Thịnh Diễn Chi dám phủ nhận chắc chắn như vậy, là bởi vì hắn trời sinh đối phụ nữ không có hứng thú, chưa bao giờ cùng người phụ nữ nào lên giường, cũng không có tìm người mang thai hộ, cho nên đứa trẻ này không có khả năng là con hắn.
Huống hồ nếu bé thật sự là con của hắn, Lâm Cẩn loại người thích tiền như mạng này sẽ yên lặng thay hắn nuôi con mà không tới tìm hắn đòi tiền hay sao?
Tuyệt đối không có khả năng, trừ phi Lâm Cẩn tính tình lương thiện đi.
Nhưng mà Lâm Cẩn vì tiền mà bò lên giường hắn, bị hắn ghét bỏ rồi lại đi lấy lòng tên họ Dương kia, thì tính lương thiện cái gì.
Loại người này cùng hàng hóa ở trên kệ chẳng có gì khác nhau.
Bé nghe thấy Thịnh Diễn Chi nói bé ngốc, lập tức khó chịu đến đỏ mắt, nhỏ giọng nói với Lâm Cẩn: “Ba ba, chúng ta đi nhanh lên, không cần nói chuyện với chú xấu xa này.”
“Được, chúng ta trở về tìm chú nhỏ.” Lâm Cẩn đau lòng mà hôn lên mặt con trai, cũng không nhìn Thịnh Diễn Chi một cái, ôm bé xoay người rời đi.
Thịnh Diễn Chi thấy cậu đi dứt khoát như vậy, không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu, mắt đen nhìn chằm chằm thân ảnh thon dài kia, bỗng nhiên nhớ tới thân thể trắng nõn như bạch ngọc của cậu.
Quả thật biểu hiện của Lâm Cẩn lúc ở trên giường làm hắn rất vừa lòng, mỗi lần bị lăn lộn tàn nhẫn liền giương đôi môi đỏ ướt át, ở dưới thân hắn khẽ gọi một tiếng.
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, dưới bụng Thịnh Diễn Chi ẩn ẩn có chút trướng, yết hầu cũng chuyển động lên xuống.
Nhưng trên mặt hắn vẫn là một mảnh đạm mạc, nhìn không ra một chút gì là đang động tình.
Giang Tinh Thần thấy hắn nhìn chằm chằm phương hướng mà Lâm Cẩn rời đi, trong lòng trầm xuống, ra vẻ trêu ghẹo nói: “Xem cậu lưu luyến không rời kìa, coi trọng ba ba của đứa trẻ kia à?”
Thịnh Diễn Chi nhíu mày nói: “Loại người này mình chướng mắt.”
Giang Tinh Thần khóe môi nhếch lên, cười nói: “Rất ít khi thấy cậu ghét một người như vậy, mình thấy cậu ấy cũng khá được mà, dáng người cùng tướng mạo đều không tồi.”
Thịnh Diễn Chi câu môi nhìn hắn: “Mình thấy cậu cũng không tồi.”
Lời này xem như tán tỉnh.
Giang Tinh Thần khẽ cười một tiếng, nhấc chân đi về phía trước, nói: “Mình hiện tại chỉ nghĩ về sự nghiệp, những chuyện khác không còn thời gian để ý. Cậu cũng biết mình hiện tại tuổi cũng đã lớn, diễn không được mấy năm phim thần tượng, muốn chạy nhanh để chuyển hình tượng.”
Lúc trước hắn cũng là dùng mấy lời này mà treo Thịnh Diễn Chi, Thịnh Diễn Chi mỗi lần đều nói không cần lo lắng, sau đó hỏi hắn có muốn diễn nhân vật nào hay hợp tác với đạo diễn nào hay không.
Chỉ cần hắn nói có, không được mấy ngày, Thịnh Diễn Chi liền đem những thứ hắn muốn đưa đến trước mặt.
Nhưng lần này Giang Tinh Thần sau khi nói xong, lại không nghe được Thịnh Diễn Chi nói tiếp.
Hắn nghi hoặc mà nhìn Thịnh Diễn Chi, nhìn thấy ánh mắt đối phương dừng ở cửa nhà hàng.
Bên kia Lâm Cẩn đang ôm con trai đi ra ngoài, sườn mặt tuấn tú ở dưới ánh đèn vàng nhạt của nhà hàng phá lệ động lòng người.
Ý cười trên mặt Giang Tinh Thần hơi thu liễm, trong mắt hiện lên một tia tính toán.
Xem ra đêm nay hắn phải làm cái gì đó, tốt nhất là cho Thịnh Diễn Chi nếm chút ngon ngọt, tránh cho cậu ta đi tìm người khác.
- --------------
Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc ra khỏi nhà hàng.
Lâm Phi Phồn đi theo bên người cậu, từ đầu tới cuối cũng chưa hỏi một câu, chỉ nói: “Anh, một ngày nào đó, em sẽ cho anh cùng với bảo bảo tùy tâm sở dục mà sống.”
Lâm Cẩn biết cậu nặng tâm tư, sợ cậu suy nghĩ quá nhiều sẽ tổn hại thân thể, cười nói: “Được, anh sẽ chờ. Bất quá trước đó, em phải dưỡng thân thể cho thật tốt, thân thể mới là tiền vốn lớn nhất.”
Lâm Phi Phồn ừ một tiếng.
Tiểu Nặc ghé vào vai Lâm Cẩn, cái miệng nhỏ hơi chu lên, rầu rĩ không vui nói: “Ba ba, con muốn về nhà.”
“Không ăn lẩu sao?”
“Không muốn ăn.”
Nghe được âm thanh nhỏ xíu vô lực của bảo bảo, mỗi chữ nói ra đều tràn ngập ủy khuất, Lâm Cẩn ôm bé cố ý nói: “Vậy tôm hoàn cùng cá phiến cũng không ăn sao?
Hai món này đều là món yêu thích nhất của bảo bảo khi đi ăn lẩu.
Bé không nói gì, khuôn mặt nhỏ chôn ở giữa cổ Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn lại hỏi bé một chút: “Con sao vậy?”
Tiểu Nặc bỗng nhiên khóc lên: “Ba ba, con có phải hay không thực ngốc? Cầm có ly kem cũng không xong. Nếu con không có đụng vào cái chú xấu xa kia, ba ba liền sẽ không bị hắn khi dễ.”
Lâm Cẩn vội vàng đem con trai đặt ở trên mặt đất, ngồi xổm xuống trước mặt bé, trên mặt bảo bảo toàn là nước mắt, đôi mắt cùng cái mũi đều khóc đến hồng hồng.
Thấy bé khóc thành như vậy, trong lòng Lâm Cẩn có một loại tư vị khó chịu nói không nên lời: “Bảo bảo, con một chút cũng không ngốc, không phải là con sai. Là ba ba không tốt, ba ba không nên để con một mình đi lấy kem.”
“Không liên quan đến ba ba.” Tiểu Nặc lắc lắc đầu, khóc càng thêm thương tâm.
Lâm Cẩn bỗng nhiên ý thức được một việc.
Đó chính là ở nhà hàng, Thịnh Diễn Chi ngữ khí phiền chán, lời nói lạnh nhạt cùng ghét bỏ, chỉ sợ là đối với bảo bảo tuổi còn nhỏ đã tạo thành tổn thương sâu sắc.
Giờ khắc này, cậu thật sự hối hận vì đã đưa bé tới ăn buffet, càng hối hận hơn vì mình không có dẫn bé đi lấy đồ ăn, thậm chí có chút oán giận Thịnh Diễn Chi vô tình.
Nhưng cậu lại cố tình thích con người lãnh khốc vô tình này, còn không phải rất hạ tiện hay sao?