Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 49: Chỉ cần một người quan trọng




Trước mặt Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan luôn tỏ ra thản nhiên không bận tâm về những chuyện xảy ra ở nhà Trần Khiêm, nhưng sau lưng anh, cô lại ngồi gục đầu rơi nước mắt.

Đau đớn, tuyệt vọng, chán nản, uất hận,... những thứ cảm xúc tiêu cực liên tục chồng chéo đánh mạnh vào trái tim của Hình Sở Nhan.

Rốt cuộc thì tấm màn lộng lẫy được hạ xuống, những thứ dơ bẩn giấu phía sau lại hiện lên. Hình Sở Nhan hận nhà họ Trần, giận cả mẹ cô quá ngu ngốc trong mối quan hệ với Trần Khiêm.

Nếu đổi lại là Hình Sở Nhan và nếu như được lựa chọn, cô thà chịu cơ cực còn hơn sống trong một gia đình không có tình người.

Bầu trời bên ngoài từ khi nào đã dần sập tối, hiện tại trong mắt Hình Sở Nhan mọi thứ cũng đều trở nên u ám. Bất chợt, tiếng lạch cạch truyền tới bên tai, cô theo phản xạ vội vàng dùng tay lau nước mắt đang vương trên mặt.

Từ phía cầu thang nhìn lên, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành đưa mắt quan sát Hình Sở Nhan vài giây, sau đó mới cất tiếng hỏi: "Con có mang cơm cho Nhất Thành không?"

"Dạ có." Hình Sở Nhan ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy, kéo ghế đẩy sát vào bàn học, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị xuống nhà.

Dưới phòng khách, trong lúc Hình Sở Nhan loay hoay với những hộp đựng cơm và đồ ăn, bà ngoại anh lại bình thản ngồi một bên dõi theo.

Mãi một hồi sau khi cô soạn xong cơm nước, lúc này bà mới từ tốn mở lời: "Sở Nhan, con bây giờ vẫn còn nhỏ, khi lớn lên nữa con sẽ hiểu, trong cuộc đời này con sẽ còn gặp nhiều tình huống ngoài kiểm soát lắm. Không phải cứ nhẫn nhịn cam chịu là tốt, mà con phải biết lấy đó làm bàn đạp để đi lên."

Nghe bà ngoại nói, động tác của Hình Sở Nhan chợt khựng lại, cô đưa mắt nhìn qua bà, cảm xúc căng thẳng trong lòng mềm yếu đi hẳn.

Mặc dù không phải cháu ruột, nhưng bà ngoại Nghiêm Nhất Thành đối với Hình Sở Nhan vẫn luôn có một thứ tình thương tương tự như đối với anh. Và cũng giống như Nghiêm Nhất Thành, mỗi khi nghe nhắc đến chuyện xảy ra giữa Hình Sở Nhan và gia đình cô, bà lại lo cô sẽ suy sụp mà nghĩ quẩn.

Lỗi là do cha mẹ Hình Sở Nhan gây ra, nhưng người chịu đau lại chính là cô.1

Nhìn thấy ánh mắt dao động của Hình Sở Nhan, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành khẽ cười, bà không cố an ủi cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nếu con thật sự thương Nhất Thành thì phải học cách cùng nó chia sẻ, từ đó mới có thể thấu hiểu đối phương mà đi cùng nhau lâu dài. Đau vì người không đáng chỉ mất vài ngày sẽ hết, nhưng mất đi người quan trọng, đau một đời cũng chẳng khỏi."

Ghi nhớ những gì bà ngoại nói, Hình Sở Nhan rời nhà đến quán ăn nơi Nghiêm Nhất Thành làm thêm. Trên suốt quãng đường đi, cô luôn ngẫm về những lời dạy bảo của bà, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ thông suốt, buông bỏ để chấp nhận hiện thực.

Lúc Hình Sở Nhan đến nơi vừa kịp lúc Nghiêm Nhất Thành mới mang đồ ăn ra cho khách xong. Thấy cô, anh bỗng giơ tay ra chờ đợi, chỉ trong chốc lát cô đã ném nỗi buồn sang một bên, bất giác mỉm cười nhanh chân chạy về phía anh.

Do không lường khoảng cách, Hình Sở Nhan bị mất đà lúc chạy mà lao thẳng vào người Nghiêm Nhất Thành. Tuy nhiên anh chẳng chút dịu dàng dùng hai tay ôm lấy, thay vào đó lại dùng cánh tay vòng ngang cổ cô giữ lại.

"Ặc..."

Cổ bị Nghiêm Nhất Thành siết đến mức bật ho, nhưng Hình Sở Nhan còn chưa kịp phàn nàn hay "báo thù" thì tiếng cười của anh đã phát ra trên đỉnh đầu của cô.

Nghiêm Nhất Thành một tay cầm hộp cơm trên tay Hình Sở Nhan, một tay kẹp cổ cô lôi đi vào trong quán. Hình Sở Nhan dĩ nhiên không cam tâm chịu thua, nhưng da thịt trên người anh thật sự rất rắn chắc, cô muốn nhéo phần thịt ở eo anh cũng chỉ toàn bị trượt ra.

Ngay khi cả hai vừa bước vào quán, tình cờ bắt gặp Hà Chấn Kiệt và Cẩn Nam đứng cạnh nhau nói chuyện với đồng nghiệp khác không chú ý xung quanh. Hình Sở Nhan ngẩng đầu nhướng mày ra dấu với Nghiêm Nhất Thành, anh liền hiểu ý buông lỏng tay kẹp cổ cô.

Vừa được thả, Hình Sở Nhan nhẹ chân bước đến nhấc tay Cẩn Nam đặt lên mông Hà Chấn Kiệt. Quả nhiên, trong lúc Cẩn Nam còn đang ngơ ngác thì cậu ta đã quay phắc qua, trừng mắt vung tay dọa đánh.

Thế nhưng, Cẩn Nam rất nhanh nhẹn chỉ tay qua Hình Sở Nhan đang đứng gần. Khi nhận ra là cô kiếm chuyện chọc ghẹo, Hà Chấn Kiệt liền lườm cô một cái, bỗng chuyển hướng bước tới chỗ Nghiêm Nhất Thành đang đứng.

Những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo cử chỉ của Hà Chấn Kiệt không rời, cậu ta chợt giơ tay ra vỗ mông Nghiêm Nhất Thành một cái bép.1

Ngay lập tức, bầu không khí hạ xuống âm độ, Hình Sở Nhan trợn trừng mắt phẫn nộ, vừa nhấc chân lên thì Hà Chấn Kiệt đã vội quay lưng bỏ chạy.

"Cậu chán sống rồi đúng không?"

Hình Sở Nhan gằn giọng đe doạ, hết bước qua trái rồi lại bước qua phải theo sự tránh né của Hà Chấn Kiệt. Còn cậu ta lại dùng Cẩn Nam chắn giữa làm bia đỡ đạn, hống hách nói: "Ngon thì nhào đến đây! Cậu bẻ cong tôi, tôi bẻ cong bạn trai cậu!"

"Ya!"

Bất chợt, Hình Sở Nhan túm được cổ áo của Hà Chấn Kiệt kéo mạnh qua một bên, thẳng tay quật ngã cậu ta xuống sàn.

"Bớ người ta..."

Tiếng hét thất thanh của Hà Chấn Kiệt vang lên, Hình Sở Nhan còn chưa kịp làm gì đã bị Nghiêm Nhất Thành và Cẩn Nam chen vào tách ra ngăn cản.

Bị Nghiêm Nhất Thành nhấc cả người khỏi mặt đất "rinh" đi, Hình Sở Nhan vẫn hung hăng trừng mắt với Hà Chấn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Cậu đợi đó, tôi không uốn cong mà sẽ uốn tròn cậu!"

"Thử đi! Tôi bẻ gãy Nhất Thành cho cậu xem!" Hà Chấn Kiệt hiên ngang bày ra dáng vẻ trêu tức thách thức ngược lại. Đợi tới khi Hình Sở Nhan được đưa đi khuất, cậu ta mới thu lại bộ dạng bình thường.

Giây trước Hà Chấn Kiệt còn đang lên mặt, giây sau đã thấy cậu ta thở dài, Cẩn Nam khẽ cau mày khó hiểu: "Sao vậy?"

Hà Chấn Kiệt chậc lưỡi một cái, bất lực đáp: "Không có gì, chỉ nghe Nhất Thành nói hôm nay Sở Nhan gặp chuyện không vui, bạn tốt như tôi phải giúp đỡ họ chút chứ."

"Thế à." Cẩn Nam nhàn nhạt nói, tiện tay vỗ lên mông Hà Chấn Kiệt một cái, nhưng chỉ vài giây sau, mông anh ta lãnh trọn một cước đá.