Chia Tay Một Trăm Ngày

Chia Tay Một Trăm Ngày - Chương 13: Bán dương cầm




"Thôi bỏ đi, tôi lại không muốn ăn của người khác dùng của người khác." Lục Quan Du trong lòng có tức giận, nói chuyện cũng có chút âm dương quái khí, trước kia Phó Viễn về nhà muộn, anh vẫn hay tưởng tượng hắn ở bên ngoài làm cái gì, lần này tận mắt thấy, nhất thời tám bình dấm chua đánh đổ bảy cái.

"Của tôi không phải là của em sao? Phân rõ ràng như vậy làm gì." Phó Viễn biết mấy lời trong cơn tức giận lúc trước của mình gây ảnh hưởng lớn đến Lục Quan Du, liền lấy lòng nói: "Tôi xin lỗi em về mấy lời nói không suy nghĩ trước kia, để tôi đưa em về nhà."

"Không được, tôi còn chưa tan tầm. Đúng rồi, tháng này tôi sắp được phát tiền lương, anh không cần chuyển tiền cho tôi nữa, để qua mấy tháng tiết kiệm đủ tôi sẽ trả lại anh năm ngàn này."

Phó Viễn thấy Lục Quan Du quyết tâm, cũng liền thỏa hiệp, kiên nhẫn ngồi ở quán bar cùng anh đến tận hừng đông mới lái xe đưa người về nhà.

Trên đường trở lại Lão Công Ngụ, hai người họ gặp Tề Ngọc cũng vừa hết giờ làm, Lục Quan Du hạ cửa kính xe cùng cô chào hỏi.

"Tề Ngọc, xong việc rồi sao?"

"Lục ca?" Tề Ngọc thực kinh hỉ, suốt ca làm hôm nay cô không thấy Lục Quan Du đến mua đồ, còn nghĩ hôm nay không gặp được anh, ai ngờ lại đột nhiên gặp mặt trên đường. "Anh vừa đi làm về sao?"

"Đúng vậy, tôi hôm nay về hơi trễ."

"Vị này chính là?" Tề Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Viễn ngồi ghế lái, suy đoán quan hệ của hai người.

"Đây là... Bạn của tôi." Một câu bạn bè đập Phó Viễn giận đến phát điện, nhưng trước mặt người ngoài lại không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ có thể duy trì mỉm cười chào hỏi Tề Ngọc.

"Ra vậy, Lục ca, anh mấy ngày rồi không đến tiệm, em còn có chút nhớ anh đấy." Tề Ngọc tuổi còn nhỏ, cười hì hì tỏ vẻ thật may mắn, nửa thật nửa đùa nói.

"Khụ khụ." Phó Viễn khụ khụ chen ngang: "Tiểu Du em đã một đêm không ngủ, đừng lãng phí thời gian nữa, mau về nhà ngủ thôi." Nói xong không để ý Tề Ngọc liền kéo cửa kính xe lên, đạp chân ga lái vào tiểu khu.

Lục Quan Du không kịp tạm biệt Tề Ngọc, tức giận cực kỳ:"Tôi cùng người khác nói chuyện một câu cũng không được?"

"Ít nói chuyện vài câu, em không thấy cô ta nhìn em bằng ánh mắt gì à?"

"Ánh mắt gì, tôi không nhìn thấy."

"Rõ ràng như vậy mà em không phát hiện sao?"

"Bên cạnh anh nhiều ánh mắt nguy hiểm như vậy, anh không phải cũng không thấy được sao." Lục Quan Du kỳ thật là đang giận Phó Viễn, anh cảm thấy vô cùng áy náy với Tề Ngọc, lại lôi cô vào mấy chuyện lằng nhằng này. Chính là mỗi khi nghĩ đến Phó Viễn ở bên ngoài đều xảy ra trường hợp như vậy, anh liền tức giận không chịu được.

"Tôi cái kia không giống như vậy..."

"Có cái gì không giống?"

"Dù sao tôi cũng là người kiên định, đã nói chỉ yêu mình em, nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."

"Ha hả." Lục Quan Du cười lạnh một tiếng, "Lời hứa? Lời hứa mà anh quên còn chưa đủ nhiều sao?"

Xe vừa dừng lại, Lục Quan Du không nói lời nào đã đi xuống, ôn nhu ngày hôm qua bị hiện thực bào mòn hết thảy, nhìn xem, Phó Viễn trước kia còn nói, chờ khi hoạt động của công ty đi vào quỹ đạo, nếu không bận nhất định sẽ trở về cùng nhau ăn cơm.

Lời hứa của Phó Viễn, không đáng tiền.

"Tiểu Du..." Phó Viễn đuổi theo muốn nói chuyện lại bị Lục Quan Du chặn ngoài cửa, "Phó Viễn anh nói tôi hãy suy nghĩ thật kỹ, nên trước hết anh đừng tới tìm tôi nữa, anh về nhà đi."

Nói xong Lục Quan Du liền lên lầu, bỏ lại Phó Viễn đứng gãi đầu gãi tai liều mạng suy nghĩ hắn rốt cuộc đã quên cái gì.

Công ty vừa thành lập công việc bộn bề, Phó Viễn ngay cả thời gian ngủ cũng không có, hắn hứa với Lục Quan Du, sau này có tiền, không bận nữa, nhất định sẽ mỗi ngày ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh. Điểm này, Phó Viễn cũng không làm được.

Nhiều lần như vậy đã mài mòn lòng tin của Lục Quan Du đối với Phó Viễn, lời nói của hắn trog lòng anh đã trở nên không còn quan trọng như lúc đầu nữa.

Nhớ đến thời điểm công ty gặp khó khăn, nhu cầu cấp bách cần rất nhiều tiền, lúc ấy Tiểu Du còn đem cây dương cầm...

Đúng rồi, dương cầm... Hồi ức như thoát khỏi cổ chai, hắn lập tức nhớ đến những điều mình vô tình quên mất. Phó Viễn lập tức lái xe đến một cửa tiệm bán dương cầm lớn nhất thành phố, ngồi trong xe chờ cửa tiệm mở cửa.

*

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

"Không được! Tôi không đồng ý!" Phó Viễn ra sức phản đối, "Cây dương cầm này là món quà của cô giáo em, chúc mừng em đoạt quán quân toàn quốc, thứ này đối với em vô cùng có ý nghĩa, nói gì cũng không được bán!"

"Phó Viễn anh đừng như vậy, công ty không phải đang cần tiền sao." Lục Quan Du không để ý Phó Viễn nổi trận lôi đình, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh trấn an hắn.

"Số tiền đó thêm mấy vạn này cũng không đủ!"

"Ai, anh nói như vậy lại sai rồi, ngay cả tám ngàn khối anh cũng mượn của dượng, cây dương cầm này của em sang tay cũng đến vài vạn, chẳng lẽ không bằng tám ngàn kia sao?" Lục Quan Du nhẹ nhàng nói, cậu muốn giúp Phó Viễn, nhưng lại không có biện pháp khác, cách duy nhất là đem chiếc dương cầm này bán đi.

"Không được chính là không được, sắp tới em còn có cuộc thi, không có đàn em làm cách nào luyện tập?" Phó Viễn kiên trì nói, hắn hiểu rõ Lục Quan Du có bao nhiêu yêu thích đối với đàn dương cầm, hắn không thể vì những thứ kia mà để cậu phải từ bỏ yêu thích của cậu.

"Ở quán bar có đàn, sẽ không có chuyện gượng tay, khả năng của em thế nào chẳng lẽ anh không biết?" Lục Quan Du nhướng mày nhìn Phó Viễn, khóe miệng giương lên như có như không, "Chuyện công ty quan trọng hơn."

"Em mới là quan trọng nhất có được không! Em..."

Phó Viễn còn chưa nói xong, Lục Quan Du đã lấy ra một tấm biên lai: "Được rồi đừng tức giận, cửa hàng cầm đồ đều đã thanh toán tiền đặt cọc, mấy ngày nữa sẽ tới mang đi."

"Em! Tôi phải nói gì với em mới được đây hả? Tôi thật là..." Tờ biên lai này làm Phó Viễn càng thêm suy sút, đều do hắn, do hắn nên Lục Quan Du mới phải làm như vậy.

"Anh như thế nào?"

"Ai, em đó..." Phó Viễn bất đắc dĩ thở dài, đi đến ôm chặt Lục Quan Du, "Dương cầm của em, sẽ có ngày tôi lấy lại cho em."

"Ha ha, được, em chờ ngày đó. Có điều anh cứ lo chuyện công ty đi đã, bằng không ai thèm ở bên anh nữa nha... A."

Phó Viễn cắn mạnh lên môi Lục Quan Du, rồi lại nhẹ nhàng mút hôn, như thể người trước mặt hắn là món bảo bối trân quý nhất thế giới.

Không biết là ai bắt đầu, cũng không biết ai cởi bỏ quần áo của ai trước, trong mắt hai người chỉ có đối phương, cũng chỉ cảm nhận được đối phương.

Cây đàn kia, đã nói khi có tiền sẽ mua lại nó, giàu cũng giàu rồi, kết quả thì sao, lời nói đó mấy năm nay đã quên không còn chút nào. Hôm nay Lục Quan Du không nhắc tới Phó Viễn cũng sẽ không phát hiện.

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như từ khi đem bán cây dương cầm đó, Lục Quan Du đã không còn chơi đàn trước mặt hắn nữa.

Hôm nay ở quan bar nghe em ấy đánh đàn, lần gần đây nhất hắn được nhìn hình ảnh ấy là khi nào, Phó Viễn không nhớ được, trong đầu hắn lúc này chỉ còn một mạt ấn tượng mơ hồ.

Luôn miệng nói yêu người kia quan tâm người kia, nhưng ngay cả tiếng dương cầm người ấy thích nhất bao lâu nay không hề vang lên, Phó Viễn cũng không biết.

Ngày không nhanh không chậm mà qua, Phó Viễn phát huy đầy đủ sức dính người năm đó, ba ngày hai đầu chạy qua chạy lại trước mặt Lục Quan Du. Ngay từ đầu Lục Quan Du còn không cho hắn sắc mặt hòa nhã, sau lại thật sự không chịu được da mặt dày của hắn, dứt khoát mặc kệ hắn ở bên cạnh vòng tới vòng lui.

Phó Viễn khuyên anh đổi công việc khác, anh cũng đang có suy nghĩ này, thời gian dài ngày đêm điên đảo cơ thể anh có chút không thích ứng nổi. Lương Thanh biết ý tưởng của anh, tỏ vẻ thấu hiểu, còn giúp anh tìm mấy nhà có nhu cầu cần người đến dạy gia sư về đàn dương cầm.

Lục Quan Du quyết định làm xong tháng này sẽ bắt đầu công việc mới, nói không chừng lại có thể thành công?

Thứ bảy, sáng sớm Phó Viễn đã tới gõ cửa nhà Lục Quan Du, anh vừa ra mở cửa đã bị cái người đứng bên ngoài dọa cho giật mình.

"Anh mặc chính trang như vậy làm gì?"

"Hôm nay đi gặp người lớn nhà em, đương nhiên phải trịnh trọng một chút." Phó Viễn kỳ thực có chút hồi hộp, "Tôi mặc thế này có phải trông hơi già không?"

"Tôi cảm thấy ba mẹ sẽ thích tôi."

"A? Sao em còn chưa rửa mặt, nhanh lên đi, lát nữa hai ta xuống dưới mua chút trái cây, ba mẹ thích ăn loại trái cây nào?"

"Trên xe tôi còn một bình rượu trắng, ba có thích uống không?"

"Mẹ có thích vòng tay trang sức không? Hôm qua tôi có tới tiệm vàng mua một đôi."

"Này Tiểu Du! Em nói gì đi!"

Lục Quan Du một bên đánh răng một bên nhìn Phó Viễn lảm nhảm một mình trong phòng, đột nhiên bật cười ra tiếng, suýt chút nữa thì nuốt cả mớ bọt kem. Phó Viễn trước đây cũng thích lải nhải linh tinh như vậy, có thể nói siêu cấp nhiều.

"Em là người lớn như vậy rồi sao còn không cẩn thận thế hả, nhanh lên nhanh lên!"Phó Viễn vào phòng ngủ tìm tìm kiếm kiếm lấy ra một bộ tây trang đưa cho Lục Quan Du, giục anh mau thay. Lục Quan Du tiếp tục súc miệng, cười nói: "Tôi là về nhà gặp ba mẹ, không phải đi tham gia hôn lễ."

"Tôi lần đầu tiên gặp ba vợ mẹ vợ, em cũng phải ăn mặc trang trọng một chút!"

"Nhưng là..." Lục Quan Du còn muốn phản bác thêm nữa, nhưng lại bị Phó Viễn nhanh chóng chặn miệng.

Một chiêu này Phó Viễn dùng nhiều, tự nhiên biết lúc nào là tốt nhất.

Lục Quan Du vừa đánh răng xong, trong miệng còn vị bạc hà man mát, môi bóng mượt thực mềm mại. Phó Viễn một tay đút túi quần, hơi nghiêng người về phía trước, trong tay Lục Quan Du còn cầm bàn chải và cốc nước, ngây ngốc nhìn Phó Viễn đột ngột tập kích mình.

"Làm sao vậy? Ngây người?"

Lục Quan Du trừng lớn mắt nhìn Phó Viễn cách anh chưa đến một gang tay, hắn lúc này lại giống như tên tiểu tử của trước đây, nhưng anh có thể thấy rõ chữ xuyên (川) giữa hai đầu lông mày, hắn nhất định thường xuyên phải nhíu mày cau có.

"Lưu manh." Lục Quan Du mắng một câu, đi vào WC cất bàn chải và cốc, trong lòng lại bùm bùm kinh hoàng.

Phó Viễn hoài nghi nhìn bóng lưng Lục Quan Du, này không đúng, chẳng lẽ hắn không đủ mị lực sao? Tại sao Tiểu Du lại không có chút phản ứng nào?

"Anh đứng ngốc ra đó làm gì, đi thôi." Lục Quan Du thay quần áo xong đi ra, ngày thường anh toàn mặc quần áo hưu nhàn, đột nhiên phải thay tây trang giày da, khiến Phó Viễn không dứt được mắt.

Đã bao lâu không được thấy người kia ăn mặc trang trọng như vậy?

Phó Viễn một bên lái xe một bên trộm ngắm Lục Quan Du, hại đến anh ngại đỏ cả mặt, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: "Lái xe của anh đi, nhìn tôi làm cái gì?"

"À."

https://www.wattpad.com/user/ocean135

Sắp về đến nhà, hai người đều có chút khẩn trương, một người là nhiều năm không gặp cha mẹ, một người là lần đầu tiên thấy người lớn, tự nhiên có chút lo sợ bất an.

Lục Quan Du tiến lên ấn chuông cửa, chuông vang chưa đến hai hồi cánh cửa đã mở ra.

"Tới rồi?" Lục ba làm bộ vừa đi đến, kỳ thật ông đã sớm thấy hai người xuất hiện qua cửa sổ.

"Vâng." Lục Quan Du biệt biệt nữu nữu lên tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn Lục ba.

Không ngờ Phó Viễn là kẻ nhiệt tình nhất ở đây, lớn tiếng hô: "Ba! Buổi sáng tốt lành!"

"À, tốt, tốt" Lục ba bị Phó Viễn làm cho mơ hồ, thả hai người vào nhà, Lục mẹ vừa lúc từ phòng bếp đi ra: "Đã về rồi?"

"Mẹ! Chào buổi sáng!" Phó Viễn lập tức tiến lên lấy lòng: "Mẹ, mẹ đang nấu cơm sao? Đừng làm nhiều kẻo mệt."

"Không, không làm quá nhiều, con, con ngồi trước đi." Lục mẹ đột nhiên cũng thấy xấu hổ, con trai bà con chưa gọi bà đâu, đối tượng của nó sao còn nhiệt tình hơn nó nữa.