Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 52: Bị nhốt




Thân ở trong hắc ám vô hạn, trước mắt không có ánh sáng, mở mắt cũng không khác gì nhắm mắt. Chân Dung Phong dùng ngữ khí đều đều nói: "Tôi theo họ sư phụ, tên cũng là sư phụ đặt. Nghe nói năm đó lúc sư phụ nhặt được tôi là lúc vừa cãi nhau với người khác trong Huyền Môn, lại còn thua, ông ấy rất tức giận, cho nên đặt tên Dung Phong cho tôi."


Chân Dung Phong thỏa mãn vô cùng, mỗi lần tự giới thiệu với người khác, luôn quen hỏi một câu: "Tôi kể cho cậu nghe sự tích tồn tại của tên tôi nhé", nhưng hầu như tất cả mọi người đều không có hứng thú, cũng không muốn nghe, đến mức hắn chưa bao giờ có cơ hội để kể. Hôm nay khó được gặp được một người chịu nghe, dù là không biết là cái thứ quỷ gì, dù là đối phương muốn giết hắn, hắn cũng rất thỏa mãn, dù sao cũng được thỏa nỗi ước ao.


Hắn nói xong, một lúc lâu sau, âm thanh khàn khàn âm trầm trong khoảng đen nhánh không đáp lại.


Chân Dung Phong ngồi xuống ngay tại chỗ, dù sao tạm thời cũng không biết làm thế nào để ra ngoài, thôi thì cứ an tâm chờ đợi, đứng đấy quá mệt mỏi nên ngồi vậy. Người sắp chết không cần nói đến sạch hay không sạch, tùy tiện ngồi là được.


"Nhóc con, ngươi đùa ta?" Trong thanh âm âm u xen chút cảm giác tức hổn hển.


"Ta đùa ngươi để làm gì? Những thứ ta nói đều là thật, nếu như ngươi nghe không rõ thì chỉ có thể nói... " Chân Dung Phong mò ra một cục gì đó sờ giống như tảng đá trên mặt đất, hắn nắm chặt, ném ra nơi xa, lâu sau cũng không nghe thấy tiếng rơi xuống đất, hắn thầm thở dài, nói tiếp: "Ngươi mù chữ."


"Ngươi! Ranh con chê mạng quá dài đúng không!"


"Không, loài người chúng tôi đều chê mạng quá ngắn."


"Đùa ta vui lắm sao?" Thanh âm kia giống như bị đâm trúng chuyện năm xưa nghĩ lại mà sợ vốn giấu kín trong lòng, hết sức tức giận, nó táo bạo nói: " ta muốn giết ngươi!"


"Đến đây, đến giết ta đi."


Chân Dung Phong không hề sợ hãi, hắn bị cái hắc ám này nhốt đã nửa ngày, hắn phát hiện thanh âm kia chỉ có thể uy hiếp đe dọa hắn từ lâu rồi, nếu có thể giết hắn thì đã sớm giết, nó không giết được hắn, hắn cũng không ra được.


Buổi sáng Nhạc Tâm còn gọi điện thoại hỏi hắn có vụ bắt quỷ nào giới thiệu cho cô không, hắn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nữ thần, lâm vào khốn cảnh đợi nữ thần tới cứu ngay hôm đó luôn. Hắn không có quan hệ với ba chồng tương lai của nữ thần, mặt mũi cũng không đủ lớn, hắn tự trả tiền.
Lần trước hắn với Bạch Hổ bị Hồ Tức bắt đi, vì liên quan tới sư phụ Nhạc Tâm, bọn hắn không dám nhắc tới, làm bộ mình không biết cái gì, dù sao biết nhiều sẽ bị diệt khẩu. Không dám nói đưa tiền, coi như là thần thổ địa yêu thương hai người bọn họ nên mới cứu bọn họ.


Lần này muốn được cứu, nhất định phải bỏ tiền, sao có thể lại lính líu quan hệ gì với sư phụ của Nhạc Tâm được? Kẻ quen thói keo kiệt tính toán lại số tiền tiết kiệm của mình, cảm thấy hắn vẫn đủ tiền cầu cứu nữ thần Nhạc Tâm. Chân Dung Phong thử liên hệ Con Dấu, không có phản ứng.


"Muốn tìm người tới cứu ngươi? Hừ hừ, hết hy vọng đi." Thanh âm kia đắc ý: "Ta không giết được ngươi thì ta nhốt ngươi, ta khiến ngươi đói chết!"


Chân Dung Phong: "..." Hắn là người, mặc dù có thể nhịn đói giỏi hơn người bình thường chút, nhưng nếu cứ bị nhốt mãi ở chỗ này, hắn quả thật sẽ bị chết đói.


Lỗ mãng rồi, lỗ mãng rồi.


Hắn không nên vừa nghe tin có bí kíp tu tiên đã vội vàng một mình một ngựa xông đến. Sau đó, rơi vào một vùng tăm tối không thể đi ra được.


Nhưng từ nhỏ hắn đã ở trong môn phái tu tiên, một lòng hướng tiên. Mặc dù mấy ngàn năm nay, chưa người nào có thể phi thăng thành tiên, nữ thần Nhạc Tâm cũng nói rõ cho hắn biết con người không thể thành tiên, nhưng ước mơ vẫn phải có, mà lại, chuyện người khác không làm được có lẽ mình có thể làm được thì sao, có lẽ mình sẽ là một sự tồn tại đặc biệt giống như nhân vật chính trong truyện—— ai mà không phải một thiếu niên luôn muốn theo đuổi ước mơ chứ?


Chẳng lẽ bởi vì hắn đã lớn tuổi, không còn là thiếu niên?


Thấy Chân Dung Phong không nói, thanh âm kia càng đắc ý, không khỏi nói nhiều hai câu,


"Sợ? Cầu xin ta đi, cầu xin ta, ta cũng không chắc sẽ mềm lòng, haha..." Nói xong, hắn lại dùng ngữ điệu thở dài nói: "Loài người các ngươi đều là đồ giảo hoạt, ta đã trải qua một lần tuyệt sẽ không mắc bẫy nữa!"


Chân Dung Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình tĩnh an ủi bản thân: "Không cần cầu xin ngươi, nữ thần Nhạc Tâm của ta nhất định sẽ khoác khôi giáp, chân đạp mây bảy sắc tới cứu ta..."


"Nhạc Tâm "


Thanh âm kia đột nhiên to lên, nó dừng một chút, tựa hồ nhớ đến chuyện xa xưa, sợ nhớ lầm, không khỏi cẩn thận hơn, nhưng nó nhớ rất rõ ràng, cái tên Nhạc Tâm này nó đã khắc sâu trong kí ức, bởi vì nó đã từng đặt cho một bé con cái tên này.


Đó là khoảng thời gian rất lâu trước kia, năm đó nó vẫn là một con yêu quái uy chấn một phương, gặp được một người đàn ông vừa nhìn đã thấy tiên phong đạo cốt, kì thực là cẩu đội lốt người, trong ngực ôm một bé con, trông rất thèm đòn.


Lễ nghi cơ bản trước khi ăn thịt người ta là phải hỏi tên tuổi, bao gồm bé con kia, nó lễ phép hỏi. Kết quả tên cẩu kia nói còn chưa đặt tên cho em bé, hắn hững hờ nhấc mí mắt: "Hay là ngươi đặt cho nó một cái tên "


Nó cũng ngốc, chỉ trách lúc ấy còn quá trẻ tuổi, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, nói: "Nhạc Tâm, bất kể là người hay là yêu, hay là cái gì đó, sống trên đời chẳng phải cầu một cuộc đời vui vẻ sao, như thế mới không phí một lần đi tới thế gian này."


Cẩu nam nhân gật đầu đồng ý, nói với em bé: "Vậy gọi ngươi là Nhạc Tâm, ngươi nên cảm ơn chú yêu quái đã đặt một cái tên có ý nghãi tốt đẹp như thế cho mình, ừm, để cảm ơn, ta sẽ không giết hắn."


Hắn lại hững hờ nhấc mí mắt nhìn nó: "Ngươi có chịu không "


Được lắm, yêu quái thanh danh hiển hách một phương vậy mà không hề có năng lực phản kháng bị thằng khốn kiếp kia nhốt trong không gian nhỏ hẹp này, còn đùa nó: "Phượng Hoàng Niết Bàn để bay cao, ta thấy ngươi tu vi trì trệ không tiến bộ, hay là ngươi học theo Phượng Hoàng chết rồi hồi sinh, cố gắng có lẽ có thể thành tiên đó."


Yêu quái mu chữ trí lực không cao thế mà tin lời bậy bạ của hắn, cần cù chăm chỉ tu luyện nhiều năm như vậy, vẫn là một con quỷ.


Lừa đảo!


Nhớ tới chuyện xưa đáng sợ, nó giận tím mặt, âm trầm hỏi: "Ba cô ta chẳng phải gọi là Đạo Nhất "


Chân Dung Phong kinh ngạc, Đạo Nhất thì tốt rồi, tiền tiết kiệm lại ở trong tay.


Nhạc Tâm hoàn toàn không biết gì cả đang ngọt ngào mà chuẩn bị ăn cơm với Trữ Vệ, cô hỗ trợ bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, bày lên trên bàn.


Hoa hồng cắm trong bình hoa, đặt ở giữa bàn ăn, rượu vang, nến, đầy đủ mọi thứ, cực kì có không khí.


Nhạc Tâm không quen uống rượu vang, lấy sữa chua thay thế.


Trữ Vệ rán gà KFC cũng không tệ lắm, Nhạc Tâm nể mặt mà ăn hết, giữ lại trứng xào cà chua với rau xanh xào cho Trữ Vệ.


Trữ Vệ vô cùng vui vẻ: "Lần sau anh làm thêm thêm gà KFC cho em."


Anh đẩy trứng xào cà chua và rau xanh đến trước mặt Nhạc Tâm: "Em mau nếm thử hai món này, anh xào ngon lắm."


Trữ Vệ tư duy rất thẳng cho rằng, đồ ăn anh làm, Nhạc Tâm yêu anh như thế hẳn là sẽ ăn hết.


Ba đĩa đồ ăn đều là anh làm, Nhạc Tâm không thể nặng bên này nhẹ bên kia mà nên ăn hết tất cả.


Bạn hỏi Nhạc Tâm ăn hết rồi thì anh ăn cái gì á? Húp cháo này.


Nhạc Tâm: "..."


Cô uyển chuyển khuyên: "Sau này ngày nào anh cũng nấu cho em ăn, chẳng lẽ ngày nào anh cũng không ăn đồ ăn?"


"Anh như thế em sẽ đau lòng."


Trữ Vệ cực kỳ cảm động: "Anh ăn."


Cơm nước xong xuôi, Nhạc Tâm chủ động yêu cầu đi rửa chén, bị Trữ Vệ từ chối. Anh nắm chặt ngón tay cô, nâng lên, khẽ hôn lên tay cô một cái: "Đôi tay mềm mại như thế này sao có thể đi rửa chén được?"


Quả nhiên bạn trai không giống sư phụ, lúc trước cô ngẫu nhiên ăn một bữa cơm với Đạo Nhất Tiên Quân, sau khi cơm nước xong, Đạo Nhất Tiên Quân đều sẽ duỗi ra đôi tay khá là đẹp đẽ kia, đưa tới trước mắt cô để cô nhìn: "Đôi tay đẹp như vậy con nỡ để nó đi rửa chén sao? Đi đi, con rửa cho sạch sẽ chút."


Nhạc Tâm buộc tạp dề cho Trữ Vệ, nhón chân lên, từ sau lưng dùng tay nắm lấy cằm anh để để anh quay lại, ghé sát mặt anh khẽ hôn: "Rửa bát nha, em đi kiếm tiền mua máy rửa bát cho anh."


Nhạc Tâm đi ra cửa sơn cốc tìm Bạch Hổ đưa hoa quả cho khách.


Không có người rửa chén cùng thật cô đơn, Trữ Vệ yên lặng rửa bát xong, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: "101 trường tiểu học tôi muốn xây bây giờ đến bước nào rồi?"


Trợ lý trả lời: "Nhóm đầu tư đầu tiên đã đến nơi hết rồi, các trường học đã khai công. Ông chủ, nếu có cần, tôi sẽ đi tuần công một lần?"


Trữ Vệ: "Ừm, có cần, đi đi."


Trợ lý: "... Vâng." Lắm lời cho lắm vào, trời nóng như đổ lửa chạy hết nam bắc một vòng, nếu không phải nể mặt tiền lương phong phú, cậu ta sao có thể chân chó như thế? Được rồi được rồi, hết thảy cũng là vì tiền, không thể trách ông chủ bóc lột, chỉ có thể nói nuôi sống gia đình không dễ dàng.


Hoắc Thành sắp muốn kết hôn, Trữ Vệ âm thầm quyết định, chờ trợ lý tuần tra 101 trường tiểu học xây dựng không xảy ra vấn đề gì, anh sẽ cầu hôn Nhạc Tâm.


Bắc Hòa nói anh cầu hôn không có cảm giác nghi thức, kỳ thật thì không phải, chỉ là nghi thức của anh còn chưa xong nên lòng anh nôn nóng thôi. Anh đợi thêm một chút lễ cầu hôn có cảm giác nghi thức lập tức tới ngay.


Trữ Vệ đặt chút hoa quả và hạt dẻ vào cốp xe, lái xe trở về nhà. Trước khi Nhạc Tâm đi đã dặn anh đưa về cho ba mẹ anh ăn.


Bạn gái thật tri kỷ. Cô có thể nghĩ đến ba mẹ anh tất nhiên là vì anh đúng không? Nhạc Tâm đối với ba mẹ anh càng tốt có nghãi cô càng yêu anh.


Trữ Vệ chuyển đồ về nhà, làm bộ vô tình khoe khoang: "Bạn gái con tự trồng, tươi mới, không ô nhiễm, thơm ngon, còn có thể dưỡng sắc đẹp, mẹ ăn đi, ăn hết con lại mang về thêm."


Trữ Bốc Phàm đang vẽ bùa, cũng không ngẩng đầu lên: "Có bản lĩnh thì để bạn gái con mang về, chẳng phải ba đã nói không có giấy kết hôn thì đừng trở về rồi sao, làm sao, bây giờ trở về là có giấy kết hôn rồi?"


Trữ Vệ nghẹn họng.


Trữ Bốc Phàm tiếp tục đâm dao: "Nhìn ảnh con gửi, buổi sáng còn ở nhà bạn gái hái hạt dẻ, ban đêm đã quay về. Con nói con ở chung với bạn gái chính là kiểu ở chung cách nửa địa cầu như thế à? Hay là con đã mọc cánh bay được có thể trở về ngay lập tức sao?"


Trữ Vệ tự nhủ trong lòng, bạn gái con mặc dù không có cánh, nhưng cô ấy là tiểu tiên nữ, thật đúng là có thể trở về ngay lập tức, nhưng anh không thể nói với ba mẹ như thế, đành tìm cái cớ: "Con có máy bay trực thăng."


Trữ Bốc Phàm: "Ha ha."


Cho là ông ngốc sao?


Ông tất nhiên biết con dâu tương lai là cao nhân, thu nhỏ khoảng cách không đáng kể.


Có điều đang che giấu cho con dâu tương lai hay là thật sự không biết?


Xong xong, chẳng lẽ là ngốc thật? Sau này không thể nói ngốc nữa, nói mãi thành sự thật luôn rồi.


Người cha già lo lắng cho con lại lấy bừa hoa đào dán lên người Trữ Vệ: "Cầu phúc cho con sớm nhận được giấy kết hôn với bạn gái."


Trữ Vệ: "..."


Buổi tối hôm ấy, Nhạc Tâm vì kiếm tiền mua máy rửa bát mà bôn ba giao hàng.


Bắc Hòa hạnh phúc mở đồ phát sóng trực tiếp ra, ăn hết một trăm cân chè trôi nước không hề tốn sức, nhân tiện ăn tôm hắn yêu thích nhất. Có fan hâm mộ nói chuyện phiếm với hắn trong bình luận, đề cử cho hắn nước coca cola. Bắc Hòa vui vẻ tiếp nhận, nói ngày mai đi mua ngay.


Con Dấu khóc hu hu tìm tới Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm, tôi lại không liên lạc với Chân Dung Phong được."


Nó bị Nhạc Tâm để lại nhà Nhạc Duyệt để canh chừng trái tim được Nhạc Tâm hạ cấm chế bảo vệ nhiều năm dưới bụi hoa hồng.


"Chẳng lẽ là hắn xảy ra chuyện rồi?"


Lần trước không liên lạc được, hắn bị Hồ Tức biến thành mỹ nhân xinh đẹp trên bình hoa. Lần này thì sao?


Nhạc Tâm bận đưa hoa quả, khách hàng tăng nhiều, buôn bán tốt hơn, cô phải chạy nhiều hơn. Vừa ở chung với bạn trai, cô không thể để cho Trữ Vệ phòng không gối chiếc, cô phải mau chóng đưa xong để về nhà ở bên bạn trai, cô không có thời gian để ý Con Dấu, chỉ qua loa nói: "Không thể nào, sao có thể vừa không liên lạc được đã xảy ra chuyện? Dù sao hắn cũng là đại sư huynh của môn phái, không yếu đến như vậy. Sáng nay tôi còn gọi điện thoại cho hắn mà, đừng lo lắng, cậu ngủ một giấc có lẽ sáng mai dậy có thể có liên lạc."


Thế nhưng người ta không cần đi ngủ mà. Con Dấu xoay quanh bụi hoa hồng, tiếp tục thử liên hệ với Chân Dung Phong.


Chân Dung Phong nhỏ yếu đáng thương lại bất lực ngồi trong bóng đêm, bàn tay đè lên bụng, mẹ nó thật là đói!


Có người ăn mukbang bụng no như cẩu, có người bụng đói sắp chết.


Lẽ trời bất công!