Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 33




Cậu hỏi nó nhưng cậu cũng nhận thấy những người đến đây không phải là nhưng kẻ nghèo hay tầm tầm bậc trung, họ ăn mặc sang trọng….

….khán đài không rộng lắm nên những dãy ghế càng xa khán đài càng dễ nhìn rõ và rỏ ràng là những cái ghế nằm trên cùng cũng đẹp đẽ sang trọng hơn. Ba mặt khán đài đều có một cái ghế mà cậu nghĩ nó là ghế VIP vì nó nằm một mình, được bọc bằng lông thú, phía dưới có bục để chân, cái ghế rộng hơn hết thảy và có tay dựa hoành tráng….

….thật sự thì các dãy ghế ở bốn mặt tường đều có những chiếc bàn con nối liền nhau có lẻ là để thức uống, nhưng chỉ có 3 ghế VIP đặt ở 3 mặt còn nơi có con đường thông với dãy phòng này là không có thôi….

– Không biết cỡ nào mới được ngồi lên cái ghế đó ha?

– Ghế nào?

Thằng Sơn chỉ lên những cái ghế VIP vẫn còn bỏ trống…cậu cũng thắc mắc nhưng lại vặt nó

– Dành cho anh mày đó.

– Hà?????

– Thì đánh chết quăng lên đó ngồi, thắc mắc vớ vẩn.

Thằng Sơn im re, thằng anh nó kéo nó về với thực tế kinh hoàng….

….rượu rót tràn các ly rượu của khách, các cô gái phục vụ trong những trang phục khêu gợi đi tới đi lui, đèn bật sáng trên võ đài.

…đối thủ của cậu đã ngồi sẵn trên đó, mặc cái quần sort màu trắng còn quần cậu màu đỏ ( chẳng hợp với làn da rám nắng của cậu chút nào) và quan trọng là không đồ bảo hộ…

….không đồ bảo hộ vậy là đánh tự do và dĩ nhiên kèm cái khoản dã man..

…không đợi cậu đoàn mò cái tên lúc nảy mang quần vào cho cậu đã tới sát một bên.

– Đánh tự do, nhớ làm sao không gục trước 12 hiệp, mỗi hiệp 3 phút.

– Thắng thua từng hiệp hả?

– Phải thông minh đó nhóc con, thích thế nào thì tùy. Hôm nay anh Tư kiểm tra năng lực thôi.

– Biết rồi.

Hắn dúi cái khăn và bình nước cho thằng Sơn…

– Tự lo lấy, lên đài đi

…rồi lẩn mất…

Cậu hít mạnh một hơi lấy can đảm…

– Đi thôi, con dâu trước sau gì cũng gặp mặt mẹ chồng mà.

– Nhưng mẹ chồng không như vầy đâu anh hai.

– Im đi, đừng làm tao khớp.

Cậu thục cho nó một chõ rồi leo lên đài. Trọng tài cầm tay hai đấu sĩ giới thiệu tên, trong khi ông ta nói gì gì đó cậu đảo mắt một vòng. Cậu nhận ra cái tên mập được gọi là anh Tư đang ngồi trên khán đài phía không có ghế VIP, bên cạnh có tên gian ác đứng.

“ cả hắn cũng không có cửa ngồi trên mấy cái ghế đó hay sao, hay là chỉ dành cho khách..”

KENG….

….trận đấu bắt đầu, cậu xuống tấn thủ, không phải lần đầu cậu đánh đấm kiểu này nhưng cậu không biết đối thủ như thế nào, thực lực tới đâu cậu phải cẩn thận dò đường trước…

…và hắn không ngần ngừ lao vào cậu…không phải tay vừa, hắn lao vào cậu với tốc độ nhanh cực nhưng không hề sơ hở việc phòng thủ khiến cậu phải lùi lại giử khoảng cách an toàn….

….hắn tự tin tiếp tục tần công tới tấp…cậu liên tục lùi…sơ hở…có vẻ hắn nghĩ cậu yếu nên bắt đầu lơ là phần thủ mà công mạnh hơn…sơ hở…chỉ cần bấy nhiêu đó thôi…HỰ…hắn lùi lại ôm bụng nhăn mặt…

….bay tới thốc một cú nửa nhưng hắn đỡ được hất cậu rơi xuống đất, cậu lập tức đứng lên thủ chắc chắn….

…vất vả với đối thủ này chứ không chơi, thằng Sơn cứ bụm mắt khi cậu dính đòn, rồi nắm tay như muốn nhảy lên khi cậu phản công

….KENG… tiếng kẻng kết thúc hiệp thứ 11 vang lên, cậu lùi về chỗ ngồi cho thằng sơn lau mặt mày chấm lên mấy vết bầm trên mặt bằng khăn ướt.

– Vẫn ổn chứ anh hai.

– Mày hỏi mười một lần rồi đó _cậu gắt_

Cứ mỗi lần kết thúc một hiệp, nó lại dùng khăn ướt thấm thấm mấy chỗ đau của cậu rồi hỏi cậu ổn không. Nó mặc dù biết cậu cũng hay đánh nhau từ nhỏ, nhưng không biết khả năng của cậu tới đâu. Vì dù mấy vụ tranh chấp lặt vặt không thể đem so với cái hiện tại mà nó thấy là rất khủng khiếp như bây giờ.

– Đừng hỏi nửa thì anh mày ổn, còn lần cuối đây…mày cầu cho tao thắng đi.

– Phải đó.

Không phải giọng thằng Sơn, Cậu lập tức quay phắt lại…cái gã ác ôn nảy giờ vẫn đứng canh gã anh Tư tới gần cậu lúc nào không để ý. Hắn ngước nhìn cậu từ dưới võ đài, cười nụ cười của kẻ bề trên.

– Anh Tư muốn trận này cậu thắng. Thắng thì anh Tư nhận cậu vô hàng ngũ võ sĩ của anh Tư, còn không thì cậu biết rồi đó chỉ còn một con đường để đi thôi.

– Vậy là tôi phải thắng chắc rồi. Tôi không có khiếu chiều chuộng người khác đâu._cậu cười khảy_

– Phải vậy chứ, tôi cũng mong rằng cậu thắng không thì chẳng biết khi nào mới thu lại nợ được.

Nói rồi hắn đi thẳng. Thằng Sơn nhìn theo cau mày.

– Thằng chả ý nói anh xấu không đắt khách phải không, hồi nảy hắn cũng nói vậy?..Thử coi không chừng trả sớm hơn đánh nhau ấy chứ._ nó nhại với theo cái lưng của gả_

Cậu sùng bố BUM vô đầu nó một cái.

– Mày rảnh quá ha giờ này lo mấy chuyện đó, hay mày khoái anh mày ỏng ẹo giống mấy con nhỏ trong động lắm hả…lo cầu cho anh mày thắng đi, không thì đi ỏng ẹo cả đám đó. Không quên phần mày đâu!!!

– Không phải, tại…tại…_ thằng Sơn xoa xoa đầu cái mặt nhăn nhăn không biết phải bảo tại cái gì_..mà anh hai nhắm thắng không. Đừng đi cái vụ đó thiệt nghe em ớn lắm…

– Không thắng cũng phải thắng thôi, mày ớn bộ tao không ớn hả.

Xoa xoa hai tay vào nhau cậu thầm nhủ.

“ Chuyến này không thắng cũng không được, lỡ mà bị ỏng ẹo thiệt không biết anh ta sẽ băm mình ra làm mấy khúc đây nửa….sao mình cứ gặp cái eo này hoài vậy không biết…_nhắm mắt hít một hơi thật sâu_ cứ coi như tên đó là cái bị tiền càng đánh chính xác tiền càng văng ra nhiều, trả nợ càng nhanh. OK.”

– May mắn nha anh hai.

– Anh mày chưa từng gặp may, chỉ dựa vào thực lực thôi.

Bước ra, tiếng kẻng báo hiệu hiệp cuối cùng bắt đầu. Cậu đuối nhưng đối thủ cũng chẳng hơn gì….

….chưa quen với việc phải khống chế cho không bị thua hay hạ gục đối thủ suốt mười hai hiệp cậu mất nhiều sức cho việc đó hơn là mất sức cho mấy cú đấm….

…..” nếu bắt thắng thì dễ hơn bắt không được thắng lẫn không được gục, bây giờ cứ hết sức mình thôi.”…

…cậu lao vào tấn công trước. Bao nhiêu trận ẩu đả bây giờ cho một kẻ không đẳng cấp như cậu một kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Cậu thầm cám ơn mấy ông chú với mấy thằng bạn đã không chừa cậu ra khi có chuyện cần giải quyết bằng sức mạnh….

….BỐP…vì cậu xuất phát quá nhanh đối thủ của cậu không phản ứng kịp…và cậu đã nhắm trước rồi một cú nốc ao, không thể kéo dài vì chắc gì cậu không sơ hở…và nếu như bên kia cũng được lệnh như cậu thì…

….như một khúc phim chiếu chậm, đối thủ của cậu văng ra, rồi từ từ khụy xuống. Trọng tài tiến tới…cậu thấy gả được gọi là anh Tư đứng lên khỏi ghế ngồi, há mồm kinh ngạc…Thằng nhóc Sơn em cậu bịt cái mồm đang há hốc của nó ra nhìn đối thủ của cậu đang từ từ gục xuống….

…ẦM..đối thủ của cậu té không chút gượng lại nằm sóng soài trên sàn đấu….

…Cậu chẳng thể nghe được trọng tài nói gì, trong đầu cậu lúc này chỉ ong ong lên một thứ..

” THOÁT RỒI…THOÁT RỒI”

….cánh tay cậu được trọng tài cầm giơ lên cao….chiến thắng…bây giờ cậu nghe thấy tiếng vỗ tay bên dưới….những kẻ ăn mặc sang trọng đang vỗ tay tàn dương cậu hay tàn dương trận đấu cậu cũng không biết…..

…..tới khi thằng Sơn lay lay cậu cậu mới ý thức trở lại với thực tại…

– Anh hai giỏi quá, anh đánh nhau giỏi như vậy từ khi nào vậy, em không ngờ đó nha…làm em hồi hộp quá chừng.

– Chứ không phải mày sợ bị ỏng ẹo hả?

Anh em cậu lại được cái tên đầu gấu lúc nảy gọi trở vào trong phòng, lần này là cái phòng khá đẹp nằm ở cuối dãy…..

…..nó rộng gấp đôi hai cái phòng trước cậu đã vào và trông tiện nghi hơn. Có lẻ là phòng của cái gả anh Tư…

– Ngồi đó chờ đi._ hắn chỉ hai cái ghế đẩu đặt đó như sắp sẵn cho anh em cậu vô vậy_ lát anh Tư muốn gặp mày.

Chẳng nói chẳng rằng hai anh em cậu yên lặng ngồi chờ. Đảo mắt một vòng quan sát gian phòng, cậu thấy trong phòng duy nhất có một cái bàn làm việc, loại bàn gần giống cái bàn anh sử dụng trong phòng làm việc nhưng nhìn hầm hố hơn nhiều. Cái ghế cũng to hơn, thực ra cậu nghĩ là nó cho cảm giác đồ sộ hơn chứ không phải to hơn. Sau cái bàn treo một bức tranh thêu, phải chính xác là tranh thêu….bức tranh rộng gần hết bức tường phía sau cái ghế…thêu một con hổ đang đứng trên một mõm đá giữa rừng…

– Bức tranh vẽ đẹp quá hả anh hai.

…thì ra thằng Sơn cũng để ý bức tranh đó nhưng nó nghĩ là tranh vẽ.

– Là tranh thêu đó.

– Thêu?_thằng Sơn tỏ ra ngạc nhiên tột độ_ thêu gì mà to dữ vậy, giống y như vẽ vậy.

– Giá trị là ở chỗ đó đó. Mày nghĩ phải mất bao lâu mới làm xoang bức tranh lớn vậy. Phối màu cũng rất tự nhiên, không bị cứng chỗ nào. Cái ông anh Tư đó coi vậy mà cũng biết thưởng thức nghệ thuật nửa ha.

– Chắc ai đem cho thì có chứ cái mặt thằng cha đó, không có chỗ nào cho thấy là biết thưởng thức mấy thứ này._ thằng Sơn bình luận, và cậu thấy cũng đúng vì chính cậu cũng nghĩ vậy_ anh coi cặp mắt con cọp nhìn uy gì đâu ha.

…Đôi mắt con cọp nhìn uy nghi lẫm liệt, khuôn mặt không nhe nanh múa vuốt hù dọa nhưng vẫn toát ra vẻ uy hiếp, nhìn vào là cảm giác được ngay….

….trong phòng ngoài chiếc bàn ra chỉ còn mấy cái ghế bọc nệm xếp dọc theo các vách của gian phòng, nhưng chung quy đều hướng mặt về cái bàn. Và hai cái ghế anh em cậu ngồi rõ ràng được đặt vào đó, ngay giữa phòng, không đồng bộ với tông màu gỗ của toàn gian phòng….

– ”giống ngồi ở tòa pháp đình quá”, cậu nghĩ vậy…..

…Chắc cũng phải hơn cả tiếng đồng hồ sau cửa lại bật mở. Tên đầu gấu ban nảy xuất hiện, hắn đẩy cửa bước vào xong bước tránh sang một bên, và cậu nhìn thấy cái gả anh Tư bước vào theo ngay phía sau là cái tên gian ác, mà tới bây giờ cậu chẳng nghe bọn đầu gấu kia gọi hắn là gì cả…

….Cậu đứng lên, cậu chẳng biết tại sao phải đứng lên, nhưng có lẻ bị khí thế của cái đám này đang long trọng đón xếp của chúng ảnh hưởng, làm cậu cũng đứng lên cho nó phải phép….vả lại dù gì cũng là chủ nợ của cậu mà, mít lòng ông ta sao được…..

…..cái gả anh Tư bước tới chiếc bàn duy nhất đặt trong phòng ngồi xuống, hắn bập điếu thuốc. lập tức tên bên cạnh mồi lửa…

….nhìn cậu, hắn chờ nhả xong một vòng khói mới lên tiếng.

– Đánh khá lắm nhóc, khá hơn ta tưởng. Tuy cũng tiếc cái là cho cậu ra tiếp khách chắc cũng kiếm bộn, nhất là loại không yểu điệu đang là mốt mới của các đại gia. Nhưng anh đây rất uy tín, hứa nhận cậu làm võ sĩ thì anh đây thực hiện nhưng cậu có muốn suy nghĩ lại không, dù gì công việc ở bar cũng nhẹ nhàng hơn và dễ kiếm tiền hơn ấy chứ…

– Không, tôi nhận việc này để trừ nợ.

– Chắc rồi hả?. Đánh một tháng ở đây không chừng chẳng bằng một tuần thu nhập nếu chịu ra tiếp khách đâu, kiếm được đại gia nào đó là trả ngay được nợ ấy chứ..ha.HA..HAHAHAAH…

Cả bọn đồng thanh cười theo làm cậu nghe vừa nổi nóng vừa sởn tóc gáy.

– Chẳng phải ông bảo tôi đánh được thì tôi nhận việc này sao, không phải ông nuốt lời ấy chứ.

Hắn sầm ngay mặt lại, chồm người tới phía cậu một chút gầm gừ..

– Cho cậu biết chẳng qua cậu có tiềm năng trả nợ nên cậu có lựa chọn thôi, HỪ.. không ta bán quách cho bọn ….ha..ha…nhưng thôi cũng tùy….ta thấy tiếc cho cái _hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới làm cậu thấy cả thân mình nhột nhạt_ lên võ đài cũng gợi tình lắm để bầm giập thì uổng, cũng có vài mối đề nghị cậu rồi đó….mà không sao nếu cậu thay đổi ý cứ bảo.

Quay sang tên mặt gian ác đứng cạnh hắn hất mặt ra lệnh.

– Hướng dẫn lính mới đi, sao cho hái ra tiền ấy.

Tên gian ác tỏ ra khúm núm dạ rân, khác hẳn với lúc đàn áp anh em cậu trông phát ghét. Tên anh Tư đứng lên, cả đám lại cúi đầu chào um sùm… “ Dạ anh Tư đi”

Từ khi thất bại trong cuộc phỏng vấn xin việc cuối cùng đó, Minh Hàn đến làm việc chỗ Anh Kỳ làm việc. Công việc không cần sử dụng đến tí óc là mấy nhưng cần nhất là ngoại hình

“ Nếu không được cái ngoại hình bắt mắt thì tôi không nhận một kẻ không có chút kinh nghiệm, lại còn ra vẻ như thế đâu”

Đó là lời của bà chủ quán nói với cậu khi cậu dẫn Minh Hàn tới xin việc. Cậu biết Minh hàn có lẽ quen với những công việc lương cao nên có hơi buộc miệng khi nghe mức lương thấp như vậy…

Cậu vẫn không thể nhịn cười được mỗi khi nghĩ đến cái cảnh bà chủ quán nóng mặt khi nghe Minh Hàn hỏi đủ thứ: nào là bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, rồi quyền lợi của người lao động, ngày phép ..v.v.v Nhìn mặt bà ấy như sắp xịt khói…cũng may, khi cậu đá chân anh anh cũng hiểu ý. Cuối cùng thì Minh Hàn cũng có một chân chạy bàn trong quán.

Nhưng nhìn anh lóng ngóng đến là tội nghiệp, một công tử dù có bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng quản lý một quán Bar nên chưa quen lắm công việc tay chân, được cái anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình nên cũng rất cố gắng.

Nhưng dù gì thì những ngày đầu Anh Kỳ cũng phải bao phụ công việc của Minh Hàn. Cậu sợ anh làm không kịp, khách hàng phật lòng là coi như tiêu…

Riêng Minh Hàn làm riết cũng quen. Bây giờ, ít nhiều anh cũng quen với cuộc sống của một người lao động bình thường dù vẫn còn để Anh Kỳ giúp đỡ. Mỗi ngày ra vào gặp mặt, nhìn người con trai nhỏ hơn anh không bao nhiêu tuổi nhưng lại mạnh mẽ hơn anh nhiều.

Bản thân anh vì Toàn Hiếu mà yếu đuối, chịu đựng buồn thương …v..v..đủ thứ. Nhưng Anh Kỳ cũng yêu anh xấp xỉ từng đó thời gian anh yêu Toàn Hiếu nhưng lại không thấy cậu ấy buồn, cũng không thấy cậu ấy lợi dụng chuyện ở cùng anh hay đang giúp đỡ anh mà đòi hỏi đáp trả. Rất rạch ròi, không cố tình đụng chạm hay gì gì đó để tiếp cận anh…

…có những lúc anh nghĩ có thể do Anh Kỳ nhận lầm cảm giác của chính mình hay do em ấy yêu chưa đủ. Nhưng rồi nhiều lần bắt gặp Anh Kỳ lén nhìn anh rồi cười một mình, anh biết nụ cười ngời ngời hạnh phúc kia không thể là một tình yêu nhầm lẫn được.

Thời gian trôi qua, vết thương trong lòng anh cũng chẳng nguôi ngoai được là bao. Đầu óc anh vẫn lởn vởn hình ảnh Toàn Hiếu, nhất là những khi đêm xuống, khi anh nằm một mình không bận bịu công việc anh lại nhớ Toàn Hiếu.

Điều đó chẳng thể dấu nổi Anh Kỳ. Cậu vô cùng buồn khi anh yêu một người đã phụ anh nhiều đến vậy mà chẳng dành cho cậu một cơ hội nào để có thể len vào trái tim anh. Anh giữ khoảng cách với cậu rất rõ ràng, không làm cho cậu có chút ý nghĩ nào là anh sẽ để cho cậu một chút khoảng trống nào trong tim anh. Nếu cậu đẹp như Toàn Hiếu không biết cậu có thể thay thế anh ta sưởi ấm lại tình yêu của anh không….

Vũ Phong hất tay cô gái đang choàng cổ mình ra.

– Cược luôn toàn bộ phần này.

– Anh à, phần này anh hứa cho em mà._cô gái ngúng nguẩy, phụng phịu_

– Không thua đâu, thắng thì cho em tất, thua thì anh đền cho lo gì.

– Anh hứa đó nha. Anh thật là tuyệt quá chừng._Rồi cô ta hun đánh chót một cái lên má Vũ Phong. _

– Vậy em rút bài nha.

– Ok..ok.!!!!

Cô gái chồm trên người vũ Phong, với tay lật ba lá bài đang úp trước trên bàn