Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án - Vinh Tiểu Hiên

Chương 33




"Đối thủ đáng gờm là cái quần què gì vậy? Không phải Tra Phong tự xưng tốt nghiệp từ Học viện Chính trị và Pháp luật sao?"

"Phong Thần, chúng ta không thể để mất mặt như vậy! Thực lực ngang nhau ít nhất cũng phải biết nhìn chứ."

"Đột nhiên cảm thấy đồng tình với cậu Cá kia, không muốn đi cãi nhau nữa."

"Một giây đồng cảm cho Cá."

"Thích cái vẻ mặt nghiêm túc không biết xấu hổ của cậu!"

"..."

Như Phong lườm một cái, "Ai nói tôi không biết xấu hổ hả! Cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu, tôi vậy mà không biết xấu hổ sao? Chỉ là da mặt hơi dày chút thôi, mà sao hôm nay Cá vẫn chưa online thế? Bị buổi livestream kinh dị kia dọa sợ rồi à?"

Ngay khi Như Phong vừa nói xong, bên trên phòng livestream hiện thông báo: "Đồng đội Ngô Ngư của bạn đã online."

Ngu Thất ngồi trên ghế cong cong môi, có lẽ Như Phong chính là loại người có EQ cao, chỉ bằng vài câu nói đơn giản, dù có vẻ như chỉ tiện nói ra nhưng đã khiến số lượng anti fan của cậu giảm bớt. Người ta thường nói việc giao tiếp với người có EQ cao cũng là một loại hưởng thụ, Ngu Thất cũng hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Ngu Thất đăng nhập vào phòng livestream, quả thật, vì việc tổ đội mà trong thời gian cậu offline số lượng người theo dõi đã tăng thêm vài ngàn, "Chào mọi người, đây là phòng livestream Không Có Cá, tôi là streamer Ngô Ngư."

Cậu vẫn nhấn mạnh đây là phòng livestream không có cá như thường lệ, Ngu Thất suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn riêng cho Như Phong, giải thích về video "Bé Ếch Nhảy". Như Phong cũng nhanh chóng trả lời, nói video là do fan của anh ta làm, không liên quan gì đến Ngu Thất, còn nói nửa tiếng sau khi kết thúc trận đấu muốn kết nối video với Ngu Thất để chơi game.

Trong phòng livestream, fan hâm mộ còn hào hứng hơn cả Ngu Thất.

"A a a! Cá của tui mới đó mà đã dựa được đại thần rồi!"

"Có đồng đội là Phong Thần bọn tôi, chỉ cần không hát thì Cá nắm chắc phần thắng."

"Tôi nhớ hoạt động này hình như là chơi game, Ngô Ngư có biết chơi "Hiệp Thánh" không? Thao tác cực kỳ khó đó."

"Cá của tôi chỉ cần hát một bài cổ vũ Phong Thần là được rồi, một mình Phong Thần có thể đấu lại một trăm."

"Dù sao cũng là giải trí thôi, thua thì tôi vẫn là fan của cậu."

"..."

Trong phòng livestream tràn ngập tiếng khích lệ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có một số kẻ phản đối, dù đến từ đâu cũng đều bị mọi người phớt lờ, tất cả đều đắm chìm trong niềm vui khi Ngô Ngư vớ được đại thần.

Ngu Thất chưa chơi "Hiệp Thánh" nhưng đã từng xem livestream, mà không thể thấy quy trình điều khiển cụ thể thông qua màn hình máy tính được, Ngu Thất chỉ đành tải game trước, may mà thiết bị của Thiên Lãi Chi Âm là hàng đầu, tốc độ wifi của nhà thám tử Vệ cũng không tệ, dù vậy vẫn phải đợi khá lâu.

Trong quá trình chờ tải game, Ngu Thất tìm hiểu về "Hiệp Thánh". Trò chơi này đã tạo ra một cơn sốt chưa từng có trên hành tinh Thương, đến nay đây là trò chơi cỡ lớn đầu tiên hợp tác bởi phương Tây và phương Đông, liên quan đến mười ba quốc gia, nội dung game tương ứng với các nền văn minh, có nghĩa là chỉ có các quốc gia tham gia phát triển game mới có thể thêm văn hóa của đất nước mình vào.

Giống như nước Thương Tư là quốc gia hùng mạnh nhất ở đại lục phương Đông, văn hóa hiệp khách đã sinh ra rất nhiều anh hùng và kỹ năng, tương tự, đại lục phương Tây tôn sùng thánh thần, từ đó phát triển rất nhiều văn hóa thần thánh. Hiệp khách và thần thánh hiện tại đang là xu hướng chính của trò chơi, cũng là nguồn gốc của tên game.

Game là góc nhìn 3D, mỗi một người chơi điều khiển một anh hùng, mỗi anh hùng có kỹ năng và vũ khí riêng, người chơi cần tự tìm kiếm vật phẩm và học kỹ năng trên bản đồ, có thể tìm được trang bị và kỹ năng gì hoàn toàn dựa vào vận may, học tốt kỹ năng có thể thực hiện ra chiêu liên tục...

Ngu Thất nhanh chóng lướt qua nội dung game "Hiệp Thánh", may mà IQ vẫn còn hoạt động, nếu không lần đầu tiếp xúc chắc chắn sẽ bị hoa mắt chóng mặt, tựa game này thoạt nhìn chỉ là trò chơi chiến đấu đẩy tháp, nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều không gian có thể điều khiển, yếu tố thắng thua liên quan đến phạm vi. Nhìn qua nhìn lại, Ngu Thất quyết định cứ tùy duyên vậy.

Nửa giờ sau Như Phong kết thúc trận đấu, khởi động tay chân một chút. Trong phòng livestream, bình luận đã không thể chờ đợi được mà thúc giục Như Phong kết nối video, anh ta chậc chậc hai tiếng, "Sao vội vàng vậy, đúng là có tình mới lại quên tình cũ."

Trong phòng livestream lại tràn ngập biểu cảm nôn mửa.

Rõ ràng Như Phong đã quen với việc này rồi, anh ta tìm kiếm phòng của Ngu Thất, nhấp vào kết nối.

Lời mời nhanh chóng được chấp nhận, phòng livestream của Như Phong chia thành hai phần, một phần là sảnh chờ game, một phần là màn hình tối đen.

"Quào! Phòng livestream này cá tính dữ! Chẳng thấy gì hết trơn."

"Khi xem đoạn video cắt ghép kia tôi còn tưởng bị đứng hình, sau này mới biết streamer bên Khu giải trí không mở camera."

"Xấu lắm hả? Nếu không sao không mở camera thế?"

"Xấu lắm hả! Xấu lắm hả!"

Fan hâm mộ trong kênh livestream của Như Phong đang hào hứng thảo luận, đột nhiên một giọng nam vang lên.

"Như Phong, xin chào, tôi là Ngô Ngư."

Như Phong hơi ngẩn ra, bình luận trong phòng cũng ngừng lại một chút, sau đó điên cuồng đẩy lên liên tục.

Như Phong cười một cái, "Ngô Ngư, xin chào, tôi là Như Phong."

Đôi khi giữa người với người có một loại cảm ứng kỳ lạ, có người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thích, còn có người chỉ cần một giọng nói đã biết hai bên có thể trở thành bạn bè.

Ngu Thất và Như Phong chính là như vậy, dù Ngu Thất không mở camera nhưng hai người càng trò chuyện càng vui, từ trời Nam đến đất Bắc, nghĩ gì nói đó, cho đến khi Như Phong đề nghị hai người cùng hát bài "Bé Ếch Nhảy".

Mọi người trong phòng livestream vốn đang thưởng thức âm thanh và nghe trò chuyện bỗng chốc đã sôi sục.

Nhưng điều này không thể ngăn cản niềm đam mê của hai người, vì vậy Ngu Thất tìm kiếm nhạc đệm, hai người thương lượng phần mình sẽ hát, sau đó hào hứng chờ đợi câu đầu tiên.

"Ao nước vui vẻ mong muốn biến thành đại dương..." Khi Ngu Thất cất giọng, fan hâm mộ trong phòng liền comment biểu cảm chảy nước miếng, đó là cái gọi là "kính phục đến mức quỳ gối", giọng hát đặc biệt và dễ chịu như vậy đủ để làm mọi người kinh ngạc.

Tuy nhiên, sự hưởng thụ này chỉ kéo dài vài giây, Như Phong bắt đầu hát, vẫn là phần "la lá la lá là", nhưng giai điệu của bài hát lập tức bay lên tận trời cao.

Phòng livestream lập tức bị lấp đầy icon toát mồ hôi của fan hâm mộ, mà đó vẫn chưa phải là tồi tệ nhất.

Sau khi Như Phong hát xong, mọi người hào hứng chờ đợi giọng hát của Ngu Thất, để rồi họ tuyệt vọng nhận ra, nam thần ca hát cũng không tìm được điệu nữa, cậu đã lạc giọng theo Như Phong, không thể trở lại được.

Mọi người: "..."

Fan hâm mộ bên kênh Ngu Thất càng sững sờ hơn.

"Trời ơi! Cá của tôi bị lạc điệu rồi!"

"Haha, cười chết mất, cái bài Bé Ếch Nhảy bị lạc quẻ này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy."

"Ban đầu còn định dùng bài "Bé Ếch Nhảy" để thu hút thêm nhiều fan nữa cơ /Bật khóc/."

"Ai cứu Cá của chúng tôi với, kỹ thuật hát của Phong Thần đúng là tuyệt vời mà!"

Ngu Thất cũng không ngờ mình lại lạc điệu, trong quá trình hát cố gắng điều chỉnh lại nhưng trong đầu luôn vang vọng giọng hát của Vệ Thập Mệnh và Như Phong, khó khăn lắm mới vớt vát lại được một chút mà đã đến lượt Như Phong hát tiếp rồi.

Vì vậy Như Phong tiếp tục dẫn dắt, Ngu Thất tiếp tục lạc điệu, Như Phong tiếp tục dẫn dắt, Ngu Thất tiếp tục theo, Như Phong tiếp tục dẫn dắt, Ngu Thất lạc giọng còn xa hơn Như Phong.

Bình luận trong phòng livestream càng lúc càng phong phú, từ những biểu cảm bối rối ban đầu đến những biểu cảm cười cuồng dại, cuối cùng là kinh ngạc.

"Thật không thể tin được, đang lạc điệu mà giờ lại nghe hay hơn rồi!"

"Hoàn toàn là tự phát thôi, đột nhiên mở khóa skill mới!"



"Trời ơi, lạc giọng mà sao chênh lệch lớn thế này?"

Vào cuối bài hát, Ngu Thất đã hoàn toàn thoát khỏi giai điệu ban đầu, bất chấp việc đã biến một bài hát thiếu nhi thành bài hát có phần u sầu, trong tiếng hát trầm thấp của Ngu Thất, bản nhạc đệm dần biến mất, ngay trước khi kết thúc, người xem trong phòng livestream còn nghe thấy âm thanh "ộp ộp ộp" rất vui tai.

"??? Hình như tôi nghe thấy âm thanh kỳ lạ."

"Đây là nhạc đệm gì mà còn có tiếng ếch kêu thế, sao trước đây không nghe thấy."

"Chắc là streamer học được chăng? Bắt chước giống lắm đó!"

Như Phong cũng nghe thấy tiếng ếch kêu, "Cậu nuôi ếch à?"

Ngu Thất quay người lại, ra hiệu bé ếch xanh đang kêu trong bể cá im lặng, bé ếch cũng kêu lên vài tiếng như đáp lại được rồi được rồi.

"Không phải tôi nuôi, không biết là ai nuôi nữa, nó bị lạc. Chúng ta có chơi một trận game không, tôi đã tải game xong rồi." Ngu Thất bình tĩnh giải thích.

Như Phong là người thích chơi game, nghe xong đương nhiên là vui vẻ đồng ý, vì vậy việc hát tạm thời bị gác lại, Ngu Thất nhẹ nhàng thở phào, nhanh chóng đăng ký tài khoản, đăng nhập vào cùng một khu vực game theo chỉ dẫn của Như Phong.

Vì level của Ngu Thất rất thấp, số anh hùng có thể điều khiển được rất ít, may mắn là Như Phong cũng không để ý mà bảo cậu chọn một người để luyện tập trước. Ngu Thất di chuyển chuột qua các anh hùng khác nhau, cuối cùng chọn một anh hùng và xác nhận.

Như Phong nhìn anh hùng mà Ngu Thất chọn, anh ta im lặng một lúc nhưng không nói gì, nhấp vào bắt đầu game.

Trong quá trình chờ vào game, Ngu Thất liếc nhìn phòng livestream một chút.

"Cá của tôi có biết anh hùng này chỉ là một cái khiên thịt không? Trông thì rất uy nghi nhưng chỉ dùng để chịu đòn thôi."

"Ôi, chọn mấy em loli còn tốt hơn ý."

Khi vào game, ngoài Như Phong và Ngu Thất ra thì còn ba người đồng đội khác được nhóm lại ngẫu nhiên, năm người xuất hiện tại một con suối sau khi vào game bọn họ nhanh chóng chia ra tìm kiếm trang bị và sách kỹ năng.

Khi thực sự bắt đầu thao tác, Ngu Thất mới nhận ra game này khó đến mức nào, không phải là tốc độ tay không theo kịp mà là bàn phím hơi lớn so với cậu! Việc phải điều khiển cả mười ngón đối với cậu mà nói như đập chuột vậy, hai tay một đuôi cuống quýt cả lên, còn phải chú ý đến độ chính xác và sức lực nữa.

Bé Hổ nghiên cứu xương ngón tay đã tò mò đứng trên lưng ghế, nhìn Ngu Thất quằn quại trên bàn phím.

Như Phong thì đánh rất tốt, dù sao ban đầu anh ta cũng không kỳ vọng quá nhiều vào kỹ năng của Ngu Thất, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra Ngu Thất có một tác dụng khác, đó chính là vận may, một loại trang bị hút tiền. Mặc dù kỹ thuật không tốt nhưng vận may rất lớn, thu thập nguyên liệu, nhặt trang bị, rèn luyện thuộc tính, học kỹ năng, chỉ cần theo sau Ngu Thất thì sẽ nhanh chóng nhặt được trang bị cấp Thần.

"Hầy, chỉ thiếu một cuốn Kinh Kim Cương nữa là hoàn hảo." Như Phong luyện kỹ năng xong, cảm thán nói.

Ngu Thất âm thầm lấy ra một cuốn sách, "Nhặt được trên đường."

"Giá mà có một thanh Trọng Kiếm thì hoàn hảo luôn rồi."

Một chiếc túi rơi đến, từ từ hạ xuống trên đầu Ngu Thất, "Có túi thả rơi này."

Như Phong: "Sắp chết rồi, thuốc, thuốc, thuốc!"

Ngu Thất đưa ra một hộp thuốc đầy ắp, "Là cái này sao?"

Như Phong: "..."

Khán giả trong phòng livestream của Như Phong nhanh chóng nhận ra chuyện này, không chỉ một trận game như vậy mà liên tục ba trận Ngu Thất đều cực kỳ may mắn. Mọi người bắt đầu tỏ ra hứng thú, đoán xem sự may mắn của Ngu Thất có thể kéo dài bao lâu.

Tuy nhiên, trước khi trận thứ tư bắt đầu, màn hình bỗng tắt ngúm, hình ảnh của Như Phong biến mất, âm thanh của hai người cũng ngừng lại. Khán giả đều bị bất ngờ, sau đó nhận ra giờ là thời gian của kênh livestream "kinh dị" kia!

Ngu Thất đang cào bàn phím thở phào nhẹ nhõm, cậu lau giọt mồ hôi không tồn tại, cảm thấy chơi game thật sự là một công việc rất vất vả. Thế là nhìn vào màn hình máy tính, chờ đợi sự xuất hiện của bộ xương khô.

Ngay sau đó, tiếng tạp âm chói tai vang lên, màn hình xuất hiện hình ảnh, vì đây là chế độ kết nối nên có hai hình ảnh giống hệt nhau.

Trên màn hình là hai người một nam một nữ, họ đang ngồi trên ghế dài trong công viên, tựa vào nhau dưới bóng cây. Chỉ cần nhìn một cái Ngu Thất đã nhận ra chính là hai người mà cậu đã thấy trong bức ảnh.

Đây không phải là cảnh ăn uống, khán giả thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khiến họ tò mò hơn nữa, lẽ nào nội dung livestream lần này đã thay đổi rồi? Không còn ăn thịt người nữa sao?

Hai người trông có vẻ mệt mỏi, dù ở dưới bóng cây nhưng nhiệt độ vẫn không đỡ hơn là bao, cả hai không có ý định đứng dậy, dường như chỉ có dưới ánh nắng gay gắt mới có thể yên tâm hơn một chút.

Hình ảnh cứ thế trôi qua vài phút, yên tĩnh không có âm thanh gì ngoài tiếng bước chân vội vã của người qua lại.

"Chuyện gì vậy? Chúng ta đang xem cái gì thế? Xung quanh cũng không có quán cơm nào."

"Không có thì tốt, dù tò mò nhưng đừng quá giới hạn, không chịu nổi đâu."

"Tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy."

"Nhìn tinh thần của hai người này không tốt lắm, không ngủ đủ giấc thì phải."

"Những người này không phải là streamer sao? Hình như không nhận ra mình đang bị quay lén phát trực tiếp."

Khán giả trong phòng liên tục thảo luận về hai người trên màn hình, đoán xem tình hình sẽ diễn biến như thế nào.

Một lúc sau, người phụ nữ trên màn hình đã ngủ thiếp đi, cô ta nằm trên ghế dài, gối lên đùi của người đàn ông, người đàn ông ân cần che chở cho đầu cô gái, đôi mắt có vẻ ưu tư, vương đầy tơ máu nhưng không có dấu hiệu buồn ngủ.

Dưới nhiệt độ cao, tóc của người phụ nữ nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, người đàn ông thấy vậy nhìn cửa hàng nhỏ bán đồ uống lạnh ở phía xa.

Khi mọi người thấy cửa hàng đồ uống lạnh thì đều giật mình, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Người đàn ông cúi xuống nhìn cô gái, trong mắt hiện lên sự đấu tranh, lúc này khán giả mới chú ý đến môi của hai người trong video đã nứt nẻ, có vẻ như đã lâu không uống nước rồi, cộng thêm nhiệt độ cao nên chắc chắn rất khó chịu.

Anh ta do dự một lúc, cuối cùng quyết định đứng dậy đi mua nước lạnh. Anh ta cẩn thận lùi ra, không muốn làm cô ta tỉnh giấc. Dù vậy người phụ nữ vẫn rất cảnh giác mà tỉnh dậy ngay.

"Cậu đi đâu vậy?" Người phụ nữ có vẻ hoảng hốt lắm, cô ta nắm lấy tay người đàn ông. Người đàn ông cũng nắm lại an ủi, đồng thời chỉ về phía cửa hàng đồ lạnh không xa.

Anh ta chưa kịp nói gì mà người phụ nữ đã hoảng sợ lắc đầu, "Tôi không khát! Cũng không đói! Cậu cũng không khát! Cũng không đói! Đúng không!"

Người đàn ông thở dài, "Âm Âm, chúng ta không thể như vậy mãi được, cuối cùng cũng phải ăn uống thôi, một ngày thì không sao, hai ngày có thể chịu đựng, nhưng sau này phải làm thế nào?"

Người phụ nữ tên Âm Âm vẫn không chịu nghe, lắc đầu liên tục, "Ngày mai rồi tính ngày mai rồi tính, đâu phải chưa từng nhịn đói chứ."

Người đàn ông lại im lặng một lúc, đột nhiên anh ta đứng dậy, cúi xuống bế thốc người phụ nữ lên, bất chấp sự phản kháng của cô ta, trực tiếp bế đến cửa hàng đồ uống.

Camera cũng chuyển sang cửa hàng theo hai người họ, có vẻ như là camera giám sát bên trong cửa hàng, dù vậy hình ảnh vẫn rất rõ nét, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh khiến mọi người đều thắc mắc, hiện tại camera giám sát của cửa hàng đã hiện đại đến mức này sao? Ngay cả camera giám sát công viên trước đó cũng rất rõ nét và có âm thanh.

Nhân viên cửa tiệm thấy hai người thì giật mình, nhìn họ đầy cảnh giác. Người phụ nữ không thể chống cự nữa, cô ta thấy bị chú ý nên cũng dần bình tĩnh, được người đàn ông thả xuống đất.

"Anh chị muốn uống gì ạ?" Nhân viên trong cửa hàng lịch sự hỏi.

Người phụ nữ không nói gì, thậm chí còn chẳng muốn nhìn về phía quầy bán.

Chất giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Có nước ép trái cây tươi không?"

Nhân viên hơi nghiêng người, chỉ vào quầy, "Nước ép tươi? Hiện tại chỉ còn dưa hấu ướp đá thôi."



Người đàn ông kéo người phụ nữ lại gần rồi nói: "Vậy thì lấy tôi hai ly nước ép dưa hấu, tươi nhé."

"Được, phiền anh đợi một lát."

Người đàn ông cúi xuống ghé sát tai người phụ nữ, "Ở đây có thể nhìn thấy quá trình làm đồ uống, cậu thực sự không muốn nhìn thử sao?"

Người phụ nữ nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía quầy pha chế chằm chằm, quả thực có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta nhìn không chớp mắt, như thể đang sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Thoáng chốc đã làm xong hai ly nước ép, người đàn ông thanh toán rồi dẫn cô ta rời khỏi cửa hàng đồ lạnh.

Sau khi hai người rời đi, camera giám sát còn ghi lại cuộc trò chuyện của nhân viên cửa hàng: "Hai người này bị làm sao vậy? Mua có ly nước ép thôi mà cũng nhìn người ta chòng chọc, đáng sợ thật đấy!"

"Chẳng biết, lúc mới vào tôi còn tưởng đang thể hiện tình cảm, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ không phải như vậy."

Hình ảnh thay đổi, tiếng trò chuyện trong cửa hàng biến mất.

Hai người vừa rời khỏi cửa hàng đã ngồi lại dưới bóng cây. Người phụ nữ cầm ly nước dưa hấu, vẻ mặt mơ màng, cô ta vẫn chưa chịu uống.

Người đàn ông thấy vậy liền tiến lại gần, trực tiếp cắn ống hút uống một ngụm từ ly của người nọ. Người phụ nữ bị hành động của anh ta làm cho giật mình, nhưng khi quay lại người đàn ông đã uống hết ly nước. Anh ta cười nói: "Nước ép dưa hấu rất ngọt, không sao đâu, uống đi."

Người phụ nữ nhìn anh ta mỉm cười, nước mắt lăn dài. Cô ta gật đầu, vừa uống vừa khóc. Người đàn ông thấy vậy thở phào nhẹ nhõm uống ly nước của mình.

Hình ảnh lại trở nên yên tĩnh, hai người im lặng uống nước trái cây, tựa vào nhau, không quan tâm đến nhiệt độ nóng rực kia nữa.

Tất cả có vẻ bình thường, nhưng khi khán giả vừa thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của hai người đột ngột thay đổi.

Ngu Thất nhìn thấy bộ xương khô đã xuất hiện, tiến lại gần hai người. Anh dùng ngón tay dài mảnh chỉ vào hai ly nước trái cây khiến nó trở nên đặc sệt.

Người phụ nữ lập tức đứng dậy nôn mửa, cố gắng móc cổ họng. Người đàn ông thì bình tĩnh hơn một chút nhưng sắc mặt cũng trở nên khó coi, nôn hết nước trái cây trong miệng ra, đặt ly nước lên chiếc ghế dài, cúi xuống ôm người phụ nữ đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Cô ta đã ném ly nước nọ ra ngoài, liên tục đánh người đàn ông, "Tất cả là lỗi của cậu! Tất cả là lỗi của cậu! Tôi đã nói không uống, không ăn rồi mà! Sao lại thành ra thế này?"

Người đàn ông không phản bác, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô ta: "Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu..."

Cuối cùng, vì xúc động quá mức cộng tình trạng mất nước lâu dài và nhiệt độ cao, người phụ nữ yếu dần đi, cuối cùng ngất xỉu. Người đàn ông gọi vài lần nhưng không có phản ứng, sau đó anh ta ôm người phụ nữ vội vã rời đi, có vẻ như định đưa cô ta đến bệnh viện.

Video bị ngắt một lúc. Hơn mười phút sau, hình ảnh lại được chuyển tiếp, người đàn ông đã đưa người nọ đến bệnh viện, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh truyền nước. Bác sĩ đứng bên cạnh dặn dò anh ta: "Tình trạng của cô ấy có vẻ không ổn. Vẫn là câu nói ấy, nếu có điều kiện thì đi tìm bác sĩ tâm lý đi. Bệnh nhân không thể bị sốc hay kích thích thêm nữa, cần phải được nghỉ ngơi tốt."

"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ xua tay, nói thêm: "Không cần cảm ơn. Tôi không thể chữa bệnh cho cô ấy được. Đã bốn năm rồi, bệnh không chỉ không thuyên giảm mà còn nặng hơn. Bệnh tâm lý cần phải dùng thuốc tâm lý. Nếu không tìm ra nguyên nhân, không ai có thể cứu chữa."

Có vẻ như hai người quen biết nhau, "Cậu chăm sóc cô ấy cho tốt. Tôi còn có bệnh nhân khác. À, có phải khóe miệng cậu bị chảy máu không? Mùa hè nhớ uống nhiều nước."

Người đàn ông vô thức lau khóe miệng, quả nhiên có một vết đỏ. Anh ta nở nụ cười cứng nhắc, "Ừm, sau này tôi sẽ chú ý."

Sau khi bác sĩ rời đi, người đàn ông ngồi bên giường nắm lấy bên tay không truyền dịch của cô gái, "Âm Âm, có lẽ những điều cậu nói lúc trước là đúng. Hàng triệu năm trước, cá đã lên cạn, chúng không còn là cá nữa mà là chúng ta, khi bước thêm một bước nữa thì đã không còn là người."

Buổi livestream kết thúc. Khán giả trong phòng lập tức sôi trào.

"Không còn là người nữa là có ý gì? Đừng dọa tôi đấy nhé!"

"Đã đủ đáng sợ rồi! Còn phải gia tăng độ kinh dị sao? Đúng là không có nhân tính!"

"Họ đã uống cái gì vậy? Nếu không phải nước dưa hấu thì màu đỏ đỏ đó chắc chắn là máu! Nhưng sao lúc đầu uống lại không nhận ra?"

"Không phải, rõ ràng trạng thái của hai người này không được bình thường, như thể họ biết trước mình sắp ăn hoặc uống cái gì đó kỳ lạ, vì thế mới từ chối ăn uống."

"Tôi chỉ muốn biết máu từ đâu ra? Nhìn phản ứng của hai người, rõ ràng là khi uống được một nửa, đột nhiên máu xuất hiện trong cả hai ly khiến họ cùng lúc thay đổi sắc mặt. Hay thật đó, vậy mà có thể nếm ra được vị máu ngay."

"Tôi cũng có thể nếm được vị máu mà, dù sao ai cũng có lúc lỡ cắn trúng mình rồi chảy máu đó thôi?"

"Đúng vậy, vị máu dễ nhận biết hơn nhiều, nhưng hai người kia chung quy lại vẫn không được bình thường."

"..."

Phòng livestream nhanh chóng quay lại trạng thái trước đó, Như Phong và Ngu Thất đều không còn hứng thú với trò chơi. Lúc bộ xương khô xuất hiện và bé Hổ nhảy nhào lên cậu đã lập tức ngừng livestream. Sau khi chào tạm biệt Như Phong xong, Ngu Thất offline.

Cùng lúc đó, tại văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, mọi người cũng tụ tập trước màn hình máy tính theo dõi, không rời đi cho đến khi buổi livestream kết thúc.

La Phù Nhược chỉ vào màn hình Như Phong, "Tôi biết người này, chính là đại thần trong khu Đấu Nhai. Tôi đã thử truy tìm nguồn gốc đoạn livestream kia nhưng không thành công. Không biết có thể điều tra từ phòng livestream được không."

Vệ Thập Mệnh nhìn Như Phong trên màn hình, hắn cười một cái, dù chỉ là trong thoáng chốc nhưng đã khiến mọi người ngạc nhiên, "Sếp biết người này à? Ôi! Tôi cũng là người chơi game đấy, có thể xin chữ ký không?"

Vệ Thập Mệnh không giấu giếm, nói: "Bạn học."

Hai mắt La Phù Nhược sáng lên, sau đó cảm thấy hơi nghi ngờ, "Không phải sếp tốt nghiệp Học viện Cảnh sát sao? Sao bây giờ lại lan sang cả livestream rồi?"

Tác Tư Tiền đẩy gọng kính, "Không phải cô cũng là streamer à."

"Có giống nhau đâu, tôi chỉ là nghiệp dư, còn Như Phong là làm công việc chính mà! Mỗi ngày đều livestream tám tiếng."

"Anh ta hơn tôi một lớp, thuộc hệ Chính trị Pháp luật, tính tình không tốt lắm, trong thời gian thực tập đã đắc tội với cấp trên, trong giới không ai dám qua lại với anh ta nữa, vì vậy anh ta mới rời khỏi." Vệ Thập Mệnh giải thích về mối quan hệ của mình với Như Phong.

La Phù Nhược lắc đầu thở dài, "Đều là trẻ người non dạ gây họa, một người theo học hệ Chính trị Pháp luật lại chuyển sang game, nhưng mà hợp đồng của anh ta hàng năm đều lên đến hàng triệu, cũng coi như là vì họa được phúc."

Tác Tư Tiền: "Tôi lại tò mò không biết anh ta đã đắc tội với ai? Sếp không giúp anh ta sao?"

Vệ Thập Mệnh lắc đầu, "Nhà họ Phong không phải là không có thế lực, mà do anh ta tức giận nên tự rời khỏi nhà họ Phong. Người anh ta đắc tội mấy cậu cũng biết đấy, cũng là bạn học thuộc khoa Pháp luật Chính trị, kỹ thuật Hình sự*, sau đó còn học thêm khoa Thông tin."

*Kỹ thuật Hình sự: làm những việc liên quan đến điều tra dấu vết tội phạm bao gồm kiểm tra dấu vết tại hiện trường, dấu vân tay, vết máu nhằm hỗ trợ công việc điều tra phá án.

La Phù Nhược ngạc nhiên, "Không thể nào! Nếu là người nổi bật như vậy chắc chắn tôi sẽ nhớ rõ, sao tôi không có ấn tượng gì hết nhỉ?"

Chu Dịch suy nghĩ một chút: "Tang Miêu Lan?"

La Phù Nhược suýt thì rớt hàm, "Cái gì cơ, không phải đó chứ!"

Vệ Thập Mệnh gật đầu, "Là cô ta. Cũng coi như là một mất một còn, Tang Miêu Lan cũng bị buộc phải rời khỏi Đế Đô, chẳng qua là vẫn được nhà họ Tang giúp đỡ, nếu không sao cô ta có thể đứng vững ở Tiêu điểm An Đô được."

La Phù Nhược cầm chuột tìm kiếm "Tiêu điểm An Đô" trên nền tảng Đấu Nhai. Tin tức thuộc loại livestream được phân vào Khu vực ngoài trời, hiện tại Tiêu điểm An Đô đang rất hot vì chuyện livestream khủng bố kia. Tang Miêu Lan cầm micro, bên cạnh là đoạn phát lại của buổi livestream kinh dị vừa rồi, cô ta vừa phát lại vừa giải thích, trang điểm vẫn tinh tế như mọi ngày, dường như sự việc liên quan đến An Nhược Tố mấy ngày trước không hề ảnh hưởng đến cô ta.

"Quả nhiên cô ta đang livestream, có vẻ như định can thiệp vào vụ phát sóng kinh dị. Ôi, sao tôi lại cảm thấy ngứa mắt thế nhỉ, không kìm được mà muốn đánh cô ta một trận."

Tác Tư Tiền nhẹ nhàng lên tiếng: "Bạo lực là không tốt."

La Phù Nhược siết chặt tay, tiếng xương vang lên rắc rắc.

Tác Tư Tiền lập tức bổ sung: "Đừng để ai nhìn thấy thì ok. Tôi có thể phụ trách tiêu hủy chứng cứ, không để lại dấu vết."