây gì. Đợi vậy !
Đông Vy không dùng nước nhà tắm mà lấy từ hồ để tưới cây vì tự nhiên thuộc về tự nhiên.
Bốn bức tường trắng xóa đem lại sự lạnh lẽo vô tận được cô gái nhỏ dán đầy tranh không màu , vẽ bằng những nét bút chì thật đơn giản.
Có hôm, bóng tối, đêm, không thể chợp mắt. Cô gái nhỏ nằm vẽ ra những hình ảnh đang choán kín tâm trí của mình. Càng vẽ, cô càng say mê. Càng vẽ, cô càng đắm mình vào những rung động xen lẫn suy tư.
Khá hài lòng với căn nhà xinh đẹp, Đông Vy ăn tạm tô mì nóng rồi lôi cuốn sách tồng hợp về những loạn bệnh vừa mượn từ thư viện ra đọc.
Giở mục lục tìm đến những căn bệnh hiếm, cô gái nhỏ bắt đầu kiếm tìm thật tỉ mỉ. Cho đến lúc dò mắt đến câu chữ cuối cùng, cô biết, mình mới là người mắc bệnh !
- Có ở trong đó chứ chuột nhặt ?
Cô gái nhỏ giật mình bởi tiếng đập cửa dồn dập, không kịp cất sách đã chạy vội tới mở cửa.
- Tớ tưởng ma nào bắt mất cậu rồi ?
Tuệ Anh lách người qua lối ra vào nhỏ hẹp, hay tay mang lỉnh kỉnh túi xốp nên cô đã dùng tới chân để gõ cửa. Trán nhễ nhại mồ hôi, thở đứt quãng vì đã phải xách nặng suốt một đoạn dài từ cổng học viện tới tận cùng bờ hồ.
Đông Vy rót ly nước học đưa cho cô bạn mập, tiện thể dọn đống sách vở vì giường là nơi duy nhất có thể ngồi ở đây.
- Đồ của cậu hết này !
Tuệ Anh dúi vào Đông Vy hết thảy những thứ vừa mang đến, cô đọc rõ sự ngạc nhiên của người bạn nhỏ đang chật vật đỡ mớ túi giấy .
- Tớ không đến thì cậu cũng quên luôn buổi xem phim tối nay chứ gì ? Muốn xin lỗi tớ thì mặc đồ tớ mua đi ! Bọn mình sẽ đi ăn rồi mới đến kino !
Lúc Đông Vy còn chưa kịp tiếp nhận hết lời nói của Tuệ Anh, đã bị cô bạn mập đẩy vào nhà tắm, kèm theo cái nhăn mặt :
- Nhanh . Tớ đói lắm rồi đấy !
Nhắm mắt lấy đại chiếc áo, với tay chọn bừa thêm chiếc quần và mặc vào. Đó là cách giải quyết của Đông Vy khi rối mù bởi đống quần áo.
Tuệ Anh bảo là đồ hạ giá, rẻ bèo nhưng Đông Vy thấy rất khó coi. Cứ mỗi lần nhấc lên một món đồ , cô lại phải thả xuống ngay sau đó. Vừa tiếc vừa không thể hình dung là cô mặc vào sẽ như thế nào !
Nếu Tuệ Anh không hét ầm lên thì có lẽ, cô đã ở luôn trong nhà tắm.
- Tớ không rành lắm nên trông rất khó coi, nhỉ ?
Cái nhìn kỳ lạ của Tuệ Anh khiến Đông Vy chột dạ, bất giác cúi đầu tự ngắm nghía mình. Áo cánh dơi đính dòng slogan sặc mùi bụi bặm, quần mài bạc phếch nơi đầu gối.
- Không phải thay nữa đâu !
Tuệ Anh gọi giật lại khi người ban nhỏ định trở vào nhà tắm lần nữa, cô chỉnh chỉnh lại vai áo cho Đông Vy, nháy đôi mắt híp :
- Đẹp lạ ! Lọ lem đã biến hình rồi. Phép tiên của tớ quá tuyệt vời .
- Cảm ơn cậu nhé Tuệ Anh. Ở nơi này, chỉ có cậu và chị An là tốt nhất với tớ. – Đông Vy ôm chầm lấy cô bạn mập, thay cho những lời xúc động không thể nào thốt thành lời.
Đột nhiên, Tuệ Anh xô mạnh cô gái nhỏ, động tác thô bạo khiến cả hai cùng sững sờ.
- Không nên quá thân mật với tớ. Ghét lắm ! – Vẻ mặt Tuệ Anh rất nghiêm trọng , lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh .
Đông Vy chỉ ngỡ ngàng trong một lúc, cô gật mạnh đầu :
- Thưa vâng ! Xin lỗi nhé, tại cậu đáng yêu quá làm gì ?
Tuệ Anh đã sớm quay về với bộ dạng trang nghiêm như lúc mới quen, nhặt cuốn sách rớt dưới sàn nhà, giơ lên :
- Chuột nhắt này, cậu nghĩ là Gió Quỷ mắc bệnh nào đó nên mới nổi cơn tàn bạo vô lí như thế , có phải không ?
- Đúng thế ! Tớ đã nghi ngờ nhưng không tìm ra căn bệnh khiến người ta mất kiểm soát khi bị nhìn vào hay chạm phải cả. – Đông Vy thành thật thú nhận, hơi ngượng vì để lộ chuyện mình quá quan tâm tới ai kia, cô gái nhỏ nhăn mũi – Những luật lệ kia là bắt nguồn từ bản tính tàn bạo của anh ta mà thôi ! Tớ sai lầm , tốn thời gian rồi.
Tuệ Anh không đáp, chỉ chép miệng nhìn gương mặt thanh tú của cô gái nhỏ. Làn da đã lại ửng hồng. Hừm, thật đáng nghi…
- Nhưng sao cậu biết là tớ đang tìm hiểu về vấn đề ấy ?
- Cuốn sách này tớ đã từng mượn. Như cậu, rất quan tâm tới Gió Quỷ, chuột ạ !
Trước rạp kino, Đông Vy xếp cuối dãy người đang chờ mua bỏng ngô.
Ban tối, Tuệ Anh rủ cô đến nhà hàng Nhật mới kha trương, sau khi ăn hết thứ này tới thứ kia, cô bạn lại nổi cơn nghiện mua sắm, kéo cô tới shop trang sức ngay phía đối diện.Nhìn ngắm đã mới cuống cuồng bắt taxi tới đây vào lúc phim sắp khởi chiếu.
Tuệ Anh vào trước tìm chỗ, giao nhiệm vụ cho Đông Vy phải mang đò vặt về. Lúc chỉ còn vào ba người nữa là tới lượt, cô gái nhỏ bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh một cách kỳ lạ. Như có ngọn gió vô hình vừa bất chợt ùa tới.
Cô gái nhỏ kịp kiềm chế sự hiếu kỳ nên đã không quay đầu lại, nhìn vào người đang đứng ngay sau mình.
Gió Quỷ là người duy nhất bị cô nhìn chòng chọc, anh ta là người duy nhất khiến cô trở thành cô nàng vô duyên.
Gọi bỏng ngô và nước cam xong, Đông Vy muốn chuẩn bị sẵn tiền nhưng lục hết tất cả túi quần vẫn không thấy ví ở đâu. Chết rồi…
Người bàn hàng nhận ra nét mặt bối rối của cô gái nhỏ, chỉ cười xã giao rồi nhanh chóng nhìn chếch qua vai cô, có ý phục vụ người khách đến sau.
- Một lon coca. Bỏng ngô, nước cam. Cái kia nữa.
Đang rời đi, cô gái nhỏ chợt khựng lại khi vị khách ấy cất lời. Không nghĩ nhiều, Đông Vy quay người…
Gió Quỷ đang thanh toán tiền, tay anh ta cầm đúng phần túi đựng bỏng ngô mà người bán hàng đã cất lúc cô thừa nhận mình quên đem theo tiền.
Hữu Phong ném cho cô chiếc túi lớn, chỉ chừa lại mỗi lon coca nắm hờ trong tay.
- Nhìn gì ?
Nhìn vì anh đẹp trai, vì anh xuất hiện bất thình lình, vì anh bỗng dưng vứt cho cô bao nhiêu là thứ như thế…
Những lý do đó đủ để cô nhìn chằm chằm Gió Quỷ, tạm thời, mọi luật cấm của anh đã bị sự ngạc nhiên lấn đi và …cô bị cơn say nắng chế ngự.
Giấu nhẹm mọi cảm xúc sau cái trừng mắt gay gắt, cô gái nhỏ lớn tiếng :
- Tôi sẽ không cầm giùm anh đâu. Ít ra, anh cũng phải đưa ra lời nhờ vả chứ ?
Ngượng vì để Gió Quỷ chứng kiến cảnh mình …không xu dính túi, Đông Vy vô thức gắt lên trong xấu hổ. Hơn nữa, là cô tức ! Đương nhiên là tức ! Cô chưa quên vụ hôm đó, anh ta ngang nhiên cướp lá của cô để cô thất thố. Tim lại cứ nhảy loạn vì tưởng anh ta giúp đỡ cơ chứ !
Xem kìa, cách anh ta nhìn khiến cô thật khó chịu. Cứ như đứng trước anh ta là đứa con gái dị hợm lắm ấy.
- Lấy lại đồ của anh , trước khi tôi ném vào sọt rác !
Vẫn tuân thủ theo nguyên tắc ấy ! Hãy thật láo !
Hữu Phong không tỏ thái độ trước cách cư xử nóng nảy của cô gái nhỏ, anh bật lon nước, thong thả uống một hơi.
- Chậm hiểu vậy cũng vào được Trung Anh.
Gió Quỷ không nhìn cô, nói bâng quơ như đang tự nhủ với chính mình.
- Ai cho phép anh nói tôi …
- Chậm hiểu.
- Anh không được tùy tiện xúc phạm tôi như thế trong khi tôi là…
- Nữ sinh nhận học bổng. Ừ, học lực khá. Tuy nhiên, đầu có chút vấn đề.
- Anh…
- Tôi đi đây . – Hữu Phong nhếch miệng, đưa tay lên ngang trán, làm điệu chào theo kiểu quân đội. Mang theo bóng dáng dửng dưng tiến về chiếc BMW còn đang bật sự cố.
- Ơ…
Đông Vy sần mặt, mọi lời nói của cô đều đã “ bị ” Gió Quỷ thấu hiểu tuyệt đối, đến mức, cô đã không thể đối đáp nổi thêm nữa chữ.
Láo với người tàn bạo. Đúng là thế , nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực .
Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn !
- Có bạn trai lắm tiền thế mà sao không nói ? – Người bán hàng ngó đầu ra, cười hờ hơ khi vớ phải vụ ngon lành. Cậu thanh niên ban nãy không nhận lại tiền thừa.
- Ơ…
Bộ não của cô gái nhỏ không tiếp nhận nổi mấy từ “ bạn trai ga lăng ” phát ra tự nhiên đến vậy, cô cũng chưa phân tích rõ sự tình đang vấp phải rốt cuộc là thế nào.
Vì cớ gì, cô đứng trơ trước rạp chiếu phim, cùng với đống đồ ăn vặt trong khi chủ nhân của chúng đã biến mất.
- Chuột nhắt ! Cậu mua xong rồi thì vào đi chứ ! Ngẩn ngơ gì ở đây ?
Tuệ Anh đỡ giùm cô bạn nhỏ vài thứ, cáu gắt nhưng không hẳn là do bực tức. Cô lo lắng , sợ chuột nhắt gặp chuyện. Một nàng có ngoại hình ưa nhìn thì kiểu gì cũng bị gạ gẫm.
- Mua gì nhiều thế ? Cậu lắm tiền quá chuột nhắt nhỉ ?
- Ơ, tớ mua hồi nào ?
Hữu Phong khởi động xe nhưng còn nấn ná chưa đi, anh nhìn cô gái nhỏ còn đang hỏi chuyện người bán hàng. Đôi mắt màu xám tro bắt đầu dời đến lon nước ngọt.
Chán thật, bỗng nhiên tấp vào lề đường để mua thứ đồ uống vớ vấn này. Bù lại , anh đã xác định được một điều.
Bên đường, cạnh một quầy hàng bán đồ vặt, dáng người nhỏ con quen thuộc nhưng bộ đồ mặc trên người lại rất trái mắt.
Không ngờ, đúng là cô nàng láo lếu thật.
Hữu Phong rút từ túi áo ra một vật.
Là chiếc ví màu nâu làm từ vải thô. Đường chỉ thêu tỉ mỉ nhưng không được đẹp . Thẳng thắn hơn thì là rất xấu !
Qua bộ dạng tiu nghỉu khi bảo quên tiền của ai đó lúc nãy thì Đông Vy không hề biết ví của cô đã bị anh trộm.
Là lá la , chap mới về rồi này ^^ chap này khá dài đó, mai boo post tiếp thêm một chap nữa nhé ^^ nhưng chap ngày mai sẽ ngắn vì là đoạn còn lại của chap hôm nay nhé ^^
chúc cả nhà học tốt, làm tốt, vui vẻ và ngắm được nhiều trai đẹp :))
Đợi xem Đông Vy có phát hiện ra kẻ móc túi ko nhé =))
Bộ phim kết thúc lúc đồng hồ điểm giờ lọ lem phải về nhà.
Hạ An chia tay nhóm bạn để dạo bộ cùng Tuệ Anh, Đông Vy.
Dòng người đổ ra từ rạp kino, bàn tán không ngớt về cái kết viên mãn.Chiếm phần đông là các cặp tình nhân nửa ôm nửa tựa rẽ vào những ngả đường khác nhau. Ánh sáng vàng từ đèn cao áp quét đều lên những chiếc vai kề sát bên nhau đầy thân mật.
Trăng của đêm nay rất sáng, kiêu hãnh chiếu những ánh tinh tú soi rõ mọi góc phố hun hút. Không một vì sao ,nền trời chỉ như tấm vải nhung thô sơ không họa tiết.
- Nhạt toẹt ! Ghét nhất những kiểu nhân vật nữ ngoan đến khù khờ như thế. yêu thì phải nhào vào giành lấy chứ. Thật vô tích.
Hạ An xé nát cuống vé, chân còn dậm dậm lên những mẩu vụn rơi tứ tung trên vỉa hè. Cô nhìn sang bên cạnh :
- Còn hai đứa,thấy sao ?
Tuệ Anh uể oải ngáp một cái rồi mới lấy tay che miệng :
- Bỏng ngô ngon, nước cam ngọt . Chỉ có điều, sô cô la hơi đắng. Á...đau kìa.
Đông Vu dấn người trước mặt Tuệ Anh để bảo vệ bạn mập khỏi mấy cú đánh của Hạ An, cô gái nhỏ nghiêm túc nêu ý kiến :
- Trong các chuyện cổ tích, em ghét nhất là nàng công chúa ngủ trong rừng , bạch tuyết và bảy chú lùn cũng thế. Nếu em là bạch tuyết, em sẽ không đời nào ngốc tới mức dễ dàng ăn quả táo đến như vậy. Hoàng tử lại chấp nhận cô nàng ham ăn thì đúng là chỉ có trong cổ tích. Còn công chua, ngủ quá nhiều nên có lẽ tư tưởng không được thông suốt. Nghĩ kĩ thì hoàng tử chỉ đẹp mã thôi, còn thực chất là tên dê xồm đội lốt ! Yêu như thế, thà ngủ còn hơn !
Hạ An vỗ tay bộp bộp, đầu gật lia lịa rất hưng phấn khi Đông Vy có cùng quan điểm với mình. Riêng Tuệ Anh, ngẫm nghĩ mãi rồi thốt lên :
- Ham ăn, ham ngủ ? Cậu không phải đang nói đến tớ đấy chứ ?
- Em là bạch tuyết à ? Bạch tạng thì đúng hơn. Vả lại, là heo nói ngủ trong chuồng.
- Chúc ừng Tuệ Anh. Hoàng tử của cậu sẽ là heo rừng !
- Chị Hạ An !!! Chuột nhắt !!!
Tuệ Anh gào to rồi hâm hực đuổi theo, thân mập mạp cùng bệnh lười hoạt động nên chỉ chạy được một đoạn ngắn đã cúi gập , thở dốc.
Cô đang đứng trước ngõ hẻm vắng vẻ mà hai người kia vừa trốn vào. Xung quanh không bóng người, khu phố chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ, có thể nghe rõ mọi âm thanh dù nhẹ chỉ tựa cánh hoa rơi xuống lòng đường.
Tuệ Anh không nhát gan , cũng chẳng đủ can đảm để đứng yên chờ Hạ An, Đông Vy ló mặt nên cô đi tiếp.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến cô giật bắn mình. Tuệ Anh chợt nín thở...
In dưới mặt đất, đổ dài bên cạnh chiếc bóng tròn vo là một chiếc bóng đen khác .