Chích Thủ Già Thiên

Chương 92: Ta hỏi ngươi đáp




Người Sát Sự Thính có vẻ rất có lòng tin đối với vị Đồng tri Đề đốc này, hai bên bờ sông đều không có người xông ra giúp đỡ. Bọn thích khách trước sau bị vây chặt không thể nào đào tẩu được, bọn chúng bị dồn đến tuyệt cảnh như thế không thể nào không liều mạng, vạn nhất bắt được Quý Phong may ra còn có một tuyến sinh cơ.

Trên mặt Quý Phong thủy chung mang theo nụ cười lãnh khốc, xưa nay thoạt nhìn lão thì thấy không khác gì mấy lão bá bên đường tụ tập nhau uống trà. Dù có ngẫu nhiên lộ ra quan uy cũng nhanh chóng tiêu tan mất. Kim Thạch Ty có nhiều quái nhân say mê tễ thuốc cùng vũ khí thế nên vẻ hòa ái dễ gần của Quý Phong rất được người của Sát Sự Thính kính yêu.

Được kính yêu không có nghĩa là người đó mềm yếu có thể khi dễ, khi Quý Phong phẫn nộ thì cũng giống con mãnh hổ cắn người, bản thân lão hoà làm một với cỗ xe ngựa khủng bố, tiến có thể công thối có thể thủ, làm cho người ta vô kế khả thi.

Một lưỡi dao sắc bén xoay tròn trên không trung phát ra những tiếng "vù vù" bay đến một gã thích khách thấp bé. Gã không kịp trốn tránh nên gắng sức đưa trường đao lên đỡ đỡ. Leng keng một tiếng nửa thanh trường đao bị cắt đứt rơi xuống ván thuyền. Thích khách mặt biến sắc, trường đao trong tay gã chính là vũ khí ưa thích được dùng chế bằng tinh cương. Không biết là lưỡi dao của Quý Phong dùng cơ quan gì để bắn ra mà lực đạo lớn hơn rất nhiều một kích toàn lực của cao thủ cấp Tiên Thiên chấn gãy trường đao dễ dàng.

Thích khách định bỏ lại nửa thanh đao rồi thò tay vào trong ngực lấy ra một thanh chuỷ thủ ngắn nhỏ, thân hình lay động lên xuống vài lần để tránh các loại ám khí thì đã đến mái hiên phía sau xe ngựa. Trên mặt của gã hiện một tia tàn nhẫn và hận ý. Phía sau cái vách tối như mực này chính là chỗ Quý Phong ngồi, với công lực của gã thì cứ phá vách mà vào chém chết Quý Phong dưới đao tuyệt không phải là việc khó gì.

Gã tập trung công lực toàn thân trên cánh tay, chủy thủ lại không gió tự phát ra âm thanh, chuỷ thủ hút chân lực cường đại tựa hồ lóe ra quang mang chói mắt.

Khí tức mạnh mẽ dường như muốn xuyên qua vách xe, gã đánh xe nhát gan lên tiếng kinh hô, một loạt quan binh đều đồng loạt giương cung lắp tên để nếu Quý Phong xảy ra chuyện gì không hay sẽ dùng loạn tiễn cho tên thích khách thành con nhím.

Vách gỗ trên thùng xe đột nhiên thò ra một tấm gỗ kích thước chưa đến một thước vuông, thích khách còn chưa kịp nhìn rõ ràng chỗ đó rốt cuộc là cái gì thì ở đó đã phun ra ba tia chất lỏng đen như mực, chất lỏng phun vào đầy mặt và cổ của gã. . . Làm chúng nhân sợ hãi chính là cứ chỗ nào có chất lỏng màu đen chảy đến thì da thịt bắt đầu hư thối lộ và từng đoạn xương trắng.

Thích khách kêu gào thảm thiết, gã vứt chủy thủ đi, hai tay ôm mặt nhảy xuống dưới nước như để nước sông hoà tan những giọt chất lỏng đoạt mệnh kia. Quý Phong ngồi trong xe chỉ lạnh lùng nhìn gã một cái rồi thản nhiên nói: "Nhảy xuống nước còn chết nhanh hơn."

Tần Phi tay nắm đoản kiếm, mắt lạnh nhạt nhìn diễn biến. Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại Quý Phong đã khống chế được toàn cục, đám thích khách ở trên cầu nổi đã bị lão nắm trong tay, tầng tầng lớp lớp khí giới làm cho người ta sởn tóc gáy, nọc độc, khói độc, không ngừng phun ra đoạt lấy tính mạng thích khách. cỗ xe ngựa màu đen đáng phải dán thêm dòng chữ: người lạ đừng tới gần!

Trên cầu nổi bây giờ chỉ còn một tên thích khách cuối cùng, sắc mặt y tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn chiếc xe ngựa, nhìn thấy ở trong xe Quý Phong mỉm cười. Nhìn những thi thể vô cùng thê thảm kia đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng y đã bị đánh tan nát, hôm nay y chỉ cầu sống còn bảo y làm gì cũng được!

Chẳng biết từ lúc nào, Tần Phi đã đi đến phía sau vỗ vỗ bờ vai của y khẽ nói: "Chết tử tế không bằng sống vật vờ. Phải thế chứ!"

Thích khách vô lực buông rơi vũ khí trong tay xuống, gã nhặt lên rồi ngoan ngoãn theo Tần Phi. Tần Phi nghiêm nghị quát: "Tiếp tục bắc cầu, chúng ta trở về chỗ cũ!"

Hóa ra Vũ Dương Công chúa chưa rời khỏi Quang Châu. Đó là Tần Phi dùng chiến thuật ngụy trang đã bất ngờ đạt hiệu quả. Trong khi không có Công chúa cần phải bảo vệ, ở cầu nổi làm cho địch nhân triển khai công kích rất khó khăn rồi Quý Phong đại triển thần uy, một người tàn sát hơn mười tên thích khách bắt sống một người. Kim Thạch Ty trước đó bị người khinh thường thành ra uy danh đại chấn!

So sánh với những cao thủ giết người vô hình, những loại độc tiêu hồn thực cốt và những loại khí giới khó lòng phòng bị gây cho người khác cảm giác khủng khiếp. Bị giết trong tay Tần Phi cùng lắm thì bị đâm vào trái tim hoặc bay đầu; bị chết trong tay Quý Phong thì chết cũng không biết là chết như thế nào, hơn nữa hy vọng cái chết toàn vẹn thi thể trở thành điều vọng tưởng. . .

Một trận chiến vừa rồi, bọn thích khách đột nhiên phát hiện Đề Đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty trong mắt bọn chúng tưởng như là hạng người vô năng hóa ra lại là người cực kỳ đáng sợ. Mà làm cho bọn thích khách lâm vào thế bị động chính là chiêu ngụy trang này của Tần Phi làm cho bọn thích khách càng thêm khó có thể phán đoán - lần sau nhìn thấy xe ngựa của Công chúa, làm sao có thể xác định đó là Công chúa hay là một thùng hỏa dược với hơn một trăm cân đinh sắt đây?

Sáu ty Sát Sự Thính quả nhiên không có một ai là quả hồng mềm, cho dù là Kim Thạch Ty toàn người an phận tới cực điểm. Họ đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã thu hoạch tính mạng của hơn mười vị cao thủ Tiên Thiên. Cái tên gọi Quý Phong trong lòng bọn thích khách đã như là tên của tử thần. Còn có bao nhiêu người dám tới trêu chọc Quý Phong?

"Vũ Dương Công chúa, lần này chúng ta có thể lên đường!" Tần Phi nhã nhặn đứng ở trước mặt Vũ Dương Công chúa và Ngạn Thanh bình thản nói: "Bọn thích khách đã bị gài bẫy một lần, còn bắt sống được một tên. Tạm thời chắc không có ai dám có chủ ý xấu với ngài."

"Ngươi . . . quá giảo hoạt!" Vũ Dương Công chúa thở dài: "Tự tiện sửa đổi hành trình của Công chúa hành trình, lại lợi dụng xe ngựa của Vũ Dương làm mồi dụ người tới để giết. Quan viên Ngự sử ở Sở Quốc không biết có phải là bất tài hay không, nếu có ai đó liều chết tố cáo ngươi, ngươi sẽ chịu không nổi."

Quý Phong bắt chéo hai chân ngồi bên cạnh dùng kéo sửa móng tay, lão dù bận rộn vẫn ung dung nghe vậy cười nói: "Vũ Dương Công chúa chẳng lẽ đã quên, cha vợ tương lai của Tần Phi chính là Ngự sử đại phu một trong tam công của triều đình. Quan viên Ngự sử cả triều đều là theo chân Đường đại nhân kiếm cơm ăn hẳn không ai tự làm khó bát cơm của mình mà đi buộc tội Tần Phi chứ."

Tuy Tần Phi đã từ hôn nhưng những việc cá nhân này dù sao không tiện nhắc tới ở trước mặt Công chúa. Hắn chỉ cười nhạt một tiếng mà không giải thích gì.

Vũ Dương Công chúa tò mò quan sát Tần Phi vài lần, nữ nhân ghét nhất không phải là nam nhân mà là những nữ nhân xinh đẹp có thể so với mình. Đường Đại Nhi được gọi là đệ nhất mỹ nữ Giang Bắc, nhưng rất nhiều đã từng tới Giang Bắc khi trở về thậm chí còn ca ngợi Đường Đại Nhi có thể coi là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.

Nữ nhân có thể không biết một quốc gia có bao nhiêu tỉnh, có thể không biết một lượng bạc rốt cuộc có thể mua được những gì. Nhưng mỗi người đàn bà đều biết tên của nữ nhân xinh đẹp nổi danh nhất.

Vũ Dương đương nhiên biết Đường Đại Nhi, nàng tự phụ mình xinh đẹp lại thường nghĩ mình lại xót cho thân, nàng cảm giác linh khí Giang Nam đều tụ trên người mình. Loại hành vi tự kỷ này mỗi mỹ nữ đều có cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Nếu như muốn Vũ Dương thừa nhận Đường Đại Nhi hấp dẫn hơn thì cho dù đao kề ở trên cổ hẳn nàng cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng nàng rất hiểu nữ nhân đắc ý vì vẻ xinh đẹp, vì xinh đẹp phạm vi chọn lựa tất nhiên là lớn hơn rất nhiều. Trên là vương công hoàng thân quốc thích, dưới là văn võ bá quan. Các con cháu thân gia cũng đau khổ mà theo đuổi những nữ nhân nổi danh đó. Đường Đại Nhi tại sao lại để ý đến vị thiếu niên đối diện xuất thân nghèo hèn?

"Ta cảm thấy sự sắp xếp của Tần Phi hiện tại không sai lầm. Tục ngữ nói, sóng sau xô sóng trước. Ta quyết định để quyền quyết định chuyến đi này giao cho Tần Phi." Quý Phong miễn cưỡng nói: "Bắt một lão nhân như ta đi lập kế hoạch cho việc này chẳng khác gì giết ta. Tần Phi sắp xếp xong xuôi báo cho ta biết một tiếng, ta cứ thi hành theo là được."

"Không được!" Ngạn Thanh trước đó chỉ im lặng nhịn không được lên tiếng phản đối: "Quý Đồng tri, bây giờ Tần Phi tuy biểu hiện rất tốt. Nhưng hắn tuổi còn rất trẻ, gia nhập Sát Sự Thính mới một thời gian ngắn. Nếu tùy tiện đẩy trách nhiệm hộ tống Công chúa để Tần Phi lên kế hoạch như vậy thì phong hiểm quá lớn, Ngô Quốc chúng ta quyết không đồng ý!"

Tần Phi cười ha hả vừa vuốt vuốt cái mũi vừa đi đến bên cạnh Ngạn Thanh thản nhiên nói: "Có một số việc không phải cứ tính toán theo dài ngắn. Mà là phải xem có năng lực hay không!"

Những lời này khi Tần Phi nói ra khỏi miệng thì chưa có cảm giác gì như Chu Lễ Uyên và Quý Phong ở bên cạnh không thể không cười trừ, Tần Phi đột nhiên tỉnh ngộ mình đã nói sai mất rồi hiện giờ cần sửa lại thì lại thấy há miệng mắc quai.

Ý nghĩ của Ngạn Thanh tất nhiên không khác ý nghĩ của Quý Phong. Nàng chỉ nói miệng là Tần Phi cố ý mở miệng đùa giỡn sau đó lạnh lùng nói tiếp: "Nếu như ngươi chỉ huy thì rất nhiều người sẽ không phục ngươi. Trên dưới không đồng lòng thì làm sao bảo vệ công chúa an toàn cho đến Đông Đô được đây?"

"Người Sát Sự Thính nhất định sẽ phục, không phục ta chỉ có mỗi ngươi mà thôi." Tần Phi không hề nhượng bộ chút nào. "Uhm được lắm, ta hỏi ngươi một vấn đề nếu như ngươi trả lời được thì ta sẽ nghe lời ngươi. Nếu ngươi trả lời không được thì cứ tâm phục khẩu phục mà nghe ta phân phó."

"Ngươi có dám hay không?" Tần Phi nheo mắt lại bộ dạng khiêu khích.

"Ta sao lại không dám?" Ngạn Thanh tự phụ thông minh lanh lợi miễn là đầu bài đưa ra có đáp án thì từ trước đến nay chưa từng thối lui.

Tần Phi ho khan một tiếng rồi cất cao giọng nói: "Có một thân cây dài bảy xích. Một con ốc sên bò lên trên. Ban ngày nó bò ba thước, buổi tối tụt xuống hai thước. Hỏi ngươi, khi nào thì ốc sên leo đến ngọn cây?"

Ngạn Thanh nhịn không được che miệng nở nụ cười, Chu Lễ Uyên và Quý Phong đứng ở sau lưng Tần Phi đều xấu hổ nói không ra lời. Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Phi muốn ra một đề bài gì xảo trá tai quái, không nghĩ tới hắn hỏi một vấn đề mà đứa bé cũng có thể trả lời được. Cái này gọi là tặng lễ vật sao?

"Ngươi có thay đổi câu đố hay không?" Ngạn Thanh ha ha cười nói, vì phải giữ dáng vẻ của mình nên nàng phải chịu đựng để không thất lễ.

"Ực. . . Không đổi!" Tần Phi gãi gãi đầu: "Ta cảm thấy câu đó này là khó rồi."

"Đó là bởi vì ngươi đần. . ." Đến cả Vũ Dương Công chúa cũng nhịn không được nữa lên tiếng nói: "Câu đố như thế chỉ có thể đố trẻ con lên ba thôi!"

Ngạn Thanh thu lại nụ cười nghiêm trang nói: "Bảy ngày!"

"Đúng là bảy ngày sao?" Vẻ mặt Tần Phi nghiêm túc nói: "Chúc mừng ngươi, đáp án sai rồi. Sau này phải nghe lời của ta nhé!"

Ngạn Thanh hiện vẻ không thể tin được, thiếu chút nữa vọt tới trước mặt Tần Phi: "Ngươi. . . Ngươi quả thực là nói năng bậy bạ, không phải bảy ngày là mấy ngày? Ngươi tưởng lừa được ta sao?"

"Nếu như ngươi không tin thì cứ tìm một mảnh giấy mà vẽ. . ." Tần Phi thở dài: "Chỉ cần năm ngày mà thôi. . ."