Cuối cùng thì Vũ Phong cũng nộp được một luống rau tạm chấp nhận được cho ông bà nhạc tương lai. Ngày cuối trước khi Vũ Phong trở lại thành phố, anh rủ rê đám em của Tùng tới giang sơn tạm của anh, giường của Tùng.
– Mai anh về nhà rồi, có quà cho mấy đứa đây.
Vũ Phong bày trên giường hai gói to.
– Cái này của út, cái này của Linh. -Anh chỉ vào từng gói trước mặt.
– Còn của em? -Lam cười cười đòi quà.
– Của em! Làm sao không có nhưng nó to quá không thể gói được nên anh để bên hông nhà. Em cứ ra xem đi coi có ưng ý không. – Vũ Phong chỉ chỉ bên hông nhà.
– Đùa thôi mà, em lớn rồi cần gì quà chứ.
– Ai cũng nhỏ cả, anh lớn nhất, anh có thể tặng quà hết cho mấy đứa ha…ha… Ra xem đi rồi cho anh biết em có thích không? Hai đứa, cứ mở quà đi. -Nhìn cái mặt háo hức của hai đứa em Tùng Vũ Phong lên tiếng bảo mở quà ra xem.
– Oa!!! Đã quá. Sao anh dám mua cho em vậy? Nó mắc lắm. Tụi em góp mãi mà chẳng đủ một nửa. – Thằng út xuýt xoa.
– Không sao, phải cám ơn út giặt đồ phụ anh còn dẫn anh đi chỗ này chỗ kia chơi mà. Thích chứ?
– Thích! Ngày mai em mang đi học chơi liền.
– Còn em, Linh?
– Đẹp lắm, tụi bạn sẽ lé mắt cho coi.
Món quà của thằng út là trái banh da, anh vẫn thấy tụi nhóc chơi banh nhựa hay mấy trái banh da của con nít nhỏ xíu cũ xì, anh nảy ra ý tưởng tặng thằng út với đám bạn chơi chung với nó trái banh hoành tráng như vậy khi nghe kế hoạch góp tiền mua banh mãi chẳng bao giờ đủ. Một trái banh với anh không đáng bao nhiêu nhưng với tụi nó là cả một vấn đề to lớn. Với Linh, anh tặng cô bé chiếc cặp da bóng lưỡng mềm mại với đầy đủ dụng cụ học tập bên trong, cô học cấp ba rồi mà vẫn sử dụng chiếc cặp cũ xì, hư hỏng nhiều chỗ. Còn món quà của Lam là chiếc xe đạp mới tinh, đạp vô cùng nhẹ. Anh nghĩ Lam cần nó trong công việc đi lại, mang nông sản trong vườn đi bán. Anh có thể mua những thứ mắc hơn nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh lại không muốn dùng tiền của mình mua lòng mấy đứa nhóc, tụi nó đối với anh rất tốt, chúng cho anh cảm giác rất ấm áp. Và anh đã không sai, thằng út không hiểu giá trị những chiếc xe hơi đến đậu trong nhà, với nó chắc chỉ có giá trị là đẹp chứ còn giá tiền, sợ tiền lên tới con số chục triệu nó đã chẳng hình dung nổi là cái gì, nhưng nó đánh giá rất cao trái banh, trái banh mà công sức cả lũ cùng nhau kiếm ve chai bán tích cóp mãi vẫn không đủ mà…
Với Linh và Lam cũng vậy, anh chọn những món quà hữu dụng và cần thiết giúp đỡ cho tụi nó trong công việc thường ngày. Giờ nghĩ lại trước đây mang gấm lụa, mỹ phẩm hay rượu tới tặng thì đúng là người nhà Tùng ngoài đem bán để thu lại tiền mặt thì chẳng thể sử dụng vào chỗ nào trong cuộc sống thường nhật của họ cả.
Vũ Phong từ nhỏ tới lớn đều là anh tự thân vận động, anh không quên bên cạnh mình còn có một ông anh và một cô em gái. Nhưng anh em trong khái niệm của anh không giống như ở trong gia đình Tùng, anh em của anh là để cạnh tranh, ganh đua, là để choảng nhau, là để lôi thói hư tật xấu của nhau ra làm vũ khí đánh đổ nhau, không có chuyện lo lắng hay bảo vệ nhau. Khi anh có thể bắt tay làm hòa với Minh Hàn thì không lâu sau cũng bị ông anh này trở mặt, dù cái lý do đã được Minh Hàn giải thích nhưng cảm giác ấm áp anh em nương tựa nhau đã không tồn tại, thời gian trôi qua không thể lấy lại.
Gia đình anh trong quá khứ dạy anh sự nghi kỵ, sự đề phòng cao độ, không thể tin tưởng ai khác ngoài chính bản thân. Anh may mắn còn có Kim Thành nhưng người này đã vùi thân dưới làn nước lạnh lẽo không thể trở lại. Tưởng như chỉ còn mình anh nhưng không, giờ đây anh đã tìm thấy một người khác, người mà có thể cho anh ấm áp, cho anh vui vẻ cho anh hạnh phúc đó chính là Tùng, thêm nữa đó là anh em của Tùng, cha mẹ Tùng đã sửa lại khái niệm người thân trong đầu anh. Những người đáng ra phải ghét bỏ anh lại dành cho anh nhiều quan tâm hơn chính gia đình của anh chỉ vì anh là người mà Tùng yêu mến… Minh Hàn đời nào chia cho anh miếng bánh duy nhất anh ta có nhưng thằng út thì chia. Nó có cái bánh chút xíu cũng chạy lại hỏi anh có ăn không, nếu anh nói muốn ăn thì nó cũng sẽ bẻ đôi dù cái bánh còn lại có chút xíu. Anh biết một phần là nó trả ơn anh làm mấy việc nặng giùm nó ví dụ như xách nước cho nó chẳng hạn, hay nó nói xạo cha mẹ bảo đã ngủ trưa với anh ở sau vườn nhưng thực chất trốn đi chơi mất mà anh sẽ bao che giúp nó nhưng chủ yếu là nó đã rất thích anh.
Lam thì khác, cô lớn rồi nên không chia bánh chia kẹo nhưng giúp anh để ý mấy chuyện như tay chân anh bị đau, bị phồng giộp hay thậm chí đổ máu vì không quen lao động nặng. Ai nói một người như anh có thể làm được mọi thứ. Ôi trời, cái lưỡi cuốc chỉ nhắm chân anh mà tới. Nhấc chân lên anh có thể đếm được không dưới ba vết cắt mà anh chắc chắn sẽ thành sẹo, chưa kể mấy vết trầy xước linh tinh khác, trên tay anh cũng nổi thêm mấy vết thâm vì phồng tay. Ông chủ như anh từ xưa tới nay chưa từng bị thương mà phải cầm máu bằng sợi thuốc lá, rửa vết thương bằng nước lạnh, che vết thương bằng miếng vải như thế này… Thiệt muốn lôi lưng Tùng về xem trái tim cậu làm bằng gì mà nhất định không chịu về thăm anh dù chỉ một lần.
Với Linh thì anh phải cám ơn không hết lời mới phải, mớ rau anh nộp cho cha Tùng thực ra là rau Linh trồng, không thì anh chẳng biết mình phải ở lại đây bao lâu. Bây giờ anh thực sự thấm thía câu cha Tùng từng nói: “Anh phải hiểu cuộc sống của Tùng và gia đình Tùng thì anh sẽ thông cảm, sẽ không khinh thường cậu.” Anh mỗi ngày đều nghĩ Tùng ở đây từng vất vả như thế nào, từng sống và học hành ra sao trong điều kiện thiếu thốn nghèo nàn đến không thể tưởng tượng được, và cũng chua xót cho anh khi anh cũng nhận ra anh không phải là chỗ dựa cho Tùng dù là vật chất hay tinh thần. Anh luôn tự hào có thể bao bọc cậu, có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của Tùng, cho cậu những thứ tốt nhất, nơi làm tốt, quần áo đẹp, lương cao nhưng một thứ anh đã không cho Tùng đó là sự tin cậy, nơi có thể chia xẻ sang sớt gánh nặng trong lòng Tùng.
Anh bây giờ đã biết vì sao Tùng luôn như gần như xa, vì sao cậu luôn khuất phục anh. Dù cậu nói yêu anh nhưng cậu lại hành động như một người chỉ cần tiền của anh. Đem cuộc sống của Tùng và của anh ra so sánh… Đừng nói là Tùng, mà ngay cả bản thân anh trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn tới một Tùng nhỏ nhoi như vầy, thì làm gì có chuyện Tùng mang hy vọng hão huyền có được từ anh tình yêu chứ không đơn thuần là thể xác. Do đó Tùng chọn con đường bảo vệ gia đình mình mà không bảo vệ tình yêu của cậu.
Đối tượng anh từng quen biết không trí thức thì cũng có gia thế, không xinh đẹp thì cũng phải có danh tiếng. Tùng, một cậu nhóc bình thường, không nghề nghiệp, không đẹp, không tiếng tăm… nói chung cậu không có bất cứ thứ gì thu hút anh ngoài việc rất lỳ… Hình dung cậu rất “lỳ” có đúng không nhỉ hay nên dùng từ kiên nhẫn… “Lỳ” thì đúng hơn, đã thỏa thuận với anh thì cậu tuân thủ nhất nhất, dù bản thân te tua bầm giập cũng không hé răng than thở một lời. Tùng biết không thể có tình yêu của anh nên chọn cách khác để có thể sống bên cạnh anh, cậu không cố làm cho cậu ở trong mắt anh trở thành một thứ đẹp đẽ để mong thu hút anh, thậm chí có trách oan cậu cái gì cậu cũng không buồn giải thích.
Nhưng có phải chính như vậy đã làm anh ngày càng chú ý tới cậu? Cứ một lần anh đem cậu ra “xử” tội thì một lần anh phát hiện ở cậu nhiều điều mới mẻ thu hút anh hơn. Nhưng một Tùng như vậy cũng thử thách anh không ít, Tùng luôn cho anh một cảm giác cậu có thể rất nghe lời anh nhưng cũng rất xa anh, rất yêu anh nhưng cũng không lệ thuộc anh, nằm trong lòng bàn tay anh nhưng không hề có cảm giác nắm chắc cậu. Tùng thực sự làm anh điên đầu. Cậu không dựa vào anh, không nhờ vả anh, không nấp dưới bóng anh, vì anh không đáng tin hay vì anh không xứng để cậu nương tựa hay vì anh chưa làm gì để cậu có thể an tâm mà nương tựa? Giữa cuộc sống của cậu đầy rẫy khó khăn cậu cũng tự mình bươn chải, trong khi anh một tay có thể cất đi mọi gánh nặng trên vai cậu, trong lòng cậu… vậy mà anh chưa từng làm.
Anh chưa từng tự hỏi cậu mang tâm trạng gì mỗi khi anh lệnh cậu phục vụ bàn ăn tình nhân cho anh, chỉ mới một tên Phú đã làm anh đứng ngồi không yên, chỉ mới nghe một tin Tùng sẽ kết hôn sống cùng một người nào đó không phải anh cả một đời thì anh tức giận đến mờ cả lý trí thì Tùng, cậu như thế nào khi anh luôn tỏ ra bất cần, không biết đến vui buồn của cậu, không biết đến nổi đau của cậu khi anh ân cần với người khác. Anh đau!
…………………………………………�� � �……
– Vũ Phong vừa về tới thành phố thì Tùng lại cuốn gói về nhà. Tùng dư sức biết chuyện gì xảy ra vì cậu có cái ra đa do thám là thằng Sơn rồi nhưng Tùng không hiểu sao cậu lại thấy không vui.
Khi nghe thằng Sơn nói cha đồng ý cho hai người bên nhau Tùng không tránh khỏi vui mừng nhưng sau khi nghe Sơn diễn tả lại cái cảnh “nhà trai” hoành tráng đến thì Tùng bỗng dưng nảy sinh một cảm giác khó chịu.
“Như một trò chơi của anh ấy vậy”. Tại sao cậu dù có cố hết sức, đổ biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, thậm chí khi biết anh thực sự nằm ngoài tầm tay với của mình cậu cũng đành ngậm đắng mà nhét hết mọi đau khổ xuống tận đáy lòng. Cậu cố gắng đạp bằng mọi ưu phiền của bản thân, khoác lên mình bộ dạng vô cùng lạc quan ào ào mà lao tới, bỏ mặc lòng cậu ngày càng rối tung. Tùng biết làm gì với cuộc sống của mình bây giờ? Nhà cậu nghèo khổ biết trách ai? Anh em cậu không muốn, cha mẹ cậu càng không muốn. Nhưng nó đã vậy thì cậu phải lạc quan mà sống mà phấn đấu cho những người cần cậu bao bọc, yêu thương.
Yêu Vũ Phong là một lần đi lạc mà cậu không hề mong muốn. Ngồi trên xe đò Tùng chán nản tựa đầu vào kính xe nhìn mông lung ra đường mặc cho xe dằn xóc gõ trán cậu vào kính nghe lộp cộp.
Cũng chỉ tại cậu chủ quan, cũng chỉ tại cậu không nghĩ rằng một ngày Vũ Phong có khả năng nhìn tới cậu. Qua một lần yêu thê thảm Tùng không nghĩ rằng mình sẽ lao vào một tình yêu với một người như Vũ Phong. Dù ban đầu cậu không biết Vũ Phong là một người như thế nào nhưng nhìn qua một cái cũng biết không phải hạng cùng cấp với cậu. Cũng tại cái nhẫn chết tiệt đó, mắc chi mà mắc dữ… Cũng tại anh, hỏi vợ thôi cần gì mua cái nhẫn mắc như vậy… hỏi không được vợ cũng không cần say bét nhè tới nỗi làm gì cũng không nhớ còn vu cho cậu cướp của… Mà thật ra cũng tại anh quá đẹp trai, quá bắt mắt hại cậu nhìn thấy rồi cứ nhớ ở trong lòng.
Cậu nhớ ở trong lòng thì thôi nói ra làm gì, cũng tại cái hồ sơ khám bệnh chết tiệt đó lộn gì mà lộn ác nhân thất đức thế không biết, vậy có nên trách thằng Xuân đã xúi dại cậu cho đủ bộ luôn không…? Nhưng cuối cùng hình như là cậu tự mình hại mình. Ừ thì tại cậu chủ quan, cứ nghĩ một người đẹp trai giàu có, lại có một cơ ngơi kinh doanh hoành tráng như vậy thì dù anh có cúi đầu thấp tới đâu cũng không nhìn thấy cậu… Đúng, cũng vì chủ quan, cũng vì không còn dám mơ tới một tình yêu cổ tích cậu đã để lòng mình tự do ngưỡng mộ anh rồi yêu anh tự hồi nào không biết. Ai mà ngờ cái kẻ kia cứ ngứa mắt mà dòm tới cậu hoài không buông.
Tùng nhớ tới buổi tối hôm đó, buổi tối bắt đầu của mọi thứ làm cậu điên đảo, một quyết định không hề sáng suốt. Tùng vẫn còn nhớ rõ đóa hồng cậu hái từ vườn vào với bao hồi hộp, với bao tâm ý. Cậu vốn đâu biết Vũ Phong bề ngoài hiền hòa, nhã nhặn, luôn quan tâm nâng đỡ một đứa em như cậu mà khi trở mặt lại kinh khủng như vậy. Cậu thật không biết cách nhìn người, thêm một lần cậu bị lừa bởi cái vỏ bọc bên ngoài. Khốn nỗi, khi Vũ Phong bộc lộ một bộ mặt khác nó lại như muôn ánh đèn màu hoa lệ làm lóa mắt Tùng, dù ở ngay dưới chân đèn như cậu thự sự là vô cùng tối.
Tùng vẫn không thể làm như lần trước với Phú, Tùng không thể quẳng hình ảnh Vũ Phong ra khỏi đầu mình một cách dứt khoát. Tùng biết mình không thể tiếp tục mơ giấc mộng vàng trong khi thực tế quá phũ phàng. Mà cậu cũng chẳng có thời gian để mơ, bao nhiêu thứ dồn dập ào tới khiến cậu liên tục quay cuồng chống đỡ… Mà trở thành kẻ đi theo Vũ Phong cũng không phải dễ thở, một ông chủ đòi hỏi cao như Vũ Phong không hoàn chỉnh mình để đáp ứng kịp thì càng dễ chết. Tùng cũng không phủ nhận khoảng thời gian cực nhọc đó của cậu cũng là khoảng thời gian cậu tự nâng cao năng lực mình không ít và cũng bồi đắp tình cảm của chính mình…
“Hừ! Chẳng biết nên cám ơn hay nên ghét Vũ Phong nữa!”
…Cứ kề cận, cứ nhìn thấy khí thế, sự cao ngạo, khả năng làm việc mọi thứ xung quanh Vũ Phong chỉ làm cậu yêu thêm chứ không hề giảm. Cánh cửa lòng cậu cứ chủ quan để ngỏ cho gió thoải mái ùa vào đến cuối cùng mọi thứ thiệt thòi đều do cậu gánh.
Rồi khi nếm hương vị của anh, Tùng biết mình lún đến không thể rút ra được nữa, người anh giúp đỡ cậu, ông chủ của cậu, “anh Phong” của cậu. Anh giống như ngọn đèn cao ngạo, rực rỡ, thiêu đốt cậu.
Với một ông chủ như Vũ Phong, cậu cũng phải biết cách sống sao cho không mang họa vô người. “Ở bầu thì tròn mà ở ống thì dài”. Cậu biết ý Vũ Phong, cứ ngoan ngoãn, vâng lời, yên ổn thì chẳng bao giờ anh động tới cậu, lương lậu cũng hậu hĩnh. Tính ra không bị anh đập te tua vài trận thì mọi thứ đúng là rất tốt. Có việc làm, có chỗ ở, lương cao, lại nhìn thấy anh… Nhưng khổ nỗi, đời luôn không như ta mong đợi. Mọi thứ rắc rối cứ nhìn thấy cậu là nhào vào.
Không thích cậu thì anh đối xử thế nào Tùng cũng không thắc mắc, nhưng tại sao anh đã nói anh thích cậu mà vẫn làm đau cậu. Anh thuyết phục gia đình cậu, giúp cậu giải quyết những vấn đề nan giải cũng như trở bàn tay, vậy thì tại sao?
Tại sao!!?
Tại sao lại phải dằn vặt…?
Tại sao phải làm cậu điêu đứng?
Tại sao phải ép cậu chỉ có thể chọn một cách duy nhất là lặng lẽ mà cố nuốt tất cả cay đắng vào lòng không thể xoay trở, không thể tranh đấu cho tình yêu của mình. Cậu chỉ có thể được yêu khi anh gật đầu hay ra đi khi anh lắc đầu, vậy tình cảm của cậu là gì đối với anh?
Tại sao anh lại làm vậy?
Vì anh không yêu cậu như cậu yêu anh hay vì cậu không là quan trọng nhất…?!
Anh yêu cậu tới chừng nào? Yêu đến không thể thiếu hay chỉ yêu khi cậu không động chạm vào bất những thứ quan trọng khác của anh. Cậu quan trọng với anh nhưng có những cái vẫn quan trọng hơn cậu nữa phải không? Rồi một ngày cái quan trọng hơn cậu xuất hiện cậu lại như những lần trước điêu đứng, xất bất xang bang nhường bước, đành mở miệng cười nhưng trong lòng kim châm muối xát.
…………………………………………�� � �….
Tùng sau một chuyến về quê vừa lên tới đã đi thẳng tới Four, Anh Kỳ vừa thấy cậu bước vào đã chào đón bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
– Sao không ở thêm mấy ngày? Bếp có người lo rồi mà… Mà ai kia?
Anh Kỳ khẽ hất đầu về một người đàn ông cũng vừa bước vào Four sau Tùng vài giây. Anh ta không gọi món gì mà chì lẳng lặng tìm một chỗ ngồi.
– Đi cùng cậu phải không?
– Ừ, vừa về tới nhà là anh ta cũng tới. Tài xế của Vũ Phong.
– Cho xe đi đón cậu về hả?
– Đã bảo em tự đi được vậy mà cũng ráng đưa xe xuống, làm muốn ở lâu chút cũng không được. – Tùng than thở.
– Giống theo giám sát hơn._Anh Kỳ kết luận_ Mà về rồi bác nói gì?
– “Con sống cho tốt vào.” – Tùng uể oải trả lời.
– Chỉ đơn giản vậy thôi? – Anh Kỳ có vẻ thất vọng với câu trả lời của Tùng.
– Chỉ vậy thôi. Nhưng nó có nghĩa là con đừng có sống phóng túng, con sống cho vui vẻ… – Tùng tiếp tục giải trình.
– Bác trai với cậu hiểu nhau quá ha?
– Ừm… Bị la suốt hai mươi mấy năm thì nghe ít phải hiểu nhiều. Chúc hạnh phúc mà cha em nói vậy là nhiều lắm rồi… Mà nè, ông bà ấy xuống tận nhà em rồi, còn anh thì sao?
– …
Anh Kỳ bỗng dưng đỏ bừng mặt làm Tùng bắt đầu hưng phấn tò mò hỏi tới.
– Nè, không phải không thèm tới gặp hai bác đó chứ?
– Không phải không tới, mà là… mà là quá trịnh trọng làm người ta sợ!
– Quá trịnh trọng?
Tùng nhớ tới mấy đứa em kể chuyện bao nhiêu xe hơi đẹp ơi là đẹp, rồi lễ rồi mâm… Với nhà cậu, một nơi chưa chắc chắn đã thuận ý mà họ còn long trọng thế thì với gia đình Anh Kỳ cậu có thể tưởng tượng được nó long trọng như thế nào.
– Phải, quá trịnh trọng, quá long trọng làm một phen hàng xóm thắc mắc gia đình tôi xảy ra chuyện gì.
– Ôi trời, vậy là khó trả lời dữ. Không lẽ trả lời có người “đi hỏi con trai tôi”…hi…hi.
– Này, đừng có nói chuyện tôi nữa. Cậu về nhà chưa?
– Nhà? …về rồi ạ. – Tùng tỏ ra ngạc nhiên với câu hỏi của Anh Kỳ.
– Nhà Vũ Phong ấy.
– …_Tùng lắc đầu_
– Anh ta vừa về thành phố là chạy tới đây rồi tới nhà trọ tìm cậu liền, biết cậu về quê thất vọng thấy rõ.
– Em…em không biết mình làm sao nữa. Em vẫn hằng mong mọi chuyện xuôi chèo mát mái như bây giờ…nhưng khi mọi chuyện êm xuôi chính em lại có chuyện.
…
…
…
– Thì ra là vậy.
Tùng nói hết những suy nghĩ của cậu mấy hôm nay cho Anh Kỳ nghe, cậu cũng thấy chính mình thật kỳ quái.
– Em cứ luôn nghĩ Vũ Phong giải quyết xong mọi rào cản giữa em và anh ấy là em có thể vui mừng rồi… Cuối cùng chẳng hiểu sao trong lòng em lại xuất hiện cảm giác này… Nó cứ làm cho em không thể vui vẻ, không thể…
– Tôi hiểu, thực ra cảm giác đó là bất an, không tin tưởng, thiếu tự tin. Nó vẫn tồn tại trong lòng cậu nhưng do nhiều yếu tố bên ngoài chi phối mạnh hơn nên cậu không nhận ra. Bây giờ sóng yên biển lặng cậu tự nhiên sẽ nhận ra nó.
– Vũ Phong luôn nghi ngờ em lợi dụng ảnh.
– Ừ, anh ta lập lại nhiều lần nên cậu đã bị ám thị anh ta không coi trọng cậu.
– Anh ấy luôn nói “Tôi sẽ kiểm tra xem cậu nói đúng hay không” sau khi giúp em một vấn đề. Không thì sẽ đổi chác với em mà không quan tâm mục đích em cầu xin anh ấy giúp đỡ có chính đáng hay không.
– …
– Lúc em khốn khó anh ấy cũng chưa từng nương tay. Chỉ một bữa ăn của anh ấy cũng có thể đem cả gia đình em từ địa ngục trở về, nhưng anh ấy vẫn muốn em cúi đầu thật thấp, thật sát mới đồng ý giúp…
– …
– Mới đây còn làm gia đình em một trận náo loạn… Đùng một cái lại chạy đi làm cái việc không thể tưởng. Anh Kỳ, anh nghĩ giúp em đi, bây giờ em đến gặp Vũ Phong, anh ấy có nói cái gì tương tự như “Tôi đã làm mọi thứ để giam em lại, từ nay chỉ nên phục tùng…chỉ nên vâng lời…chỉ nên an phận… một kẻ như em tốt nhất đừng nên vọng tưởng… nên biết mình ở vị trí nào…nên biết mình…”
– TÙNG! _Anh Kỳ quát khẽ ngăn Tùng tiếp tục nói_ Cậu biết mình đang nói gì không?
– Biết… mà không, em cũng không biết. Em biết bây giờ anh ấy có thương em nhưng thương tới đâu, tời mức độ nào, em quan trọng như thế nào ở trong lòng anh ấy…em không hiểu rõ, không biết rõ…em… em thật rối… Em sợ, dường như mọi chuyện quá tốt đẹp một cách kỳ lạ, liệu có một cái hố sâu nào đó đang đợi em không?
– Vậy cậu suy nghĩ kỹ xem giờ cậu có thích Vũ Phong không? có thực yêu anh ta không? – Anh Kỳ vỗ về Tùng, khiến cậu yên ổn lại, suy nghĩ kỹ lại.
Tùng yên lặng một lát rồi gật đầu.
– Em có yêu anh ấy, đến giờ vẫn vậy.
– Vậy tại sao từ trước giờ cậu vẫn yêu Vũ Phong mà chưa từng có cảm giác như ngày hôm nay?
– Anh ấy đâu có để ý tới em, có thì cũng như món đồ anh ấy giữ làm đồ chơi thôi. Em giữ cho mình an ổn không bị thương khi ở cạnh anh ấy là phước ông bà rồi, lấy đâu ra thời gian, lý do lý trấu mà nghĩ nhiều.
– Nhưng chẳng phải có thời gian hai người rất ngọt ngào sao, lúc đó cậu cũng không có nghĩ nhiều.
– Thì nói vậy… Nhưng anh cũng biết Vũ Phong trở mặt nhanh còn hơn anh thay đồ. Hôm nay nói em là đứa em trai nhỏ ngoan hiền anh rất thích ngay khi không vừa lòng có thể mắng em là tên đê tiện. Lúc này bảo em làm tình nhân của anh ấy thoắt cái đưa em vô tù ngồi cũng không biết tại sao. Hôm nay có thể ôm em, ngày mai cũng có thể đem em ra dần một trận thừa sống thiếu chết. Mặt em bầm hết mấy ngày mới tan cũng vì gây hấn với bạn anh ấy, anh ấy cũng không hỏi xem là em có lỗi hay bạn anh ấy có lỗi… Theo anh ấy cứ phải ngoan ngoãn, vâng lời thì anh ấy thích, mạng mình cũng ổn, chỉ là… đừng dại dột chọc anh ấy tức lên, dù có từng nói qua “anh thích em” thì cũng chỉ là gió thoảng mây bay. Ý kiến của em, tâm trạng của em, tình cảm của em có là gì với anh ấy.
– Tại sao trước giờ tôi không nghe cậu nói những chuyện như này?
– Nói làm gì…mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ.
– Nhưng có phải đó là khi anh ta không thích cậu?
– …_Gật đầu.
– Còn khi Vũ Phong nói thích cậu có còn động tay động chân không?
– …_Tùng nhớ lần anh quăng cậu lăn từ sô pha xuống đập đầu_ Có một lần…lần anh ấy biết em về quê hỏi vợ. Còn…bình thường…thì không.
– Tùng này, cảm giác của cậu chẳng qua như nước tràn bờ thôi. Cậu vốn bị Vũ Phong đàn áp nhiều quá mà cứ im lặng giấu trong lòng một mình gánh chịu nên bây giờ vỡ ra.
– Nhưng sao em lại ấm ức những chuyện đã xảy ra từ lâu.
– Vì lúc trước cậu chỉ khao khát sự đáp lại của Vũ Phong nên để dành mọi trách cứ giận hờn qua một bên…
– Không có, em có yêu nhưng cũng không có cầu anh ấy đáp lại, điều này ngay từ ngày biết mình thích anh ấy em vẫn luôn nhớ rõ. Càng hiểu anh ấy, càng nhìn thấy gia thế của anh ấy em càng không dám mơ một tình yêu từ hai phía. – Tùng cắt ngang lời Anh Kỳ. Cậu không như Anh Kỳ nói, cậu đã từng không mong đến chuyện anh sẽ yêu cậu.
– Nghe tôi nói. Có ai yêu mà không cầu được đáp lại, dù sự thật phũ phàng tới chừng nào thì mong muốn đó vẫn tồn tại. Cậu đã yêu Vũ Phong quá nhiều nên không dừng lại để nhìn lại cảm nhận trong lòng cậu, nhìn lại những gì anh ta đối xử với cậu, những chuyện đó là nhỏ nhặt khi mà Vũ Phong ở ngoài tầm tay cậu. Bây giờ thì khác, Vũ Phong đã đáp lại cậu và những cảm giác trước kia cậu cho là nhỏ nhặt thì bắt đầu trở nên quan trọng. Tiến trình hai người yêu nhau sóng gió nhiều quá nên mới không chịu xét lại bản thân cần gì, nghĩ gì. Nội nước để sóng yên biển lặng thôi đã hao hết hơi sức.
– …
– Bây giờ mọi thứ đã đâu vào đó, tình yêu đã có, mọi chướng ngại vật được dẹp yên, mặt hồ yên tĩnh thì một cái gợn nước cũng gây chú ý. Tùng này, chẳng qua cảm giác của cậu hiện nay là đang hờn giận Vũ Phong đó thôi. Vì cậu đã biết anh ta thực sự có thương cậu nên những gì tệ hại anh ta từng làm với cậu mới làm cậu uất ức mà bấy lâu cậu không cảm thấy. Cậu hiểu không? Uất ức này trước đây là quá nhỏ so với cơm áo gạo tiền thuốc men nợ nần rồi còn phải đối phó với ông chủ khó chịu của cậu. Bây giờ khác, không lo cơm áo, không lo trong nhà có người bệnh mà không có tiền chạy chữa, không lo em nhỏ thất học, không lo xã hội đen nửa đêm đến đòi nợ cậu mới có thời gian nhìn lại cảm xúc của chính mình. Giận Vũ Phong? Chuyện này đáng ra cậu phải làm triệt để từ lâu rồi. Nhưng cậu phải về nhà thì anh ta mới biết cậu giận, ở đây chỉ tôi biết. Anh ta sẽ cứ phè phỡn ngồi trên chiến thắng mà chẳng biết cậu ở đây uất ức đâu.
– Anh đang nói giỡn hả, em rầu muốn chết đây. Từ lần đầu tiên gặp Vũ Phong tới nay, đây là lần đầu tiên em thực sự không muốn gặp anh ấy. Em không muốn về lại nhà anh ấy trong lúc này đâu.
– Về nhà đi, nếu không muốn gặp thì nói với anh ấy hai người chia tay đường ai nấy đi. Dù gì cậu cũng chưa tha lỗi cha anh ta mà. Giờ rút lại chuyện hai người cũng hợp lý không ai trách móc cả.
– Anh đùa!? – Tùng lập tức trợn mắt nhìn Anh Kỳ.
– Đó thấy chưa, cậu cũng đâu có căm hận gì anh ta lắm đâu. Về nhà hành lại hắn cho bõ những ngày bị ăn hiếp đi. Giờ bảo đảm sẽ không có ai dám lớn tiếng với cậu, một sợi tóc cũng không động vào đừng nói chi đuổi cậu ra khỏi nhà… Vũ Phong hơn Minh Hàn gấp bội ở cái khoản vũ phu nhỉ._Anh Kỳ cảm thán_ Tôi cũng may hơn cậu, dù thật ra là thê thảm như nhau. Tính ra tại sao anh em mình đi đâm đầu yêu mấy cái tên khó nhai đó chứ…chậc!!
– Anh Kỳ, anh bây giờ mà nói vậy Minh Hàn nghe được thì sao?
– Không sao, anh ấy giờ như cục đất ấy, quăng đâu liệng đâu cũng được mà!
– Sung sướng quá ha.
– Giờ cậu về lăn cục đất của cậu đi, để tài xế người ta theo cậu tò tò hoài cũng không ổn. Không vấn đề gì đâu về gặp rồi sẽ chứng minh cho nhau thấy có yêu hay không thôi mà.
– Vũ Phong sau khi từ nhà Tùng về anh lao vào giải quyết núi công việc tồn đọng mệt bở hơi tai mấy ngày liền ngủ không được mấy tiếng đồng hồ. Tùng thì đã về nhà chỉ để lại một cậu: “Khi nào lên sẽ nói chuyện cùng anh sau”.
Hôm nay công việc tạm ổn Vũ Phong ngủ một giấc cho đẩy không cho ai làm phiền, mơ màng ngủ anh cảm giác có ai đó đang chạm vào người anh, hơi ấm quấn quít trên cổ trên mặt, những nụ hôn thật dịu dàng đặt trên mắt, trên trán, trên mũi, ướt át trên môi anh.
“Nhóc, hôm nay chủ động dữ vậy sao!” Nhưng anh không vội thức dậy, hưởng thụ những nụ hôn của Tùng đặt trên người anh là một điều vô cùng sung sướng. Nụ hôn trượt dần xuống cổ, những nút áo ngủ dần dần được mở ra. Bàn tay Tùng thô ráp vuốt ve mơn trớn từng chút từng chút trên ngực anh, hạ xuống eo nhẹ nhàng xoa nắn. Anh không khó nhận ra sự tham lam của bàn tay đầy tham vọng như muốn bóp anh ra từng mảnh nhỏ, hơi thở phả trên mặt anh nóng rát khát khao cuồng nhiệt, cơ thể Tùng áp trên người anh chặt đến nỗi ép anh gần nín thở.
“Cậu nhóc hôm nay làm sao vậy? Như rất nóng lòng lại như rất kiềm chế, như khát khao muốn chiếm đoạt lại như chỉ muốn chọc ghẹo, lại rất thuần thục những cử chỉ mơn trớn… Tùng của anh đâu có già dặn như thế.”
Như phát hiện ra điều gì Vũ Phong mở mắt. Tối thui… Anh quên là anh đi ngủ từ chiều nên không bật đèn, giờ chắc là buổi tối nên anh không nhìn thấy gì. Nhưng phía trước mặt rõ ràng là bóng một người nam, ngoài Tùng_là nam_ thì ai có thể qua được bảo vệ và những người giúp việc trong nhà vào tận phòng anh kia chứ, lại còn động tay động chân.
Đèn bật sáng, một tiếng hét chói tai làm thủng màng nhỉ những người có mặt.
– Á Á Á!!!!!!!!!! Bắt gian tại giường, bắt gian tại giường aaaaaaaaaaaa!!!!!
Ngón tay còn để trên công tắc điện Tùng nhăn mặt, ngoáy ngoáy lỗ tai bị rung lên khi tiếng thét đó quá gần lỗ tai cậu. Bên cạnh cậu, ngay cửa, một cô gái mở to mắt tay chỉ về phía giường.
– Anh quá lắm, dám vụng trộm với người khác…a.a.a.
Tùng nhìn theo hướng ngón tay cô gái đang chỉ, một cảm giác chua xót, đau khổ ồ ạt dâng trong lòng, khó chịu… Thật khó chịu.
– Em la cái gì chứ, chỉ là gọi thằng bạn dậy thôi mà.
– Gọi gì mà kỳ vậy? – Cô gái vẫn rất ấm ức.
– Xưa nay muốn gọi cậu ấy thì phải gọi như thế. Không tin em hỏi thử xem.
– “Tùng cũng muốn biết có phải Vũ Phong khi cần bạn bè gọi dậy thì phải gọi như thế không”. – Cậu làm sao có thể chấp nhận một lời giải thích đơn giản thế. Hai người họ luôn có những mối liên hệ mà cậu không thể xen vào nổi.
– “Mình có cần bạn bè gọi dậy kiểu kỳ quái như thế sao?” – Vũ Phong cũng đang tự thắc mắc.
Vũ Phong từ khi bật đèn bị tiếng hét lanh lảnh của cô gái thu hút, anh cũng trông thấy Tùng đứng ở cửa… phút chốc quên mất tình trạng của mình, chỉ hướng tới Tùng. Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra Tùng không phải người ở trên người anh nãy giờ. “Ôi trời!!! không lẽ bắt gian tại giường thật sao? khốn khổ cho anh rồi, mặt cậu trông đã rất khó coi…”
Vũ Phong bật dậy thẳng tay hất luôn ngươi đang ở phía trên anh xuống.
– Tùng! Anh không có… – Vũ Phong đang định nói “anh không có làm gì với hắn cả” nhưng tất cả bị nuốt trở lại. Anh chợt nhận ra…
“…Cái giọng điệu này…”
Vũ Phong lập tức nhìn lại người vẫn đang thản nhiên nghìn anh. Vũ Phong không thể diễn tả được cái gì đang dâng trong lòng, một cảm xúc thật khó tả, một thứ gì nghèn nghẹn chặn trong lồng ngực hay có một thứ gì mơ hồ quay cuồng trong đầu làm cho anh không thể tỉnh táo.
– Làm gì vậy? Nhìn thấy mình cậu vui quá hóa ngốc rồi sao?
– Tên khốn!
Vũ Phong thoắt cái đã ở cạnh cái người đang nhe răng nhìn anh cười.
…BỐP…
– Tên khốn, cậu thực sự còn có thể ở đây cười…
– Phải, mình vẫn còn ở đây nhìn cậu cười. Xin lỗi…!
Tùng quay mặt đi, Kim Thành về rồi thì cậu còn có chuyện phải lo, ai chứ Kim Thành là mối họa lớn nhất cho tình yêu của cậu, bất an trỗi dậy không ngừng. Cậu chưa kịp hành cho Vũ Phong tơi tả như lời Anh Kỳ nói thì có lẽ cậu mới là người chuẩn bị te tua. Không biết Vũ Phong có vì người này mà xem nhẹ cậu không. Tùng chưa từng quên anh phạt cậu thế nào khi chỉ mới túm cổ áo Kim Thành.
– Họ phải gọi nhau dậy như thế sao? – Cô gái la “bắt gian tại giường” mặt mày méo xẹo, tấm tức hỏi.
Tùng quên mất cô ấy nhưng cô ấy là ai mà trông lạ hoắc. Cô ta lại la “bắt gian tại giường” không lẽ. Tùng khẽ liếc Kim Thành và Vũ Phong tự hỏi “của ai?”.
– Chị xuống nhà uống nước đi, họ là bạn thân mà…hay…hay có mấy hành động…hành động kỳ quái như vậy lắm. – Tùng không biết mình đang nói cái giống gì nữa, rõ ràng cậu cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra nhưng theo kinh nghiệm thì Kim Thành lúc nào cũng là ưu tiên số một của Vũ Phong. Trong lúc Vũ Phong cũng không buồn chú ý tới cậu thì cậu cũng nên đi là hơn.
– Chị uống nước.
Tùng đẩy ly nước tới trước mặt cô gái cậu vừa dẫn từ trên lầu xuống. Cô gái còn rất trẻ, Tùng đoán chừng còn nhỏ tuổi hơn cậu. Cô gái trông rất xinh với đôi mắt to tròn lanh lợi, cái miệng có hơi rộng chút nhưng cười rất rạng rỡ, cô để mái tóc ngắn chắn bằng một cái cài tóc to bản, cả người có vẻ rắn chắc cao ráo. Nhìn không có ấn tượng của một tiểu thư đài cát lắm, có vẻ giống người thường xuyên vận động hơn.
– Tôi là Dương, bạn của anh Kim Thành, còn anh?
– Tôi tên Tùng_ “là bạn của Kim Thành”, Tùng thấy nhẹ lòng một chút_…là… là nhân viên của anh Phong. À… Ông chủ của tôi là cái người mà anh Kim Thành cần gọi dậy khi nãy ấy. – Tùng chỉ tay lên lầu.
– Vậy à, anh làm gì?
– Tôi là đầu bếp.
– Chà giỏi quá, tôi thì chẳng biết nấu bất cứ món gì ngoài mì ăn liền.
Nhưng Tùng không thể kếm chế mình cố gắng nghe ngóng động tịnh trên lầu, cô gái cũng vậy, liên tục nhìn lên trên.
– Hai người họ rất thân phải không? – Cô gái cuối cùng cũng thắc mắc không nhịn được.
– Chắc là vậy, là bạn với nhau từ nhỏ tới lớn.
– …
Tùng nhìn rõ sự lo lắng lộ trên khuôn mặt cô gái.
– Cô có muốn tôi gọi anh Kim Thành giúp không, cô có vẻ sốt ruột.
Thực ra Tùng cũng sốt ruột không biết trên đó xảy ra chuyện gì, cậu cũng rất muốn có một lý do chính đáng để tách hai người trên kia ra. Nhưng cũng may cho Tùng, Vũ Phong và Kim Thành nhanh chóng xuất hiện chỉnh tề ở đầu cầu thang. Họ thản nhiên đi xuống, Kim Thành đến ngồi cạnh cô gái cử chỉ thân thiện rất tự nhiên, Vũ Phong cũng ngồi xuống cạnh Tùng đối diện với họ, điều này làm Tùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
– Giới thiệu với cậu, nàng tiên cá của mình Dương. _Quay sang Dương, Kim Thành chỉ Vũ Phong_ Đây là Vũ Phong, bạn từ nhỏ tới lớn của anh đó, còn đây _Kim Thành chỉ Tùng_ là…
– Tùng, đầu bếp của anh Phong. – Cô gái tiếp lời, gật nhẹ đầu chào hỏi.
Vũ Phong liếc nhẹ Tùng làm cậu nổi da gà, anh lại mỉm cười chào cô gái rất lịch thiệp.
– Chào em
Câu chuyện cứ tiếp tục trong tiếng cười nói rộn ràng. Vũ Phong thăm hỏi cô gái vài câu xã giao. Tùng càng nghe càng nhẹ người. Thì ra cô gái tên Dương này và Kim Thành đã chính thức thành một đôi, Kim Thành công khai trước mặt Vũ Phong như vậy chắc là đã không còn thích Vũ Phong nữa. Nhưng Tùng cũng không hiểu tại sao Kim Thành sống sót mà bấy lâu cũng không chịu về cho Vũ Phong biết tin trong khi anh ta đã đến gặp cậu. Anh ta muốn làm gì? Làm cho Vũ Phong phải thấm thía nỗi đau mất anh ta sao? Cậu không quên cái bộ dạng của Vũ Phong khi anh biết không thể tìm lại được Kim Thành. Câu ghen? Đúng… Vũ Phong sẽ chẳng có bộ dạng kinh khủng như thế khi mất cậu.
Vũ Phong cùng Kim Thành hẹn nhau hôm sau sẽ mở tiệc mừng Kim Thành trở về nhưng không hiểu sao Tùng lại không muốn tới, cậu lấy cớ mình bận việc ở Four. Vũ Phong đề nghị Kim Thành và Dương nghỉ lại nhà anh nhưng cô gái từ chối, Kim Thành cũng từ chối theo, tiễn hai người họ ra về Tùng cũng chào Vũ Phong để về.
– Cũng trễ rồi, em về.
– Tùng!
– Dạ, có chuyện gì?
– Anh nghĩ nhà em là ở đây!
– …
– Anh muốn nói chuyện với em.
Tùng im lặng không nói, cậu đứng tần ngần ở cửa tỏ rõ ý muốn đi nhưng ngại Vũ Phong chưa đồng ý nên chưa đi được. Vũ Phong kéo nhẹ Tùng vào lòng mình ôm thật chặt.
– Vẫn còn giận anh sao? Giới thiệu với người ta cũng bảo là nhân viên của anh. Anh đâu còn thuê em nữa!
– Làm sao dám giận “anh”… mà không nói là nhân viên nói là gì bây giờ.
– Người yêu hay ít nhất cũng là bạn, anh buồn khi nghe em nói chỉ là nhân viên của anh thôi.
– …
Vũ Phong kéo Tùng nép mình trong lồng ngực anh, hơi ấm từ cơ thể anh tràn ngập mọi xúc giác của cậu, mũi cậu cay cay…
– Em đã về tới nhà mình rồi, còn muốn về đâu nữa!
– Đây là nhà em từ khi nào chứ? – Tùng bị sự ngọt ngào của Vũ Phong giữ lại, nhưng Tùng biết cậu có muốn ra khỏi đây mà anh chưa gật đầu thì cũng hơi khó.
Vũ Phong âu yếm nâng khuôn mặt Tùng đang giấu trong ngực mình, đặt lên môi Tùng một nụ hôn nhẹ nhàng.
– Lâu không ăn cơm em nấu thật rất là nhớ.
– Lâu? Làm gì có.
– Vậy thì lâu không ăn cơm cùng em anh sắp không thể ăn được cơm nữa.
– Miệng lưỡi! – Tùng giận mình không thể tức giận oán ghét người này dù đáng ra cậu phải làm vậy.
– Lâu không được ôm em trong lòng, anh giờ không muốn buông em ra.
– Anh học mấy câu ớn lạnh đó khi nào thế? – Tùng lầm bầm bên tai Vũ Phong.
– Từ khi em biết giận anh! – Cánh tay anh xiết cậu thêm chặt.
– …
– Ăn cơm với anh, đã trễ lắm rồi, anh đói!… Không lẽ em nỡ bỏ đói anh sao? Em đã về tới nhà mà còn bỏ đi thì anh làm sao ăn nổi cơm.
Tùng thiếu điều chỉ còn trợn mắt nhìn anh, cậu không biết anh từ đâu học mấy câu “nhão” như vậy. Vũ Phong mà cậu biết mở miệng là đinh là thép làm gì có mật ong. Anh làm Tùng vốn đang hờn giận trong lòng vì kinh ngạc quá mà quên béng mất.
– Anh muốn ăn cơm em nấu, trong nhà có sẵn mọi thứ chỉ chờ em động tay chân một chút thôi. Anh còn muốn ăn canh chua, hình như canh em nấu anh mới ăn được. Hôm qua đã kêu chị giúp việc nấu rồi nhưng nuốt không trôi…
Vừa nói Vũ Phong kéo Tùng từ từ đi vào nhà rồi vào bếp, lấy cái túi trên tay cậu vất sang một bên trong khi Tùng thì cứ giương mắt nhìn anh như nhìn thấy người hành tinh lạc tới trái đất. Đến khi Tùng đeo tạp dề vào thì Vũ Phong cười tươi bảo anh sẽ chuẩn bị bàn ăn. Anh đói lắm rồi.
Tùng gạt mồ hôi trên trán, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu rồi bật bếp, cậu vẫn còn choáng. Bên ngoài Vũ Phong thở ra một hơi thật mạnh, anh biết khi mọi chuyện êm xuôi mà Tùng vẫn không mang vẻ mặt hạnh phúc chạy tới tìm anh mà bỏ về quê là anh biết mình nguy rồi. Vội cho xe về tận nhà Tùng đón cậu, thực ra cốt là giữ rịt để biết hành tung của Tùng, vậy mà tài xế cũng ngoằn nghèo hết hai ngày Tùng mới chịu để cho xe chở về nhà anh, mà thôi may mắn cho anh Tùng đã bước chân về nhà, anh thở phào dấu hiệu chứng tỏ anh có thể năn nỉ được.
Dụ được Tùng ngoan ngoãn ở lại nấu cơm anh cũng đã vô cùng vất vả, mấy câu ướt át nãy giờ anh dùng để dụ ngọt cậu anh cũng phải tìm tòi sắp xếp nhưng anh cũng không phủ nhận những thứ anh nói đều là thật lòng, đúng là anh nhớ cậu sắp điên lên rồi, chịu đựng không nhìn thấy Tùng suốt thời gian ở nhà cha mẹ cậu đã rất đau khổ, ngày trở về cứ tưởng có thể ngọt ngào ôm cậu trong tay ai ngờ… Tùng có biết anh đè nén cảm xúc của mình như thế nào không, giờ phút này làm gì có tâm trí nghĩ tới chuyện cơm nước nữa. Anh chỉ muốn ôm chặt cậu, hít thật sâu hương thơm trên cơ thể cậu cho thoả nhớ nhung khao khát. Nhưng Tùng vẫn còn làm mặt giận với anh
Vũ Phong làm gì có tâm trạng dọn bàn ăn, anh bày qua loa vài thứ cần thiết rồi vào bếp đứng loanh quanh cạnh Tùng, Tùng cuối cùng cũng biết anh muốn gì. Anh chẳng muốn ăn cơm cũng chẳng muốn ăn canh chua, anh chỉ muốn cậu không đi. Nhưng mọi khi anh sẽ bảo “Em không được đi, hay em không được ra khỏi nhà, nếu em dám trái lời anh thì sẽ thế này hay sẽ thế kia…”. Hôm nay thì khác, anh loanh quoanh dùng lời ngon tiếng ngọt để không cho cậu đi, Tùng bất giác nở nụ cười. Ít ra anh đã không còn ra lệnh cho cậu, anh biết sợ cậu giận, biết sợ cậu sẽ bỏ đi. Nhìn Vũ Phong cố tình loanh quoanh trong bếp giống như canh chừng cậu Tùng trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
– Kêu người vô trông chừng là được rồi, cần gì đích thân anh làm. – Bụng nhgĩ một đàng nhưng miệng Tùng lại nói một nẻo.
– Hử? – Vũ Phong còn chưa hiểu ra ý cậu.
– Muốn canh chừng em thì anh kêu vệ sĩ hay bảo vệ đứng canh là được cần gì đích thân anh làm. – Tùng vẫn đều tay làm, miệng nói nhưng không hề nhìn vào Vũ Phong.
– Tùng! Tha lỗi cho anh đi. Em muốn thế nào mới thôi giận anh đây? – Vũ Phong lời ngon tiếng ngọt tiếp tục dỗ nhóc cưng của anh.
– Có người nào dám giận anh sao! – Tùng trút nốt phần thức ăn cuối cùng vào đĩa, giọng vẫn chứa nhiều giận hờn.
– Vậy là vẫn còn giận! – Vũ Phong ôm nhẹ Tùng từ phía sau, môi cọ cọ lên vành tai Tùng thì thầm.
– Anh tránh một chút em còn dọn thức ăn lên, không phải anh bảo đói rồi!
– Đói nhưng ăn cơm không đủ no. _ Nói rồi với tay tháo tạp dề trên người Tùng xuống, xoay mặt cậu lại đối mặt với anh._ Chỉ có em mới làm anh thấy đủ, không có ai, không có bất cứ thứ gì khác có thể thay thế em hết.
– Không cần nói mấy lời đường mật đó, em không cần người ta dỗ ngọt. – Tùng đẩy mạnh Vũ Phong ra.
– Em hôm nay cư xử thật kỳ lạ._Vũ Phong đổi giọng cứng rắn hơn, không còn mềm mại ngọt ngào như nãy giờ_ Nói chuyện rất khó chịu.
Tùng lẳng lặng mang tạp dề treo lên móc xong cậu ra khỏi bếp lấy túi xách của mình.
– Em định làm gì? – Vũ Phong theo bén gót cậu.
– Em làm thức ăn xong rồi, em về đây. Anh ăn cơm đi, trễ lắm rồi. – Tùng cố gắng giữ giọng thật bình thường, thực ra cậu đã muốn hét lên “Anh cuối cùng cũng lộ cái đuôi “ông chủ” ra rồi, nảy giờ còn giả vờ ngọt nhạt”
– TÙNG! Em thực sự muốn đi? Em càng lúc càng có thái độ kỳ lạ.
– Phải, em trước giờ luôn nghe lời anh vì anh là ông chủ. Nhưng nếu anh muốn giữ em cạnh anh cả đời anh nên biết thêm nhiều mặt khác của em nữa rồi hãy quyết định.
– Anh chỉ là ông chủ? Em ngoan ngoãn ở bên anh không gì khác ngoài anh là ông chủ. – Mặt Vũ Phong sầm xuống, giọng anh tỏ rõ anh đang rất kiềm chế bản thân không nổi giận._ Tùng, nếu em có gan lập lại một lần nữa điều đó em sẽ hối hận.
– Anh…anh lúc nào cũng dùng giọng điệu đó với em. Vậy không phải ông chủ chứ còn là gì, ngoài hăm dọa và ra lệnh anh có còn cách nào khác đối xử với em không? – Tùng không nén nổi giọng mình, cậu to tiếng với Vũ Phong.
– Có! Trừ khi từ miệng em không có mấy chữ “Anh chỉ là ông chủ của em”. Đừng nói cho anh biết trước nay em ngoan ngoãn như vậy đều do anh là ông chủ của em. Vậy bây giờ anh không phải là ông chủ thì sao, em liền đổi thái độ.
– Không có! – Tùng phát hiện mình vừa nói bậy.
– Thực không có? – Giọng Vũ Phong lập tức dịu đi.
– Không…không có. – Tùng quên mất mình đang bắt bẻ Vũ Phong, thoáng chốc lại bị anh áp đảo.
– Vậy thì ngồi xuống ăn cơm, anh còn chưa tắm rửa cả ngày nay. – Vũ Phong đổi thái độ nhanh đến nỗi Tùng không theo kịp.
Vũ Phong tiến tới lần nữa lấy túi xách của Tùng quẳng sang một bên rồi kéo cậu ngồi vào bàn ăn. Anh tự tay vào bếp bưng những thứ Tùng đã làm dọn đầy đủ lên bàn. Tự tay xới cho cậu chén cơm rồi gắp thức ăn vào, không quên đặt đũa vào tận tay cậu, những chuyện vốn xưa nay toàn do Tùng làm. Tùng một lời cũng không nói im lặng ăn, Vũ Phong thỉnh thoảng bắt chuyện nhưng Tùng cũng chỉ ậm ừ.
– …
– Bảo thằng Sơn về đây ở đi, ở phòng trọ chi cho cực, trong nhà còn rất nhiều phòng mà.
Tùng dừng ăn, đề tài này Tùng không thể ậm ừ cho qua, trong lòng Vũ Phong cũng đắc ý không thôi. Anh biết động đến gia đình Tùng là cậu thể nào cũng không tiếp tục làm ngơ anh.
– Nó ở đó với Xuân, cũng không có gì không tiện, vả lại hai người chia tiền phòng cho nhẹ. Bây giờ nó đi ai chia tiền phòng với Xuân. Mà em nghĩ nó ở đây sẽ không quen đâu. Cám ơn anh. – Tùng lập tức khéo léo từ chối.
– Năm sau bé Lam cũng có dự định lên thành phố học làm giáo viên. Con gái ở bên ngoài không tốt, em cứ để tụi nó về đây em cũng dễ dàng trông chừng. – Vũ Phong vẫn không bỏ ý định.
– Em ở bên đó trông tụi nó cũng được mà.
– Linh năm sau cũng tốt nghiệp cấp ba rồi, sức học của nó rất tốt, cứ lên đây luyện thi một thời gian đường vào đại học cũng không khó.
– Anh à! Cha em sẽ không thích tụi nó làm phiền người khác đâu. Tụi nó lên em sẽ chỉ tụi nó cách vừa có thể học vừa có thể làm…vả lại em cũng lo được cho tụi nó mà, anh không cần để ý quá.
– Là anh hứa với tụi nó sẽ lo cho tụi nó khi tụi nó lên thành phố học. Lam, Linh cũng đồng ý rồi em lại làm khó. Anh nghĩ cha em sẽ rất nhanh gật đầu để hai cô con gái cho anh giám hộ, em và thằng Sơn dù gì cũng là con trai ra ngoài thế nào cũng được nhưng hai đứa nó là con gái, khác.
Tùng lần nữa muốn nghẹn cơm vì nghe Vũ Phong nói. Từ khi nào anh quan tâm tới nhiều thứ như vậy, những thứ chẳng mang cho anh lợi lộc gì.
– Anh! Anh tự dưng quan tâm tới tụi nó dữ vậy?
– Anh đã làm quen với tụi nó hết rồi mà, tình cảm cũng rất tốt hơn nữa em của em cũng như em của anh mà, không lo cho tụi nó đàng hoàng sao đáng mặt làm anh. Anh còn chưa trả ơn tụi nó giúp đỡ anh rất nhiều khi anh ở nhà em nữa. – Vũ Phong cười, nói rất thành thật.
– Em không nghe lầm chứ? Không giống anh trước đây.
– Tùng, anh biết trước đây anh thật quá đáng nhưng cũng là trước đây, nếu em không cho anh cơ hội sao em biết anh có khác xưa không. Tùng! Tin anh đi, anh yêu em, rất yêu, yêu rất nhiều. Từ từ anh đền bù lại cho em hết mọi thứ, nếu bây giờ anh nói rằng không nhìn thấy em ngày nào anh ăn không ngon ngủ không yên ngày đó chắc chắn em sẽ không tin. Nên em về nhà đi, như vậy em mới thấy anh có nói dối em hay không.
– …
Tùng vốn nghe lời Anh Kỳ, cậu hôm nay tới nhà Vũ Phong chính là “về nhà” nhưng không lường trước lại có sự xuất hiện của Kim Thành, Tùng xuất hiện thêm một cảm giác hờn giận không thể tả thế là cậu nhất nhất muốn đi.
Mà Vũ Phong là kẻ khó ưa, cậu đang hờn giận trong lòng chưa thôi đã vì một câu nói hớ hênh bị anh chụp lấy bắt chẹt ngược lại cậu. Dám nói cậu thay đổi này nọ. Mà không, tại sao cậu lại nhượng bộ khi Vũ Phong nói cậu thay đổi, cậu đang nói chuyện cậu giận anh mà sao lại thành anh giận ngược lại cậu thế.
– Anh thật đáng ghét. – Tùng bật thành tiếng.
Dĩ nhiên trong phòng ăn chỉ có Vũ Phong và Tùng, thêm nữa mọi giác quan của Vũ Phong cũng đã tập trung trên người cậu, Tùng dù nói nhỏ mấy anh cũng nghe không sót một lời.
– Em thật sự nghĩ vậy sao? Anh rất đáng ghét? – Vũ Phong nhìn Tùng rất nghiêm túc chờ câu trả lời.
– Em…em không định nói vậy…chỉ là… – Không hiểu sao Tùng có cảm giác không nên nói lung tung, nhất là cái từ “ghét anh” không nên lập lại.
– Anh rất dễ thương? – Vũ Phong trả lời thay Tùng.
– Cũng không phải vậy!
– Vậy thì là như thế nào?
Vũ Phong rời khỏi chỗ ngồi, anh đến cạnh Tùng, ngồi trên gối, hai tay nắm lấy hai bàn tay cậu, một không khí vô cùng kỳ lạ làm Tùng khó thở. Cậu không biết Vũ Phong lại tiếp tục giở chiêu gì.
– Vẫn yêu anh chứ, Tùng!
– Tại sao…tại sao lại hỏi chuyện này? – Tùng bối rối, Vũ Phong đặt vấn đề ngoài dự tính làm Tùng không biết phải trả lời làm sao.
– Vì anh làm em rất buồn, anh biết có thể anh đã đánh mất tình yêu của em dành cho anh rồi. Nhưng nếu bây giờ em nói em vẫn còn yêu anh dù chỉ một chút anh sẽ không bao giờ làm em phải buồn nữa. Anh sẽ mang đến cho em niềm vui, sẽ không để em ân hận vì đã yêu anh.
– Em… Vậy anh Kim Thành? – Cuối cùng Tùng cũng có thể mở miệng hỏi vào việc cậu muốn hỏi nhất.
– Kim Thành thì sao, cậu ấy liên quan gì đến chuyện anh và em. Em đừng nhìn thấy cậu ta như vậy mà nghĩ lung tung, chuyện lúc nảy không có gì ý nghĩa gì đâu. Cậu ta hay đùa quá lố. – Vũ Phong đánh trống trong bụng, chỗ nguy hiểm muốn né cuối cùng cũng bị hỏi tới rồi.
– Em biết anh ấy yêu anh và anh cũng luôn rất coi trọng anh ấy.
Vũ Phong khẽ sượng người, anh luôn nghĩ Tùng không hề biết chuyện này.
– Em đang nói gì thế, đúng Kim Thành với anh là một người bạn rất quan trọng nhưng không phải như em nghĩ. Không có chuyện yêu đương gì ở đây cả.
– Anh không cần nói tránh, em biết chuyện này lâu rồi từ khi em không là gì của anh cả. Anh không cần…
– Em nói lung tung chuyện gì nữa. Cái gì mà từ khi em không là gì của anh…
– Không đúng sao? Vậy nói em biết lúc anh phạt em mấy bạt tai vì túm áo Kim Thành em là gì của anh. Anh có biết lúc đó Kim Thành đã nói với em những gì không? Anh ta châm chọc em đũa mốc muốn chòi mâm son đấy. Anh ta cứ làm như em là tình địch của anh ấy vậy, hạ nhục người khác.
– Ah, à… Vậy ra Kim Thành sáng suốt hơn anh nhiều quá, cậu ta nhìn ra được em sẽ là tình địch của cậu ấy. Chứng tỏ người ngoài còn có thể thấy anh rất thương em khi mà chính em lẫn anh vẫn không biết mà, tin anh chưa?
– Anh…! Anh nói đi đâu vậy. Anh yêu em từ hồi đó khi nào… Có ai không nghe một lời công bằng nào mà đánh người yêu đâu. Anh làm gì có để em trong mắt… – Tự dưng cậu đang ghen thành ra tự mình đưa ra lý do cho Vũ Phong tự biện hộ, không lẽ thực sự suốt đời Tùng cũng không thể trên cơ anh một lần nào sao.
Tùng cảm thấy chắc chắn mắt cậu đã đỏ lên rồi nên cậu cúi mặt càng thấp để giấu đi, khổ nổi Vũ Phong ngồi thấp hơn cậu rất nhiều nên anh nhìn thấy hết.
– Vẫn yêu anh chứ, Tùng! – Vũ Phong lập lại lần nữa câu hỏi chưa được trả lời.
– …
– Nếu em không nói gì anh sẽ xem như em trả lời có đấy nhé… Em trả lời vẫn rất yêu anh đúng không…? Anh nghe rồi. Vậy là anh có thể ở cạnh em tiếp phải không? Em cũng sẽ ở cạnh anh mãi phải không? Sẽ không còn giận anh nữa phải không…? Từ nay anh và em sẽ là một. Tùng! Anh yêu em.
– Nếu em nói không thì sao? – Tùng ngẩn mặt nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đã ngân ngấn nước.
– Hết giờ cho em trả lời rồi. Không được tính.
– Anh… đáng ghét. Anh lúc nào cũng ăn hiếp em.
Vũ Phong nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, ôm cậu thật chặt trong tay mình. Bữa cơm đành phải bỏ dở…
Buổi sáng thức dậy, còn đang trong trạng thái mơ màng, Tùng cảm thấy cả người lạnh lạnh_ Cảm giác không có cái gì trên người._ Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua làm Tùng thiểu não. Cuối cùng cậu cũng thua Vũ Phong, cậu giận chẳng được mấy ngày cũng bị anh dụ mất, trao thân vào tay giặc. Tùng chán nản, tới chừng nào tiếng nói của cậu mới có trọng lượng với anh đây? chứ không phải lời anh nói là quân lệnh của cậu. Anh nói gì một lát cậu cũng nghe, vâng lời như lính.
Tùng thò đầu ra khỏi chăn, mặt còn mơ mơ chưa tỉnh đã thấy Vũ Phong nhìn cậu cười thỏa mãn. Tùng nhăn mặt. Không cần nhìn khuôn mặt luộm thuộm của cậu sát tới như vậy chứ, xấu lắm. Vũ Phong ôm hai má cậu xoa xoa vò vò, giọng ngọt còn hơn mía đường.
– Em chuẩn bị đi, chúng ta sang gặp cha mẹ anh. Em chưa gặp họ lần nào phải không?
– Chưa. – Tùng lắc nhẹ đầu.
Cậu không để ý lắm câu hỏi của Vũ Phong mà trả lời đại. Cậu đang bận nghĩ tới những lần gặp trước với cha Vũ Phong. Ông ta từng cảnh cáo cậu đừng dính tới con trai ông ta, Tùng cũng không biết một người gia trưởng, độc tài, dữ dằn chỉ có hơn không có kém Vũ Phong đã dùng thái độ như thế nào để đến nhà cậu nói chuyện. Mà không chỉ một nhà mà những hai nhà. Lý do nào làm cho ông, một người phản đối kịch liệt chuyện hai kẻ cùng giới yêu nhau lại nhanh chóng đồng ý như thế.
Mẹ Vũ Phong thì cậu chưa từng gặp, nhưng một người phụ nữ bị chồng bỏ hay phải bỏ một người chồng như cha Vũ Phong thì chắc chắn thuộc dạng người trái với bà tổng. bà chắc chắn là một người hiền lành, dịu dàng. Có phải chăng bà chính là người đi năn nỉ cha Vũ Phong chấp nhận chuyện của con cái.
– Tùng! Tùng!
– Dạ!
– Em đang nghĩ chuyện gì vậy? Anh gọi mấy lần mà không trả lời.
– Dạ!… Anh! Em… không gặp cha anh được không?
– Đùa? …Thôi được, em không gặp cha anh cũng không sao, anh cũng chẳng muốn gặp ông ấy. Nhưng mẹ anh thì em phải gặp. Nhanh lên thay đồ đi.
Tùng thở phào, Vũ Phong không lẽ thay đổi dữ vậy sao, cậu nói một tiếng không gặp anh liền đồng ý. Vũ Phong trở nên chiều ý cậu triệt để như thế từ lúc nào?
– Mẹ anh đang ở đâu, có nên mua gì đó đến không? Em chưa gặp bác gái lần nào, không biết bác là người như thế nào, chắc hiền lắm ha. – Tùng nhấc được nỗi lo trong lòng cười rất tươi nói với Vũ Phong.
Trái với dự định Vũ Phong sẽ đồng ý với ý kiến của cậu, Vũ Phong im lặng nhìn Tùng rồi thở dài.
– Em đã gặp mẹ anh rồi.
– Chưa!
– Bà bảo đã từng gặp em rồi.
– Không, em chỉ gặp cha anh…
– Gặp cha anh? Khi nào?
– Trong lần ông ấy tới nhà với bà Tổng, lần trong bệnh viện chưa kể trong lần anh khai trương Vũ Trường đó, bác trai có gọi em ra nói chuyện…
– Gọi em nói chuyện? – Vũ Phong cảnh giác, chuyện này anh chưa từng nghe Tùng nói đến.
– Cũng không nói gì nhiều, chỉ vài câu thôi.
– Vài câu. Em biết một câu của ông ta đáng giá cỡ nào không, ông ấy nói gì với em? Đừng nói với anh ông ta chỉ hỏi thăm sức khỏe thôi nhé.
– Cũng gần giống vậy…- Tùng cười gượng.
– … – Vũ Phong im lặng nhìn Tùng chờ đợi câu trả lời.
– Em… -Nhìn thái độ của Vũ Phong là Tùng biết anh không muốn nghe cậu quanh co_ Ông ấy muốn cho em một số tiền lớn để em đừng bám theo anh. – Tùng nhỏ giọng tỏ thái độ thành thật báo cáo.
– Vậy em trả lời như thế nào?
– Trả lời như thế nào! Anh hỏi em?
– Phải.
– Anh còn hỏi! – “không phải sự thật đã trả lời cho anh rồi sao. Cậu vẫn bám theo anh đấy thôi có làm theo lời của ông tổng đâu”.
– Anh muốn biết em trả lời ông ấy thế nào mà bấy lâu ông ấy cũng không có động tới em. Theo lý thì không vâng lời ông ta thì em không toàn vẹn tới bây giờ. – Vũ Phong tỏ ra vô cùng thắc mắc, ngạc nhiên lẫn lo lắng.
– Anh lo cho em sao? – Tùng nghe vui trong bụng, không phải anh lại nghĩ cậu hám lợi.
– Dĩ nhiên, và anh cũng muốn biết em đã nói gì mà thuyết phục được ông ấy.
– Thuyết phục? Làm gì có, lúc đó em chỉ có im lặng chứ nói được gì. Vả lại ông ấy cho em thời gian quyết định con số muốn nhận để không được bám theo anh nên cũng không có nói gì nhiều lắm.
– Vậy sau đó em có liên lạc với ông ấy?
– Không, em về nghĩ kỹ lắm. Không nghe lời ông ấy cũng chết, mà không nghe lời anh cũng chết. Thôi đành vậy, chết kiểu gì thì đành phó mặc cho ông trời định đoạt giùm.- Tùng quá mức thành thật.
– Em…không phải em vì yêu anh nên không nhận lời ông ta? Em không nhận tiền chỉ vì lí do như thế sao? Em…
– … Ha…a…a…à…em…em… – Tùng lần này líu lưỡi thật, cậu sao mà thiệt tình dữ vậy. Vũ Phong mặt đen xì rồi. cậu bây giờ mới đúng lá chết chắc.
– Em…em thậm chí còn không cãi một lời? – Vũ Phong nhấn mạnh chi tiết Tùng đã không hề lên tiếng bênh vực tình cảm của hai người.
– Cãi…cãi… anh muốn em cãi chuyện gì?
– Chẳng hạn như “Em yêu anh là thật lòng, tiền bạc không mua chuộc được em ấy”. – Vũ Phong tức giận bừng bừng, trong khi anh chống đối các đấng sinh thành đứng trước nhiều nguy cơ có thể sẽ bị cha anh ép đến ra đường mà đi ăn xin như Minh Hàn thì cậu nhóc chẳng mảy may bảo vệ tình cảm của hai người. Ít ra cũng lên tiếng khẳng định cậu nhóc cũng yêu anh chứ. Trời ơi tức chết anh mà.
– Em có yêu anh không? – Vũ Phong nói như hét.
– Có – Tùng lập tức trả lời không dám chậm trễ.
– Vậy tại sao em không làm gì để bảo vệ tình yêu của chúng ta chứ. Ít ra là trong ý nghĩ của em.
– Để làm gì? Anh còn chưa có yêu em nữa thì em biết bảo vệ cái gì? – Tùng thản nhiên khẳng định làm mặt Vũ Phong càng tối hơn.
– TÙNG! Em chọc gan anh phải không? Đừng nói với anh là khi cha anh đặt vấn đề với em chúng ta là hai người xa lạ.
– Không phải.
– Vậy thì em nói xem, cho anh câu trả lời đàng hoàng.
– Anh phi lý, không dưng lại la em. – Tùng mặt buồn thiu, anh nói không sai nhưng thực sự mối quan hệ của cả hai không rõ ràng, cậu lấy gì mà bảo với chẳng vệ.
– Thôi được rồi, chuyện qua rồi không nói nữa. – Vũ Phong thấy Tùng xịu xuống cũng thấy không nên la lối chuện đã cũ rích cũ mèm nữa. – Cũng may là ông tổng không làm gì em, những chuyện như vậy ít ra em nên nói với anh không thì em có chết cũng không biết tại sao đâu.
– Chắc do người họ hàng gì đó của anh nói giúp nên cha anh không làm gì em cả.
– Họ hàng? – “Anh có họ hàng nào có khả năng làm cha anh nghe lời sao?”.
– Người đi cùng Kim Thành hôm đó đó. Bà ấy…
– Em đã gặp Kim Thành trước đây?
– Dạ, ngay sau khi cha anh rời đi thì người đó cùng Kim Thành tới, ban đầu em còn không nhận ra anh ấy.
– Em cũng chưa từng nói cho anh biết em có gặp Kim Thành. Em biết cậu ấy vẫn còn sống trong khi anh cũng chỉ vừa gặp cậu ấy hôm qua, tới hôm qua anh mới biết cậu ấy không chết.
– Em, hôm qua em cũng mới hay anh không biết. Lúc đó anh Kim Thành bảo em đừng nói, em nghĩ anh ấy muốn dành bất ngờ cho anh.
– Em còn chuyện bí mật nào giấu anh nữa không hả Tùng? Không lẽ anh thật không xứng để cùng em chia xẻ gánh vác mọi thứ sao?
– … Không…phài…em!.!.! – Tùng lúng túng khi Vũ Phong lại bắt đầu tức giận.
– Mai này có chuyện gì cũng nên nói cho anh biết, anh có thể cùng em giải quyết. Dù trước đây anh có thế nào nhưng từ bây giờ anh muốn làm chỗ dựa của em, là nơi em có khó khăn cũng tìm anh, vui vẻ cũng tìm anh. Như vậy anh mới an tâm, như vậy anh mới biết chắc anh là kẻ hữu dụng không phải chỉ biết làm khổ em mà cũng có thể làm em vui, đem lại hạnh phúc cho em. – Vũ Phong dịu giọng nói với Tùng từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
– Em biết rồi…anh…anh…anh…
– Anh làm sao?
– Anh cũng vậy!
– … – Vũ Phong cảm nhận được ngọt ngào lan tỏa. Yêu và được yêu thật là hạnh phúc.
– … – Tùng thì sau khi nói được một câu ngọt ngào đã tự mình nổi đầy gai ốc, nói không nổi câu nào nữa.
– Phải, anh cũng vậy. – Vũ Phong cười híp cả mắt_ Khi anh và em là một thì mọi chuyện cùng nhau chia xẻ, mọi chuyện cùng nhau hưởng thụ, như vậy mới giống hai người đang yêu nhau. Em đồng ý không?
Tùng gật đầu.
– Vậy thì mình bắt đầu chia xẻ chuyện đầu tiên, đi gặp ông tổng. Chờ lâu ông ta lại nổi sung thì khổ.
– Anh mới bảo chỉ gặp bác gái thôi mà! – Vũ Phong lời ngon tiếng ngọt thì ra đang muốn gạt cậu đi gặp ông tổng.
– Thì gặp mẹ anh, nhưng ông tổng bây giờ một bước không rời bà ấy. Gặp người này đành gặp luôn người kia chứ biết sao.
– Một bước không rời…vậy còn…còn bà tổng.
– À…chuyện này… đang có bão ở nhà bên đó chứ chẳng chơi, Nhưng theo tình hình thì cha anh vẫn cứ bình chân như vại, cứ như không phải chuyện của ông ta ấy. Anh cũng đang chờ xem ông ấy giải quyết như thế nào với hai bà tổng đây. Không thể có chuyện một nhà có hai nữ chủ nhân.
– Vậy…mẹ anh không nói gì sao?
Tùng hứng thú với đề tài này. Cậu rất tò mò với chuyện cha Vũ Phong làm sao với cái nhà có tới hai nữ chủ nhân, mà bà tổng thì theo cậu biết bà ấy đâu có phải tay vừa mà chịu để người khác ngồi lên đầu. Dù theo lý mẹ Vũ Phong dĩ nhiên là bà lớn, nhưng theo pháp luật thì bà tổng mới là vợ chính thức. Còn chưa kể cậu đang muốn biết làm sao mà một người luôn bài xích căm ghét chuyện đồng giới như vậy bỗng dưng làm một chuyện vô cùng quái dị là đi gặp xui gia. Tùng cũng chưa kịp hỏi hai chữ “long trọng” của Anh Kỳ là như thế nào mà khi nói ra trông mặt Anh Kỳ rất khó coi.
– Em mặc bộ này được lắm. – Giọng Vũ Phong chen ngang suy nghĩ lan man của Tùng.
Nhìn lại mình cậu không khỏi nhíu mày. Một người quê mùa như cậu cũng hiểu đi gặp người lớn dù có dễ giãi mấy cũng không thể ăn mặc như cậu hiện giờ.
– Anh thật sự muốn em mặc như vậy đi gặp mẹ anh sao? Anh không đùa chứ… Áo thì hở cổ, chưa kể mỏng như tờ giấy.
– Đẹp mà, mẹ anh cũng rất mode, không khó khăn đâu.
– Không khó khăn cũng không thể mặc như vầy. Để em tự chọn, lần nào anh chọn cũng ba cái loại mỏng như cánh ve, có bao nhiêu lộ hết bấy nhiêu. – Tùng phàn nàn.
Thực ra mấy bộ đồ anh chọn cũng không đến nỗi tệ như Tùng nói “Có bao nhiêu lộ hết bấy nhiêu”. Nhưng đúng là để đi gặp phụ huynh thì không được lịch sự cho lắm, nhất là lần đầu tiên nữa. Tùng lục tủ đồ, lấy một chiếc áo sơ mi màu kem dài tay. Ngắm qua cái áo Tùng hài lòng mới đem cái áo Vũ Phong mặc cho cởi ra. Chiếc áo chưa qua khỏi đầu thì một bàn tay đã áp trên làn da cậu.
– Anh làm gì vậy…? Mới hôm qua…
Lời chưa dứt thân thể cậu đã bị anh ôm chặt cứng.
– Ai bảo em quyến rũ anh.
– Khi…nào!! – Tùng giật cái áo ra khỏi đầu, cố gắng đẩy Vũ Phong ra xa một chút.
– Ở trước mặt anh lại thay áo một cách hấp dẫn như vậy, không phải quyến rũ anh thì em nghĩ đó là làm gì?
– Không đùa chứ. Em chỉ thay cái áo.
– Chỉ tại em rất lâu không cho anh chạm vào em, còn không cho anh gặp em nữa nên bây giờ nhìn thấy em là muốn. – Vũ Phong nhỏ giọng cợt nhả.
– Đừng mà, không phải đêm qua anh đã “ăn” đủ rồi sao.
– Hôm qua là hôm qua, lúc này khác. Em cũng biết anh rất nhớ em, chỉ một đêm làm sao bù đủ cho bao nhiêu ngày em bỏ anh đi chứ. – Giọng Vũ Phong êm như nước.
– Nhưng bây giờ phải đi gặp bác gái mà. – Tùng nhắc nhở, trong khi tay anh đang quấn quanh người cậu, vuốt ve mọi chỗ anh chạm tới được.
– Không sao…
Vũ Phong gấp gáp mang cậu tới giường, anh nhớ Tùng, dĩ nhiên không chỉ khuôn mặt, hơi thở mà cả những va chạm mà khi hai người yêu nhau không thể thiếu. Nó biểu lộ tình yêu, sự khao khát mãnh liệt muốn người ấy với mình trở thành một.
Một cảm giác lành lạnh đi thẳng vào cơ thể làm cậu phải trân người lại. Tối hôm qua, sau một thời gian dài giận hờn nhau anh cũng không gấp gáp như vậy.
– Em đau không? – Vũ Phong cẩn thận hỏi.
– … – Tùng lắc nhẹ đầu.
– Vậy anh vào nhé!
Tùng im lặng không phản đối cũng không trả lời. Giờ phút này có lắc thì anh cũng không tha cậu. Đêm qua dụ được cậu thôi giận, cái sự gì xảy ra tiếp theo không nói cũng biết. Lấn một rồi xin hai cuối cùng Vũ Phong cũng ở trong cậu, yêu đến khi cả hai không ai nhúc nhích nổi. Vậy mà bây giờ anh vẫn còn hứng.
Một vật to lớn vừa cẩn thận lại vừa gấp gáp chen vào trong người làm Tùng phải nín thở để đón tiếp nó. Không chuẩn bị gì nhiều nhưng nó cũng không làm cậu đau đớn, Chạm vào nhau không chỉ một mình anh có cảm giác, cậu cũng vậy…
Nhìn người nằm bên dưới mình khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc khi được anh yêu thương, máu trong người anh như tăng thêm độ. Nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi ma quỷ liếm láp trên từng tấc da thịt của cậu, trêu đùa hai điểm hồng trên ngực kích thích cho cậu nhanh chóng đón nhận anh, thân dưới anh cũng không ngừng đong đưa nhè nhẹ, đầy thận trọng, đầy âu yếm.
Khi mà mọi thứ đã trơn tru không còn gì cản đường cản lối, anh không thương tiếc mà ra vào như vũ bão, ai bảo cậu để anh xa cách cậu nhiều như vậy, lâu như vậy khiến anh khao khát cậu mãi chưa thỏa mãn được. “Anh đói”, chỉ có cậu mới làm anh thấy đủ, chỉ có cậu mới làm anh thấy mọi thứ xung quanh anh sinh động có sức sống. thiếu cậu đúng là anh chỉ có mỗi cảm giác bếp bênh, thiếu thốn mọi thứ.
– Anh yêu em, Tùng. – Hôn nhẹ lên bờ môi đang hé những âm thanh say đắm lòng người, anh hạnh phúc nói tiếng yêu thương cậu.
Không khó để thấy Tùng ngượng như thế nào khi anh thốt những lời yêu thương trong lúc này, cứ như men làm cho người ta thêm say, như hương cho người ta thêm đắm đuối. Thốt ra lời yêu thương men tình bị kích thích thêm đậm, Vũ Phong mạnh mẽ nâng cậu khỏi nệm đặt trên người anh thỏa sức yêu thương cậu, dùng hai tay mình ôm cậu thật chặt, cảm nhận cậu thật gần, thật sát.
Đáp lại yêu thương của anh chỉ có âm thanh cậu thở dốc, âm thanh cậu thốt ra từ bờ môi không thể kếm chế hưởng thụ yêu thương mãnh liệt của anh làm anh càng thỏa mãn hơn.
– Vũ Phong!!! – Tiếng Tùng nỉ non gọi anh.
– Em muốn gì! – Anh đáp lại với giọng âu yếm không thể tả.
– Mình sẽ bị trễ mất… – Tùng cố gắng nói trong tốc độ yêu thương mãnh liệt của anh.
– Em còn có thời gian nghĩ tới việc khác sao? Vậy thì anh làm vẫn chưa đủ sức.
– Hááááhhhhhhhhhhhhhhh….. – Tiếng thét dài, to không thể kếm chế làm cho không khí yêu đương thêm phần nồng đượm.
…………………………………………�� �� �
Dĩ nhiên là họ trễ, khi mà mọi người đã đến đông đủ, điện thoại của Vũ Phong không dưới chục cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn thúc giục, nhắc nhở anh về buổi gặp mặt.
– Chắc chắn bác gái sẽ không thích em. – Tùng nhăn nhó xoa xoa cái lưng đang bị đau của mình, vừa mặc đồ vào.
– Không sao, để anh trả lời là được rồi. Em đừng lo.
– Nhưng anh làm chuyện… một lát nhìn em sẽ thấy kỳ cục. – Tùng nhăn nhó, cậu sợ một lát cậu có lộ ra sơ hở nào đó để mọi người biết được sự thực lý do cả hai đến trễ là gì.
– Em cứ lằn nhằn như vậy một lát anh sẽ muốn yêu em lần nữa.
– Kh..ô..ng!
– Vậy thì thay đồ nhanh đi. Em yêu! – Không quên đặt lên đôi môi đang càm ràm anh một nụ hôn yêu thương chiếm hữu trước khi tự chuẩn bị cho mình.
…………………………………………..
Tới được nhà ông tổng thì bàn ăn đã dọn, theo dự định phải để mọi người gặp nhau trò chuyện trước mới cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Nhưng không ngờ Vũ Phong chẳng buồn để tâm, tới nơi cơm canh cũng đã dọn xong trên bàn.
Theo Vũ Phong vào nhà, nơi này làm Tùng khớp. Cậu đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm Anh Kỳ với hi vọng nhìn thấy Anh Kỳ cậu sẽ bớt hồi hộp hơn. Cậu phát hiện Anh Kỳ đang ngồi trên sô pha phía bên kia phòng khách, bên cạnh là Minh Hàn.
– Tới rồi thì ăn cơm luôn đi, con để mọi người chờ quá lâu đấy. – Giọng một người phụ nữ lên tiếng.
– Con bận việc đột xuất. – Vũ Phong đơn giản báo lý do anh tới trễ và mọi người cũng không ai truy tới nữa.
– Con chào bác gái – Tùng đoán người phụ nữ vô cùng đẹp vừa mới lên tiếng kêu mọi người vào ăn cơm là mẹ Vũ Phong – Con chào bác. – Tùng lập tức nhìn thấy cha Vũ Phong đã bước tới sau lưng mẹ anh, cậu cố gắng lễ phép chào.
– Ừ! – Ông tổng chỉ đơn giản trả lời như thế, giọng cũng không khủng bố lắm, nghe rất hòa nhã làm Tùng cũng giảm bớt hồi hộp.
Theo hướng dẫn của mọi người, Tùng ngồi cạnh Vũ Phong, đối diện bên kia là Anh Kỳ và Minh Hàn. Trong lòng Tùng bắt đầu trách móc Vũ Phong, đáng lẽ anh nên để cậu đến sớm một chút làm quen với mọi người, với khung cảnh xung quanh trước. Đằng này vừa đến là ngồi vào ăn thiệt kỳ cục hết sức.
– Tùng, có phải cậu đã từng đạt giải trong cuộc tuyển chọn đầu bếp mới của công ty chúng ta mấy năm trước phải không?
Tùng bất ngờ bị hỏi không biết trả lời làm sao. Người hỏi lại là ông tổng, cậu không nghĩ ông ấy sẽ là người nói chuyện với cậu đầu tiên. Thấy cậu ngắc ngứ còn chưa trả lời Vũ Phong liền đỡ lời.
– Đúng rồi cha, cậu ấy đã nằm trong những người sẽ đưa đi dự thi.
– Vậy tại sao lại không thi? Theo ta biết thì thành tích sau đó tốt lắm mà.
– Tùng là nhân viên của con không phải nhân viên của công ty, con không thích thì không đưa đi thi thôi. – Vũ Phong trả lời ngang như cua, sắc mặt ông tổng lập tức không vui.
– Hai cha con đừng có biến bữa ăn của tôi thành bãi chiến trường đấy. Vũ Phong, con còn cái giọng điệu đó mẹ sẽ không tha con.
– Dạ, con biết… con biết rồi. – Vũ Phong cố tình cười xuề xòa cho qua câu trách móc của mẹ anh.
Tùng đến là há hốc vì kinh ngạc. Cả ông tổng cũng nghe lời bà không nói thêm tiếng nào, bà thật là có uy phong như thế sao? Có giống người cậu tưởng tượng, hiền hậu dịu dàng? Tùng bất giác đưa mắt quan sát kỹ mẹ Vũ Phong. Cậu nhíu nhíu mày, trông bà quen quen nhưng không rõ gặp ở đâu. Không qua được mắt bà, bà Hoàng Mai nhìn cậu lên tiếng trước.
– Trông bác quen lắm phải không?
– Dạ…dạ…cũng có nhưng chắc không… – Bị nói trúng suy nghĩ nên Tùng cũng đâm ấp úng – …Chắc không thể đã gặp…
– Chắc không?
– Dạ, con nhìn bác rất quen. – Tùng cười khổ khi cứ bị mẹ anh hỏi tới như cố ép cho được cậu phải khẳng định đã gặp qua bà.
Tùng đưa mắt nhìn Vũ Phong cầu cứu, nhưng lại thấy bên kia Anh Kỳ đang tủm tỉm cười. Nhìn thấy Tùng nhìn về phía mình, Anh Kỳ gật gật nhẹ nhẹ đầu. Tùng lại một lần nhìn kỹ bà Hoàng Mai.
– AH!…bác gái, Kim Thành.
– Vậy là nhớ ra rồi hả. Không uổng công tôi đã bỏ ra.
– Không… Vì hôm đó bác…bác đẹp quá… – Tùng lấp liếm chuyện cậu quên người đã có thiện chí hứa giúp đỡ chuyện tình yêu của mình.
– Vậy hôm nay bác không đẹp sao? – Bà Hoàng Mai nhướng mắt giả vờ không vui chất vấn cậu.
– Không phải…con không định nói vậy…con…bác …
– Mẹ đừng chọc cậu ấy. – Quay sang Tùng anh giải vây cho cậu – Mẹ anh chọc em thôi, không cần lo lắng như vậy.
– Thôi được rồi, cầm đũa đi. Đồ ăn nguội hết cả rồi. – Bà Hoàng mai hối thúc.
Tùng một phen hú vía. Chỉ vì cậu đi trễ mà không theo kịp nhịp trò chuyện của mọi người. Anh Kỳ đã có thời gian trước bữa ăn tiếp chuyện cha mẹ anh nên cũng gọn gàng hơn, không lúng túng như cậu. Mà Anh Kỳ cũng sinh trưởng trong một gia đình giàu có vì vậy nên cũng dễ thích ứng hơn Tùng. May mắn là cậu có học qua bếp núc ẩm thực nếu không sẽ làm trò cười trên bàn ăn sang trọng xa hoa này. Chẳng giống một bàn ăn gia đình gì hết. Nhưng qua đó cũng nói lên được một điều, cậu và Anh Kỳ được coi trọng thực sự chứ không phải miễn cưỡng qua loa bị buộc phải chấp nhận. Lần gặp đầu tiên cũng không có gì quan trọng chỉ là tìm hiểu thêm về gia đình, công việc của đối phương. Nhưng chỉ có Tùng với Anh Kỳ mới phải tìm hiểu thêm về gia đình Vũ Phong và Minh Hàn thôi còn với hai người thì lý lịch chắc chắn nằm trên bàn ông tổng từ lâu, sợ còn có những chuyện hai người còn chưa biết mà ông tổng đã nắm trong lòng bàn tay hết rồi… Nhưng kết lại một câu, cả Anh Kỳ lẫn Tùng đều dần dần có cảm giác được chào đón trong gia đình này, không phải cảm giác bị khi dễ hay coi thường. Điều này làm cả hai an tâm không ít.
Cuối bữa ăn khi mọi người nhấm nháp ít trái cây và nước trà thì câu chuyện lại bắt đầu xung quanh vấn đề bốn người Vũ Phong, cậu, Minh Hàn và Anh Kỳ.
– Mẹ đã đề nghị cha con tổ chức một bữa tiệc gia đình cho bốn đứa. Dù gì cũng hứa với gia đình hai con – nhìn về Anh Kỳ và Tùng – mối quan hệ của các con sẽ được mọi người thân trong gia đình công nhận. Người ngoài hay xã hội có cái nhìn như thế nào không cần thiết, chỉ cần các con sống tốt, yêu thương nhau thì sẽ chứng minh được mối quan hệ của các con không phải như người ta vẫn nghĩ. Bữa tiệc tuyên bố hôn nhân của các con được công nhận thay cho hôn thú của nhà nước. Vậy được không? Các con có ai có ý kiến gì không?
– Được vậy thì tốt quá còn gì, phải không Anh Kỳ! – Minh Hàn là người tán thành đầu tiên.
– Con cũng không có ý kiến, tùy mẹ thôi. – Vũ Phong cũng tiếp lời.
– Còn anh_ Bà Hoàng Mai quay sang hỏi ông tổng.
– Tùy em, thích làm sao cũng được.
– Vậy chúng ta sẽ bắt tay vào tổ chức một buổi hôn lễ thật đặc biệt vậy. Ta sẽ lên kế hoạch sau đó các con cứ tham khảo rồi cho ý kiến ha!
– Dạ!
Từ đầu tới cuối ông tổng chẳng mấy khi hỏi tới chuyện nhà cửa hay tình cảm… của Tùng Và Anh kỳ, nhưng khi ông hỏi ông lại hỏi về công việc. Mỗi lần ông lên tiếng Tùng biết Anh Kỳ cũng giống cậu, rất hồi hộp khi phải trả lời. Không khó khi nhận ra ông không hồ hởi gì với việc có thêm hai đứa con trai. Tùng cũng không hiểu nếu không thích lắm cuộc trò chuyện này tại sao ông không hề rút lui sớm mà vẫn ở lại cho tới khi mọi người đều ra về.
– Lúc này cha anh là thế, ở đâu có mẹ anh là y như rằng ông ấy kè kè một bên.
– Thật à?
Lời giải thích của Vũ Phong cũng chẳng làm sáng tỏ thêm điều gì về mối quan hệ tay ba của ông tổng đang làm Tùng thắc mắc một đống ở trong lòng. Nhưng cậu cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó. Cậu còn bận tâm tới buổi “hôn lễ” của mình. Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Nhưng như cách Vũ Phong trả lời với mẹ anh thì dường như anh không hứng thú lắm với chuyện này. Tùng thấy không vui…
Trái với bề ngoài khi Vũ Phong không đặc biệt tỏ ra hào hứng với ý tưởng hôn lễ của mẹ anh thì trong lòng anh đã lên kế hoạch đặc biệt cho hôn lễ. Thứ quan trọng nhất của hôn lễ là gì?…Ngay lập tức anh đã suy nghĩ tới. Làm gì để khắc trên người Tùng dấu hiệu cho mọi người biết rằng cậu là vật đã có chủ, cậu là của anh và chỉ thôc về anh.
…………………………….
Ngày hôm sau Tùng đã đến Four thật sớm. Cậu đã bỏ bê sự nghiệp của mình quá lâu rồi. Trước tiên kiểm tra qua một vòng bếp núc, nguyên liệu, tình hình khách khứa… Ổn định, rất tốt nhưng không phát triển đó là tình hình của Four. Tùng thở dài, cậu đã bỏ quên tâm huyết của mình, thật đáng trách. Nhưng từ bây giờ cậu sẽ không như thế, cậu phải lập lại trật tự làm việc của bản thân, làm việc cho tốt.
– Làm gì mà siêng năng thế? – Anh Kỳ khoanh tay tựa người vào cửa bếp nhìn Tùng đang hăng hái kiểm tra lung tung bên trong.
– Anh Anh Kỳ! Em đang ngó sơ qua một chút. Hình như em bỏ bê bếp núc lâu quá rồi.
– Cậu cứ tự tưởng tượng, có mấy ngày mà lâu quá cái gì? Cậu làm như có mình cậu lo bếp núc ấy.
– Nhưng thực sự có cảm giác lâu rồi mới nhìn lại nó.
– Tại cậu vui quá đó thôi, từ một trạng thái tồi tệ chuyển sang vô cùng tốt dĩ nhiên nhìn cái gì cũng thấy lạ.
– Này, anh nói xỏ xuyên ai đó. – Tùng ra vẻ gây sự với Anh Kỳ.
– Này, tại sao hôm qua tới trễ để lúng túng như thế?
– Thì cũng tại Vũ Phong, ham hố bất tử… nói cũng không chịu nghe.
– Ồ! thì ra vậy. Vũ Phong cái tật ngang ngược vẫn không bỏ.
– Có phải người phụ nữ anh kể lần trước tới gặp anh là bác gái không? – Tùng hỏi Anh Kỳ.
– Còn ai nữa. Có điều bà ấy ra ngoài lộng lẫy quá, khác xa với ở trong nhà, giản dị như vậy đúng là nhìn một cái không nhận ra được.
– Anh cũng không nhận ra hả? – Tùng tỏ ra mừng rỡ khi không phải một mình cậu bị hố.
– Ừ, nhưng không lâu như cậu, hôm qua khớp quá hả?
– Chứ gì nữa. – Tùng gật gật đầu xác nhận.
– Cậu nghĩ gì về chuyện hôn lễ?
– Anh hỏi thật?
– Không lẽ hỏi chơi.
– Em thực sự thích.
– Vậy à? Minh Hàn cũng rất hào hứng bắt tay chuẩn bị ngay lập tức.
– Vậy anh không thích sao?
– Nói không thích cũng không đúng, nhưng không có cũng không sao. Quan trọng là anh ấy yêu mình, thủy chung một lòng, một hôn lễ không giải quyết được mấy chuyện đó.
– Nhưng yêu cũng yêu rồi, sống cùng cũng sống rồi. Có một cái gì đó để công nhận vẫn tốt hơn không có.
– Tôi không nói không tốt, chỉ nói có cũng tốt không có cũng không sao. Nhưng nếu có thì tôi cũng ờ cũng hơi lo…
– Lo? Tại sao lại là lo mà không phải hồi hộp, hôn lễ chỉ là bữa tiệc gia đình. Anh lo chuyện gì?
– Cậu biết việc đầu tiên Minh Hàn lo cho hôn lễ là gì không?
– Đặt món ăn. – Tùng nghĩ nghĩ rồi trả lời.
– … – Anh Kỳ lắc lắc đầu –
– Tìm nới tổ chức.
– Cũng không phải.
– Trang trí khán phòng.
– NO!
– Không lẽ quần áo.
– Không!
– Thôi anh nói đại đi, đoán hoài mệt chết.
– Mua nhà.
– Mua nhà? Không phải anh ấy có nhà riêng rồi sao.
– Anh ấy mua nhà mới. Căn nhà anh ấy sống với Toàn Hiếu trước đây bán rồi…khổ cái nhà chưa chọn xong nhưng đã đặt nội thất.
– Chưa mua nhà làm sao biết nó tròn méo ra sao mà đặt nội thất trước.
– Chỉ đặt cái giường trước. – Anh Kỳ xấu hổ trả lời.
– À… thì ra người ta có âm mưu. – Tùng cười tà. – Thật ra có chuyện gì? Không đơn giản anh chạy đến chỉ để nói với em là anh ấy đi mua giường chứ?
– Thực ra…thực ra…lần trước cậu có nói – Anh Kỳ nhìn xung quanh xem coi có người nào ờ gần có thể nghe lời mình nói không – Cậu nói lần đầu tiên đau lắm phải không?
Lần này thì Tùng không thể nhịn cười được, cậu ôm bụng cười đến nấc cụt luôn.
– Ôi trời! Anh Kỳ, anh đừng nói hai người chưa từng… Một người dày dạn như Minh Hàn lại bỏ anh lâu như thế mà không “nhậu” anh sao. Thật khó tin à nghe.
– Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc. – Anh Kỳ thẹn quá đâm bực mình.
– Nè… không nói chuyện em nha.
– Thật ra Minh Hàn cũng có đề nghị nhưng tôi ngại…thực ra tôi sợ. Cuối cùng anh ấy bảo khi nào tôi sẵn sàng thì cho anh ấy biết, từ đó tới nay cũng không có nhắc tới chuyện này.
– Hi…hi.. hèn gì nói tới hôn lễ là anh ấy tán thành liền. Còn đặt trước cái giường, em chắc cái giường đó anh ấy chấm từ lâu rồi chứ không phải mới chọn sau khi có kế hoạch hôn lễ đâu. Anh gật đầu đi không thì tội nghiệp anh ấy lắm đó. Không lẽ anh không muốn cùng anh ấy trở thành một?
– Không phải không muốn, nhưng kinh nghiệm đau thương của cậu làm tôi hơi sợ.
– Làm gì mà kinh nghiệm đau thương chứ, không cần nói quá lên như vậy. Em chỉ gặp trục trặc chút xíu thôi hà.
– Chút xíu? Nhỏ ghê ha. Cũng tại chuyện của cậu mà tôi đâm sợ. Cho dễ dàng quá anh ấy có mau chán mình không? Có thắc mắc lần đầu lần sau giống Vũ Phong không?
– Mỗi người mỗi khác mà, anh từ xưa tới giờ chỉ yêu mình Minh Hàn, lại chung tình lâu như vậy. Chỉ sợ không cho mới bị anh ấy nghĩ anh muốn có người khác đó. Hai người yêu nhau mà, đâu phải chỉ là tình qua đường. Cha mẹ hai bên cũng gặp nhau rồi, lo được lo mất gì nữa.
– Ừ, nhưng giờ tôi còn lo chuyện khác nữa. Tôi thấy anh ấy hào hứng quá, không biết một người mù tịt như tôi có làm anh ấy thất vọng không…? Anh ấy có thỏa mãn không? Tôi có làm anh ấy sung sướng không?
– Cái gì giỏi chứ mấy chuyện đó không cần giỏi. – Tùng vỗ vỗ vai Anh Kỳ động viên – Trong chuyện chăn gối người tình càng dốt càng tốt. Mù tịt như anh sẽ là món quà vô giá cho anh ấy đó. Đừng lo.
– Cậu nói chuyện trớt quớt.
– Thật mà, làm chuyện đó với một người dày dạn, nhiều kinh nghiệm như Minh Hàn thì anh cứ an tâm mà giao cho anh ấy. Cứ nhắm mắt lại không cần nghĩ nhiều, nước chảy tới đâu lá tự nhiên trôi tới đó thôi mà.
– Nói thật không đó?
– Thật, anh không tin một người đã có kinh nghiệm thực tế nói sao? An tâm.
Mặc dù Tùng nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng thực sự nhìn những “cái kinh nghiệm” kinh dị Tùng từng trải qua mà Anh Kỳ cũng đâm sợ. Không phải cậu nhóc từng nói: “Cái gì mà cả ngày hôm sau xuống giường không nổi, cái gì mà đừng nói là có khả chạy nổi năm tầng lầu, cái gì mà ôi trời đủ thứ..v..v đau đầu, hoa mắt. Tốt nhất là đừng nghĩ tới. Nhưng không nghĩ tới thì không được. Trước kia nhà ai nấy ở còn có thể tránh, bây giờ hợp thức hóa mối quan hệ sẽ không thể như trước có cớ tránh né. Anh Kỳ cũng rõ một điều nếu ban đêm ở cùng Minh Hàn chắc chắn anh sẽ không như trước kia, nằm quay lưng về phía cậu hay giữ một khoảng cách nhất định không để chạm đến người cậu. Nhớ tới những chuyện trước kia Anh Kỳ bất giác nhếch môi, không biết đang cười hay đang khóc. Trước đây cậu cũng mong những giây phút va chạm xác thịt, cũng biết phương thức khi hai người yêu nhau, nhưng về phần cảm giác thì đâu có ai nói cho cậu biết. Tùng là thông tin đầu tiên mà thông tin này quả là “kinh dị”.
……………………………………
Lại nói về ông bà tổng. Một ngày, một người phụ nữ đến trước dinh thự của ông nói với bảo vệ.
– Báo với ông chủ có Hoàng Mai tới.
– Xin lỗi bà đã hẹn trước chưa ạ? – Người bảo vệ vô cùng lịch sự hỏi.
– Không có hẹn, anh cứ báo với ông chủ anh như thế tự động ông ấy sẽ tiếp bà đây. – Một người thanh niên trên mặt có một vết sẹo dài tươi cười nói với anh bảo vệ.
– Nhưng… – Họ làm anh bảo vệ lúng túng.
– Không sao đâu, tôi là bạn của cậu ba nhà này mà. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm cho.
– Nhưng… – Ông không nhớ có người nào giống như người thanh niên này tới đây làm khách
– Nhanh đi.
– Thôi được, tôi sẽ hỏi. nhưng nếu ông ấy không tiếp xin đừng làm khó tôi.
– Được, ông ấy không tiếp chúng tôi đi ngay. – Anh thanh niên nghiêm chỉnh hứa.
…
…
– Xin mời bà vào. – Thái độ khúm núm khác thường của anh bảo vệ nhìn cũng biết ông chủ anh ta đã cho lệnh gì.
Anh bảo vệ nhanh chân chạy ra vội vàng mở cổng cứ như anh ta chỉ cần chậm một chút là khách sẽ đi mất vậy.
– Xin lỗi, xin mời vào. – Anh ta cúi đầu mời rất dồn dập. – Xin mời! xin mời vào.
– Bác vào một mình, con đợi ở ngoài này. Khi nào bác ra thì gọi con một tiếng con đánh xe lại đón.
– Được. – Người phụ nữ gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi thẳng vào trong.
Người thanh niên với nước da ngăm, cái đầu hớt cao nhìn bặm trợn với vết sẹo dài trên mặt không ai khác chính là Kim Thành. Anh đánh xe tìm một quán cà phê để ngồi chờ. Người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai không ai xa lạ chính là mẹ Vũ Phong- người bạn thân nhất của anh cũng là người anh yêu thương trong vô vọng, cũng là mẹ của Minh Hàn, anh của Vũ Phong người mà trước đây anh vẫn đinh ninh là cùng cha khác mẹ với Vũ Phong.
Ngày đó bị sóng đánh văng xuống biển, anh biết bơi nhưng giữa cơn bão dữ lại mang một vật không biết là thứ nguy hiểm gì, anh vẫn bị bắt buộc phải giao hàng đúng hẹn. Kim Thành nắm chắc chuyến này anh một đi không trở về. Anh đã từng nhìn thấy ảo ảnh Vũ Phong giữa làn nước mù mịt đưa một tay kéo anh ra khỏi địa ngục đó, nhưng ảo ảnh vẫn là ảo ảnh.
Nhờ cơn bão, hàng mất tàu mất và cuối cùng người cũng sẽ mất. Kim Thành chỉ chờ giây phút mình đuối sức rồi từ từ chìm. Nhưng anh không thể buông tay, cơ thể con người là vậy, cứ còn giãy dụa được thì nó cứ theo bản năng mà tìm sự sống không thể tự giết chính mình. Anh chờ giây phút cuối một cách thật bình tĩnh, nhưng có lẽ trời còn thương anh hay số anh chưa tới nên giữa màn nước mịt mùng thì một vật gì đó vẫn nổi được trên mặt nước đang bị sóng gió đánh về phía anh. Kim Thành nỗ lực bơi về phía đó và anh chộp được nàng tiên cá của anh.
Ba ngày trời lênh đênh như vậy, anh và cô gái mới được thuyền cứu hộ vớt lên, nhưng khi được hỏi tên anh giấu nhẹm tên mình. Anh biết đây là cơ hội tốt nhất để anh không phải vận chuyển những món hàng “nguy hiểm” nữa. Anh chết trong bão thì không còn gì có thể uy hiếp cha anh hay dùng cha anh uy hiếp anh làm việc cho họ.
Cô gái tên là Dương, con gái một gia đình khá giả và cô chơi thể thao rất giỏi, từng là vận động viên bơi lội. Cô cũng vì coi thường bão nên bị hất xuống biển nhưng may mắn còn vớ được cái phao. Dương nói vì trời khiến cô “ngu” đột xuất nên mới vớt được anh.
Kim Thành nhiều khi cũng có ý nghĩ giống Dương, có thể bàn tay thượng đế nhúng vào quăng Dương cho anh, nối cho anh một sợi tơ hồng khác. Phải, một sợi tơ hồng khác, ba ngày trên biển đủ để anh biết giá trị của sự sống và cái chết. Thất tình có là gì, giàu sang có là gì, yêu đến chết đi sống lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ một cái chết thì mọi thứ khác đều nhẹ tựa lông hồng. Mọi thứ trong cuộc sống thường nhật dù có nặng như thái sơn, một cái phủi tay của tử thần cũng thành bụi phấn hết.
Phục hồi sau cả tuần nằm điều dưỡng cùng Dương, mọi chuyện về Vũ Phong trong lòng anh nhẹ đi rất nhiều, phải chăng anh thực sự quẳng hết yêu thương của anh dành cho Vũ Phong vào biển hết rồi sao, như trước đây anh từng mong muốn.
Sau khi trải qua hoạn nạn cùng nhau, nàng tiên cá lý lắc của anh cùng anh xuất hiện một mối ràng buộc kỳ lạ, như tự nhiên xuất hiện, như tự nhiên đi vào lòng rồi đi vào tim. Cô gái thích anh nhưng cứ cố giấu giấu diếm diếm, rất e lệ rất hồn nhiên. Cô thua anh rất nhiều tuổi nên kinh nghiệm giấu diếm không giỏi, càng giấu càng làm bộ không có chuyện gì, càng lộ rõ ý đồ tiếp cận anh. Lui tới chăm sóc, quấn quít cuối cùng anh rung rinh.
Anh không nói mình không yêu phụ nữ, anh vốn yêu phụ nữ nhưng một ngày anh phát hiện mình thích Vũ Phong mặc dù anh chẳng thích những chàng trai khác. Anh thích Vũ Phong chỉ đơn giản là thích Vũ Phong thôi, không phải vì bạn anh là nam hay nữ. Cho nên bây giờ anh động lòng với một cô gái anh cũng không thấy làm lạ.
Anh định để cho mình chết giả luôn nhưng khi biết cha mẹ quá đau lòng vì cứ nghĩ anh chết do lỗi của họ, anh không nỡ. Cuối cùng anh cũng về nhà. Bí mật về nhà. Nhưng không làm thì không ai biết, làm thì tất có chỗ sơ hở. Ngày anh chịu không được cha mẹ mặt ủ mày chau nên đã hùng dũng về nhà thì gặp ngay người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai. Bà biết tin anh gặp nạn đã tới chia buồn với cha mẹ anh, bà đã ở đó vài ngày rồi. Khi anh về, dĩ nhiên bà cũng biết.
Điều mà anh không ngờ nhất, bà Hoàng Mai là mẹ ruột của cả Minh Hàn lẫn Vũ Phong đó là điều mà cả ba từ xưa tới nay đều nghĩ ngược lại. Nhưng khi biết nguyên do thì nghĩ lại bà tổng nói không sai, chính là dùng lời nói cố tình làm sai lệch ý nghĩa. Và một điều anh không ngờ tới nữa là anh cùng bà Hoàng Mai âm thầm theo dõi hai thằng con trai bà. Những gì thu được là Vũ Phong đã để cậu nhóc quê một cục đó ở trong lòng quá sâu đến nỗi không còn có thể rút ra được nữa. Cũng như nhau đeo đuổi Vũ Phong một thời gian không nhỏ nhưng cậu nhóc thu được kết quả còn anh thì không. Thôi được, anh tâm phục khẩu phục nhận thua, anh không nhận thua với Tùng thì anh không biết làm sao với cô gái bên cạnh, anh thực sự đau lòng khi nghĩ tới cô ấy sẽ buồn như anh đã từng, giấu trong lòng một tình cảm không có hồi đáp. Anh muốn làm Dương vui vì anh cũng sẽ vui, và Vũ Phong bên kia cũng vui với tình cảm của cậu ấy. Toàn vẹn mọi thứ thì tốt chứ sao, chấp nhất làm gì, sau một lần đứng giữa sống chết, mọi vấn đề với anh đã trở nên dễ nghĩ thông suốt hơn rồi.
Ngồi nhấm nháp ly cà phê chờ bà Hoàng Mai, hôm nay bà Hoàng Mai mẹ Vũ Phong và Minh Hàn quyết định đến gặp ông chồng, người mà bà ấy đã bỏ bao nhiêu năm nay. Bà muốn nói chuyện với ông về vấn đề tình cảm của hai thằng con trai bà đẻ ra. Ông tổng đã có vợ khác, chắc chắn bà sẽ có thế mạnh hơn trong việc tham gia quyết định chuyện của con do mình đẻ ra. Nhưng anh không biết một điều rằng không những bà có thế mạnh thôi mà chỉ cần bà nói một từ ông tổng cũng không phản đối. Nếu biết chuyện gì xảy ra ở ngôi nhà anh vừa bỏ đi anh sẽ bất chấp ở lại xem chứ không bỏ ra quán ngồi nhâm nhi cà phê.
…………………………………………�� �� �…………
Bà Hoàng Mai vừa bước qua cổng ngôi nhà, phía sau bà cổng còn chưa khép hẳn, một bóng người đã đứng trước mặt.
– Cuối cùng em cũng chịu về. – Dĩ nhiên gọi mẹ Vũ Phong bằng tiếng “em” ngọt ngào còn ai ngoài ông tổng có thể gọi.
– …
– Vào nhà đi, đứng ngoài này nắng.
Bà Hoàng Mai không nói không rằng đi thẳng vào, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách không đợi mời mọc, tự nhiên như nhà của chính mình. Đợi người giúp việc mang nước lên, ông tổng tự tay đưa đến tận tay bà.
– Cam mật ong, em vẫn thích món này mà. Uống một miếng cho thấm giọng, đợi tụi nhỏ nó giọn dẹp lại phòng thì lên nghỉ.
– Tôi không định nghỉ lại. – Bà thản nhiên trả lời.
– Nhà đã vào lý nào lại trở ra. – Ông tổng cũng khẳng định chắc nịch.
Bà Hoàng Mai liếc nhẹ ông tổng một chút rồi nhìn xung quanh.
– Lâu rồi tụi nó không về đây phải không?
– Em biết tụi nó lúc này cứng đầu cứng cổ thế nào mà. Bảo về mãi có đứa nào để vào tai. Ngay cả em làm mẹ mà còn không về thì anh nói chúng thế nào được.
– Đừng đổ thừa cho tôi, chúng nó nghĩ tôi chết thì chuyện về nhà hay không chẳng liên quan gì tôi. Đừng mang chuyện ông không thể quản lý con cái đổ lên người tôi. Đừng nói ông cũng không biết chuyện gì xày ra trong nhà, chúng nghĩ chúng không cùng một mẹ sinh ra, không biết ai tiêm nhiễm ý này cho chúng vậy?
Ông tổng mặt mày thật khó coi.
– Chúng tưởng em mất là thật, nhưng không phải em sinh thì anh không có dung túng cho chuyện này phát sinh. Anh cũng chưa nghe tụi nó nói về vấn đề này.
– Làm cha như ông giỏi thật. Một tay người đàn bà của ông gây ra hết mà ông bảo không có dung túng cho chuyện này phát sinh.
– Nếu lo lắng thì về chăm chúng đi.
– Chúng bao nhiêu tuổi rồi ông không biết sao? Cần tới tôi chăm.
– Lúc cần thì em không chịu về.
– Không nhắc chuyện đó nữa. Hôm nay tôi tới có chuyện cần thương lượng.
– Cần gì thương lượng, chỉ cần em nói chuyện gì anh cũng đồng ý.
– Đồng ý không cần nghe trước?
– … – Ông tổng cảnh giác, im lặng nhìn chăm chằm vào vợ.
– Mới đó đã ân hận lời nói ra rồi? – bà Hoàng Mai cười khảy.
– Được, anh đồng ý. Em nói đi. Chuyện gì?
– Tôi muốn nói chuyện tình cảm của tụi nhỏ.
– Không được, tôi không chịu nổi cái bọn đồng bóng đó. Thật không làm người ta có cảm tình được. – Ông tổng không dưng nổi đóa.
– Không chịu được bọn đồng bóng đó hay còn căm anh Nguyên? – bà Hoàng Mai giọng đầy khiêu khích.
– “Anh Nguyên” – ông tổng lập lại giọng đầy bực tức_ Bà còn nói tới tên của người này tôi lập tức kiếm hắn tính hết nợ mới nợ cũ.
– Ông buồn cười, chuyện anh ấy liên quan gì tới chuyện tụi nhỏ mà ông gom mọi thứ lại với nhau thế.
– Tôi ghét hắn, cái tên đồng tính biến thái.
– Ông thôi ngay cái giọng điệu miệt thị người ta đi, không tôi đi ngay lập tức. Không thương lượng chuyện gì nữa, tự tôi quyết định. – bà Hoàng Mai tỏ ra không nhân nhượng dù chỉ một chút.
– Thôi được, tôi không nói đến cái tên… – ông tổng xụi lơ.
– Ông!.!
– Được rồi, cái tên Nguyên, đáng ghét đó nữa. Bà ở yên đó cho tôi.
…………………………………………�� �� �………………………………
Kim Thành mỉm cười khi nghĩ tới cái lý do khiến cho Minh Hàn và Vũ Phong xất bất xang bang trong chuyện tình yêu lại bắt nguồn từ một chuyện năm xửa năm xưa của ông tổng liên quan đến một người tên là Nguyên. Kim Thành lại nhấp một ngụm cà phê nóng cười thỏa mãn, Ông tổng cũng có lúc vấp phải những lý do buồn cười đến như vậy…
Nguyên, đó là một người bạn của Bà Hoàng Mai, nói là bạn từ nhỏ cũng không sai. Anh ta cũng là con một nhà kinh doanh khách sạn, anh nhìn thấy hình hồi trẻ của người đó rồi, hào hoa phong nhã, đẹp trai, nụ cười quyến rũ ăn đứt ông tổng rất nhiều. Dĩ nhiên anh ta đứng với bà Hoàng Mai chắc chắn xứng đôi hơn. Có điều quan trọng là anh ta là người đồng tính, nhưng ghê gớm hơn là ông tổng không biết.
Mấy chục năm về trước, cái thời mà ông tổng còn là anh thanh niên tên Vũ Hải, bà Hoàng Mai là cô gái mơn mởn xuân xanh thì đồng tính còn chưa được đề cập tới rộng rãi như bây giờ, trót là người đồng tính thì chỉ có cách là giấu nhẹm. Do đó Nguyên là người đồng tính ngoại trừ người bạn thân là bà Hoàng Mai ra không ai hay biết. Bà Hoàng Mai cũng lắm khi giúp ông ta đóng vai bạn gái trước mặt mọi người, nhưng sau lưng chỉ có hai người biết với nhau. Có không ít người hiểu lầm hai người là một đôi, trong đó không thiếu phần ông tổng.
Ông tổng tài giỏi, ai cũng phải công nhận, có điều không có gia thế thật khó mà phát huy hết năng lực. Cô gái Hoàng Mai lúc đó đã chấm trúng chàng trai tên Hải, Nguyên cũng biết. Nhưng để thử lòng trước mặt Vũ Hải họ vẫn là một đôi. Để cạnh tranh với Nguyên, Vũ Hải đã hao biết bao nhiêu công sức để chứng tỏ cho Hoàng Mai thấy năng lực của mình, dùng tài năng lấn át được nét hào hoa phong nhã của người yêu cũ _hiểu lầm Nguyên là người yêu của Hoàng Mai_ bước tới nhận lời yêu ông. Đùng một cái ông biết Nguyên là người đồng tính, bấy lâu mình tranh chấp với một thứ không có thật làm ông đâm tự ái, ra mặt ghét Nguyên không thể tả, thêm nữa Hoàng Mai rất thân với Nguyên và cũng thường xuyên nhận là người yêu của Nguyên giữa đám đông làm Vũ Hải càng căm hơn, tính chiếm hữu cao của ông di truyền tới đời sau còn chưa giảm bớt mà nói chi đời trước như ông.
Ông cần có quyền lực có tiền tài cao hơn Nguyên để nhốt người yêu làm của riêng. Cái tôi không chịu điều tra kỹ chỉ hăm hở làm tới hại ông thêm lần nữa. Cô gái nghèo Vũ Hải yêu và cô gái giàu có ông lợi dụng lại chỉ có một người. Vui buồn giằn vặt cuối cùng Hoàng Mai bỏ đi cũng dưới sự giúp đỡ của Nguyên. Càng căm ghét Nguyên càng ghét lây luôn người đồng tính, nghe tới đồng tính cứ như là nói tới Nguyên làm ông xem cả Nguyên cả người đồng tính như chông trong tim, gai trong mắt.
Ông Vũ Hải một lần lỡ ngủ với một người khác là bà tổng hiện giờ, sinh ra Ngọc Bình. Điều này làm bà Hoàng Mai đã ra đi càng không có ý định trở lại, Nguyên càng không nhượng bộ, giấu kỹ cô bạn gái không để cho ông tìm gặp. Bỏ đi biền biệt cả chục năm trời mới lộ mặt.
Trong lòng ông “cái tên Nguyên đó thật đáng chết mà”. Một cơ hội giải thích cũng không có. Tức quá làm liều, ông không giải quyết hậu quả mà đặt một nữ chủ nhân mới trong nhà chọc gan người kia. Việc càng làm càng xa cuối cùng ông chỉ còn cách theo năn nỉ ngót chục năm cũng chưa mang vợ về nhà được.
– Tôi đã tìm hiểu kỹ người yêu của hai thằng con trai rồi, nhân phẩm tốt, gia đình đàng hoàng, có nghề nghiệp, quan trọng là con ông yêu người ta không buông. – Bà Hoàng Mai từ tốn thông báo.
– Nhưng hai thằng một lượt, chúng muốn chọc tôi tức chết sao. Xưa nay chỉ có Minh Hàn tỏ ra có thiên hướng đó, không dưng thằng Vũ Phong cũng cùng một giuộc. Em bảo anh làm sao chấp nhận. – ông tổng nhăn nhó ra cái vẻ bắt ông chấp nhận thiệt là làm khó ông.
– Ghét của nào trời trao của nấy mà. Ngày xưa anh Nguyên che chở cho tôi và ông qua lại với nhau, giấu diếm cha mẹ tôi vậy mà ông còn không tiếc lời miệt thị người ta, trời trả báo.
– Em đừng nói khó nghe vậy.
– Tôi thích hai đứa nó. Anh Kỳ và Hoàng Tùng. Tôi dự định sẽ tác hợp cho tụi nó rồi sống cùng tụi nó. Già rồi sống một mình cũng hiu quạnh…
– Không được, em lập tức về nhà.
– Câu này ông nói mấy chục năm chưa chán sao?
– Em…em chọc tôi tức chết.
– Ông chọc tôi tức chết thì có. Dám ở bên ngoài có người đàn bà khác, còn có con nữa. Hỏi ông chuyện con tôi đẻ ra là nể mặt ông rồi.
– Em…em bằng lòng về thì trong nhà chỉ có một nữ chủ nhân là em. Anh luôn luôn nói như vậy.
– Vậy bao lâu nay sao ông không bỏ đi, cần gì tới tôi về mới bỏ.
– Hoàng Mai, anh không có làm gì ngoài chuyện lỡ một lần gây hậu quả ra Ngọc Bình cả. Anh không có ai ngoài em mà. – Đuối lý ông tổng đành xuống nước nhỏ giọng thú nhận chuyện ông cho là mất mặt đàn ông vô cùng.
– Không đùa chứ. Anh nói vậy ai tin. – Bà Hoàng Mai thực sự kinh ngạc đến quên cả xưng hô.
– Chuyện mất mặt đàn ông vậy làm sao nói. Nhưng anh không có ôm người đàn bà nào khác ngoài em cả. Ngọc Bình là một lần lầm lỗi, không có lần khác. Mẹ nó ở trong nhà cũng chỉ là ở trong nhà thôi.
– Anh nói như vậy có ma mới tin, anh để đàn bà trên giường anh mấy mươi năm mà nói không có gì. Thánh mới tin.
– Phải, vì khó tin mới không thể nói, vừa không ai tin vừa mất mặt em bảo anh nói làm sao đây? – Lợi dụng bà Hoàng mai phân tâm vì kinh ngạc, ông tổng nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng.
– … Không thể tin. – Bà Hoàng Mai vẫn đứng im trong vòng tay ông tổng mà lắc lắc đầu. bà đang nghĩ tới việc từ khi bà lộ mặt ra cho ông gặp thì hầu như ngày nào, tuần nào ông rảnh là chạy tới chỗ bà vừa năn nỉ vừa hăm dọa vừa dụ dỗ cho tới khi bị bà tống ra khỏi nhà.
– Vậy sao bây giờ nói làm gì?
– Anh nghĩ kỹ lại rồi. Em chịu về nhà thì chuyện mất mặt nào anh cũng có thể làm. Về nhà đi, anh lập tức đồng ý chuyện tụi nó.
………………………………….
Kim Thành cuối cùng đón không được bà Hoàng Mai trở ra, nhưng qua điện thoại anh càng ngớ người hơn với kết quả mà bà Hoàng Mai thông báo.
“ Không lẽ ông tổng người mà anh biết từ nhỏ tới lớn, một kẻ độc tài gia trưởng, chuyên chế, cứng ngắc khô khan, vô tình vô nghĩa đó vì một câu nói của mẹ Vũ Phong mà thay đổi ý kiến một trăm tám mươi độ. Vô lý, khó tin… Kim Thành buông rơi cả điếu thuốc trên tay khi nghe điều kiện trao đổi của ông tổng. Bà Hoàng Mai về nhà, vợ về nhà rồi con cũng mặc kệ luôn, ông tổng là một người độc nhất vô nhị. Bao lâu nay ép vợ không được bây giờ dùng điều kiện để trao đổi.
Vậy là bà Hoàng Mai về nhà, anh cũng không quên còn một cuộc chiến nữa sẽ tới
– “Bà tổng”
Kim Thành không quên nêu thắc mắc của mình ra hỏi bà Hoàng Mai, anh nghĩ một người như bà Hoàng Mai không thể vì cuộc tình của hai đứa con mà chấp nhận ở dưới mái nhà có hai nữ chủ nhân, nếu nói ông tổng không đồng ý chuyện hai đứa con thì bà sẽ tự quyết luôn thì anh dễ tin hơn. Câu trả lời của bà Hoàng Mai thật đơn giản:
“ Chuyện đó ông ta tự lo”
Cuối cùng cũng hoàn công. Anh không ngờ có một ngày anh lại chạy tới chạy lui chỉ vì lo cho Vũ Phong một cuộc tình êm xuôi, Nói quá một chút, anh còn phải tự phục mình cao thượng có thể lấy hạnh phúc của người yêu thành hạnh phúc của chính mình.
Điện thoại anh reo, một cái tên quen thuộc hiện ra “ tiên cá” Anh đặt cho Dương cái biệt hiệu như thế. Nhìn cái tên nhấp nháy báo cuộc gọi đến trên màn hình anh chợt nở nụ cười. Anh còn một nơi cũng phải tính toán cho xong không khéo lại như lần trước cuối cùng bị người ta cuỗm mất. Anh cũng phải nhanh chân lên thôi, hạnh phúc không để dành cho mấy kẻ chậm chạp, mà anh thì cứ rề rà quá lâu rồi.