Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 33: Vui mừng




Có vui mừng không?


Con mẹ nó quá là vui mừng.


Trứng xào cà chua.


Món ăn mà nhân dân cả nước đều từng nếm, cũng là món ăn mà tất cả những người mới học nấu ăn thích làm nhất. Đơn giản dễ làm, tóm lại hương vị sẽ không quá tệ.


Trữ Vệ giới thiệu: "Trứng xào cà chua, Anh đã nghiên cứu sách nấu ăn thật kỹ, cũng đã hỏi đầu bếp, thật khó để lựa chọn tráng trứng trước hay xào cà chua trước nên anh dứt khoát xào hai thứ cùng lúc luôn. Cuối cùng, Anh bưng đĩa mà anh cảm thấy ngon nhất đến cho em."


Anh thâm tình chân thành nhìn Nhạc Tâm, trong đôi mắt lấp lánh ánh lên sự mong đợi: "Quãng đời còn lại, anh chỉ muốn nấu cho em ăn."


Nhạc Tâm: "..."


Không được, quãng đời còn lại dài dằng dặc, nếu như ngày nào cũng phải ăn trứng xào cà chua, có thể cô sẽ không yêu anh nữa.


Nhưng bạn trai đã vui lòng rửa tay nấu canh, cô không ăn chẳng phải là phụ lòng anh sao.


Nhạc Tâm gắp một đũa, hương vị vẫn được, chỉ là bỏ nhiều dấm, hơi chua. Cô cực kì tâng bốc, khách sáo khích lệ: "Ăn ngon lắm."


Trữ Vệ nở nụ cười đơn thuần, anh lấy một chén cơm từ tay nhân viên phục vụ, đặt ở trước mặt Nhạc Tâm: "Em ăn đi."


Nhạc Tâm: "..."


Trữ Vệ: "..."


Dựa theo kịch bản của phim thần tượng, người yêu làm đồ ăn dù cho ăn ngon hay là khó ăn, hẳn là nên ăn hết tất cả.


Nhạc Tâm kì quái đối diện với tư duy kín của Trữ Vệ, vì thế nên, ở trong một nhà hàng đắt đỏ như thế, một nhà hàng có vô số đồ ăn ngon, sau khi nhà hàng ấy được bạn trai trong nhà có mỏ bao hết, cô chỉ có thể ăn cơm với trứng xào cà chua do chính tay anh ấy nấu.


Nhạc Tâm: "..."


Cô trang điểm, anh ấy cũng không biết khen, còn ghét bỏ không thể hôn, dựa vào cái gì cô nhất định phải ăn hết chỗ trứng xào cà chua này.


Nhưng nhìn đến đôi mắt dịu dàng của Trữ Vệ, Nhạc Tâm không thể nói được lời nào. Tự bản thân chiều bạn trai thành như vậy, dù cho phải quỳ cô cũng quỳ xuống để cưng.


Ăn!


Các nhân viên phục vụ ở xung quanh hâm mộ nhìn Nhạc Tâm, có một bạn trai là tổng giám đốc vừa có tiền lại cao ráo đẹp trai, khó hơn nữa là, tổng giám đốc một ngày trăm công ngàn việc còn bằng lòng đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn.


Con gái, ai mà không muốn một bạn trai hoàn mỹ như thế


Nhạc Tâm ăn hết sạch đồ ăn, cô buông đũa xuống.


Trữ Vệ tay chống cằm, ngồi ở đối diện ngắm cô ăn. Thấy cô đã ăn xong, nhu tình như nước nói: "Lần sau anh lại làm cho em ăn."


Nhạc Tâm: "Lần sau làm sườn xào chua ngọt sao?"


Trữ Vệ khó xử: "Khoai tây sợi chua ngọt được không?"


Nhạc Tâm thở dài, đáy mắt tràn đầy đau lòng: "Bình thường công việc anh bận rộn như vậy, em lại chiếm thời gian của anh bắt anh nấu nướng, anh quá vất vả, em không nỡ."


Cô đưa tay cầm ngón tay Trữ Vệ, nhẹ nhàng vuốt ve: "Em biết anh hiền lành, tấm lòng của anh em đã nhận được. Lần sau anh dùng tiền anh kiếm được mời em ăn cơm là quá tốt rồi."


Cô mời cũng được. Không bao được nhà hàng nhưng có thể ăn được sườn xào chua ngọt.


Trữ Vệ nắm chặt tay cô, tay của anh vừa vặn bao lấy tay cô: "Không thích đồ ăn anh làm sao, thật xin lỗi, lần đầu tiên làm..."


Anh mơ hồ cảm giác được cô không thích, bởi vì cô không hỏi anh đĩa bưng lên cuối cùng là tráng trứng trước hay xào cà chua trước, nhưng nhìn cô ăn ngon như vậy, anh còn tưởng rằng mình suy nghĩ nhiều.


Giữa người yêu với nhau không thể lừa gạt, cần phải thẳng thắn.


Nhạc Tâm: "Em rất thích, nhưng em thương anh hơn."


Mắt cô sáng rực, lời thề son sắt, nói đến mức bản thân cô cũng phải tin.


Nhưng lời nói dối phù hợp cũng là thuốc bôi trơn giữa hai người yêu nhau.


Trữ Vệ cảm động hôn đầu ngón tay cô: "Làm đồ ăn cho em, anh không mệt."


Nhạc Tâm thua rồi.


Nói thêm mấy câu buồn nôn nữa, trứng xào cà chua cô vừa ăn xong lại phải phun ra.


Dừng ở đây.


Mấy lời buồn nôn dừng ở đây, nhưng hành động ngu ngốc của Trữ Vệ chưa dừng lại ở đây.


Sau khi nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa Nhạc Tâm vừa ăn, họ bưng đồ ăn của Trữ Vệ lên.


Có món mặn có món chay, trông đã thấy ngon. Nhưng mà nhìn lượng đồ ăn, không có phần của Nhạc Tâm. Anh ấy định để cô ngồi nhìn anh ấy ăn.


May mắn, Trữ Vệ biết rõ con gái có hai cái dạ dày, một cái ăn cơm, một cái ăn đồ ngọt. Dạ dày của bạn gái anh là lớn nhất, anh bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ngọt, loại bánh cũng phong phú.


Nhạc Tâm hài lòng ăn đồ ngọt, phong thái ưu nhã.


Nếu Trữ Vệ thật sự để cô trông mong nhìn anh ăn cơm, cô có thể chia tay ngay lập tức.


Cơm nước xong xuôi, hai người tay nắm tay rời đi trong sự cung tiễn của nhân viên phục vụ.


Tiểu thương Nhạc Tâm đang ở thời gian đầu lập nghiệp, ban đêm còn phải đi giao nho. Phim điện ảnh ngày nay một tập ít phải hơn hai tiếng, xem xong lại lưu luyến chia tay một hồi, cô khỏi nghĩ đến chuyện đi đưa nho nữa. Cô phủ định lời đề nghị đi xem phim của Trữ Vệ, thế nên bọn họ cùng nhau tản bộ trong công viên. Trong khung cảnh tĩnh mịch, bốn phía không người, chỉ có đèn đường mờ nhạt, ánh đèn tản mát trên thân hai người.


Bầu không khí vừa đẹp.


Hai người yêu nhau hẹn hò, giờ phút này nên có một cái hôn ngọt ngào.


Nhạc Tâm cũng không kiểu cách, cô nhắm mắt lại , chờ đợi môi Trữ Vệ áp xuống.


Một lúc lâu, người đàn ông đứng trước người cô không động đậy. Cô rõ ràng có thể cảm giác được anh đang che hết ánh đèn, cả người cô bị anh nhốt trong bóng tối.


Nhạc Tâm nghi hoặc mở mắt.


Trữ Vệ đưa lưng về phía đèn đường khuôn mặt chì trong bóng tối nên nhìn không rõ lắm, chỉ có một đôi mắt sáng ngời. Trong đôi mắt kia, Nhạc Tâm nhìn ra sự xoắn xuýt sự giãy dụa.


Người đàn ông trước mặt tựa như là cuối cùng cũng hạ quyết tâm, anh móc ra một tấm khăn tay màu xanh nhạt từ túi quần tây, ngón tay thon dài nắm chặt, áp lên môi Nhạc Tâm.


Nhạc Tâm: "..."


Sau khi ăn xong cô còn cố tình trốn vào toilet dặm lại son môi!


Anh biết son môi này đắt cỡ nào không?


Thế mà lấy khăn ra xoa.


À, là anh mua mà, anh có mỏ.


Nhạc Tâm dùng hết sức đè lại một “bản thân” khác đang muốn hét lên như marmota, cực kỳ tỉnh táo lý trí nhắc nhở Trữ Vệ: "Anh lau khô như thế không hết được, phải tẩy trang mới hết."


Trữ Vệ lau xong, cúi đầu lại gần môi Nhạc Tâm bên nhìn nhìn, khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, hơi thở ấm áp phất qua môi cô, mùi mát lạnh ào ạt chui vào mũi cô.


Cách đó không xa có hai cô gái trẻ đi qua, nhìn thấy cảnh này vội vàng lượn ra xa, Nhạc Tâm còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng thầm thì: "Oa, bọn họ muốn hôn nhau sao? Thật đẹp nha..."


Nhạc Tâm nghĩ thầm, các cô gái, quả là vẫn còn nhỏ tuổi.


"Đúng thế."


Trữ Vệ đứng thẳng người, tay anh nâng cằm Nhạc Tâm, trên môi cô còn sót lại son, trên mặt không biết bôi cái gì, trông cũng không giống bình thường, anh hôn kiểu gì đây?


Anh dựa sát người lại, dịu dàng hôn xương quai xanh của Nhạc Tâm.


Sau đó như trút được gánh nặng. Một cuộc hẹn hò mà không có hôn là cuộc hẹn hò không hoàn hảo, được rồi, bây giờ đã hoàn hảo.


Nhạc Tâm đưa tay lên sờ mặt anh, nở nụ cười vô cùng thuần khiết hiền lành.


Được rồi, có thể chia tay ngay lập tức.


Đoán chừng việc này cũng chỉ có bạn trai cô có thể làm được!


Cô móc ra cây son luôn mang theo bên người, ở ngay trước mặt Trữ Vệ, Nhạc Tâm nặng nề mà bôi kín môi, sau đó, cô kéo cổ Trữ Vệ xuống, khiến anh lại gần mình, sau đó đổ ập xuống hôn gương mặt anh tuấn kia mấy phát.


Nào, trả thù nhau thôi.


Hừ.


Nhạc Tâm ngâm nga hát, quay về nhà Nhạc Duyệt. Cô phải đi đưa nho. Trạch nữ mũm mĩm xinh đẹp hôm nay đặt nhiều nho hơn, cô ấy ngoại trừ mỗi ngày ân cần thăm hỏi Nhạc Tâm, còn mất nhiều công sức tuyên truyền nho giúp Nhạc Tâm.


Giảm giá cho cô ấy.


Nhạc Tâm quyết định thả thêm cho cô ấy mấy chùm nho.


Vừa mới bước vào cửa sân, Nhạc Tâm đã cảm thấy khác lạ.


Nhạc Duyệt với Con Dấu cùng nhau trốn ở dưới bụi hoa hồng, run lẩy bẩy.


Trong nhà có người lạ.


Hơi thở còn rất quen thuộc.


Khi Nhạc Tâm vừa bước vào, đèn trong nhà sáng lên, một cái đầu trọc sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Bắc Hòa vọt đến trước mặt cô, kêu to: "Surpr ise!"


Hắn lại gần Nhạc Tâm nhìn một chút: "Lâu ngày không gặp, sao cô lại biến thành con gái rồi*?"


*Tiếng Trung xưng hô không phân biệt nam/nữ như tiếng Việt, thường chỉ dùng “tôi” và “bạn” (ta-ngươi trong xưng hô cổ đại).


Nhạc Tâm: "..."


Lúc trước cô không chọn đính hôn với hắn là quá sáng suốt, một tên mà cho đến bây giờ còn không nhớ nổi cô là nữ thì ngoại trừ làm huynh đệ còn có thể làm cái gì?


"Không phải bảo mấy ngày nữa mới tới sao?"


"Muốn cho cô nhìn thấy tôi sớm hơn mà." Bắc Hòa giang tay: "Lại đây, đồng hương gặp được đồng hương, hai mắt lưng tròng. Hãy để hai chúng ta ôm nhau khóc rống đi thôi!"


Nhạc Tâm: "..."


Nhạc Tâm từ chối cái ôm của hắn, cô nhìn một đống gì đó hình người bị ném ở trên mặt đất hỏi Bắc Hòa: "Anh tới thì tới, sao còn xách người tới."


Cô nghĩ đến một loại khả năng nào đó, vội vàng nghiêm mặt nói: "Ở đây bắt cóc là phạm pháp, phải ngồi tù."


Bắc Hòa vội vã kêu oan: "Khi tôi tới cậu ta đang trèo tường để lẻn vào nhà cô, tôi tưởng rằng bạn trai cô tới tìm cô hẹn hò nên mới xách xuống đánh cho một trận, ai biết hắn không phản kháng, ngất đi rồi."


Con Dấu run rẩy bay vào: "Là Hạ Đình, tôi với Nhạc Duyệt đang nghĩ xem dọa anh ta như thế nào, anh ta đã bị..."


Đã bị Bắc Hòa đột nhiên xuất hiện xách vào nhà đánh một trận.


Hạ Đình.


Nửa đêm trèo vào tường nhà một cô gái độc thân, anh ta muốn làm gì?


Nhắc đến Trữ Vệ ở bên kia đầu óc còn đang mơ màng vì bị bạn gái hôn lung tung một trận. Anh dường như phát hiện ra biểu hiện của mình quá đáng ghét?


Nhưng mà son môi thật sự không ngọt bằng môi cô.


Trữ Vệ vốn không biết được bao nhiêu chiêu dỗ dành người khác, nghĩ đến nát óc cũng chỉ có thể dùng chiêu cũ —— phát lì xì.


"Thật xin lỗi, anh sai rồi, tiểu tiên nữ đừng nóng giận nha!" Mỗi chữ một lì xì 520 tệ, dấu ngắt câu tính riêng.


*1 tệ xấp xỉ 3552 VNĐ, 520 tệ khoảng hơn 1tr8 VNĐ


Phát lì xì xong, anh lại lập tức trên mạng đặt đơn, mua chín mươi chín cây son đủ các loại nhãn hiệu, các loại màu sắc gửi cho Nhạc Tâm.


Nhìn số lì xì Nhạc Tâm chưa nhận, Trữ Vệ cảm thấy thấp thỏm đẩy cửa ra, trở về nhà.


Cha anh Trữ Bốc Phàm đứng ở ban công ngoài phòng khách hút thuốc lá, cửa thủy tinh của ban công mở ra, ánh đèn ngoài đường ùa vào nhà, khuôn mặt cảu cha chìm trong khoảng nửa sáng nửa tối. Trên gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ từ trước đến nay luôn kiêu ngạo ung dung của người đàn ông thế mà lộ ra cảm giác u buồn tang thương.


Đây là...


Nhìn thấy Trữ Vệ đi tới, Trữ Bốc Phàm dập điếu thuốc lá.


Kỳ thật ông cũng không hút mấy ngụm, lâu không hút thuốc nên cũng không quen, suýt chút nữa bị sặc: "Đừng nói cho mẹ biết."


Trữ Vệ hỏi ông: "Ba sao thế?"


Mẹ anh không ngửi được mùi khói, ba anh đã cai thuốc từ lâu rồi, còn không cho anh hút thuốc.


Trữ Bốc Phàm ngẩng đầu muốn nói không có gì, kết quả bị một mặt toàn là vết son của Trữ Vệ làm cho sợ hãi, ông ngẹn họng một lát, run giọng hỏi: "Con trai ngốc, con bị cướp sắc sao?"


Trữ Vệ: "..."


Cửa kính của bạn công mơ hồ phản chiếu ra mặt anh, trước đó Trữ Vệ tchỉ bận nghĩ làm sao để Nhạc Tâm không tức giận, kết quả quên mất mặt mình toàn là vết son. Anh nghiêm mặt, không thay đổi sắc mặt lấy khăn tay lau son môi. Đối mặt là ba anh, không phải bạn gái, anh không cần kiêng dè.


"Bạn gái hôn." Anh ngầm khoe, lại hỏi: "Sao ba lại hút thuốc? Không nói lý do thì con mách mẹ."


Sắc mặt Trữ Bốc Phàm khẽ động, tia sáng trong mắt vừa sâu vừa trầm: "Ngày mai ba định cùng mẹ con về thăm ông bà ngoại."


Trữ Vệ kinh ngạc: "Con có ông ngoại bà ngoại?"


Trữ Bốc Phàm: "Không có ông ngoại bà ngoại lấy đâu ra mẹ con? Lấy đâu ra con?"


Nhưng Trữ Vệ chưa bao giờ gặp ông ngoại bà ngoại, cũng chưa nghe ba mẹ nhắc đến bao giờ. Sao lại thế?


Trữ Bốc Phàm ngứa tay, lại muốn hút thuốc, ông mơ màng nói: "Ba và mẹ con tháng ba nhận giấy kết hôn, tháng tám năm đó sinh ra con."


Cho nên, người bình thường hoài thai mười tháng, anh chỉ cần năm tháng đã ra, có phải nên đặc biệt quan tâm mẹ mang thai vất vả?


Trữ Vệ: "..."


Anh đâu có ngốc. Chân tướng chỉ có một —— là ba anh khiến mẹ anh chưa kết hôn mà có con!


Tam quan của Trữ Vệ bị chấn động: "Ba, không phải ba dạy con là thứ tốt nhất phải giữ lại cho đêm tân hôn sao?"


Nhưng ba lại là người chưa kết hôn mà đã có con. Đã nói là làm gương sáng cơ mà?


Trữ Bốc Phàm cũng chấn động: "Cho nên con với bạn gái con, đến bây giờ..."


Ông bất đắc dĩ thở dài: "Lúc đầu ba thấy mấy tên bạn thân kia của con làm loạn, sợ con hư theo chúng, khi đó tuổi con còn nhỏ, ba sợ con sản xuất ra thế hệ sau nên mới lừa gạt con như thế."


Là ông không đúng, hiểu nhầm con trai ngốc.


Trữ Bốc Phàm đồng tình vỗ vỗ bả vai Trữ Vệ: "Con ngốc, con cũng trưởng thành rồi, thế mà... ôi, bạn gái con đến bây giờ cũng chưa ghét bỏ con, quả nhiên là... tình yêu đích thực!"


Không hổ là cao nhân.


Trữ Vệ: "..."