Chia Tay

Chương 9




Bên ngoài bệnh viện không ít người buôn bán, Đường Dịch cực kỳ chậm rãi đi qua. Dọc theo đường đi còn bị một nhóm người chạy xe cẩu thả lướt qua. Đi thẳng một hồi không biết đi lên cây cầu tên gọi là gì.

Nước chảy dưới cầu thập phần tĩnh lặng, bị mọi sắc màu của đèn neon chiếu rọi, có chút xa hoa lãng phí.

Cậu giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương. Lại từ từ thở hắt ra.

Trên người nói không ra là đau chỗ nào, có lẽ không phải đau, mà là không thoải mái. Chỗ nào cũng đều không thoải mái, từng lỗ chân lông cũng đều không thoải mái.

Cậu ở trên cầu đi tới đi lui hai vòng, sau đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng vòng bảo hộ hung hăng đạp một cước. Cổ chân với bắp chân liền cảm thấy đau nhức, chập choạng một chút Đường Dịch mới từ từ nhắm mắt lại, mắng:” Thao! “

Cậu năm đó lần đầu gặp Cố Ngôn Đình ở trên cầu, hôm nay chia tay cũng lên trên cầu. Thực con mẹ nó trùng hợp. Đường Dịch dựa vào lan can, cả buổi mới nặng nề thở dài một hơi.

Cậu từ tiểu học bắt đầu đi kiếm tiền khi có thời gian rãnh rỗi. Hàng xóm tốt bụng nhưng cũng là hoàn cảnh bình thường. Vì vậy cậu đều thừa dịp tan học đi đến thôn bên cạnh đến cửa hàng đậu làm công.

Tiểu hài tử chỉ có thể làm việc cắt đậu, hạt đậu tằm bị ngâm nước muối chậm rãi lớn lên trong vạc lớn. Đợi khi đậu lớn lão bản sẽ chia vào các căn phòng nhỏ rồi phân công mỗi người một bàn nhỏ, trên bàn sẽ có lưỡi dao để cắt đậu. Đường Dịch cầm hạt đậu to mà dùng dao tỉ mỉ cắt.

Cắt đậu cùng xử lí đậu giá tiền không giống nhau. Hơn nữa công việc này dựa vào số lượng, cuối tháng kết toán tiền lương.

Đại bộ phận người làm việc này đều là những cô gái đã có chồng, các nàng làm việc nhanh nhẹn. Đeo bao tay nâng đậu rơi, không bao lâu liền đầy một túi. Đường Dịch sốt ruột, sợ mình làm chậm bị lão bản đuổi cũng tăng động tác nhanh lên. Vì vậy mười ngón tay trắng nõn thường xuyên bị lưỡi dao cắt trúng, một mảnh da thịt bị sứt ra hết sức tàn khốc, vô cùng thê thảm.

Hạt đậu phía trên đều dính muối, hạt đậu ngâm muối nhiều ngày mới đem ra cắt. Đường Dịch trong phòng nhỏ chứa đậu bị mùi nấm mốc cùng mùi hôi khiến cho muốn ói, mười đầu ngón tay thì đau nhức, nhưng lại không thể không vì tiền lương mà liều mạng chịu đựng.

Không thể không …

Lúc ấy Đường Dịch chưa tới mười tuổi đã nghĩ phải thỏa hiệp chuyện này.

Nhưng mà nhân sinh, tám chín mười phần đều không theo ý người. Cậu một mực cố gắng làm công, nhiều lần vì một phân tiền mà suy nghĩ mọi biện pháp để kiếm.

Cậu lúc nhỏ đi cắt đậu cho người ta, bốc vỏ tỏi, giặt mũ đầu bếp. Lớn một chút đi làm công nhân chuyển gạch, cát. Lên cấp ba được giáo sư giới thiệu cho đi làm gia sư để kiếm tiền mua tài liệu học.

Sau khi lên đại học, tạm thời không có biện pháp kiếm tiền. Cậu phải đi bán một ít đồ vật, ở thành T lên cầu Nguyệt Lão bày hàng bán.

Năm đó khi đang học đại học năm nhất trong làn gió biển tanh mặn thổi tới, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Ngôn Đình mỉm cười.

Cố Ngôn Đình lúc đó đang cùng bạn học đi dạo trên cầu Nguyệt Lão. Ngày đó người trên cầu đông không tả xiết, nhưng Cố Ngôn Đình lại nổi bật lên giữa đám người. Khuôn mặt như tượng khắc, tựa như hạc giữa bầy gà.

Đường Dịch híp mắt nhìn sang, nghĩ thầm người này cười thật đẹp mắt. Sau đó, ánh mắt của cậu dời đến trên gót giầy đã mòn cùng áo sơ mi sờn cũ của Cố Ngôn Đình.

Vài năm sau hai người lại từ trong đám bạn học biết nhau, Đường Dịch một mực không nói. Cậu kì thật ngay từ năm nhất đại học đã động tâm với người này.

Cậu thích Cố Ngôn Đình không phải vì người này nổi tiếng ưu tú. Mà vì năm đó khi bày háng bán trong nội tâm thiếu niên nhìn đến nếp nhăn trên áo của người này, mà vừa lúc trên người cũng đang mặc áo sơ mi trắng. Đúng là một cái duyên phận.

Tuy rằng hôm này nghĩ lại, cảm thấy duyên phận này phải gọi là nghiệp chướng mới đúng. Tốn sức bao năm, cuối cùng cả hai giày vò lẫn nhau mệt mỏi không thôi, chia tay cũng không được yên ổn.

Gió đêm trên mặt nước thổi đến mang theo mùi tanh nồng, thời gian dần qua thật cái gì cũng xoay chuyển được. Đường Dịch sững sờ trong chốc lác, chậm rãi khôi phục lại. Cậu chà xát mặt, mới nhớ đến đêm nay ở lại phòng Chu Hạo mà mình lại không mang chìa khóa, túi tiền cũng vứt ở khách sạn, không khỏi thở dài.

Đã là mười hai giờ, nửa đêm taxi không nhiều lắm. Xe ôm chạy tới chạy lui thì lại còn, nhưng lại không biết vì cái gì, cậu chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.

Đường Dịch xoa xoa mi tâm, nhìn chung quanh một chút, nghĩ đến tìm một quán net nào đó ở lại một đêm, so với quay về quấy rầy người khác ngủ vẫn tốt hơn. Ngẩng đầu, nhìn đường cái đối diện lại phát hiện ra một chiếc xe màu đen đậu ở đó.

Nam nhân ngồi ở ghế lái lấy tay chống đầu nhìn thấy cậu nhìn qua, vẫy vẫy tay.

Dĩ nhiên là Chu Hạo.

Đường Dịch đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu mới vội vàng đi tới.

Chu Hạo dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trong xe đợi, Đường Dịch hoảng hốt đi tới mới cất tiếng cười chào

” Thật trùng hợp “

Đêm hôm khuya khoắt, có thể ở chỗ này gặp mặt. Thật sự trùng hợp thì có thể gặp quỷ rồi.

Đường Dịch trong nội tâm để lộ tâm tình có chút chấn kinh. Cậu từ bệnh viện đi một đoạn đường rất dài, còn rẽ hai con đường. Quan trọng là nơi này ngược đường với khách sạn.

” Thật sự trùng hợp ” Đường Dịch ho một cái, tránh đi ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Chu Hạo. Cuối cùng nhịn không được hỏi:” Sao … anh còn chưa về “

Chu Hạo nhướng mày, một lát sau cười nói:” Chưa về, luôn chờ cậu đấy! “

Luôn chờ Tại sao phải chờ Chờ bao lâu

Đường Dịch một câu cũng không dám hỏi. Cậu biết mình vừa rồi tâm tình có chút kích động, ở ngoài lang thang cũng rất lâu. Nếu như Chu Hạo thật sự trùng hợp gặp phải cũng được, nhưng nếu là từ bệnh viện không có rời đi, nghĩ cũng thấy hẳn là mấy giờ rồi.

Một tổng giám đốc lại chăm sóc cho cấp dưới tới mức độ này, Đường Dịch không tin.

Dù là thêm phần tình cảm của Chu Duy Duy, cũng không dám tin. Dù sao hắn khi gặp mẹ của Chu Duy Duy cũng chưa từng thấy hắn quan tâm vài câu.

Nhưng mà Chu Hạo đối với cậu là có ý gì … Đường Dịch lại càng không dám tin – bọn họ hôm nay mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt. Huống hồ Chu Hạo là người đã có con.

Đường Dịch ngồi ở ghế phó lái, chần chừ một chút vẫn là lên tiếng khách khí biểu đạt lòng biết ơn:” Cảm ơn Chu tổng “. Lại qua một lát mới nói thêm một câu:” Làm phiền anh rồi! “

Chu Hạo luôn nghiêng người chống tay lên cửa sổ, nghe Đường Dịch nói cảm ơn cũng chỉ trầm thấp nở nụ cười không nói gì.

Hắn không biết nên nói gì cho tốt.

Sự việc xảy ra trong bệnh viện, hắn cũng đã đoán được chút gì đó. Mặc dù cách xa không thể nghe rõ tiếng của cậu và nam nhân kia nói chuyện, nhưng mà hai nam nhân tâm tình có thể kích động đến mức đó. Sau đó Đường Dịch lại thất hồn lạc phách, thật sự có tể đoán ra giữa hai người tình cảm rất sâu, không phải bình thường.

Chu Hạo ở phương diện này tuy không có kinh nghiệm, nhưng cũng không có nghĩa cái gì cũng đều không hiểu.

Thậm chí lúc biết được Đường Dịch có khả năng thích nam nhân. Hắn cảm thấy mơ hồ tâm tình chính mình có chút hưng phấn. Nhưng nhìn đến đối phương, hắn đành phải áp chế cảm xúc xuống để không làm ra việc gì kinh thế hãi tục.

Ví như kéo Đường Dịch qua ôm lấy.

Ví như hôn cậu một cái, nhanh hơn Chu Duy Duy gạt cậu từ giường nhỏ của nó lên giường lớn của mình…

Đường Dịch còn đeo kính, ban ngày vừa mới hạ sốt hiện tại sắc mặt có hơi trắng bệch. Tựa trên ghế ngồi như một mỹ nhân đang bị ốm.

Chu Hạo ánh mắt nhìn từ lông mi của cậu rơi xuống đôi mắt phượng đang được giấu dưới cặp kính kia. Cảm thấy lòng mình không thành thật rơi phịch một cái rồi.

Hắn khó khăn áp xuống khóe miệng đang nhếch lên, bất động thanh sắc trả trời:” Không cần khách khí, dù sao tôi cũng không có việc gì! “

Chu Hạo nói không có việc, chuyện này đúng là mới lạ.

Đường Dịch cười cười không nói gì. Sáng sớm ngày hôm sau mới biết Chu Hạo phải bắt máy bay từ sáng sớm rời đi.

” Chu tổng kêu tôi chuyển lời đến Đường quản lý, hôm nay hài tử phiền Đường quản lý chiếu cố một chút ” Thư ký của Chu Hạo cung kính đứng ở cửa phòng, cùng Đường Dịch nói:” Anh ấy đi Thượng Hải một chuyến, buổi chiều sẽ quay trở lại. Nếu như không có phát sinh chuyện gì thì tối nay sẽ gặp mặt “

Đường Dịch còn mặc đồ ngủ, đang chuẩn bị gọi Chu Duy Duy rời giường. Nghe được lời này có chút sửng sốt, đột nhiên nói:” Lịch trình gấp gáp vậy sao Chu tổng cực khổ quá “

” Cũng không phải, vốn là tối qua bay ” Thư ký nói ra:” Chu tổng bảo tôi tạm thời thay đổi “

” Tối hôm qua … khi nào “

” 22:50 bay “

Lúc đó là lúc cậu đang ở trên đường động kinh.

Chu Hạo lý ra đã đến kịp sao Sau đó là vì chờ cậu nên thay đổi lịch trình Một mực đợi cậu đến gần rạng sáng

Đường Dịch đứng tại chỗ nhíu mày, trầm mặc một lát mới lấy lại ngữ khí bình tĩnh nói:” Tôi đã biết, cảm ơn Triệu thư ký “

Thư ký tới đã không còn sớm, vừa vặn thời gian ăn sáng còn chưa chấm dứt nên rủ Đường Dịch cùng đi ăn điểm tâm.

Đường Dịch đem Chu Duy Duy từ trong chăn lôi ra, tùy tiện cho nó mặc vào một bộ quần áo. Rồi mới ôm nó đi đến nhà hàng.

Trong nhà hàng người không ít. Đường Dịch nhìn một vòng, đại bộ phận là người công ty của mình.

ER có năm bộ phận, Thành T xem như là nhỏ nhất. Tuy rằng công ty nghiệp vụ phạm trù giống nhau, nhưng mọi người tụ họp một chỗ liền có thể phân ra cao thấp giá cả thế nào.

Những đồng sự ở địa phương nhỏ bé tham gia hội nghị có chút hận không để dùng lỗ mũi gặp người. Thậm chí có người là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dịch, ngạc nhiên hỏi ồ, Thành T là tỉnh nào vậy

Đường Dịch cũng không chịu phục tùng, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù hằn. Coi như người đó đang thả gắm, cũng không có để ý mà bỏ qua. Vì vậy sau này cũng đã có người nhớ đến thành T có một phòng quản lý thị trường.

Hôm nay cậu vào muộn, lại dẫn theo một đứa bé. Lập tức xung quanh âm thanh nghị luận to nhỏ vang lên. Đường Dịch hơi ngẩn ra, nhưng lại lập tức hiểu rõ là do mọi người chưa từng gặp Chu Duy Duy.

Chu Duy Duy còn chưa tỉnh ngủ, bị Đường Dịch ôm, cũng ôm cổ cậu mơ mơ màng màng gọi ba ba. Đường Dịch xoay chuyển nó hai lần không có tác dụng đành phải đem nó đặt ở trên ghế sau đó nhanh chóng đi lấy đồ ăn.

Rất nhanh liền có đồng sự không hề quen biết bu lại:” Đường quản lý, đã lâu không gặp! “

Đường Dịch nâng dĩa trong tay, ý bảo không tiện bắt tay:” Cậu khỏe “

” Đó là con anh sao ” Người tới quả nhiên là vì chuyện bát quái mà đến, cười hỏi:” Nhìn không ra Đường quản lý thế nhưng đã kết hôn, còn sinh hài tử rồi! “

Đường Dịch ánh mắt chuyển dời một chút, nhìn mọi người đang tụ xung quanh thỉnh thoảng nhìn sang bên này. Lập tức nội tâm hiểu rõ, lắc đầu nói:” Tôi còn chưa kết hôn! “

” A …. chưa kết hôn! ” Người tới sửng sốt một chút. Nhìn Đường Dịch đã đi snag nơi khác, ánh mắt lóe lên một cái nhưng không có đi theo, quay người hướng về đám người kia đi đến.

Đường Dịch lo lắng hài tử đợi mình, nhìn Chu Duy Duy xa xa đang đập cái đầu nhỏ trên bàn, gật gù ngủ. Không khỏi có chút buồn cười, bận rộn lấy một ít đồ ăn dễ tiêu hóa đem đến.

Chu Duy Duy chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt đau khổ tội nghiệp không muốn ăn.

Đường Dịch nhẫn nại dụ dỗ nó, vừa dỗ vừa ăn một cái bánh mì. Chỉ thấy đối diện là người vừa nãy bắt chuyện.

” Ai, tiểu bằng hữu thật không nghe lời. Con tên là gì a! ” Người tới cười híp mắt muốn đưa tay sờ đầu Chu Duy Duy, bị Chu Duy Duy ngã người ra sau tránh né.

Đường Dịch có chút chán ghét những người muốn dò hỏi tin tức của người khác, sau đó đem chuyện bát quái về nói. Nhất là đối phương lại ở tư thế không thuận theo sẽ không buông tha khiến cậu nhíu mày.

” Tiểu bằng hữu, sao chỉ có ba ba con ở đây. Mẹ đâu ”

Đường Dịch mới vừa rồi nói không có kết hôn, người này liền mang theo khẩu khí trào phúng đến hỏi mẹ của Chu Duy Duy. Chu Duy Duy vốn là đối với chuyện của mẹ nó luôn canh cánh trong lòng, Đường Dịch sắc mặt trầm xuống, lập tức muốn bộc phát.

Không ngờ còn chưa đợi cậu lên tiếng, chợt nghe Chu Duy Duy hướng ngực cậu chui vào, âm thanh non nớt vang lên:” Thúc thúc, con có ông nội sống rất lâu a! “

” A ” Đối phương sửng sốt một chút, không biết đứa nhỏ này có phải nghe không hiểu câu hỏi của mình không, vì vậy hỏi:” Phải không “

” Thật !  ” Chu Duy Duy nghiêng đầu, trừng mắt nói:” Chú biết vì cái gì không! “

” Ách … vì cái gì “

” Bởi vì ông nội chưa bao giờ xen vào việc của người khác! ” Chu Duy Duy rời giường có chút khó chịu rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết. Hài tử kháu khỉnh, khỏe mạnh, trên người còn mang theo bóng dáng lạnh lùng ngạo khí của Chu Hạo.

Nó mấp máy miệng nhỏ của mình, cái mũi nhăn lại hướng người đối diện hô một tiếng:” Phi! “