Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 87




"A..."

Vào giây phút cậu chạm đến vạch đích, các bạn nữ xung quanh Thẩm Điềm gào lên như muốn xé toạc trời xanh, Thẩm Điềm nấp bên trong dòng người cũng điên cuồng hét lên.

Cậu giỏi quá đi! Chu Thận Chi!

Aaaaa...

Cô nhảy lên như thế lớp mình mới là người đạt hạng nhất vậy, lớp phó thể dục của lớp bọn họ tham gia hạng mục này cũng đến được đích, có chút vui mừng nhìn cô.

Rồi đi qua phía của cô.

"Thẩm Điềm, tuy là tớ chỉ lấy được hạng ba nhưng tớ cảm thấy như mình đã đạt được hạng nhất rồi ấy, cậu đã an ủi tớ."

Thẩm Điềm ngơ ngác nhìn lớp phó môn thể dục.

Cứu tôi.

- -Hiểu lầm to rồi!

Cô cười gượng: "Cái... cái đó... chúc mừng nha, hạng ba cũng rất tốt."

"Đi thôi, tớ mời cậu uống nước." Lớp phó môn thể dục vui vẻ nói, đồng thời cũng giật tay áo cô đi.

Thẩm Điềm giơ cao chiếc cờ, bị cậu kéo đi một cách bị động.

Sau khi chạm đến đích, Chu Thận Chi không lập tức ngừng lại mà cậu còn bước về trước vài bước mới thở gấp, hai tay chống xuống đầu gối, mặc cho mồ hôi lăn dài xuống cằm. Ánh nắng chiếu xuống gương mặt của cậu, người con trai đẹp đến nỗi khiến ai cũng ghen tị.

Có tận mấy bạn nữ chen chúc qua đấy đưa nước cho cậu, cậu trầm ngâm nhìn mấy chai nước khoáng đó rồi đứng thẳng người, vô thức đưa mắt nhìn qua tốp người lúc nãy.

Thì chợt nhìn thấy cô gái cột búi tóc trên đầu bị lớp phó thể dục lớp họ kéo đi.

Tách...

Một giọt mồ hôi rơi xuống dưới cằm cậu, sắc mặt cậu bình tĩnh hơn.

Chắc là do cậu nghĩ nhiều rồi.

"Nè người anh em, giỏi quá ta!" Trần Vận Lương cụng vào vai cậu, đưa cho cậu một chai nước, Chu Thận Chi thu tầm nhìn về, nhận lấy rồi cùng Trần Vận Lương rời khỏi đường đua này.

- -----

Lớp phó môn thể dục dẫn Thẩm Điềm đến cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị mua một chai nước ngọt "đắt" một chút để cảm ơn Thẩm Điềm, đồng thời kể cho cô nghe điều mà cậu ấy tâm đắc trong cuộc thi.

Thẩm Điềm không thể không chột dạ, sao còn có thể uống nước ngọt của cậu cơ chứ. Cô lấy việc muốn đi vệ sinh làm cái cớ và bản thân gần đây cũng không uống được đồ lạnh nên từ chối cậu. Sau đó thì quay người bỏ đi, chuẩn bị chuồn về nơi đăng ký, sẵn tiện xem thử khi nào thì Chu Lượng Lượng thi để đến cổ vũ cậu ấy.

Rẽ qua hướng làm lễ, Thẩm Điềm vừa bước lên bậc thang thì đụng phải Chu Thận Chi cầm trên tay chai nước đang đi xuống.

Cậu đút một tay vào túi quần, bên cạnh còn có cậu bạn tròn trĩnh kia, mặt đối mặt nhau.

Cậu ở trên cô ở dưới.

Người con trai đứng trên đó nhìn xuống, thờ ơ liếc nhìn cô, đôi mắt đen láy như Diệu Thạch, sâu không thấy đáy. Thẩm Điềm cảm thấy hơi khó thở, nhịp tim đập nhanh không thôi, cô vội vã muốn cậu nhường đường.

Bàn tay đang cầm chai nước kia của cậu, thon dài, đốt ngón tay hiện rõ, lúc này trên mu bàn tay có đường gân nổi lên nhẹ.

Thẩm Điềm liếc nhìn một chút thôi.

Mà tim đã đập nhanh hơn, sau đó cô bước vào nơi làm lễ.

Trần Vận lương ngoảnh đầu nhìn cô gái đã chạy đi xa, cậu ấy nói: "Có phải tụi mình gặp cậu ấy rồi không? Nhìn quen quen."

Chu Thận Chi cầm chai nước lên, đưa tay vặn mở nắp rồi bước xuống bậc thang, giọng nói mệt mỏi: "Chắc là gặp rồi."

Trần Vận Lương sững sờ.

Cậu ấy nhìn Chu Thận Chi: "Cậu có ấn tượng hả?"

Chu Thận Chi uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động.

Không đáp lời.

Chính là từ lần gặp đó mà cậu như bị ai nhập, cứ hễ gặp cô thì sẽ muốn nhìn cô thêm một chút nữa, sao lại không ấn tượng cho được?

Cậu cau mày, nhớ lại cuộc sống của thời cấp hai.

Trong ký ức không hề có bất cứ thông tin nào có liên quan đến cô gái này mà.

- ------

Thẩm Điềm trở về trung tâm đăng ký, phụ giúp trông coi sân một lúc, sau đó đến xem Chu Lượng Lượng thi đấu, chạy 1500 mét đường dài, vẫn còn lâu lắm nên cô cũng yên tâm. Chu Lượng Lượng bỗng nhiên chui vào từ phía sau, kéo tay cô: "Nhảy dây của cậu bắt đầu bây giờ kìa, cậu còn ở đây lề mề nữa à."

Thẩm Điềm ngẩn người, rồi mới sực nhớ ra.

Cô có một cuộc thi nhảy dây, cô thốt lên "hả" một tiếng rồi lập tức cầm bút ký tên, hỏi: "Bắt đầu chưa?"

"Đợi cậu thôi đó, nhanh lên." Chu Lượng Lượng kéo tay cô chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Năm nay tiết ghê không có hạng mục bóng rổ."

Thẩm Điềm trả lời cô trong gió: "Đúng đó, cậu không được xem Trần Ấp đánh bóng rổ rồi."

Chu Lượng Lượng nghe vậy, cười nói: "Đáng ghét."

Thẩm Điềm bật cười khoái chí, cô cảm thấy Chu Lượng Lượng có thể nói ra điều đó một cách tự nhiên chứng tỏ cậu ấy cũng không phải là rất thích Trần Ấp, con người của Trần Ấp quá đào hoa, không xứng để Chu Lượng Lượng thích.

Chạy đến bãi cỏ, các bạn nữ tham gia nhảy dây đều đã xếp hàng xong hết rồi, mỗi lớp sẽ có bốn bạn nữ tham gia, ghi điểm theo thời gian nhảy ngắn hay dài. Thẩm Điềm đứng cùng với một bạn nữ trong lớp, hai người trở thành một tổ.

Cuộc thi này thật ra rất vắng vẻ.

Tham gia nhảy dây đều là những bạn nữ không thích náo nhiệt trong lớp, cũng chỉ là vận động cùng nhau một chút. Những bạn hoa khôi trông xinh đẹp của trường lớp đều trở thành người của đội trống rồi.

Trọng tài là giáo viên dạy âm nhạc, cô ấy cầm đồng hồ bấm giây lên, nói: "Có thể bắt đầu được rồi, Hạ Diệp, em đứng lên trên một chút, Thẩm Điềm em cũng vậy."

Thẩm Điềm nhanh chóng bước lên trước cùng với bạn nữ tên Hạ Diệp kia.

Giáo viên đã hài lòng.

Cô ấy nói một tiếng "bắt đầu".

Sợi dây thừng cũng bắt đầu quay lên.

Bọn họ nhảy xong thì xuống dưới, Thẩm Điềm và bạn nữ khác đi qua đó, nhìn sợi dây chăm chăm, tiếp đó thì đợi sợi dây quay lên trên, hai người họ một trước một sau bước vào.

Thẩm Điềm cũng rất có tự tin với trò này.

Vào năm lớp 9 cô cũng có tham gia một cuộc thi không quá chính quy, lấy được hạng nhất về.

- -----

Cuộc thi "Hai người ba chân" khi này cũng bắt đầu. Bởi vì là nam nữ chơi cùng với nhau, vậy nên thu hút được rất nhiều người. Tần Mạch chơi cùng với lớp phó học tập.

Trần Vận Lương khoác vào vai Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi khoanh tay, mệt mỏi nhìn bọn họ thi đấu.

Trần Vận Lượng ngước mắt lên nhìn ra bãi cỏ ở gần đó: "Ở bên kia làm gì đấy nhờ?"

Chu Thận Chi cũng đưa mắt nhìn qua, không để ý lắm: "Không biết."

"Thi nhảy dây, toàn là con gái thôi." Một bạn nam bên cạnh thốt lên.

Nghe thấy toàn là con gái, mắt Trần Vận Lương sáng lên, cậu ấy khoác vai Chu Thận Chi nói: "Đi, đi qua xem thử, không ngờ trường cũng tổ chức chơi nhảy dây đó vậy mà tụi mình còn không biết luôn."

Chu Thận Chi muốn từ chối.

Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy búi tóc kia, đôi mắt của cô cong cong đang quay người nhảy ở giữa sợi dây, vô cùng uyển chuyển.

Cậu chợt khựng lại.

Xuôi theo bước chân của Trần Vận Lương đi về phía trước.

Bước lên bãi cỏ, cũng không đến quá gần, bọn họ chỉ đứng nhìn từ ngoài vào.

Trần Vận Lương chậc lưỡi vài tiếng: "Xem ra cuộc thi này vắng vẻ nhỉ."

Người đứng xem quá ít.

Chu Thận Chi không lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào người Thẩm Điềm.

Cô nhảy thì nhảy thôi nhưng thỉnh thoảng còn chống hông, cười tít mắt quay vòng, còn thay đổi vị trí với bạn nữ ở trước mặt, đổi từ đầu bên này sang đầu bên kia. Nương theo tốc độ đang tăng của sợi dây, cô nhảy rất vui vẻ.

Nhảy đến búi tóc rơi hết xuống, chun cột tóc có trái anh đào kia cũng buông xõa xuống, cô còn chụp lại sợi chun một cách chuẩn xác nữa, sau đó thì đeo nó vào cổ tay trắng ngần.

Rất là đáng yêu.

Trần Vận Lương cảm thấy thú vị rồi, cậu ấy nói: "Cũng vui ghê ha, bạn nữ đó nhảy trông dễ thương quá."

Cậu ấy đang khen Thẩm Điềm.

Khoé môi Chu Thận Chi khẽ cong, chẳng lên tiếng.

Cậu đang tập trung nhìn cô gái đó.

Tại sao cậu lại quan tâm đến cô như vậy.

Đúng là khó hiểu.

Thời gian cô nhảy rất lâu, chắc có lẽ điểm số sẽ không thấp, đến cuối thì vì bạn nữ phía trước đạp phải sợi dây nên bắt buộc phải ngừng lại, một sợi dây khác vung thẳng vào người bọn họ, Thẩm Điềm hét lên một tiếng rồi né ra, kéo theo cô bạn kia cách xa khỏi vị trí trung tâm của sợi dây.

Trần Vận Lương cũng hiểu ra tại sao cuộc thi này lại ít người tham gia rồi.

Những bạn nữ xinh đẹp đều không muốn bị sợi dây vung trúng, không cẩn thận mà đánh vào mặt vậy thì đúng là tai bay vạ gió.

Chu Thận Chi lúc ban đầu chợt lo lắng một.

Cậu buông cánh tay xuống.

Thì thấy cô nhanh nhẹn né người khỏi nó.

Cậu bất giác thở phào.

Cuộc thi nhảy dây thời gian diễn ra cũng rất lâu, hết lượt này đến lượt khác, rất thử thách sự kiên nhẫn của người khác. Hai người bọn họ không xem hết vì cuộc thi "Hai người ba chân" sắp kết thúc và tiếp đó là nhảy cao.

Lớp phó thể dục gọi Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi chỉ đành qua kia đăng ký.

- -----

Cuộc thi nhảy dây, Thẩm Điềm thay mặt cho lớp 9 lấy hạng nhất, Chu Lượng Lượng tiến lên trước ôm chầm lấy cô, cười tít mắt nói: "Chúc mừng nha!"

Thẩm Điềm hí hửng cười.

Thì nghe thấy giáo viên âm nhạc nói rằng cuộc thi này năm sau sẽ không tổ chức nữa.

Thẩm Điềm chợt ngây người.

Cô đại khái cũng đoán được.

Các bạn nữ tham gia thi đấu thì có nhưng chẳng có ai đứng xem cả, không vực dậy được tinh thần chiến đấu. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác đó là các bạn nữ tham gia cuộc thi này đều không phải tự nguyện, mọi người đều bị ép tham gia.

Chu Lượng Lượng thở dài: "Tiếc quá, môn sở trường duy nhất của cậu."

Thẩm Điềm mỉm cười kéo cô nói: "Không cần thi tớ còn thấy vui đấy, mệt chết được."

Chu Lượng Lượng nhéo mặt cô.

Thẩm Điềm nhớ ra cuộc thi bật nhảy cao của Chu Thận Chi, vô tình cố ý kéo theo Chu Lượng Lượng đến nơi diễn ra cuộc thi nhảy cao ở phía trước. Bên đó đã chật kín người, mọi người đến xem cuộc thi vô cùng nhiều, các bạn nữ chiếm số đông, các bạn nam cũng chiếm một phần. Thẩm Điềm kiễng gót lên trong dòng người, nhìn ra ngoài thì thấy bóng hình Chu Thận Chi chạy như bay.

Sau đó cậu bật nhảy lên, hệt như mũi tên được bắn ra khỏi cung, chiếc áo đồng phục vị hất lên, để lộ ra đường eo rõ ràng của cậu, và rồi cậu đáp đất.

Cậu phá được kỷ luật bật nhảy cao của năm ngoái.

Tiếng hò reo vang lên khắp nơi.

Các bạn nữ hét lên "Chu Thận Chi!"

"Chu Thận Chi!"

"Chu Thận Chi!"

Thẩm Điềm bên trong dòng người đông đúc, nội tâm cũng đang âm thầm hét lên.

Chu Lượng Lượng chậc lưỡi vài tiếng: "Không hổ là nam khôi, đợi chút Trần Ấp ra, chắc có lẽ tiếng hét này vẫn sẽ tiếp tục vang lên từng hồi cho coi."

Trong mắt Thẩm Điềm chỉ có mỗi Chu Thận Chi.

Cậu đứng thẳng người, vén vạt áo lên lao đôi gò má rất tự nhiên.

Động tác này có chút buông thả.

Các bạn nữ hét lớn hơn nữa.

"Aaaaa... Tớ muốn làm cái áo của cậu ấy!"

Thẩm Điềm đỏ bừng mặt, cô phát hiện ra mình cũng muốn.

Hahaha.

Đúng là không biết xấu hổ, Thẩm Điềm à.

Có điều Chu Thận Chi không hề nhìn qua phía này, cậu ấy hoàn toàn không để ý những tiếng hò reo đấy, không giống như Trần Ấp, còn quay qua đây nhìn và mỉm cười.

Kiểu người vô hình trung thả thính người khác.

Hừ.

Thẩm Điềm bước ra từ dòng người, tim cô vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh khi cậu nhảy cao.

Sao lại có một người con trai nhảy cao lại nhảy trông đẹp trai như vậy.

- ------

Hội thao mùa thu sẽ được hạ màn vào ngày thứ hai, những cơ thể trẻ trung sau khi ngập trong mồ hôi thì vô cùng thoải mái và phấn khởi. Tiếp đó là ngày nghỉ cuối tuần.

Thẩm Điềm nhảy dây rất hăng, hôm sau bắp chân như bị chuột rút.

Cô cũng không định ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà ôn tập lại môn Toán của cấp hai. Cô dần dần phát hiện, việc ôn tập thật sự có ích, thế là cô học một biết mười quyết định lấy ra các môn khác như Vật lý, Hoá học và Sinh học, tất cả đều ôn tập lại từ đầu. Hơn nữa đặt ra một nguyện vọng to lớn trong lòng mình, đó là cố gắng thi vào lớp cậu vào năm lớp 12, để được cùng lớp với cậu.

Vả lại cô cũng phải quyết định từ bỏ ban xã hội.

Tất nhiên là chuyện này vẫn chưa thể nói với Trịnh Tú Vân được, cô chỉ có thể lén lút nỗ lực trước.

Sau khi hội thao kết thúc thì phải chuẩn bị kỳ thi tháng vào cuối tháng, Thẩm Điềm thật sự bắt đầu bước vào công cuộc học tập của mình, giống hệt như đã được lên dây cót vậy. Chu Lượng Lượng không ngừng kinh ngạc thì cuối cùng cũng tin rằng Thẩm Điềm Điềm thật sự là kiểu muốn cố gắng, thật sự đáng tin cậy.

Chu Lượng Lượng nằm ườn trên bàn rên rỉ kêu la.

"Bé cưng ơi, tụi mình đang làm học sinh sở ngon lành mà sao cậu đột nhiên lại muốn bay lên trời vậy, bỏ lại mình tớ, bây giờ tớ cô đơn quá."

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn cậu ấy.

Xoa nhẹ đầu của cậu ấy: "Vậy thì học cùng nhau đi?"

Chu Lượng Lượng từ chối tức thì.

Thẩm Điềm: "..."

Được thôi.

Cô cũng đoán ra được rồi.

- -----

Lớp 1 chuyên.

Chu Thận Chi lau tay đi từ nhà vệ sinh ra đụng mặt với Hồ Cần. Cậu cho tay vào trong túi quần, liếc nhìn Hồ Cần rồi sau đó thì đi lướt qua cậu ấy.

Hồ Cần bị học sinh đứng đầu toàn trường liếc nhìn, chợt cảm thấy căng thẳng.

Trên đường đi vào nhà vệ sinh liên tục quay đầu.

Chu Thận Chi đi đến lan can và đứng ở trước lan can, tầm mặt phóng nhìn ra thao trường ở gần đó.

Mà lầu học ở cạnh bên thao trường là phòng học của lớp 9.

Bây giờ đang là giữa tháng mười một.

Cô gái đó, đã rất lâu rồi không chạy qua bên đây nữa.

Trịnh Thiệu Viễn đi đến bên cạnh cậu: "Đang nghĩ gì đấy? Thận Chi."

Chu Thận Chi quay lại nhìn Trịnh Thiệu Viễn: "Không có gì."

- ------

Đã sắp cuối kỳ.

Tháng trước thành tích của Thẩm Điềm lại tăng lên bảy bậc. Đến ngay cả giáo viên cũng cảm thấy kinh ngạc, lần lượt thay đổi ánh nhìn quan tâm đến cô hơn còn cô thì lại dường nhìn thấy được ánh sáng của hy vọng, của giấc mơ bước vào lớp chuyên.

Nói cho cùng cô cũng rất muốn trích một ít thời gian ra để lượn lờ ở lớp chuyên nhưng chuyện học hành gần như sắp kín hết thời gian rảnh của cô.

Đầu tiên cô phải ôn tập lại sách vở ở cấp hai, chắc kiến thức cũ xong cô lại phải tiếp thu những kiến thức mới, sau khi tan học cô còn cần ôn tập lại nội dung trên lớp mà giáo viên dạy. Căn bản là không thể dành ra được thời gian để lén ngắm nhìn cậu nữa. Thời gian học tập của lớp chuyên không giống với những lớp khác, muốn vô tình cũng không phải chuyện dễ dàng gì, công thêm việc cô rất bận, nếu cô có thể lượn lờ bên ngoài cả ngày như Chu Lượng Lượng thì xác suất vô tình gặp sẽ lớn hơn, haizz.

Hôm nay, học xong tiết Vật lý, tiết tiếp theo là tiết Thể dục, trong lớp bỗng có một bạn nữ mỉm cười bước vào lớp, trườn người trên bàn nói: "Tiết sau tiết thể dục lớp mình học chung với lớp 1 chuyên đó!"

Vừa nghe thấy lớp 1 chuyên, bàn tay đang cầm bút của Thẩm Điềm khựng lại, có đôi chút ngỡ ngàng.

Sau đó thì mới ngẫm ra.

Phải cùng cậu ấy học hả?!

Aaaaa...

Cô còn không cầm chặt được cây bút trong tay, thật hay giả vậy?

Aaaaa...

Ngay cả ôn tập cũng không ôn tiếp được nữa, cô nghe nói cậu đánh bóng rổ rất hay, không biết tiết sau cậu ấy có đánh bóng rổ hay không. Nghĩ đến đây, cô lập tức lấy cuốn sách Anh văn ra, chuẩn bị trong tiết thể dục sẽ lên khán đài giả vờ đọc nó nhưng thực chất là đang nhìn cậu!

Rất nhanh sau đó.

Chu Lượng Lượng từ bên ngoài trở về, kéo theo Thẩm Diềm: "Đi đi đi, vô tiết rồi."

Cậu ấy trước giờ luôn rất thích học tiết thể dục.

Thẩm Điềm ôm theo sách đi xuống lầu. Bây giờ trời đã vào đông, bên trong Thẩm Điềm có mặc một chiếc áo len, bên ngoài là đồng phục trường, còn khoác thêm một chiếc khăn choàng màu kem nữa. Sau khi xuống lầu, cô đem sách nhét ở băng ghế trên khán đài, tiếp đó thì mới cùng Chu Lượng Lượng đi xếp hàng, giáo viên Thể dục nhìn bọn họ.

Thẩm Điềm thở gấp, cô hơi thè lưỡi ra, đứng vững và xếp hàng ngay ngắn lại.

Tiếp sau.

Cô chợt nhìn thấy người của lớp 1 chuyên ở bên kia cũng đang đi đến, có người chạy đến cũng có người ung dung bước đi. Còn cậu ở trong dòng người, bước đi rất ung dung, đồng phục mùa đông của trường là sọc màu xanh lam, áo khoác ngoài của cậu không kéo dây khóa lên, cậu đút tay vào túi áo khoác, gương mặt được ánh nắng chiếu rọi.

Cô đôi phần thờ ơ, cậu cụp mi lắng nghe cậu bạn tròn trịa của mình trò chuyện.

Lắm lúc cậu sẽ ngước mắt lên cười, đôi mắt khẽ nhướng lên, dáng vẻ đó thật sự chẳng ai cưỡng lại được.

Thẩm Điềm cũng không kiềm được mà nuốt ngược nước bọt vào.

Cậu thản nhiên bước về phía hàng lối của bọn họ, ổn định vị trí.

Thẩm Điềm cố khống chế lại ánh mắt của mình, không được liếc nhìn qua. Cô cảm thấy tiết Thể dục này không khí cũng trở nên tươi mới hơn nhiều, cả người ngập tràn sự tích cực.

Giáo viên Thể dục nhìn khuôn mặt phờ phạc của bọn họ, chẳng giống thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chút nào.

Thầy ấy chống hông, dò hỏi: "Có muốn đánh một trận giao hữu với lớp 1 không?"

Vừa hỏi xong.

Các bạn nam đều đáp lời: "Có ạ!"

Thẩm Điềm mở miệng, trong lòng cũng đáp lên tiếng "có ạ".

Đúng là thứ cô đang nghĩ! Aaa.

"Để thầy đi thương lượng đã, các em đợi chút ha, đứng thẳng cái người lên! Học hành không qua được người ta, vận động thì cũng phải lấy lại chút mặt mũi chứ hả!" Giáo viên chỉ tay vào bọn họ.

Các bạn nam ngay lập tức đứng thẳng người, lần lượt tỏ rõ sự đồng ý.

Giáo viên Thể dục nhìn bọn họ một lát rồi quay người đi về phía lớp 1 chuyên.

Lớp 1 chuyên là do giáo viên chủ nhiệm dẫn xuống, tiết thể dục của lớp bọn họ bị giảm đến mức hầu như là không có nhưng sau này chủ nhiệm thấy như vậy không ổn, phải để cho bọn họ nghỉ ngơi một lúc. Thế là sắp xếp cho họ một tiết thể dục, chuẩn bị nhờ giáo viên Thể dục đứng hai lớp một lúc.

Giáo viên Thể dục vừa bước đi, cả đám đều ngó đầu qua xem.

Thẩm Điềm cũng là một trong số đó.

Chu Thận Chi nghe được cuộc trò chuyện giữa giáo viên Thể dục và thầy chủ nhiệm, cậu bèn đưa mắt khẽ liếc nhìn qua bên đó thì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang ngó về bên này. Cả chiếc cằm của cô đều rút vào trong khăn choàng cổ, trên môi có thoa một lớp son nhẹ, mái tóc xoã phồng, bị ánh nắng chiếu vào thành màu vàng kim, dáng vẻ như thế...

Rất đáng yêu.

Cậu quét mắt nhìn một lúc thì không nhìn nữa.

Thẩm Điềm giả vờ xem người khác, sau đó mới nhìn qua cậu, giáo viên Thể dục không biết đã nói gì với cậu mà cậu lắc đầu, sau đó thầy vươn tay vỗ vào vai cậu.

Sau đó.

Hai lớp nhanh chóng chọn ra hai đội bóng rổ.

Thẩm Điềm vô cùng phấn khích, cậu kéo theo Chu Lượng Lượng đến khán đài chiếm chỗ, chọn ngay hàng đầu của khán đài, Chu Lượng Lượng chà sát tay vào nhau, nói: "Tớ đi mua chút gì đó ăn, Điềm Điềm cậu muốn ăn gì?"

Thẩm Điềm móc ra vài tệ trong túi áo khoác, nhét vào tay cậu ấy: "Tớ muốn ăn kem."

Chu Lượng Lượng vui vẻ cầm lấy: "Ok luôn."

Cậu ấy quay người đi, Thẩm điềm bèn lấy cuốn sách lên ghế ngồi giữ chỗ cho cậu ấy.

Cô nhìn về phía Chu Thận Chi, cậu đang khoanh tay đứng ở bên cạnh lớp mình, không biết đang nói gì. Không ngờ là cậu bạn trò ú kia của cậu cũng biết đánh bóng và cậu ấy cũng trong đội.

Thẩm Điềm hiếm khi được quang minh chính đại xem cậu, đôi mắt không thể nào rời được khỏi người Chu Thận Chi.

Khi cậu mỉm cười đuôi mắt nhướng lên, không cười thì có chút khó gần, khi uống nước yết hầu sẽ di chuyển. Thỉnh thoảng cậu sẽ giơ tay lên xoa cổ mình, đẩy một bạn nam trong đó qua, hình như là đang bàn chiến thuật.

Thẩm Điềm nhìn không chớp mắt.

Ngay lúc này, Chu Lượng Lượng mua bánh xong quay trở về, Thẩm Điềm nhích người qua rồi đặt sách lên trên đùi của mình. Chu Lượng Lượng cầm theo một chiếc túi, cậu ấy mở ra và ở bên trong đó ngoài kem ra còn có que cay.

Thẩm Điềm woa lên một tiếng ngạc nhiên, cô vươn tay một hộp kem Nestlé trong đó ra.

Chu Lượng Lượng nói: "Không còn thừa tiền đâu đấy, tiền của cậu tớ xài hết rồi."

Thẩm Điềm cười tít mắt xé mở chiếc hộp ra, nói: "Không sao, tớ thích mời cậu ăn mà."

"Yêu cậu Thẩm Điềm."

Chu Lượng Lượng bị các bạn nữ trong lớp khoác vai, muốn cậu ấy chia que cay cho mình.

Thẩm Điềm ngồi thẳng người lên thì bỗng cảm thấy có người ngồi xuống ở bên cạnh. Thẩm Điềm vừa quay đầu nhìn thì trông thấy...

Chu Thận Chi ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh cô.

Động tác mở hộp kem của Thẩm Điềm ngưng lại, trong không khí dường như phảng phất một mùi hoa quế thoang thoảng. Cô ngây người.

Tim cũng điên cuồng đập nhanh hơn.

Cậu tựa vào lưng ghế, đôi chân dài chéo lại với nhau và xoay xoay chiếc điện thoại, đôi mắt của cậu nhìn lên những bạn đang ở trên sân bóng rổ.

Mà chiếc áo khoác đồng phục của cậu cách cô rất rất gần.

Con tim Thẩm Điềm hoang mang.

A...

Sao cậu lại ngồi bên cạnh cô thế.

Aaaaa...

Cô cứng đơ người múc kem lên đưa vào miệng, trong đầu cô là một mảng trắng xóa, cô chớp chớp mắt bất giác lại nhìn sang cậu.

Cậu vừa hay cầm chai nước khoáng qua, mở ra rồi ngoảnh đầu nhìn cô.

Ánh mắt chạm nhau.

Cậu khẽ ngẩng cằm uống một ngụm nước rồi đậy nắp lại, nhìn cô một lúc, giọng nói của cậu thanh trong hỏi: "Ngon không?"

- -------

[Tác giả có điều muốn nói]

Úi chà.

Haha.