Chia Tay Tra Nam, Tôi Tìm Được Bạn Trai Siêu Cấp Yêu Tôi

Chương 12




21.

Về sau, khi tôi đã trưởng thành, ba tôi tìm một người vợ mới, sau đó chuyển ra nước ngoài định cư. Tôi cảm thấy như vậy cũng không có vấn đề gì, nên cũng theo ba ra nước ngoài.

Sau đó tôi gặp lại anh chàng kia, thì ra tên anh ta là Giang Trì Duệ.

Có thể là do ảnh hưởng từ gia đình, tôi vẫn luôn rất tùy ý trong những mối quan hệ tình cảm của mình.



Tôi nhìn anh ta đẹp trai như vậy lại không khỏi nhớ đến Lâm Niệm. Một mặt tôi muốn thông qua Giang Trì Duệ gặp lại cô ấy, một mặt khác, trong lòng tôi muốn trải nghiệm cảm giác có người đồng hành giống Lâm Niệm ngày xưa.

Nhưng thực sự rất khó để Giang Trì Duệ mở lòng, tính cách anh ta cực kỳ kiên định, tôi theo đuổi anh ta suốt một khoảng thời gian dài nhưng không thu được kết quả gì, sau đó cũng hết hứng thú với anh ta luôn.

Tình cờ thế nào tôi lại biết được Lâm Niệm ở Trung Quốc đang theo đuổi một đàn anh suốt mấy năm trời, tôi hiểu ra, chẳng trách Giang Trì Duệ suốt ngày khó ở như thể vợ anh ta bỏ trốn cùng người khác vậy.

Sau này tôi mới biết Tống Trầm, người bạn cùng lớp cấp ba đã nhắn tin tỏ tình tôi, chính là đàn anh Lâm Niệm đang theo đuổi. Tôi vừa cảm thấy chán ghét Tống Trầm, vừa không thể chịu được Lâm Niệm bị đối xử bất công.

Sau khi kịch liệt từ chối Tống Trầm, tôi lại nghe tin hắn và Lâm Niệm đã yêu nhau. Trong lòng tôi càng khó chịu hơn. Tôi quyết định trở về Trung Quốc để gặp lại Lâm Niệm. Tên Tống Trầm sau khi biết tin tôi muốn về nước, lập tức nhiệt tình chủ động liên lạc lại với tôi.



Tôi cảm thấy rất bực bội, hắn là cái thá gì mà dám đối xử với Lâm Niệm như thế. Tôi phải cho Lâm Niệm thấy rõ bộ mặt thật của hắn. Tôi cũng muốn nhìn thấy đôi mắt đó của cô ấy đỏ hoe lên vì đau khổ. Vì trong lòng tôi có âm mưu xấu xa ấy, cho nên khi Tống Trầm mời tôi về nhà hắn ở, tôi thuận nước đẩy thuyền, đồng ý mà không ngần ngại gì.

22.

Tính ra thì Tống Trầm là một người đàn ông xuất sắc, dáng người chuẩn, vai rộng, eo thon. Tôi cũng rất hài lòng với gương mặt điển trai của hắn. Hơn nữa, hắn đã yêu thầm tôi nhiều năm rồi.

Khi tôi đặt tay lên vai hắn, tôi thấy trong mắt hắn có chút phản kháng. Tôi đã nghĩ, nếu hắn trực tiếp đẩy tôi ra, tôi sẽ không dính dáng gì tới hắn nữa, cũng sẽ xóa hết phương thức liên lạc, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của hắn với Lâm Niệm thêm lần nào nữa. Nhưng hắn cũng giống tôi, thích làm nhân vật phản diện. Vĩnh viễn bị chi phối bởi ham muốn của bản thân. Hắn ôm chặt tôi, phả hơi thở nóng bỏng vào tai tôi. Lúc đó tôi biết chắc hắn sẽ thua sạch rồi.

Ngày hôm sau, hắn xuống lầu mua thuốc cho tôi nhưng quên mang theo điện thoại. Tôi để ý thấy điện thoại hắn có tin nhắn của Lâm Niệm, tôi biết cơ hội của tôi đã đến rồi. Tôi trả lời cô ấy.

"Bây giờ anh không có ở nhà, em về đi."

Sau đó cố ý làm lộ vết tích hành sự lúc sáng ra mở cửa. Giống như những gì tôi mong đợi, mỗi một câu tôi nói ra chính là con dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô ấy.

Tống Trầm sau khi quay trở lại, hắn lại che chở cho tôi trước. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa được đóng lại, tôi quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang cắn chặt môi của Lâm Niệm. Trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác chua chát không tên, tôi xin lỗi em, Lâm Niệm.

Tôi tự cho mình là đúng, đã khiến em tổn thương rồi.