Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 7: Ghen




Con dấu đối với quan hệ ngày hôm nay của Nhạc Tâm và Trữ Vệ rất là mơ hồ: "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*? Không phải cô đã nói sau khi chia tay sẽ một đao chặt đứt làm đôi sao, đứt hẳn chưa? Tôi thấy weibo, số điện thoại cô cũng chưa từng xóa, còn mỗi ngày lướt vòng bạn bè xem động thái của Trữ Vệ. Trữ Vệ chặn cô, sao cô không chặn lại?"


*Câu này bắt nguồn từ chuyện đoạn ngó sen, lúc bẻ gãy ngó sen các sợi tơ giữa hai đoạn vẫn còn dính vào nhau


Nhạc Tâm: "Tôi chặn lại thì còn có thể chứng kiến anh ấy lại thêm bạn tôi sao?"


Con dấu: "Ah, đúng là phụ nữ, khẩu thị tâm phi!"


Nhạc Tâm nhìn Trữ Vệ đăng tin mới lên vòng bạn bè, phê bình: "Ngây thơ!"


Đúng vậy, Trữ Vệ lại một lần nữa thêm cô vào vòng bạn bè, anh chụp một bàn bánh ngọt tinh xảo cùng với ba chữ: "Muốn ăn không?"


Không cần phải nói, lại là cố ý đăng cho Nhạc Tâm nhìn.


Con dấu mơ hồ ngửi được mùi vị liếc mắt đưa tình, nó quả thực không muốn nhìn, ah, nó vốn là không có mắt.


Nhạc Tâm lẩm bẩm: "Trước đây tôi nói hướng đông, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, biết vâng lời, ngoan ngoãn dễ bảo, tựa như bé cún nhỏ chỉ biết nghe lời. Tại sao mới chia tay không đến hai ngày, thoát cái anh ấy đã biến thành thế này?"


Con dấu thâm trầm nhìn trời: "Có lẽ vì ai là người thích trước sẽ tự ti hơn!"


Cho nên, trước đây Trữ Vệ theo Nhạc Tâm. Bây giờ, chia tay, anh không cố kỵ gì, cho phép bản thân cất cánh bay cao?


"Thích trước?"


Nhạc Tâm giương mắt nhìn con dấu, nghi hoặc nhíu mày: "Trữ Vệ thích tôi trước?"


Con dấu "Ừ" một cái tiếng.


"Sao tôi lại nhớ rõ là tôi đề nghĩ yêu đương với anh ấy, anh ấy gật đầu nói được?"


Con dấu làm bộ thở dài một hơi: "Thổ địa công công, cần tôi tính giúp cô sao?"


Nhạc Tâm tắt màn hình điện thoại di động: "Tôi không có con dâu như cậu, đừng gọi tôi là công công."


Con dấu: "..." Đây là công công trong hoàng cung!


Nhạc Tâm: "Cậu, có lời mau nói, nói một nửa ngừng một nửa, đừng ép tôi động thủ."


Con dấu: "Đây là một câu chuyện rất dài..."


Nhạc Tâm ngoắc ngoắc ngón tay: "Nói ngắn gọn."


Con dấu khuất phục dưới vũ lực: "Năm nhất mới vừa nhập học, cô và Trữ Vệ đồng thời bước vào cửa trường, anh ấy vừa thấy cô thì ánh mắt sáng ngời, tôi nhắc nhở cô, có người đối với cô nhất kiến chung tình rồi. Cô cũng không ngẩng đầu, nói câu mắc mớ gì tới cậu. Sau đó, vô số lần vô tình gặp được ở sân trường, tôi thấy Trữ Vệ đang cố ý chờ cô, cô không thèm để ý chút nào, chỉ nghĩ ăn đậu phụ thối ăn thật ngon, bánh nướng ăn thật ngon, trà sữa uống thật ngon, nói chung, một đống đồ ăn đồ uống lấp kín não cô, che mắt kín cặp mắt của cô."


"Cũng bởi vì cô nghèo, lại muốn ăn muốn uống, cô đến một tiệm trà sữa làm không công, Trữ Vệ một ngày vì tìm cô có thể mua mười tám cốc trà sữa, cô thì sao, chỉ coi người ta là mấy người Giáp Ất Bính Đinh*."


* Những nhân vật quần chúng, người qua đường.


"Năm thứ hai đại học, phụ đạo viên cho cô đi căn tin lấy cơm. Trữ Vệ rút kinh nghiệm, đi lấy cơm chung với cô, rốt cục cũng khiến cô nhớ kỹ bản thân."


"Anh ấy hỏi thăm nhiều nơi, biết cô thích nhà nghèo, thế là nhà anh ấy thành nghèo luôn."


"Thế nhưng, cô có nhiều bạn học nghèo như vậy, tại sao phải coi trọng Trữ Vệ? Tôi đoán cô ngoại trừ nghèo, còn xem mặt. Trên bản chất cô vẫn ưa thích trai đẹp."


Nhạc Tâm suy nghĩ về những thứ con dấu vừa nói nhưng cô thực sự không có ấn tượng gì: "Theo như cách nói của cậu, Trữ Vệ thích tôi trước, sao anh ấy không bày tỏ? Không phải chờ tôi mở miệng chứ? Anh ấy... quá ngượng ngùng?"


"A!" Con Dấu* giễu cợt: "Người ta công khai ám chỉ nhiều lần như vậy, cô không có chút phản ứng nào khiến cho Trữ Vệ cảm thấy cô vốn không thích anh ấy. Cho nên, nghe được cô nói muốn yêu đương với mình, Trữ Vệ suýt chút nữa cho là bản thân nghe nhầm."


*Xét thấy đây là một nhân vật tỉnh táo nhìn nhận được toàn bộ câu chuyện, editor quyết định viết hoa tên người ta


Nhạc Tâm: "... Lúc đó sao cậu không nói cho tôi biết những thứ này?"


Con Dấu kích động nói: "Tôi muốn nói chứ, nhưng cô kêu tôi câm miệng, một chuyện liên quan đến Trữ Vệ cũng không cần nói, cũng không cần đi thăm dò, cô chỉ muốn cùng anh ấy trải qua một cuộc tình không có gì khác ngoài nghèo khổ!"


Nhạc Tâm: "..."


Con dấu: "A!"


"Lại 'A' nữa tôi đánh lệch miệng cậu!"


"Tôi không có miệng, sợ cô đánh sao?"


Nhạc Tâm lành lạnh mà liếc nó, cô không thèm tính toán với đồ đạc không có đầu óc. Cô không ngờ tới, Trữ Vệ lại thích cô sớm như vậy. Nhất kiến chung tình? Ôi chao, ưu tú của cô quả nhiên không thể che giấu.


Tuy Nhạc Tâm là người sống thay thân phận Nhạc Duyệt, thế nhưng, sau khi cô lên đại học đã đổi tên Nhạc Tâm. Bây giờ, cũng chỉ có người ở Hạ gia thôn gọi cô là Nhạc Duyệt. Nhạc Tâm chính là Nhạc Tâm, tướng mạo, vóc người đều là chính cô, cô chỉ dùng chút tiên thuật, làm cho người biết Nhạc Duyệt ở Hạ gia thôn coi cô là Nhạc Duyệt, sẽ không cảm thấy kỳ lạ.


Cho nên, Trữ Vệ nhất kiến chung tình chính là bản thân Nhạc Tâm, không thể giả được.


Nhạc Tâm cười đến xuân tâm nhộn nhạo, sau đó cho bình luận vào bài viết của Trữ Vệ: "Anh đang hỏi ai?"


Trữ Vệ lập tức đáp lại: "Không phải em, em ghen sao?"


Nhạc Tâm: "Ừ, em ăn dấm chua*."


*Ăn dấm chua = ghen, chị nhà đang chơi chữ


Lại thêm: "Còn ăn xì dầu. Thêm ớt và muối. Thả hết gia vị, đồ ăn ăn mới ngon."


Lại có cập nhật mới, không thấy bài viết của Trữ Vệ.


Nhạc Tâm quen cửa quen nẻo nhắn tin cho Trữ Vệ: "Hello?"


"Trữ Vệ yêu cầu nghiệm chứng bạn thân, bạn còn chưa phải là bạn thân của anh/cô ấy. Xin mời gửi xác nhận nghiệm chứng bạn thân, sau khi đối phương xác nhận nghiệm chứng thông qua, mới có thể nói chuyện phiếm."


Vẫn là cách thức quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc -- lại bị chặn rồi.


Nhạc Tâm gọi điện thoại cho anh, thông, cũng nhận, cô nói: "Nếu còn chặn, có gan cũng đừng thêm lại!"


Giọng Trữ Vệ qua điện thoại truyền tới có chút sai sai, thiếu vài phần quen thuộc, thêm mấy phần xa lạ: "Em ỷ vào anh thích em, có phải hay không?"


Ngữ điệu lạnh lùng, pha mấy phần tủi thân, Nhạc Tâm nghe thấy tim run lên, không đúng, là anh ấy chặn cô, cũng là anh ấy ỷ vào cô thích anh ấy, tại sao lại thành lỗi của cô rồi? Tựa như lúc chia tay, rõ ràng là anh ấy lừa gạt thân phận con nhà giàu trước, cuối cùng người nói chia tay trước là cô lại thành cặn bã.


Nhạc Tâm cãi cọ: "Trữ Vệ, anh nói đạo lý một chút..."


Trữ Vệ rất biết nói đạo lý: "Không phải anh chặn em, là xóa bạn thân."


Nhạc Tâm: "..." Anh thật giỏi lươn lẹo.


Trữ Vệ nói cực nhanh: "Em nói đều đúng, tất cả anh đều nghe theo em, thế nhưng, ngoại trừ chia tay, anh tuyệt đối không muốn chia tay. Trừ phi... Trừ phi em thừa nhận em là cẩu "


Thanh xuân của anh không thể nuôi chó, trừ phi em là cẩu.


Anh nói xong liền cúp điện thoại.


Nhạc Tâm nghe tiếng máy bận trong điện thoại, trên mặt cũng rất mê man, dỗ bạn trai giân dỗi không được, thật chẳng lẽ phải đánh một trận?


Con Dấu không kiêng nể gì cả: "Ha ha ha ha..."


Nhạc Duyệt bay vào, dưới ánh đèn, màu da cô ấy trắng bệch, con mắt đen kịt vô thần. Khi cô ấy còn sống dung mạo rất là xinh đẹp, hai mắt thật to, sóng mũi cao, cằm nhọn, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bụ bẫm, cười rộ lên rất là đáng yêu. Nhưng sau khi làm quỷ, bất kể cô ấy cười như thế nào, thoạt nhìn đều là âm u lạnh lẽo. Đa số thời gian Nhạc Duyệt cũng không cười nữa.


Cô ấy nhìn chằm chằm Con Dấu: "Đã xảy ra chuyện gì, cười vui vẻ như vậy?"


Trời đã tối rồi, quỷ có thể hiện ra.


Nhạc Tâm kiên trì không ngừng mà đổi mới bằng hữu quay vòng, Trữ Vệ đã đem nàng lần nữa từ sổ đen trong phóng ra. Nàng thở dài, đột nhiên có một loại không biết nên cầm Trữ Vệ làm sao bây giờ già mồm tâm tình.


Con dấu cũng không dám lấy chuyện tình cảm của Nhạc Tâm ra cười đùa, cho nên Nhạc Duyệt hỏi, cậu ta cũng chỉ hàm hồ nói: "Mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ, dù sao tôi cũng thật sự không có tim không có phổi."


Nhạc Duyệt: "..." gạt quỷ hả.


Bà cụ Hạ chuyển động ở cửa, mới vừa làm quỷ, bà còn không quá thích ứng dưới ánh đèn.


Nhạc Tâm hất hất đầu: "Cô còn chưa bảo bà ta đi à?"


Lúc xế chiều, Nhạc Tâm thả thần thức, bao phủ Hạ gia thôn, cô nghe được chút chuyện linh tinh về bà cụ Hạ.


Y theo phong tục của Hạ gia thôn, sau khi người chết, sẽ gặp tìm thầy phong thủy coi thời gian thích hợp hạ táng. Bà cụ Hạ đã xem được ngày hạ tang là bốn ngày sau, hoả táng trước, tro cốt bỏ vào hộp nhỏ rồi lại bỏ vào quan tài. Quan tài đã chở tới, đặt ở trong sân nhà Hạ Duy Tú. Kèn Xô-na cũng thổi lên, nhạc buồn ỉ ôi.


Nhà Hạ Duy Tú tổng cộng có ba anh em, ông ta đứng thứ hai. Anh cả dựa vào trồng trọt, già trẻ không phải lo, cứ vậy mà sống đến già. Theo đạo lý mà nói, sau khi mẹ chết sẽ do nhà con trưởng quàn, thế nhưng, tang lễ của bà cụ Hạ là Hạ Duy Tú một tay tổ chức, Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng không muốn bỏ tiền, thấy bọn họ không có tiền, Hạ Duy Tú có tiền, tất nhiên Hạ Duy Tú phải bỏ ra. Hạ Duy Tú không muốn khắc khẩu với bọn họ, bỏ tiền cũng được nhưng tang lễ của bà cụ Hạ phải làm ở nhà ông.


Hạ lão đại làm khó dễ, làm loạn ở nhà Hạ Duy Tú. Hạ lão tam cũng ồn ào theo.


Hạ Duy Tú lạnh mặt: "Cũng được, chỉ cần anh bỏ tiền."


Hạ lão đại tắt tiếng. Mặt mũi quan trọng, nhưng tiền quan trọng hơn.


Người trong thôn xem một vở kịch miễn phí, sau lưng cũng nghị luận ầm ĩ.


"Thần yêu thế nhân, chúa phù hộ cho ta!"


Bà cụ Hạ ở trong sân đột nhiên cao giọng lên.


"Đây là?" Nhạc Duyệt sợ.


Con Dấu cũng sợ: "Bà ấy thế mà tin có thần tiên?"


"Không phải thần tiên mà cậu nghĩ đến."


Nhạc Tâm sai khiến Nhạc Duyệt: "Đi, hỏi xem bà ấy còn nguyện vọng gì chưa xong."


Trữ Vệ tựa ở đầu giường, nhìn chòng chọc màn hình điện thoại di động, nhìn đến nhập thần. Anh đang nhìn ảnh chụp Nhạc Tâm, kỳ thực không có mấy tấm, bạn gái của anh mãi mãi cũng không giống những người khác, cô không thích chụp hình. Trữ Vệ biết "Thẳng nam*" mà nữ sinh hay nhổ nước bọt, anh xem như là thẳng nam, bạn gái của anh so với anh càng thẳng nam hơn.


*Thẳng nam có hai cách hiểu. Thứ nhất là chỉ người đàn ông chỉ thích người khác phái, thứ hai là kiểu đàn ông EQ thấp, không hiểu tình cảm. Thẳng nam mà trữ Vệ nhắc tới là cái thứ hai.


Yêu đương đã hơn một năm, bọn họ ngay cả ảnh chúng cũng chưa chụp, càng không cần phải nói mặc đồ đôi. Giữa hai người ngay cả xưng hô thân mật cũng không có, gọi thẳng tên huý. Anh từng thử gọi cô là "Tâm tâm", Nhạc Tâm ghét bỏ buồn nôn, chết sống không làm.


Lúc đầu anh dự định sau khi tốt nghiệp liền kết hôn với Nhạc Tâm kết hôn. Ai ngờ Nhạc Tâm để ý thân phận con nhà giàu của mình, trực tiếp nói chia tay.


Lừa Nhạc Tâm là anh không đúng, nhưng khi đó Nhạc Tâm chỉ tìm bạn trai gia cảnh bần hàn, anh không có biện pháp, chỉ có thể giả nghèo, còn làm tấm thẻ ngân hàng, thay đổi địa chỉ giả.


Nhạc Tâm da thịt trắng noãn, mi thanh mục tú, cười rộ lên dễ thương lạ thường. Lúc đôi mắt đen láy xinh đẹp chăm chú nhìn anh, Trữ Vệ nhịn không được tim đập nhanh, muốn ôm cô vào ngực, không muốn buông tay.


Nhưng, bây giờ còn chưa được.


Anh đã giao hẹn với Trữ Bốc Phàm, tốt nghiệp sẽ tiếp nhận công ty, chỉ cần anh làm tốt, về sau hôn sự của anh, Trữ Bốc Phàm tuyệt đối không nhúng tay vào. Từ lúc bắt đầu cấp ba, thi thoảng anh cũng đã thực tập trong công ty của Trữ Bốc Phàm. Hàng năm lúc nghỉ hè, anh lừa gạt Nhạc Tâm về nhà thu lúa mạch, kỳ thực chính là đi làm trong công ty, theo Trữ Bốc Phàm học này nọ.


Bây giờ Trữ Vệ mới vừa tiếp nhận công ty, sự vụ bận rộn, không thể trực tiếp bỏ đi để đi tìm Nhạc Tâm. Anh cần thời gian.


Anh để điện thoại di động xuống, xuống lầu rót nước uống.


Trong phòng khách tối om, trong màn đêm tối, lóe lên một tia sáng. Trữ Vệ trừng mắt nhìn, lòng nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.


Ánh sáng nhạt đi, lại tỏa ra khí lạnh quỷ dị.


Trữ Vệ mở công tắc, mẹ anh đang ngồi ở trên ghế sa lon đang cầm một cái bình sứ tinh tế xoa.


"Mẹ đang làm gì thế?"