Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 17: Phụ nữ




Thanh niên chuyển phát nhanh lại đưa một xe ba bánh đầy ắp tới, sau khi cậu ta đưa đồ xong, cẩn thận hỏi một câu: "Bạn trai của cô bao nhiêu tuổi?"


Ra tay rộng rãi, tài lực nhất định phong phú. Nhưng thanh niên thông thường lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cậu ta sợ Nhạc Duyệt gặp phải kẻ lừa tình, hoặc là lầm đường lạc lối, không cẩn thận làm tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ gì gì đó của người khác.


Nhạc Tâm cho là cậu chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, không để tâm nói: "Là bạn học thời đại học với tôi."


Thanh niên kia cảm khái: "Quả nhiên tri thức chính là tiền tài, anh ấy lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, không giống tôi, chỉ có thể từ từ gom tiền cưới vợ."


Nhạc Tâm không muốn đả kích chí tiến thủ của cậu ta, nói cho cậu ta biết chân tướng sự thật: "Tiền không phải anh ấy kiếm, nhà anh ấy có mỏ, là một phú nhị đại."


Ánh mắt thanh kia ảm đạm hơn một chút, cười khan nói: "Con gái bây giờ tìm đối tượng đều nhìn vào... Tiền sao?"


"Không phải." Nhạc Tâm không muốn người khác hiểu lầm bạn trai mình là một phú nhị đại chơi bời lêu lổng, nhưng khen quá thẳng thẳn thì có hơi khoe khoang, cô thành thật nói: "Còn xem mặt."


"Ồ..." Thanh niên kia rất xấu hổ, cậu ta gãi đầu: "Đồ cũng đưa đến rồi, tôi đi trước."


Xe ba bánh rất nhanh biến mất ở bên ngoài sân nhỏ, bóng lưng anh trai chuyển phát nhanh tiêu điều cô đơn.


"Cậu ta làm sao vậy?"


Con Dấu thở dài: Nếu cô có thể dùng 1% quan tâm Trữ Vệ để để ý người ta, cô sẽ phát hiện, cậu chàng này cấp hai thầm mến Nhạc Duyệt, mà cô bây giờ chính là Nhạc Duyệt."


Còn ở ngay trước mặt cậu ta khen bạn trai cô, cô nói xem cậu ta làm sao? Con Dấu phát hiện từ rất lâu rồi, ngoại trừ bạn trai Trữ Vệ, Nhạc Tâm rất ít để ý đến người nào, một chút cảm tình cũng không lãng phí. A, trước khi Trữ Vệ trở thành bạn trai của cô, cô cũng không để ý Trữ Vệ đã thầm mến cô thật lâu.


Không cho phép lãng phí cảm tình trên bất cứ người nào khác, Nhạc Tâm cho là mình không sai. Cô đi về phía phòng để đồ chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho Trữ Vệ bảo anh đừng ... gửi đồ cho cô nữa, trong phòng sắp không chứa nổi.


Trữ Vệ vui vẻ nhận điện thoại, nghe xong yêu cầu của Nhạc Tâm, anh trầm mặc một lúc, đề nghị: "Trong phòng không có chỗ để, không thì để trên hàng tỉ mẫu đất mà em kế thừa đi?"


Nhạc Tâm: "Anh đã thấy ai để đồ lung tung ngoài ruộng chưa, mất thì làm sao bây giờ?"


Trữ Vệ: "Chúng ta có tiền, mất thì mất, mua nữa là được..."


Nhạc Tâm ngay thẳng nhổ nước bọt: "Em thấy anh không phải là có tiền, là bị bệnh đúng không?"


Trữ Vệ: "..." Đau lòng.


"Nhạc Tâm, anh muốn mua đồ cho em. Mỗi ngày anh đi làm ở công ty, nửa phút hơn mười triệu, anh kiếm nhiều tiền như vậy là vì cái gì? Không phải là để tiêu cho em sao? Mua đồ cho em, mua xong anh liền vui vẻ. Em không cho anh mua, anh sẽ rất khó chịu, khó chịu quá lâu sẽ hậm hực, hậm hực lâu sẽ luẩn quẩn trong lòng, luẩn quẩn trong lòng sẽ tự sát. Nhạc Tâm, em muốn thủ tiết sao?"


"Em..." Nhạc Tâm không thể phản bác, bá đạo tổng kết: "Nói chung đừng gửi đồ tới nữa"


Trữ Vệ tỏ ý biết, tủi thân nói: "Ừ, em chính là muốn thủ tiết."


Anh hỏi: "Anh không quan trọng với em như vậy sao?"


Lúc con gái vui sướng nhất chính là lúc mở đồ chuyển phát nhanh. Anh hy vọng Nhạc Tâm có thể mãi mãi vui sướng, cho nên anh muốn để Nhạc Tâm bóc mãi không hết đồ chuyển phát nhanh.


Nhạc Tâm kiên trì khuyên bảo, cuối cùng kiến nghị Trữ Vệ có thể góp tiền làm từ thiện, coi như là tích phúc cho cô.


Ánh mắt Trữ Vệ sáng ngời, mở ra mạch suy nghĩ mới, sau đó anh bao trợ lý đến khu nghèo khó quyên góp xây một khu tiểu học. Anh càng thêm có động lực đi làm, một tưởng tượng vĩ đại hình thành trong đầu anh. Anh tìm bản đồ vùng quê nghèo khó, dùng bút điểm 101 điểm, khí phách tuyên cáo với trợ lý: "Tôi muốn xây 101 trường tiểu học, làm cho chúng nối liền nhau, tôi muốn dùng chúng để cầu hôn Nhạc Tâm. Ngày xây chúng xong sẽ là ngày tôi cầu hôn Nhạc Tâm!"


Chặt đứt đầu nguồn, vấn đề không bỏ chuyển phát nhanh đi được cũng giải quyết rồi. Nhạc Tâm xách thùng nước đi tưới nước cho cây nho, mới vừa ra khỏi nhà đã gặp bác gái cả Nhạc Duyệt. Xem phương hướng của bà ta, tựa như là cố ý tìm đến cô.


"Nhạc Duyệt, ra ruộng tưới nước đấy à?" Bà ta tỏ ra thân thiện ngoài miệng, trong mắt lại không tự chủ toát ra vẻ khinh bỉ. Học đại học tốt thì thế nào, còn chẳng phải là về nhà trồng trọt?


Bởi vì có thủ thuật che mắt, trong mắt người ngoài, ruộng của Nhạc Tâm vẫn ở trạng thái vừa san bằng đang chuẩn bị trồng trọt.


Nhạc Tâm ôn hoà hỏi bà ta: "Có việc?"


"Coa chuyện tốt!" Bác gái cả Nhạc Duyệt trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, cười híp mắt: "Nhạc Duyệt à, tuổi cháu cũng không nhỏ, có phải nên suy nghĩ chuyện lập gia đình? Ba mẹ cháu đều mất, ôi, một mình cháu cô đơn, nếu tìm được nơi chốn, cháu cũng có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình."


"Bác gái cả cóý gì?" Nhạc Tâm thờ ơ.


"Có người rất coi trọng cháu, muốn cùng cháu..." Bác gái cả Nhạc Duyệt dùng ngữ khí biểu thị có người muốn kết hôn với Nhạc Tâm.


"Người kia mới xây nhà, ở trong huyện còn có nhà mới, có xe có rèm che, cuộc sống rất tốt, cháu gả qua nhất định có thể qua ngày lành. Người ta không để ý chuyện cháu không còn ba mẹ, nói cháu gả qua nhất định sẽ coi cháu là con gái ruột. Ba mẹ cháu không còn, bác gái cả làm chủ cho cháu nhé!"


Nhạc Tâm hỏi: "Là ai?"


"Hạ Đình, con trai lão đại nhà họ Hạ. Năm nay hai mươi lăm tuổi, rất xứng với cháu." Bác gái cả Nhạc Duyệt nói: "Tên nhóc kia cao 1m7, dáng dấp khỏe mạnh, làm người cũng thành thật, cần mẫn..."


"Mỗi ngày cần mẫn vác cốt thép trên công trường?"


Bác gái cả Nhạc Duyệt mất hứng: "Nhạc Duyệt, cháu học đại học nên khinh thường người dân lao động như chúng ta đúng không. Vác cốt thép thì làm sao? Vẫn có thể nuôi gia đình sống qua ngày!"


Nhạc Tâm cười như không cười: "Sao bác gái cả không gả đi?"


"Cháu!" Bác gái cả Nhạc Duyệt tức giận vô cùng, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống: "Việc này cháu suy nghĩ một chút, buổi tối bác sẽ nói chuyện với bác cả. Ba mẹ cháu mất rồi, chúng ta không thể mặc kệ không quản được?"


Bà ta vung tay tức giận rời đi.


Nhạc Tâm tiếp tục đi tưới nước cho vườn nho, thấy chúng nó còn chưa chín, cô nhịn không được lại thúc đẩy quá trình sinh trưởng của chúng nó.


Ừm, sắp ăn được rồi.


Tối hôm nay thừa dịp trời tối lại đến nhà Trữ Vệ một chuyến! Nhân tiện xem địa chỉ.


Khi về nhà, thím Lưu xách một giỏ rau dưa đưa cho Nhạc Tâm, vừa cho đồ ăn vừa hỏi: "Thím thấy bác gái cả tìm con, làm gì vậy?"


Dưa chuột nhà thím Lưu giòn giòn ngon miệng, ngọt mát, Nhạc Tâm thích gặm. Cô vui mừng nhận lấy, cũng không giấu giếm: "Bà ấy muốn cháu gả cho Hạ Đình."


Thím Lưu ngẩn người, cực kỳ tức giận: "Bà ta đúng là làm bậy, cũng không sợ ba mẹ con từ dưới lòng đất bò ra ngoài bóp chết bà ta!"


"Nhạc Duyệt, con không thể đồng ý đâu đấy." Thím Lưu kéo tay Nhạc Tâm dặn dò: "Bà cụ Hạ chết, cháu của bà hoặc là kết hôn trong vòng trăm ngày, hoặc là ba năm sau mới được kết hôn. Năm nay Hạ Đình hai mươi lăm, chờ đến ba năm sau, ở nông thôn như thế này cậu ta đã quá lứa lỡ thì. Mà kết hôn là phải sống với nhau đến hết đời, một trăm ngày làm sao mà đủ hiểu người kia có thể sống với mình đến hết đời hay không? Ba mẹ cậu ta đang đau đầu đó, cũng không biết như nói với bác gái cả nhà con thế nào mà..."


"Aizz, đứa bé Hạ Đình kia không phải người xấu, nhưng là không xứng với con đâu!"


Cấp hai bỏ học xuống công trường vác cốt thép. Điều kiện như vậy ở trong mắt thím Lưu đương nhiên so với Nhạc Duyệt là khác nhau một trời một vực.


Thím Lưu lo lắng, liên thanh dặn Nhạc Tâm không được đồng ý.


Nhạc Tâm gặm dưa chuột, không ngừng nói vâng.


Cô căn bản không thèm để ý việc này. Nhạc Duyệt cũng đã chết thành quỷ, ai gả? Nhạc Duyệt gả, đối phương nguyện ý cưới một con quỷ không?


Sau khi trời tối đen, Nhạc Tâm men theo vị trí ngọc bội đến biệt thự. Ngọc bội kia, là sư phụ cô để lại cho cô, để một ngày kia khi cô gặp được người mình thích sẽ đưa cho đối phương. Ở thời hiện đại, ngọc bội ở không thích hợp đeo bên người, bình thường Trữ Vệ không mang ra ngoài mà cất trong phòng ngủ.


Trữ Vệ đi làm còn chưa về. Cả biệt thự, ngoại trừ Trữ Bốc Phàm, chỉ có dì giúp việc làm cơm quét dọn.


Nhạc Tâm không quấy rầy, cô âm thầm nhớ địa chỉ, rồi dọc theo con đường nhỏ trong khu biệt thự chậm rãi đi ra ngoài.


Không hổ là chỗ ở của người có tiền, xanh hoá thật tốt, không gian thanh u, an tĩnh, thích hợp tản bộ.


Đèn đường mờ vàng, hoa trong bồn tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang.


Nhạc Tâm ngồi trên ghế dài, cô không muốn trở về, phỏng theo tin nhắn Trữ Vệ gửi cho cô, một lát nữa anh sẽ về. Cô định len lén liếc nhìn anh rồi mới đi.


Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất từ xa tiến lại, người phụ nữ mặc quần áo bằng lụa mỏng phiêu dật chậm rãi đi đến. Dáng người thướt tha, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, đong đưa đi về phía Nhạc Tâm.


"Để ý không?" Cô ta vững vàng đứng trước mặt Nhạc Tâm, mặt mày quyến rũ, thanh âm quyến rũ.


Nhạc Tâm lắc đầu.


Cô ta ngồi ở bên cạnh Nhạc Tâm.


Người phụ nữ kia gẩy mái tóc dài của mình, phong tình vạn chủng: "Tôi muốn hỏi thăm một người với cô."


"Cô xác định là, người?" Nhạc Tâm cười cười. Cô rất thích ngắm mỹ nhân, người phụ nữ trước mặt ngũ quan vốn diễm lệ, sau khi tăng thêm vẻ quyến rũ thì càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.


Cũng đúng, hồ ly tinh mà, dáng dấp cũng đẹp, cũng rất kiều mị.


"Cũng không nhất định là người." vẻ mặt người phụ mữ kia có chút thẫn thờ: "Nhưng tôi muốn biết tung tích của chàng."


"Nói một chút, hạng người gì?"


Người phụ nữ lấy ra một bức tranh cuộn, sắc giấy vàng ố lộ ra đây là đồ cổ.


Trâm gỗ búi tóc, lông mày dài chạm tóc mai, ánh mắt sắc bén, hòa với khí chất mạn bất kinh tâm. Mũi cao thẳng, môi mỏng, vừa nhìn đã biết rất bạc tình.


"Hắn?" Sắc mặt Nhạc Tâm cổ quái.


Đáy mắt người phụ nữ đột nhiên sáng ngời, chan chứa chờ mong: "Cô biết?"


"A, tôi là cảm thấy hắn rất tuấn tú." Nhạc Tâm lập lờ nước đôi: "Cho tôi liếc lại lần nữa?"


Áng sáng trong mắt như phù dung sớm nở tối tàn, người phụ nữ thất vọng cất tranh cuộn, liếc mắt đưa tình với Nhạc Tâm: "Không cho xem, chàng là của ta."


Nhạc Tâm trầm ngâm, cô là thổ thần, một con hồ ly tinh ngồi cạnh, hồ ly tinh này còn chiếm thân thể của con người, cô hẳn là nên quản. Nhưng nhìn khí tức của cô ta, chưa từng dính qua nghiệp chướng. Hơn nữa, cô ta đang tìm người kia, nếu như cô ta không làm chuyện sai, vậy cô ta...


Điện thoại di động vang lên một tiếng, Nhạc Tâm cầm lấy xem, Trữ Vệ gửi một tấm hình cho cô, trên bàn làm việc rộng rãi một vài phần văn kiện đang mở ra: "Tăng ca, cầu an ủi."


Nhạc Tâm gửi biểu tượng cảm xúc một cái ôm.


Trữ Vệ lập tức gửi lại một biểu tượng cảm xúc xấu hổ.


Người phụ nữ đứng dậy muốn đi, Nhạc Tâm lôi cô ta một cái, ngẩng đầu cười với cô ta, người phụ nữ cười đáp lại.


"Ba ngày." Nhạc Tâm nói.


Người phụ nữ trầm ngâm: "Năm ngày, cho tôi năm ngày."


Nhạc Tâm về nhà, Trữ Vệ ngồi trong phòng làm việc rộng rãi tràn ngập nhiệt tình mà nỗ lực vì quyên góp xây trường học.


Người phụ nữ bước vào ngôi biệt thực Nhạc Tâm mới vừa đi ra, cô ta mở cửa, Trữ Bốc Phàm đang chờ trong phòng khách.


"Nhìn thấy tôi bình yên vô sự, hình như ông không giật mình?" cô ta cười.


Trữ Bốc Phàm quan sát cô ta một lát, an tâm: "Tôi chỉ quan tâm vợ tôi."


Hồ ly tinh nhếch mi: "Cũng là một người đàn ông tốt, yên tâm, bà ấy không có việc gì. Hơn nữa, ông không phát hiện da bà ấy đẹp hơn sao, cũng trẻ tuổi hơn nữa?"


Trữ Bốc Phàm đổi trọng tâm câu chuyện: "Còn không có tin tức?"


"Không có." giữa chân mày hồ ly tinh toát lên vẻ ủ rũ: "Không có ai thấy chàng."


Trữ Bốc Phàm biết hồ ly tinh muốn tìm người, hơn nữa còn là một người chết. Cô ta hay tìm nhân sĩ huyền môn hỏi thăm, nhất là môn phái có bối cảnh lâu đời. Ông hy vọng nhân sĩ huyền môn có thể đuổi hồ ly tinh ra khỏi người vợ ông, hồ ly tinh không bị gì, nhưng huyền môn lại xảy ra chuyện.


Trữ Bốc Phàm ưu thương mà nghĩ, đại sư không dùng được, lẽ nào ông phải tự ra tay sao? Ngay cả bùa ông cũng không biết vẽ.


Bây giờ học còn kịp không?


Vợ ơi, chờ anh!!!!!!!!!